Vương Viêm nhìn qua túi càn khôn bên trong tay Vũ Tiêu Linh, khuôn mặt lúc trắng lúc xanh, nhìn lại về phía bộ hài cốt đang lấy thôn thiên cái địa khí thế đi tới, hắn lập tức quyết đoán, giơ tay lên liền là một chưởng đánh vào cái khe không gian, gây ra sự nhiễu loạn không gian ba động. Muốn xé rách cái khe không gian thêm một lần nữa, cần phải làm cho ba động không gian kia tan đi. Chẳng qua khi đó chỉ sợ hài cốt thần bí phía sau sớm đã đuổi kịp rồi. Mấy tên này, hiển nhiên không định cho Vũ Tiêu Linh cơ hội chạy trốn.
- Mấy tên khốn kiếp!
Nhìn một màn này, Vũ Tiêu Linh không khỏi buông lời chửi rủa, ánh mắt nàng nhìn lướt qua xung quanh, Lục gia, Vũ gia toàn bộ cường giả đều vẫn đang ở tại bên trong này, nguyên vốn cái khe không gian kia hẳn là có thể để cho cả hai gia tộc nhân mã đều chui vào, nhưng hiển nhiên Tứ Đại Gia Tộc còn lại đã có nhất định ăn ý, đối với hai gia tộc này tiến hành mãnh liệt chèn ép.
"Vũ Tiêu Linh, mau theo chúng ta đi."
Vũ Khả nói, đoạn nhìn ra sau lưng bộ hài cốt đang lấy khí thế thôn thiên cái địa gào rú, một đầu cánh tay đã bắt đầu phun ra vô tận huyết vũ, huyết vũ bay ra liền trong nháy mắt biến mấy thằng xui xẻo gần đó thành một đống máu loãng.
"Được."
Vũ Tiêu Linh cũng không nói nhiều, trực tiếp chạy theo đám nhân mã Vũ gia, Vũ gia cùng Lục gia không hiểu thấu đã đạt thành một loại quan hệ thân cận,trực tiếp giết vào bên trong một cái khe không gian khác ở cách đó vài dặm.
Khe nứt này tuy nhỏ hơn, nhưng chí ít cũng đủ hai tộc nhân mã chui vào.
Vũ Tiêu Linh vừa cất bước đi, một bên khác mở ra túi càn khôn, Tinh thần lực rất nhanh xâm nhập trong đó, nhất thời sắc mặt trở nên phấn khích. Bởi vì nàng phát hiện ra, trong túi Càn Khôn này không ngờ toàn bộ đều là Cực Phẩm Linh Thạch, với số lượng trong này, ít nhất cũng có đến mấy trăm cái!
Linh thạch phân làm 3 phẩm: Hạ phẩm, Trung Phẩm, Thượng Phẩm. Về phần Cực Phẩm Linh Thạch đã là một khái niệm khác, là kết tinh tinh hoa của thiên địa linh lực, vô cùng thuần khiết, một viên Cực Phẩm Linh Thạch có thể đổi được ngàn viên Thượng Phẩm Linh Thạch.
Vô cùng giá trị.
- Con mẹ nó, khó trách bộ dáng của tên kia tức giận đến như vậy, thì ra hắn lấy được nhiều Cực Phẩm Linh Thạch từ trong cung điện dưới lòng đất đến thế!
Tiểu Điêu nhếch miệng, nói.
- Hắc hắc, gã này khẩu vị quả thật là không nhỏ, khó trách hài cốt thần bí kiên quyết đuổi theo muốn đoạt lại thứ này.
- Chẳng qua hiện tại túi này Càn Khôn bị ngươi đoạt lấy, chẳng phải là hài cốt thần bí kia… sẽ truy sát ngươi sao?
Trên khuôn mặt Vũ Tiêu Linh vừa mới nở rộ nụ cười lập tức đọng lại, chợt bàn tay mạnh mẽ vỗ lưng Tiểu Viêm:
- Chạy mau!
Tốc độ lại nhanh hơn.
Đột nhiên lúc này, Vũ Tiêu Linh cảm giác sau lưng mát lạnh, đất đá văng lên tung tóe. Mà khi những đám mây đen cuồng phong kia bắt đầu khởi động, một bộ hài cốt màu xám trắng cũng đạp trên long quyển phong tiến đến. Hắn chậm rãi phiêu đãng dừng lại giữa không trung, cốt chưởng mở ra, một loại cỗ khí tức chết chóc lặng yên ngưng tụ trên cốt chưởng.
Tốc độ của gia hỏa này quá nhanh đi, chỉ trong một chốc lát đã đuổi kịp.
- Người đoạt lấy bảo vật, giết không tha!
Vũ Tiêu Linh kinh hoảng nhìn thấy một cỗ phô thiên cái địa cốt chưởng hướng về hướng nàng mà lao tới, không ngờ ở giữa không trung lại trực tiếp ngưng tụ thành một cốt chưởng nguyên lực to lớn vô cùng, gần như hoàn toàn che lấp cả mặt trời. Ngay sau đó cốt chưởng vỗ mạnh xuống, trực tiếp chấn cho không khí nổ tung, mạnh mẽ chụp xuống đỉnh đầu Vũ Tiêu Linh. Nhìn uy thế kia nó, cho dù là một ngọn núi cũng phải bị nó đánh cho tan thành mây khói!
Đột nhiên lúc này, một tiếng hót líu lo vang lên, tựa như phượng hót, trong nháy mắt toàn bộ thiên địa ngập tràn một cỗ thanh dịu mùi hương, kế đó một đầu Tiên hạc hờ hững bay về phía cốt chưởng, vung cánh phun ra ngập trời hắc hỏa thôn phệ lấy cốt chưởng, lập tức trấn tan cái cốt chưởng này.
Mà hứng chịu toàn bộ uy lực của cốt chưởng, đầu tiên hạc này cũng bị đấm bạo thành ngàn vạn đạo phù văn tung bay đầy trời.
Nếu có người mắt sắc nhưng mà sẽ thấy được, đây không phải Tiên Hạc, bởi vì nó chỉ có duy nhất một chân, cho nên đây chính là Thượng Cổ Thần Thú Tất Phương, bất quá hiển nhiên đầu thượng cổ thần thú này cũng chỉ là sinh sinh tạo thành từ một đầu phù văn mà không phải sống sờ sờ hung thú đấy.
Vô số các tộc cường giả hít một hơi lạnh, một chưởng này căn bản đã viễn siêu Kim Đan kỳ, trực tiếp tiến vào Nguyên Anh hậu kỳ cấp độ. Nếu không có Nguyên Anh hậu kỳ tu vi căn bản không dám đi đối kháng.
Ở đây còn có Nguyên Anh kỳ cường giả!?
Mà cùng lúc này, Vũ Khả cùng Vũ Tiêu Linh nhìn thấy loại quen thuộc tràng cảnh này, kế đó một cái thân ảnh mặc đạo bào xanh nhạt đột nhiên xuất hiện trước mặt Lục- Vũ hai nhà, một loại cuồng vọng ngạo nghễ bốc lên tận trời, hắn nhàn nhạt nhìn bọn họ, nói:
"Các ngươi cũng thật là biết chơi, thế mà giày vò đi ra cái viễn cổ oán thi rồi."
Đương nhiên viễn cổ oán thi cũng không có gì, cùng lắm thì đợi cho đầu oán thi này giết sạch toàn bộ người ở đây là được. Bất quá Lục - Vũ hai nhà này cùng nhân vật chính đều ở trong đám "bị giết" thì có hơi.. dù sao, Lục gia là gia tộc của Lục Thiên Minh, Vũ gia đối với hắn cũng không tệ.
Cho nên hắn đành phải xuất hiện rồi.
Tứ Đại Gia Tộc kia?! Hừ, một nhà cũng đừng mong bỏ qua.
"Chốc nữa đi theo ta, ta dẫn ngươi đi Bổ Thiên Các làm đệ tử."
CMN...muốn hay không vẫn phải dẫn đi. Gia hỏa này đem so với Thạch Thủy, Trần Viêm các loại quá mức đáng sợ, vài tháng không gặp bay lên một đại cảnh giới, kiếm tới một cái thiên địa thần vật Tổ Phù bên trong Thôn Phệ Tổ Phù.
Tốc độ phát triển nhanh lóe mắt, không đem dí sát bản thân không được. Hắn lúc này gần như có một loại sợ hãi nếu để cho nàng kế tiếp phát triển, không ra một năm hai năm liền có thể đuổi kịp hắn.
"Chấp nhận đi a."
Vũ Tiêu Linh híp mắt nhìn Vũ Lâm, đột nhiên bên trong đầu vang lên tiếng rít của Tiểu Điêu:
"Mau mau chấp nhận, Bổ Thiên Các nhưng là thiên hạ 10 đại Siêu Cấp Thánh Địa một trong, tu hành ở nơi đó đối với ngươi vô cùng có lợi. Hắc hắc... quả ngon tự nhiên rơi xuống đầu."
Mà một bên khác...
"RỐNGGGGG"
Con oán thi này nhìn qua Vũ Lâm, lập tức rống lớn, thiên địa năng lượng hội tụ, Chỉ trong thời gian ngắn ngủn đã trực tiếp ngưng tụ ra mười cốt chưởng nguyên lực so với lúc trước còn khổng lồ hơn rất nhiều. Một loại nguyên lực ba động đáng sợ nhất thời theo cốt chưởng khuếch tán ra.
Ầm ầm ầm ầm...
"Ngươi có chống lại được không!?"
Ninh Lệ xuất hiện ở bên cạnh Vũ Lâm, nàng ngưng trọng nhìn qua đầu Thượng Cổ Oán Thi, tạm thời phán đoán nó có ít nhất Hóa Thần kỳ tu vi. Lập tức nàng quay qua nhìn Vũ Lâm, chỉ thấy hắn vẫn một bộ trấn định bộ dáng, tựa hồ không gì có thể đánh ngã hắn.
Vũ Tiểu Mạch ngưng thần nhìn ở xa xa, một khi Vũ Lâm không chống chọi lại nổi sẽ lập tức ra ứng cứu. Bất quá Vũ Lâm nhưng là muốn làm nóng người lên một chút, cho nên liền chủ động chạy ra ứng chiến rồi.
"Mấy cái cự chưởng kia nhìn qua tựa hồ là một môn chân chính Thần Công."
Thần Công, tên như ý nghĩa, chúng được sáng tạo dành riêng cho Hóa Thần cảnh trở lên, chỉ ở cảnh giới này mới phát huy ra tối đa uy năng của nó, các loại võ kỹ bảo thuật khác nếu sử dụng tại cảnh giới này thậm chí uy lực có thể suy giảm so với trước.
Nếu đây là Tiên Vực, tự nhiên là Thần Công rơi đầy đất, nhiều tới mức nó căn bản còn không thể được xưng là Thần Công, chỉ có thể tính là trung cấp loại võ kỹ bảo thuật, bất quá, đây cũng không phải Tiên Vực.
Nơi này Thần Công nhưng là cực kỳ hiếm hoi, chỉ có các nhất lưu thế lực cùng các võ đạo thánh địa mới có thể sở hữu được những môn võ kỹ này. Bình thường Hóa Thần kỳ nhưng là không có thần công để sử dụng đấy.
"Hóa Thần Kỳ a."
Vũ Lâm gãi gãi cằm, khóe mắt nhỏ hơi chút co giật, nếu là Hóa Thần kỳ oán thi, hẳn là Vũ Tử Mạch cũng có thể tạm thời giải quyết. Dù sao mặc dù là vừa mới tân tấn Hóa Thần kỳ mới gần tháng nhưng trải qua hắn huấn luyện, khả năng khống chế thiên địa chi lực của nàng đã đạt tới 7 thành, cũng coi như thiên tư không tệ.
Hơn nữa nàng còn sơ bộ nắm giữ một môn thần thông.
Bất quá hắn cũng muốn làm nóng người một chút...
ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM....
Sau lưng hắn phiêu phù mà đứng đấy một đạo tựa thiên tựa địa tòa tháp, tòa tháp này cao 12 trượng, có 12 tầng, toàn thân tựa như đúc bằng thủy tinh cùng vàng ròng, nếu chăm chú nhìn kĩ sẽ thấy vô số phù văn khắc tại bên trên sôi nổi sống động, tựa hồ bản thân chúng nó cũng sở hữu nhịp đập một dạng.
Chỉ thấy hư ảnh trời đất xoay vần, một đạo thông thương cột sáng từ dưới chân Vũ Lâm đằng không mà lên, lập tức uy thế của hắn trong nháy mắt cao vút tận trời, tựa hồ như hắn chính là thiên này địa này chân chính chúa tể.
Phương xa, Vũ Tử Mạch chợt cảm giác Dẫn Nô Ấn trên mình nóng lên, kế đó cảm giác có một thứ gì đó tại trong cơ thể kích hoạt...
Dẫn Nô Ấn thân là chân chính một loại thần thuật, có thể thông qua một loại vô hình ấn ký tiếp dẫn một chút năng lượng lẫn nhau vô luận là giữa người thi pháp cùng người bị thi pháp. Mà lần này, nương theo Vũ Tử Mạch đột phá Hóa Thần kỳ, Vũ Lâm hoàn toàn có thể thông qua Dẫn Nô Ấn, gián tiếp điều động thiên địa năng lượng, coi như thông qua Vũ Tử Mạch điều động chỉ có Hóa Thần kỳ mới có thể sử dụng thiên địa sức mạnh.
Đương nhiên, diện tích có thể khống chế có thể giảm thiểu đi rất nhiều, chừng khoảng 1/2 bình thường.
NHƯNG!!
Nếu có Hóa Thần tu sĩ ở đây ắt sẽ kinh hoàng nhìn thấy Vũ Lâm tỉ lệ khống chế thiên địa năng lượng chi uy bên trong đang không chỉ mãnh liệt tăng lên, còn là tăng lên cực kỳ kinh khủng.
Năm thành khống chế thiên địa năng lượng! Sáu thành! Tám Thành...cuối cùng trực tiếp tiếp cận mười thành khống chế thiên địa năng lượng.
Thiên địa năng lượng là át chủ bài của Hóa Thần kỳ, lần lượt phân chia theo diện tích có thể khống chế cùng với khả năng khống chế. Thông thường Hóa Thần kỳ nhất trọng có thể khống chế 1 dặm bán kính, cùng với 1 thành độ khống chế.
Mỗi một trọng tăng lên 1 dặm diện tích, nhưng là khả năng khống chế sức mạnh muốn tự vào bản thân đi lĩnh ngộ đấy, một cái Hóa Thần nhất giai độ khống chế mười thành cũng không phải là không thể.
Tuy nhiên, thông thường nhất Hóa Thần kỳ chỉ có chừng 6 thành độ khống chế đã là rất tốt. Một số nhất lưu cùng Võ đạo thánh địa thế lực mới có thể có được 9, thậm chí 10 thành.
Mà Vũ Lâm lúc này, chỉ là đơn sơ nhất nửa dặm bán kính thiên địa chi lực không chế, nhưng là tỉ lệ khống chế nghiễm nhiên đạt tới 10 thành, thậm chí vượt qua 10 thành, ẩn ẩn lấp lánh thiên địa huyền quang, trong nháy mắt nửa dặm quanh hắn quần hỏa oanh vũ, lửa ngập tận trời, tựa như thái dương hạ san một dạng sáng chói!
Thân thể hắn cũng hòa tan, hóa thành thương khung liệt hỏa, liệt hỏa chiếu thương khung, tựa như mặt trời vậy.
Nhưng thần kì là không có chút nào độ nóng.
"Không tệ!"
Vũ Lâm liếm liếm môi... đã thật lâu không có động chân tay qua thiên địa nguyên lực, dùng qua mấy môn Tuyệt Thế Thần Công, quả nhiên là có một chút trúc trắc, bất quá chỉ một phần ngàn giây, còn là không vấn đề.
"Cho ta trấn!!!"
Vũ Lâm trên tay đột nhiên rung động mãnh liệt, năng lượng thiên địa hội tụ xung quanh quanh hắn ầm vang chấn động, phát ra từng tiếng nổ mạnh, vô tận thiên địa năng lượng bắt đầu hội tụ xung quanh tay hắn, hóa thành một cây cột trụ khổng lồ tỏa ra đạo đạo năng lượng mãnh liệt, bàn sơn hải đảo, mang theo vô tận núi non ý chí.
Vũ Tiêu Linh quay mặt đi, con mắt đau nhức. Nàng không một chút nghi ngờ chỉ bằng việc tiếp tục quan sát cây cột trụ này, mắt nàng sẽ bị năng lượng nó tỏa ra đâm cho thành mù lòa.
Thật là một cỗ năng lượng kinh khủng!!! Không đúng, chỉ dùng từ kinh khủng đã là rất khó để hình dung cỗ năng lượng cuồng bạo này, có lẽ phải dùng từ... phô thiên cái địa!?
Trước cỗ ba động năng lượng khủng bố như vậy, cỗ oán thi kia cũng lập tức rống lớn, kế đó thân thể khô quắt tựa da bọc xương đột nhiên ầm ầm nổ tung, trong nháy mắt toàn thân nó bao bọc bởi một loại "cơ bắp" tạo thành từ xương cốt, kì dị vô cùng, mười mấy căn xương trụ bén nhọn vươn lên từ sau lưng, tựa như đâm thấu trời một dạng.
"RỐNGGGGGG!!!!"
Oán thi rống giận, chỗ là ngực của nó phát ra một cỗ nhiệt lượng khủng bố nồng nặc ám ảnh phóng xạ, không khí cũng có chút run rẩy. Oán thi há miệng, một cỗ khổng lồ ba động linh lực tuôn ra, hóa thành một chùm thương sáng chói, tựa hồ tụ tập hết thảy ánh sáng bầu trời bắn thẳng về phía Vũ Lâm.
Về phần mười mấy cái bàn tay kia đã bị tia sáng long trời lở đất này cho gạt bỏ, như vậy cũng có thể thấy được uy lực của nó tuyệt đối so với mấy bàn tay kia còn muốn mạnh hơn nhiều lắm.
Mà cùng lúc này..
"TRỤ CHỐNG TRỜI!"
Ầm ầm.. hư ảnh một cây cột dựng ra trên tay Vũ Lâm! Cột tạo thành từ vô số đá tảng núi non, dù chỉ thấp ngắn tựa một cái bút, nhưng thế mà cho người cảm giác cao vút tận thiên đàng.
Thượng cổ thần thoại, thiên địa nối liền, thiên nặng kinh khủng trấn áp chúng sanh, vạn vật không thể sinh sống, nên có tiên cổ đại thần không phục, đào núi thành trụ, phân chia thiên địa, thiên địa phân chia về sau cột chống trời sụp đổ, chỗ cao thành núi, chỗ thấp thành biển. Bây giờ Vũ Lâm thôi động Trụ Chống Trời, chính là lại hiện ra ngày xưa cột trụ trời phân chia thiên này địa này chi uy!
Một đòn này, sức mạnh cực hạn, tựa như muốn phân thiên địa thành hai nửa!
Vũ Lâm trên tay Trụ Chống Trời vung lên, bàn tay hắn úp sấp lại, cây cột nhỏ bé hướng về Oán thi mà áp, đột nhiên trong thoáng chốc, một cỗ vô tận núi non ý chí hàng lâm, tựa như thông qua diễn sinh vô số núi non một dạng, giữa thiên đàng cùng mặt đất đột nhiên xuất hiện một cây cột tạo thành từ vô số sơn mạch, trấn áp thiên đàng địa phủ.
Người phạm ta! Trấn! Người cản ta! Vô luận Thần Phật! Trấn! Thiên ta cũng tách! Địa ta cũng đè!
Còn có ai không phục!?
ẦM ẦM!!!
Thiên địa giống như sụp đổ, trong nháy mắt này, Vũ Tiêu Linh cảm giác được thiên địa xuất hiện dị tượng, giống như thể trong nháy mắt này - cây cột chống trời nhỏ còn hơn cả một quyển sách đột nhiên to lớn vô cùng, nó không chỉ xuyên thủng mặt đất, mà còn xuyên thủng cả thế giới, lan tới tận bầu trời.
Nó đánh trúng đâu, hay lực đánh như thế nào, bấy nhiêu đều vô nghĩa khi đem ra thảo luận. Không gian, mặt đất, cây cối, dị thú, bầu trời, gần như mọi thứ trong phạm vi ảnh hưởng đều bị nuốt chửng, hoặc là biến mất vào khoảng không đang trào lên, hoặc là bị đè nén thành một vũng máu tươi bên dưới mặt đất.
Bầu trời sụp đổ, mặt đất rạn vỡ, không gian vỡ tan thành từng mảnh như một tấm kính bị một nắm đấm đấm xuyên qua, hiện thực run rẩy, vô số dị tượng trào dâng để rồi tắt ngấm. Thậm chí chỉ nhìn vào uy lực của đòn đánh, hay thậm chí là nghe thấy, cùng với nhìn vào tàn tích mà nó để lại cũng là quá sức với Vũ Tiêu Linh.
Ầm ầm...
Không gian chấn động chỉ trong một cái nháy mắt đã khôi phục lại như cũ, Vũ Tiêu Linh run rẩy nhìn quanh, xung quanh tựa hồ như không có gì thay đổi, thiên đàng sụp đổ, mặt đất nứt vỡ, không gian vỡ vụn tựa như chỉ là ảo giác.
Nhưng chỗ mà con Oán Thi kia đứng trước đó, nay chỉ còn lại một cái hố khổng lồ, sâu không tới đáy, nhìn lên trần nhà cũng là một cái hố khác, có thể từ đó chứng kiến bầu trời không một áng mây thành hình tròn, mơ hồ có thể thấy dị không gian xuất hiện dấu hiệu nứt vỡ, cũng theo hình tròn, tựa hồ thật sự có một cây cột phô thiên cái địa, từ dưới mặt đất đâm lên trên thiên đàng.
Dưới uy lực của đòn đánh đó, không có chút nào nghi ngờ Oán Thi đã bị hủy diệt chân chính triệt để.
Vũ Lâm ngẩng đầu, gật gật đầu.
Cũng khá mệt mỏi.
"Xong. Kế đó a, toàn bộ tiến vào trong di tích soát đồ đạc đi. Hắc, đống này hẳn là có rất nhiều đồ tốt."
Vũ Lâm xoa xoa tay, vẻ mặt có chút thèm thuồng. Cũng khó trách Vũ Lâm nghĩ vậy, đi tới nơi đây nhưng là tiền thân mẫu thân nhờ cậy đấy. Ban đầu nghĩ rằng trong di tích này chỉ là vân vân cái gì đó rác rưởi đồ vật, nhưng tùy tiện tinh thần lực quét qua túi trữ vật mà Vũ Tiêu Linh đang cầm cũng đã là trăm mai Cực Phẩm Linh Thạch...
Nên biết, Cực Phẩm Linh Thạch là đáng tiền đồ chơi, một mai Cực Phẩm Linh Thạch nhưng đổi được ngàn viên Thượng Phẩm Linh Thạch, không rõ trong này có bao nhiêu cái, nếu có thể toàn bộ soát.. hắc hắc, Kim Đan đại viên mãn sẽ đến rất nhanh a.
Cực Phẩm Linh Thạch chân chính đáng giá chỗ là nó tinh khiết linh lực, cùng với ẩn chứa bên trong thiên địa ý chí, cái này đối với hắn là không cần. Thôn Thiên Tháp có thể không hạn chế tinh lọc linh lực, thiên địa ý chí đại đạo cái gì.. càng không cần, hắn năm đó lĩnh ngộ pháp tắc cảnh giới đủ lên Đế Tôn Chân Tiên, bất quá năm đó tu vi còn chưa đủ lên Tiên Hoàng Đại Viên Mãn thôi.
Vũ Lâm lúc này sau 1 đống thời gian lo lắng nhân vật chính sự tình, rốt cuộc có thể coi như tạm thời viên mãn đầy máu phục sinh.
Mà lúc này, Vũ Lục hai nhà đều vô cùng ngưng trệ... cái này là sao?
Vừa mới tỏa ra thông thiên khí thế oán thi đâu? Tại sao chưa gì đã chết rồi?