Ánh mắt của tôi nhìn món bún chua cay trước mặt Sài Sài. Mỡ màng đỏ đỏ, trong chua có cay làm cho miệng ăn của người ta hoạt động thật nhiều. Nhưng mà tôi không dám ăn.
Còn nhớ khi nhỏ tôi cũng thực thích ăn món này.
Thường thường ôm năm hào tiền lẻ chạy xuống quầy hàng nhỏ dưới nhà mình, muốn một chén lại phải múc một muôi ớt đầy tràn, trong ánh mắt đau lòng cùng căm thù của chủ quán, ăn xong thỏa mãn đứng lên, cái mũi nhỏ đỏ lên vì cay, nước mắt lưng tròng, trong lòng cũng sung sướng không nói nên lời.
Thế nhưng có một lần, đầu lưỡi của tôi không cẩn thận bị sây sát một chút, tôi không lưu tâm mà vẫn đi vào quầy hàng cũ muốn ăn bún cay, còn bỏ thêm một muôi ớt. Vừa mới ăn được một ngụm, tôi cảm giác miệng vết thương như có lửa đốt, ngay sau đó trong miệng liền trào ra máu loãng tanh ngọt, dính dính khiến tôi hoảng sợ.
Cái loại đau này, bùng nổ ở trong miệng, lại lan tràn tới toàn thân. Vì thế, trong ánh mắt vui sướng khi người ta gặp họa của chủ quán, không màng tới tô bún chua cay chỉ vừa mới ăn được một miếng, vừa khóc vừa chạy như trốn ra ngoài.
Từ đó về sau tôi không hề ăn bún chua cay nữa.
Tôi không dám ăn, sợ miệng vết thương lại vỡ ra.
Tình yêu cũng giống như vậy, hương vị ngọt ngào làm say lòng người.
Nhưng mà một khi thất bại, loại thống khổ này cũng có thể làm người ta lòng đau như thắt.
"Lòng đau như thắt", ông bà chúng ta thực biết cách diễn đạt mà.
Nhiều hình tượng, lúc đầu khi thất tình, trái tim không phải giống như một chiếc khăn mặt bị một đôi tay to vô hình thắt lại hay sao?
Thật sự quá đau.
Mất đi dũng khí thử nghiệm.
Cho nên, chỉ có tình dục không có tình yêu thì vẫn tốt hơn.
Thịnh hồ ly là món quà ông trời ban cho tôi - một công cụ tự an ủi có trí năng miễn phí.
Dù sao im lặng như vậy cũng không phải chuyện hay, tôi hỏi: "Hôm nay sao mày lại tới đây?"
Sài Sài thành thực đáp lại: "Bay liên tục ba bốn ngày, hôm nay nghỉ một ngày, tao liền chạy nhanh đến nhà mày, trên đường vượt đèn đỏ hai lần, sau đó cùng tên cảnh sát bại hoại kia chửi mắng nhau một hồi. Sau khi mắng xong tinh thần thoải mái liền muốn đến thăm mày, không nghĩ tới lại thấy cửa phòng khám tụi mày đóng chặt. Tao cân nhắc tỉ mỉ một lúc, ban ngày mà đóng cửa, chắc chắn có gian tình, liền ghé vào cửa nghe lén. Thật vất vả phỏng đoán tới thời điểm cao trào liền phá cửa chuẩn bị dọa tụi mày một chút, ai ngờ lại tiến vào sớm."
"Thật là một hứng thú rất ác ý," tôi khinh thường nói.
"Ôi, kỹ thuật của Thịnh Du Kiệt rốt cuộc là thế nào?" Sài Sài dùng một vẻ mặt chẳng phải của con gái nhà lành hỏi thăm.
Tôi cũng treo lên vẻ mặt tương tự, ra vẻ nói nhỏ: "Cái này trăm nghe không bằng thử một lần, ngày nào đó tao làm mối giúp tụi mày thử."
"Hừ." Sài Sài đem khăn giấy đặt lên môi, nhẹ nhàng nhếch miệng, khí định thần nhàn nói: "Tao thì không sao, chỉ sợ mày luyến tiếc."
Tôi vừa định vỗ vỗ ngực, tựa như làm việc nghĩa tận trời xanh mà nói: "Tỷ muội như tay chân, nam nhân như quần áo, quan hệ của chúng ta thế nào a, đừng nói một người đàn ông, chính là một đám đàn ông cũng tặng cho mày a."
Nhưng tay vừa vỗ đến ngực, miệng vết thương bị Thịnh hồ ly cắn liền mơ hồ đau, lời chuẩn bị nói liền hoàn toàn nghẹn trong cổ họng.
Quên đi, nếu Thịnh hồ ly nghe được lời tôi vừa nói khẳng định sẽ đem nguyên cái bánh báo của tôi cắn xuống.
Khỏi phải nói, hồ ly này thật ác độc, tiểu nụ hoa của tôi tuyệt đối bị rách da.
Có qua phải có lại, lần sau tôi nhất định đem tiểu đệ đệ của hắn cắn đứt da.
Đang nghĩ tới đây, Sài Sài ăn xong rồi, cô nàng sờ sờ bụng, nói: "Dù sao mày cũng làm xong rồi, vừa vặn đi shopping với tao, phấn của tao sắp hết rồi."
Tôi tự nhiên đồng ý, vì thế hai người liền cùng nhau đi vào cửa hàng.
Dạo qua quầy chuyên bán đồ trang điểm mua đồ đầy đủ xong chúng tôi lại đến gian trang phục nữ mặc thử hàng mới về.
Nhưng trong lúc đi dạo, giác quan thứ sáu của tôi bắt đầu cảnh báo - có người luôn theo dõi chúng tôi.
Âm thầm xem xét một lúc, phát hiện một người đàn ông cao gầy đang lén lút theo sát bên cạnh chúng tôi, ánh mắt kia rất không thích hợp.
Tuy rằng xác định được mục tiêu nhưng vẫn không có chứng cứ, tôi chỉ có thể âm thầm giữ cảnh giác với hắn.
Nhưng càng quan sát, lòng lại càng run lên.
Mỗi một lần Sài Sài mặc thử hoặc là sờ qua một bộ quần áo, cây gậy trúc gầy kia sẽ lặng lẽ đem quần áo đó ôm vào trong ngực, cúi đầu ngửi thật sâu.
Mà lại vì quá mãn nguyện mà bắt đầu trợn trắng mắt.
Ta OO ngươi rồi lại XX ngươi, cư nhiên so với ta còn đáng khinh hạ lưu, thật sự gặp được cao nhân rồi.
Tôi vội vàng đem chuyện tình chính mình phát hiện ra nói cho Sài Sài. Sài Sài khẽ nhíu mày, xoay người lại vừa thấy, lắc đầu nói: "Tao không biết người đó a."
Sài Sài là viên kẹo sữa, tính chất đặc biệt chính là hấp dẫn ruồi muỗi.
Đây là kinh nghiệm tôi tổng kết nhiều năm ra. Mọi người đều biết Sài Sài là một mỹ nữ, nói như vậy, mỹ nhân tựa như một viên kẹo sữa, tự động hấp dẫn đàn ông tới gần.
Nhưng là, viên kẹo sữa Sài Sài này cũng quá bi ai, nàng hấp dẫn tất cả đều là người hình thù kỳ quái.
Lúc ở trung học, một học sinh ưu tú luôn đeo cặp kiếng thật dày trong lớp bọn họ, ngày ngày đều tặng đồ cho cô nàng.
Lúc bắt đầu thì vẫn tốt, nào hoa nào chocolate, về sau chính là viết thư tình "Anh yêu em, anh cũng biết em yêu anh, chỉ là em ngượng ngùng biểu đạt", đến cuối cùng tình hình nghiêm trọng hơn, hắn bắt đầu tặng huyết thư, trên mặt viết "Không thể sinh cùng năm cùng tháng nhưng nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm", bên trong huyết thư còn có một ít xác gián chết, đuôi chuột, dọa người ta đến chết khiếp.
Thật vất vả, tốt nghiệp trung học, nam sinh kia cuối cùng bị đánh rớt, nhưng trong đại học lại có một cực phẩm mới đang chờ đợi Sài Sài.
Đó là một người bạn học cùng lớp, tóc dài tung bay, từ lúc đón sinh viên mới nhìn thấy Sài Sài, tiểu tâm can tựa như bị ấn phải mô tơ bắt đầu đô đô đập không ngừng.
Từ đó về sau, hắn mỗi ngày một bức thư tình, cái gì "Tình yêu của anh, hôn em", chua đến xói mòn chất vôi của tôi. Đến cuối cùng, nam sinh kia bắt đầu có ý nghĩ bừa bãi, một hồi nói mình là sát thủ cao nhất của tổ chức hắc ám, một hồi nói mình chính là gián điệp bí mật mà cục an toàn quốc gia đào tạo. Có một lần còn leo ống nước trèo đến phòng ngủ của Sài Sài, nói muốn cùng Sài Sài bỏ trốn, kết quả bị Sài Sài một cước đạp xuống dưới.
Hai vị ở trên coi như là có tiếng, ngoài ra còn có vô số nhân vật cực phẩm khác lần lượt xen kẽ, giống như con rận, tô điểm cho cuộc sống của Sài Sài. Chỉ có thể trách trên người của Sài Sài tản phát ra một loại từ trường quá quỷ dị rồi.
Tôi cho là như vậy.
Đối với loại người này vẫn là có thể cách xa bao nhiêu thì xa bấy nhiêu.
Vì thế chúng tôi chuẩn bị trở về.
Nhưng ở cửa thang máy, cây gậy trúc gầy kia ngăn cản chúng tôi, trong mắt hắn lóe lên ánh sáng không tự nhiên, hai tay nắm nhau, không ngừng vặn vẹo.
Tôi nhíu mày: "Ngươi muốn làm gì?"
Thế nhưng thất bại a, cây gậy trúc gầy cũng không thèm liếc tôi, hắn nhìn Sài Sài, lồng ngực kịch liệt phập phồng, nói: "Sài tiểu thư, tôi là Doãn Chí Viễn, tôi, từ lần trước gặp em, tôi luôn không quên được em..."
Hóa ra là hành khách.
Vị cực phẩm này nhất định là trong lúc ngồi máy bay, liếc mắt một cái nhìn trúng Sài Sài, tiếp theo liền trăm phương nghìn kế hỏi thăm địa chỉ của Sài Sài, hôm nay thừa dịp cô nàng nghỉ ngơi mà bám theo.
Sài Sài trưng ra bản sắc của đại tỷ giang hồ, nhíu mày nói: "Tiên sinh, anh đến rốt cuộc có chuyện gì?"
Ánh mắt cây gậy trúc gầy kia giống như tia laser hồng ngoại lập lòe, đặc biệt dọa người, thanh âm của hắn có chút kích động: "Sài tiểu thư, tôi muốn cùng em kết giao."
Sài Sài gặp nguy không loạn, quả nhiên đã trải qua quá nhiều trường hợp, nàng bình tĩnh nói: "Tiên sinh, thật ngại, mời kiếp sau đến sớm chút đi."
Nói xong lôi kéo tôi muốn đi.
Nhưng cây gậy trúc gầy này chính là cực phẩm a, hắn đi tới chặn trước mặt chúng tôi, thở hỗn hển, nói: "Sài tiểu thư, em không phải là gạt tôi có bạn trai chứ?"
Tôi cùng Sài Sài không tự chủ được dao động bước chân. Vị đại ca này tư duy thực sự là hỗn loạn a. Để sớm thoát ly hiểm cảnh này, tôi dũng cảm đứng dậy, nói: "Đúng vậy, ta chính là nam nhân của Sài Sài."
Kỳ thật chủ ý của tôi chính là muốn đem Sài Sài và tôi đắp nặn thành một đôi lesbian, như vậy, nói không chừng cây gậy trúc gầy kia biết khó mà lui, hát vang: "Không phải mị lực của ta không đủ mà là tính của nàng và ta không đồng nhất" mà rời đi.
Nhưng cây gậy trúc gầy này lại dùng ánh mắt tia hồng ngoại vù vù quét nhìn tôi một lần, ngay cả cọng tóc cũng không bỏ qua.
Thật lâu sau hắn rốt cục thở dài nói: "Khó trách nhìn ngươi không thích hợp, thì ra là ở bệnh viện giải phẫu giới tính? Cũng rất thành công."
Tôi liền nổi giận đùng đùng, ngay cả tóc cũng muốn thiêu cháy. Tôi Hàn Thực Sắc trước lồi sau vểnh, dáng người chữ "S", con mắt nào của hắn nhìn ra tôi chuyển đổi giới tính?
Người là đồ ngu ngốc, đồ ngu ngốc a
Khó trách cây gậy trúc gầy đó tên Doãn Chí Viễn, thì ra tổ tông chính là tên mê gian (nhân lúc mê mang mà cưỡng gian) tiểu long nữ Doãn Chí Bình kia. Gien di truyền kia thật là mạnh mẽ.
Tôi nhịn xuống, dùng một tay chặn đẩy hắn ra, nói: "Dù sao cũng là người phụ nữ của ta, ngươi đừng có suy nghĩ càn rỡ. Sau này ngươi đi đường lớn của ngươi, bọn ta đi cầu độc mộc của mình, chúng ta nhà ai nấy về, mẹ ai nấy tìm. Tốt lắm. Vĩnh biệt."
Nói xong tôi dùng đôi giày cao gót bảy tấc nhắm chân hắn giẫm thật mạnh, sau đó thừa dịp hắn ôm chân chật vật kêu rên, lôi kéo Sài Sài nhanh chóng trốn chạy.
Trải qua sự quấy nhiễu của cây gậy trúc gầy, tôi và Sài Sài không còn tâm tình đi dạo phố. Vì thế tôi quyết định quay về bệnh viện làm tiếp, mà Sài Sài lại quyết định quay về nhà tôi chờ.
Tôi tò mò: "Sao bỗng nhiên mày lại yêu thích nhà của tao như vậy?"
Sài Sài mỉm cười, đôi mắt quyến rũ cong cong, lộ ra mắt ngọc mày ngài, giống như một bức tranh mỹ nữ cổ đại. Thế nhưng âm thanh lạnh lẽo của nàng ta hoàn toàn đánh vỡ bức tranh nghệ thuật này: "Tao phải bảo dưỡng tinh thần, hai giờ sáng mai nhảy sập giường nhà mày, đánh thức tên cảnh sát kia."
Nghe vậy tôi không nhịn được rùng mình một cái. Kiều bang chủ a, ngươi tạo nghiệt thật tốt a.
Khi tôi trở lại bệnh viện đã thấy Thịnh hồ ly đang đứng im lặng trước cửa sổ.
Con ngươi dài nhỏ hơi hơi híp lại dưới ánh mặt trời, lông mày dài đậm như được rắc ánh kim, mỗi lần nháy động lại tràn đầy hoa lệ.
Mà da của hắn, những nơi ánh sáng vàng rực ấm ấp chiếu vào gần như trong suốt.
Liền ngay cả đầu nhón tay cũng sáng đến trong suốt, không nhiễm bụi trần.
Giống như là Ôn Phủ Mịch.
Ôn Phủ Mịch dưới ánh mặt trời, chính là như vậy, như người được tạc ra từ băng tuyết.
Nhưng mà quan sát tỉ mỉ thì bọn họ lại khác nhau. Ôn Phủ Mịch thanh tú tới cực hạn, khuôn mặt hắn làm người ta nháy mắt liên tưởng đến từ "sạch sẽ". Mà khuôn mặt Thịnh hồ ly vừa nhìn là thanh nhã tuấn tú nhưng chẳng qua chỉ là một loại đất đai.
Mà ở trong đất đai đó, còn có thể nở ra đóa mạn đà la yêu dã.
Đây chính là Thịnh Du Kiệt.
Đang mải mê ngắm nhìn không ngờ được hắn bỗng nhiên quay đầu. Tôi hồi phục lại tinh thần, vừa muốn nói hắn đã mở miệng: "Không cần nhìn ta bằng ánh mắt như vậy."
Âm thanh của hắn mang theo một loại lạnh lẽo mà cả ánh mặt trời ấp ám cũng không hòa tan được. Tôi nhất thời ngây ngẩn cả người, lẩm bẩm nói: "Làm sao vậy?"
Hắn đứng nơi cửa sổ, phía sau là ánh mặt trời sáng ngời, còn có thật nhiều dâm bụt đang nở đầy hoa. Trong khung cảnh rực rỡ này, Thịnh Du Kiệt lại đứng ngược sáng, tôi không nhìn rõ được vẻ mặt hắn nhưng đôi mắt ấy lại sâu trầm như bóng đêm. Thanh âm của hắn cũng theo bóng đêm thuần túy ấy truyền đến tai tôi: "Ngươi từ trên người ta, nhìn thấy ai?"
Máu cả người tôi trong nháy mắt vọt lên đỉnh đầu, giống như loại cảm giác kinh hoàng khi bị người ta nhìn thấu tâm sự, lan tràn tới toàn thân.
Tôi đứng tại chỗ, ngây người một hồi lâu.
Lúc sau, tôi đi tới chỗ ngồi trước mặt, chậm rãi ngồi xuống.
Tay của tôi, không có chủ đích lật lật cuốn tạp chí, giấy thật dày, khi lật qua lại phát ra tiếng rào rào. Thật lâu sau, rốt cục hỏi lại: "Ý của ngươi là sao?"
Thịnh Du Kiệt dường như nhìn tôi, tuy tôi không ngẩng đầu nhưng lại cảm giác được.
"Ý của ta là" âm thanh của Thịnh Du Kiệt sâu kín mang theo mục đích không rõ ràng: "Phòng ngủ Thịnh Du Kiệt"
Tôi không lên tiếng, tay phe phẩy cuốn tạp chí. Mặt giấy trơn bóng phản chiếu người xem, tay của tôi trượt trên mặt giấy, cảm giác được cái lạnh thấm vào.
Sau đó, tôi không đáp lời Thịnh Du Kiệt mà hắn cũng không để ý tới tôi.
Một buổi chiều này, tâm như chôn ở trong nước, thực rầu rĩ, hít thở không thông.
Thịnh hồ ly có phải đã biết cái gì rồi hay không, tôi tự nhủ.
Hắn không phải kẻ ngốc mà tôi cũng không thông minh gì.
Từ lúc tôi nhìn thấy bộ dáng hắn ngủ, hoảng hốt rời khỏi, chỉ sợ hắn có điểm hoài nghi. Về sau, quả thật có nhiều lần hắn thăm dò nhưng lại bị tôi nói tránh chuyện đi.
Mà tối hôm qua, hắn cũng nhất định là nhìn ra cái gì. Hắn vẫn luôn cố ý vô tình hỏi thế nhưng tôi cự tuyệt trả lời.
Cho nên sáng nay hắn mới có thể mất hứng?
Tay tôi một mực vuốt ve cô gái trong tạp chí. Mặt của nàng bị chỉnh sửa quá nhiều, quá mức hoàn mĩ, mất đi vẻ chân thực.
Thế nhưng, ít nhất nhìn qua rất đẹp, không phải sao?
Chân tướng có khi cần chôn ở đáy lòng, bởi vì nó thực xấu xí, khiến người ta cảm thấy khó chịu. Hơn nữa, tôi cũng không cho rằng kể cho Thịnh Du Kiệt nghe chuyện Ôn Phủ Mịch là việc cần thiết. Tôi từng nói, đó là một vết thương trong lòng, thầm nghĩ để nó chậm rãi lắng xuống thành sẹo.