"Đem Linh Bảo giao ra đây, ta cho ngươi chết toàn thây!"
Trên đỉnh núi, Vương Viêm chậm rãi đứng lên, một cỗ khí thức vô cùng mạnh mẽ theo đó lan tỏa ra xung quanh, giống như là thủy triều lên xuống, gào thét lao tới chỗ Vũ Tiêu Linh. Vũ Tiêu Linh cười lạnh, nàng rút ra Thanh Lân Cổ Kích, dự định hung hăng ra một trận đại chiến, dù sao, tại lúc trước xấu nhất tình huống làm ra phán đoán, đối với Vũ Lâm nàng cũng chỉ có 1 thành trọng thương đối phương, nhưng Vương Viêm cách xa hắn một đại cảnh giới... này liền không giống.
Đột nhiên không khí trước mặt nàng biến ảo, Vũ Khả hiện đi ra, hiển nhiên từ rất sớm đã đi theo nàng.
"Vũ Khả tỷ!"
Vũ Tiêu Linh kêu lên. Vương Viêm cũng nhíu mày, nguyên bản dự định hắn là đi theo Vũ Tiêu Linh để giết rồi đoạt lấy thanh Cổ Kích kia, chỉ là một chi lẻ thành viên, giết cũng là một con kiến hôi. Nhưng nội tộc thành viên thì không giống.
"Vũ Khả, ngươi tránh ra. Chuyện lần này là chuyện của dòng họ Vương cùng gia hỏa kia."
Vương Viêm lạnh lùng nói. Vũ Khả cười nhạt lắc đầu, giơ lên một thanh kiếm lưu ly lấp lánh, trên thân nó tỏa ra ánh phù văn sặc sỡ:
"Vũ Lâm đại ca bảo ta đi theo bảo hộ tiểu nha đầu này, ngươi đối với nàng không cần thiết động tay chân."
"Vũ Lâm..."
Ánh mắt Vũ Tiêu Linh hiện lên một đoàn dị sắc, gia hỏa này thế mà phái người âm thầm đi theo bảo hộ nàng, rốt cuộc hắn mục đích là cái gì.
Chỉ là nàng cũng không có thời giờ quan tâm, Vương Viêm lúc này cười ha hả, hắn đã hoàn toàn không quan tâm tới quan hệ giữa hai nhà Vũ - Vương, dù sao bản tính của hắn vốn là hung ác, lại nói, Vũ Lâm cũng trở mặt đầu tiên.
Vương Viêm cười nhạt, trường thương màu vàng trong tay đứng im trên không, hắn vung tay một cái, linh Lực màu vàng cường hãn tuôn ra, trực tiếp tạo thành một cự quyền bằng linh Lực khổng lồ, to hơn 10 trượng, nó xé rách không khí, lao ầm ầm tới chỗ Vũ Khả.
Cự quyền đấm dưới, giống núi cao đập xuống, tiếng nổ đì đùng vang lên liên tục, lá khô trên mặt đất bị biến thành bột phấn chỉ trong nháy mắt!
Vũ Khả chỉ là Trúc Cơ trung kỳ, nào có thể đối đầu lại Vương Viêm?!
Dưới bình thường tình huống, tuyệt nhiên không. Nên biết tại thanh hoàng kim trường thương kia trợ lực, bình thường Kim Đan Vương Viêm cũng có thể chống lại một hai.
Nàng giơ lên thanh kiếm, đột nhiên thanh kiếm rít lên một tràng, một luồng thông thiên kiếm ý bắn ra, trực tiếp cản trở Vương Viêm một kích, hơn nữa thông thiên kiếm ý bắn về phía Vương Viêm, để hắn bị chấn phun ra một ngụm máu.
Kiếm ý sau khi tán đi vẫn để lại một luồng mênh mông cự lực trong không khí. Vương Viêm lúc này sa sầm mặt, bởi vì hắn cảm nhận một cỗ ý chí mênh mông trong cơ thể đang nhanh chóng đối với toàn bộ khả năng linh lực chưởng khống của hắn ảnh hưởng, thậm chí ẩn ẩn xuất hiện một loại lụi bại cảm giác.
Lập tức hắn vỗ vỗ thanh hoàng kim trường thương, từ nó phun ra một luồng thương ý hùng hậu mạnh mẽ cùng luồng kiếm ý kia trong cơ thể va chạm, trung hòa lẫn nhau.
Vũ Tiêu Linh kinh ngạc nhìn qua thanh kiếm, thấy nó đã ảm đạm đi không ít. Tiểu Yêu trong óc nàng lạnh lùng nói:
"Kiếm ý rất mạnh, hẳn là còn có thể tung ra được hơn mười đòn đánh nữa mới hết năng lượng."
"Hay hay hay...lũ khốn. Nhìn ta có hay không lật cường bạo các ngươi."
Vương Viêm gầm lớn, kế đó hắn lao về phía Vũ Khả. Vũ Tiêu Linh giật mình, lập tức tinh thần lực tuôn trào, kết thành Phù Văn dày đặc.
Thông thường tu sĩ có hai kiểu công kích, Phù Văn loại hình là cần tinh thần lực cùng linh lực cả hai tới chèo chống, mà võ kỹ chỉ cần linh lực. Bình thường võ giả ưa thích loại sau, Vũ Lâm trọng tu loại trước. Còn Vũ Tiêu Linh chủ tu cả hai bên.
"Vạn Hóa Viêm."
Vũ Tiêu Linh quát lớn, phù trận xoay tròn, hóa thành ba ngọn lửa, đây là cực hạn biến hóa mà hiện giờ nàng có thể thi triển!
Ba ngọn lửa nhanh như tia chớp xẹt qua giữa không trung lao tới chỗ Vương Viêm.
"Ánh sáng đom đóm!"
Nhìn thấy ba ngọn ngọn lửa lao tới, ánh mắt Vương Viêm trở nên lạnh lùng, bàn tay đưa ra, linh lực óng ánh nhanh chóng hình thành trong lòng bàn tay.
"Kim Đài Trấn Ma Chưởng!"
Kim quang chói mắt lan tỏa khắp bầu trời, sau đó ngưng tụ thành một cái kim đài (bệ vàng) chừng 10 trượng, rồi ầm một tiếng, không khí nổ tung, đè xuống ba ngọn lửa.
"Ầm!"
Trên bầu trời, kim quang óng ánh chợt hóa thành vạn đạo kim quang lan xa, tiếng nổ ì ùng như sấm liên tiếp truyền ra.
Tuy nhiên cùng lúc, thanh kiếm mà Vũ Khả cầm rung lên bần bật, kế đó từ nó tuôn ra vô số âm thanh trực tiếp khắc chữ bên trong thinh không, kết thành một cái vòng tròn lớn, từ bên trong vòng tròn gầm rú đi ra một đầu Hắc Mãng hoàn toàn ngưng thực, Hắc Mãng gầm lên, hướng về phía Vương Viêm cắn đi qua.
"CMN."
Trong óc Tiêu Linh, Tiểu yêu gầm lên:
"Đây không còn là lô hỏa thuần thanh Phù Văn, mà là Đăng Phong Tạo Cực, thậm chí từ phù văn trong đoạn ngắn thời gian sáng tạo ra sinh mệnh, cái này căn bản là thủ đoạn của Nguyên Anh đại năng, làm sao một tên Kim Đan có thể làm được."
Vương Viêm bị một kích bất ngờ hoàn toàn không để ý, con Hắc mãng một đuôi quất tới, đem hắn quất bay ra xa, ầm ầm va chạm vào một ngọn núi, hộc ra một búng máu lớn, liền là ngọn núi cũng bị hủy đi. Liền là Kim Đài Trấn Ma Chưởng cũng bị con Hắc Mãng này chấn thành bột vụn.
Bất quá còn là thật tạ ơn Kim Đài Chấn Ma Chưởng thay hắn đỡ hộ loại này công kích, bằng không hắn có thể không đơn giản là trọng thương như vậy.
"Hừ."
Đột nhiên một âm thanh vang lên, một cái hắc y nhân xuất hiện, giơ tay lên liền hiện ra một thanh Cổ Thương đem Hắc Mãng chém xuyên qua. Hắc Mãng gầm lớn hướng về phía hắc y nhân lao tới, nhưng lại bị hắn mạnh mẽ quất bay đi ra ngoài, hóa thành vô số phù văn tán loạn.
Hắc Tề Mãng, tối cường dụng độc. Mặc dù không phải trực tiếp từ tay Vũ Lâm niệm đi ra mà là thông qua vật trung gian nên lực chiến giảm một bậc, nhưng thứ này cũng có thực lực Kim Đan sơ kỳ, chỉ là đối đầu với đối phương là Kim Đan Trung kỳ...
Thực không dám khen.
Vũ Khả tái mặt nhìn hắc y nhân, hắc y nhân này chính là Kim Đan trung kỳ tu vi, so với Vũ Lâm còn mạnh hơn một số.
Tuy nhiên Hắc Y Nhân lúc này đừng nhìn qua cao cao tại thượng, nếu Vũ Lâm ở đây cái này tính là gì?! Phù Văn của hắn dễ dàng bị man lực phá giải thế sao?! Nằm mơ.
Vô số phù văn đột nhiên rung lên, từng mảnh vỡ phù văn hóa thành một đạo phù văn nhỏ hơn, lại hóa thành đạo đạo hắc khí, đan xen mãnh liệt không khác gì một tấm lưới, hơn nữa tấm lưới này còn mang theo một cỗ hôi thối tanh tưởi mùi vị, vị hắc y nhân này chạm vào liền cảm giác da tê rần, rất rõ ràng có độc.
Tấm lưới này bao xung quanh bọn hắn, đem tầm nhìn của hắc y nhân cùng với Vương Viêm triệt để bao phủ, thậm chí liền là âm thanh thần thức cũng bị ngăn cách, cùng ngoại giới là hai phiến độc lập thiên địa. Ở bên trong này, Vương Viêm cùng với hắc y nhân đều cảm giác được bản thân liên tục bị độc tố xâm nhập.
"Điêu trùng tiểu kỹ."
Hắc y nhân lạnh lùng nói, một cỗ cường đại ba động tràn ra, trấn bay tấm lưới, vô số phù văn triệt để bị cỗ lực lượng này chấn vỡ tung ra, lúc này mới triệt để bị hủy diệt, tuy nhiên khói đen vẫn còn đó, triệt để ngăn cản tầm nhìn của bọn họ.
Hắc Y Nhân lạnh giọng gầm gừ một tiếng, nhìn quanh đã không thấy bóng dáng của hai nữ kia đầu, phát ra một tiếng gầm không cam lòng. Đoạn hắn nhìn qua Vương Viêm, vết thương do bị Hắc mãng đập đuôi đã nát bấy, gãy mười cái xương sườn, phổi cũng bị đập bẹp, hơn nữa còn bị độc tố xâm nhập.
Không quá vài tiếng hẳn sẽ độc phát thân vong. Cũng may Hắc Mãng này là Phù Văn tạo thành, uy lực không nghiêng về độc mà nghiêng về lực lượng, bằng không thực sự mà nói hắn có chết 100 lần cũng không đủ.
Tạm thời không thể tìm được hai nữ kia, trước tiên đưa Vương Viêm thiếu gia đi chữa trị là chính đạo.
Mà ở cách đó mấy dặm, Vũ Khả cùng Vũ Tiêu Linh đang cưỡi một đầu chim cắt bay vút về phía xa, càng bay càng xa. Đầu chim cắt này không phải do Vũ Lâm kiếm tạo thành mà là do Vũ Khả tạo thành, nàng tái nhợt mặt nhìn ra sau, không thấy ai đuổi theo mới thở phào.
"Gia hỏa kia thực sự mạnh mẽ."
Vũ Tiêu Linh tay nắm chặt, nếu không có Vũ Khả giữa đường xuất hiện, dù nàng có thể đánh bại Vương Viêm, nhưng vẫn là thua tại Hắc Y Nhân kia trong tay. Đây tuyệt đối là kết cục nàng không mong muốn.
Vũ Khả gật đầu không nói gì. Nàng hạ cánh con chim cắt xuống bìa rừng, nhìn Vũ Tiêu Linh nói:
"Lần này ta được Vũ Lâm ca ca giao cho thanh kiếm này đi bảo vệ muội, mặc dù ca ca nói không cần ra mặt thì không cần ra mặt, bất quá hiển nhiên lần này phải ra mặt rồi."
"Cho muội này, kiếm này còn một lần phát huy công kích, vẫn có thể sử dụng. Vũ Lâm ca ca hẳn cũng có ý đưa muội thanh kiếm này, dù sao ta thấy muội vẫn cần nó."
"Mau nhận lấy nó, kiếm này còn có thể một lần phát huy ra Kim Đan cấp bậc công kích, bản thân kiếm này cũng là Linh Bảo cấp thấp, từ chối quá không có lời. Hơn nữa, ngươi có thể từ bên trong Phù văn khắc lên kiếm minh ngộ ra một đống lớn đồ vật, dù sao cũng là Phù Văn Đăng Phong Tạo Cực cấp bậc."
Vũ Tiêu Linh hít một hơi sâu, tiếp nhận lấy thanh kiếm, lên tiếng tạ ơn. Vũ Khả cười nhìn nàng, cưỡi con chim cắt một hơi bay mất. Mà Vũ Tiêu Linh nhìn về phía nàng càng bay càng xa về phía chân trời, đắn đo hỏi:
"Tiểu Yêu, ngươi nói Vũ Lâm này ý đồ là gì?!"
"Quản ý đồ của hắn là gì.."
Tiểu Yêu xuất hiện trên vai nàng, cầm thanh kiếm vuốt ve:
"Đưa đồ tốt là nhận. Bằng hữu tới từ phương xa, xa đâu cũng giết, giết quên cả trời đất, riêng là loại mang theo đồ tốt nhưng là phải thật tốt đối đãi."
"... "
Vũ Tiêu Linh bật cười, quay ngược hướng bước đi vào rừng.. tiến về phía Viêm Thành. Đối với Vương Viêm bên kia tạm thời đã không cần lo lắng, Vũ Khả cũng có nói qua, nàng sẽ tận lực thu hút sự chú ý của dòng họ Vương, hẳn nàng sẽ không bị quá nhiều chú ý tới.
"Bốn tháng nữa là tộc hội, ta có thể đánh bại Vũ Lâm lúc đó không!?"
"Vũ Lâm tên kia Kim Đan, nhưng ta tin tưởng thực lực của hắn dù là Nguyên Anh cũng có thể giết chết. Bốn tháng quá xa vời, chí ít cũng phải mấy năm ngươi mới có thể đuổi kịp hắn hiện tại, mà lúc đó hắn đã đi xa được bao nhiêu.. ai mà biết."
"Cho nên, mau chóng kiếm được Thôn Phệ Tổ Phù đi, thiếu nữ."