Lãnh thổ của Chân Vương là những dãy núi trùng điệp, trong khe núi có dòng suối nhỏ chảy róc rách, sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, tựa như dây chuyền màu bạc trên cổ các dãy núi. Trong sơn cốc có rất nhiều chim bay thú chạy, bầu không khí rất hài hòa.
Tòa thành của Chân Vương nằm giữa hai dãy núi. Mễ Tu Tư bảo quái thú dừng lại. Mọi người đứng giữa hai dãy nũi cao, phía trước là một con đường lớn tối như mực. Mễ Tu Tư thu hồi quái thú, đi trước dẫn đường. Phong Dật Hiên ôm Thích Ngạo Sương vẫn đang ngủ say đi theo. Vách núi hai bên cao ngất tựa như sắp sụp xuống. Mới đầu ngẩng lên còn thấy một đường bầu trời nhưng sau đó thì tối như mực. Nguyệt Vương lấy một khối bạch ngọc hình trăng lưỡi liềm ra. Bạch ngọc tỏa sáng, soi rõ mọi thứ xung quanh họ.
Vừa lúc đó, tiếng ma sát vang lên không ngừng xung quanh. Phong Dật Hiên vừa định quay lại nhìn thì Mễ Tu Tư ngăn lại: “Đừng nhìn. Những thứ này là thú giữ nhà của Chân Vương.” Phong Dật Hiên gật đầu, không quay lại nhìn nữa. Mà những tiếng ma sát vẫn vang lên sau lưng họ, theo rất xa, cho tới cuối con đường thì mới dừng lại. Cuối con đường là một phiến thạch bích, trên đó có vô số hoa văn kỳ lạ, cổ xưa mà lại hơi quỷ dị.
Nguyệt Vương đi lên phía trước, vươn tay đè lên trên một hoa văn trong một vòng tròn. Tiếng “ầm” vang lên nhưng thạch bích chỉ phát ra tiếng mà không mở ra.
“Kỳ lạ?” Nguyệt Vương nghi ngờ, nhíu mày, “Sao cửa lại không mở ra?”
Nguyệt Vương vừa nói xong thì Mễ Tu Tư đã tay mắt lanh lẹ tạo một kết giới, bao lấy Nguyệt Vương và mình cùng với hai người Phong Dật Hiên.
Ầm ——! Tiếng đụng chạm mạnh mẽ, chạm vào khiến toàn bộ kết giới rung lên, sắp trở nên trong suốt, thiếu chút nữa thì bị phá. Một cỗ lực đạo đáng sợ bắn ra từ trong vòng tròn kia, cứ như vậy mà đụng vào kết giới khiến bọn họ bất ngờ không kịp phòng ngự.
Ngay lập tức sắc mặt Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư thay đổi. Hai người trao đổi ánh mắt, một hồi lâu mới nói một cách khó khăn: “Chẳng lẽ… chẳng lẽ Chân Vương cũng bị giết rồi sao?”
“Phong ấn trên cánh cửa đá này có thể phân biệt được thân phận của chúng ta, cũng có thể truyền tới nơi của Chân Vương. Nhưng vừa rồi chúng ta bị công kích, chẳng lẽ Chân Vương đã gặp nguy hiểm?” sắc mặt của Nguyệt Vương cực kỳ khó coi.
“Không.” Sắc mặt Mễ Tu Tư trầm xuống, suy nghĩ rồi nói, “Nếu hai chiến tướng khác muốn vào cánh cửa đá này thì chắc chắn không thể mở được. Dám chắc nếu có cuộc chiến đã xảy ra ở đây thì cửa này đã bị phá hủy rồi. Nhưng cánh cửa đá này vẫn hoàn hảo, không tổn hao gì.”
Nguyệt Vương vừa nghe thì sắc mặt hơi dịu lại, sau đó lại lo lắng mà hỏi: “Nhưng tại sao phong ấn lại không phân biệt được?”
“Phong ấn này có thể biết tất cả Vương? Vậy Bạch Vương trước kia thì sao?” Phong Dật Hiên nghi ngờ, hỏi.
“Khi Bạch Vương thôn tính Thiên Vương thì đã không còn là Bạch Vương nữa, phong ấn sẽ không phân biệt được. Hơn nữa Chân Vương cũng nhận được tin tức, nhất định sẽ có cách.” Mễ Tu Tư trả lời câu hỏi của Phong Dật Hiên.
“Chân Vương, mở cửa!” Nguyệt Vương hắng giọng, kêu to với cửa đá.
Chỉ có tiếng vang mà không có phản ứng khác.
Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư liếc nhìn nhau, đang chuẩn bị chọn cách khác thì một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Các ngươi là Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư Vương?”
Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư sửng sốt. Vì giọng nói này xa lạ nhưng lại truyền ra từ phong ấn trên cửa đá. Chỉ có Chân Vương chân chính mới sử dụng được sức mạnh trên phong ấn này! Sao lại là giọng nam xa lạ?
Nhưng Phong Dật Hiên nghe thấy giọng nói đó thì kinh hãi, kêu lên thất thanh: “Tẫn Diêm, Tẫn Diêm, là ngươi ư?”
“Tiểu thư?” trong giọng nói lạnh lùng có chứa kích động.
“Không, ta là Phong Dật Hiên. Ngạo Sương đã đổi thân thể với ta. Bây giờ nàng đang ở bên cạnh ta.” Phong Dật Hiên xác định người đang nói là Tẫn Diêm thì kích động hơn. Hắn không ngờ lại gặp được Tẫn Diêm ở đây.
“Tiểu thư đâu? Người sao rồi?” giọng Tẫn Diêm không lạnh lẽo như trước nữa, mà là vội vàng hỏi.
“Ngạo Sương không sao, chỉ đang ngủ say thôi.” Phong Dật Hiên trả lời, nhìn cánh cửa đá chợt từ từ thay đổi. Ánh sáng trắng tỏa ra từ tất cả hoa văn trên cửa đá, lan ra các đường vân, sau đó từ từ tỏa ra xung quanh.
Tiếng ầm vang lên lần nữa, cửa đá dần dần mở ra.
Trong lòng Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư vừa sợ lại vừa thấy kỳ lạ. Nam nhân đang nói có thể sử dụng phong ấn của Chân Vương, hiển nhiên Phong Dật Hiên biết. Chuyện này là sao?
Rất nhanh, một bóng dáng rắn rỏi xuất hiện nơi cửa đá. Người đó chính là Tẫn Diêm. Hắn mặc quần áo màu lam nhạt. Trên cánh tay có một cái bao tay bằng kim loại, hoa văn trên đó hơi giống trên cửa đá, trên lưng hắn là một thanh kiếm lớn. Thanh kiếm lớn đó khiến Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư càng ngây ngẩn hơn. Đó là vũ khí của Chân Vương. Bọn họ nhìn một cái là nhận ra hoa văn và ánh sáng lành lạnh tỏa ra từ trên đó. Hình như hơi khác nhưng khác ở đâu thì nhất thời bọn họ không nói ra được.
Khi Tẫn Diêm bước ra thì đi thẳng tới bên cạnh Phong Dật Hiên, nhìn gương mặt điềm tĩnh của nàng trong lòng hắn thì mới yên lòng. Đúng là nàng đang ngủ say, không có gì đáng ngại.
“Phong thiếu, có chuyện gì với tiểu thư vậy?” Tẫn Diêm hoàn toàn không để ý tới Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư mà nghiêm túc hỏi Phong Dật Hiên.
“Ta cũng không biết. Chúng ta bị phục kích….” Phong Dật Hiên kể lại toàn bộ mọi chuyện cho Tẫn Diêm.
Tẫn Diêm nghe xong thì sắc mặt nặng nề. Bởi vì hắn biết rất rõ Thích Ngạo Sương không phải đại tiểu thư hoa si ngu ngốc trước kia. Nàng là người tới từ thế giới khác. Như vậy có thể liên kết mọi chuyện đang xảy ra không? Tẫn Diêm trầm tư. Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư lại nóng nảy.
“Này…Này…Ngươi…Chuyện này…” Nguyệt Vương không biết nên xưng hô thế nào, không thể làm gì khác là lúng túng nặn ra vài chữ.
Lúc này Tẫn Diêm mới phục hồi tinh thần lại, phát hiện ra Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư đang hóng gió bên cạnh, cười cười đầy áy náy: “Hai vị vương, thật ngại quá. Quên không tự giới thiệu, ta tên là Tẫn Diêm, là Chân Vương tân nhiệm.”
Tẫn Diêm vừa nói thì liền khiến mọi người kinh ngạc.
“Vậy lão đầu Na Na đâu?” trong lòng Nguyệt Vương hoảng hốt, vội vàng hỏi.
“Ông ấy sống rất vui vẻ, vui vẻ đến mức chảy máu mũi hàng ngày…” Tẫn Diêm giựt giựt khóe miệng, nói.
Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư nhìn nhau, cùng mở miệng hỏi: “Tại sao? Có chuyện gì vậy?”
“Các vị đi xem thì biết.” Tẫn Diêm nói một câu đầy khinh thường, quay lại nhìn Thích Ngạo Sương trong lòng Phong thiếu, ánh mắt trở nên dịu dàng, “Vào trước đã. Để tiểu thư nghỉ ngơi cho tốt.”
Vào cửa đá, trước mặt dần dần mở rộng ra, ánh sáng chiếu rọi.
“Cái kia…Cái kia…Tẫn Diêm, vũ khí này là lão đầu kia truyền cho ngươi à? Sao lại không giống trước cho lắm?” Mễ Tu Tư mở lớn mắt nhìn cự kiếm sau lưng Tẫn Diêm. Nó được hắn khoác sau lưng, đầu nhọn dài tới gót chân hắn.
“Là lão đầu cho nhưng ta đã nhập vào vũ khí của mình.” Tẫn Diêm nói tới đây thì ánh mắt lại hướng về phía Thích Ngạo Sương, mỉm cười, không có ý định nói tiếp. Vũ khí kia của hắn là Thích Ngạo Sương đưa, hắn vẫn mang theo trên người, bây giờ đã nhập vào vũ khí trên lưng mình.
Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư đầy bụng nghi vấn, đi theo Tẫn Diêm vào trong. Cung điện như trước, dọc trên đường đi không có gì khác nhưng vừa vào cung điện thì lập tức phát hiện ra không được bình thường. Tiếng nói tiếng cười vẳng tới bên tai, càng đi vào trong thì càng lớn.
“Phu quân, bên này ~~”
“Bên này cơ ~”
“Thiếp ở đây ~~~”
Trong cung điện xa hoa tráng lệ, tiếng cười truyền tới từ phía sau. Mặt Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư liền biến sắc. Bọn họ nghe thấy tiếng của Chân Vương. Bước nhanh vào bên trong, thấy cảnh tượng trong đó thì trợn mắt há miệng. Chân Vương mặc quần áo trắng như tuyết, bịt mắt, tay quờ quạng xung quanh. Xung quanh có mấy mỹ nữ đang trêu đùa hắn.
“Đừng chạy ~~~ ha ha, sẽ bắt được nàng ngay thôi.” Chân Vương cười ha hả, vươn tay bổ nhào về phía trước. Các mỹ nữ kêu lên sợ hãi, tản ra bốn phía.
Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư nhìn nhau, khóe miệng co quắp, hoàn toàn không nói được lời nào. Chân Vương vẫn đùa giỡn ầm ỹ với mỹ nữ, không coi ai ra gì.
“Chân Vương!” Nguyệt Vương quát to đầy tức giận.
“Hả? Giọng nói này hình như là của Nguyệt Vương.” Chân Vương gạt tấm vải bịt mắt ra, nhìn Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư, nói, “Đừng gọi bậy. Ta đã không còn là Chân Vương, tất cả mọi chuyện không liên quan gì tới ta nữa. Có chuyện gì thì tìm tiểu tử kia. Bây giờ hắn là Chân Vương. Đừng quấy rầy cuộc sống tốt đẹp của ta bây giờ.” Nói xong thì che mắt lại, tiếp tục nhào vào các mỹ nữ, sau đó không để ý tới mọi người nữa.
Nguyệt Vương còn định nói gì đó thì bị Mễ Tu Tư ngăn lại, nhẹ nhàng lắc đầu: “Để cho hắn sống cuộc sống hắn muốn đi. Quả thật hắn làm Chân Vương quá lâu, quá mệt rồi.”
Nguyệt Vương nhìn ánh mắt của Mễ Tu Tư, nhẹ nhàng thở dài, không lên tiếng nữa.
“Mời đi theo ta.” Lúc này, Tẫn Diêm lễ phép lên tiếng, “Ta biết mọi chuyện. Các vị nghỉ ngơi một chút rồi bàn bạc đối sách.”
Mọi người chỉ có thể gật đầu bất đắc dĩ.
Tẫn Diêm dẫn Phong Dật Hiên tới một căn phòng hoa lệ rộng lớn, cẩn thận đặt nàng lên trên cái giường lớn thoải mái.
“Tẫn Diêm, thật không ngờ ngươi lại trở thành Chân Vương.” Phong Dật Hiên hơi cảm thán.
“Phong thiếu, ta có chuyện muốn hỏi người. Xin người trả lời nghiêm túc.” Sắc mặt Tẫn Diêm nghiêm túc.
“Chuyện gì?” Phong Dật Hiên nghi ngờ.
“Mặc kệ tiểu thư trở nên thế nào, tình yêu của người cũng sẽ không thay đổi chứ?” ánh mắt Tẫn Diêm sáng rực, hỏi một cách trịnh trọng.
“Sẽ! Mặc kệ nàng là ai, trở nên thế nào, tình yêu của ta với nàng đều sẽ không thay đổi!” Phong Dật Hiên kiên quyết hơn bao giờ hết.
“Tốt. Vậy là đủ rồi.” Tẫn Diêm gật đầu, mỉm cười, sau đó trầm giọng nói, “Chỉ cần tìm được Lãnh thiếu thì chuyện ta muốn biết sẽ có kết quả. Người nghỉ ngơi đi. Phòng người ở bên cạnh. Lần nổi loạn này còn phức tạp hơn những gì bọn Nguyệt Vương nghĩ. Sau này ta sẽ nói cho mọi người biết.”
Lòng Phong Dật Hiên tràn đầy nghi ngờ, nhưng vẫn lắc đầu, nói: “Không. Ta muốn canh giữ ở đây, chờ nàng tỉnh lại.”
“Được thôi.” Tẫn Diêm nhìn ánh mắt kiên định của Phong Dật Hiên, gật đầu.
Sau khi Tẫn Diêm rời khỏi thì Phong Dật Hiên lẳng lặng ngồi cạnh giường, nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của Thích Ngạo Sương đến thất thần.
“A, các huynh chính là bằng hữu của Tẫn Diêm đại ca?” chợt, một giọng nói giòn tai truyền tới từ cửa sổ.
Phong Dật Hiên ngẩng đầu thì thấy một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài ngồi trên bệ cửa sổ đang nhìn bên này, cười khanh khách.