Nếu muốn tìm ở phàm giới một nhân tài có gan dám ở trước mặt mọi người đẩy hoàng đế xuống nước, đương nhiên là không thể. Mọi việc để giúp đỡ Nguyên Trinh độ kiếp đã đủ cả, chỉ thiếu một kẻ làm đông phong. Nguyên muốn tìm Phượng Cửu để nàng tiếp nhận công việc này, ai ngờ nàng suy nghĩ một lát, rồi nói : " Điệt nhi chịu cái nhị sinh chú trói buộc, đến ban ngày là quên hẳn bản tính bình thường của mình, chỉ hoàn toàn mang tính cách trời sinh của Trần Quý Nhân, ngày ngày nhớ nhung Đế Quân đến rơi lệ nôn ra máu. Nếu đúng với tính tình của Trần Quý Nhân, không ngăn cản người ta đẩy Đế Quân xuống nước, nhiễu loạn kế hoạch của cô cô đã tốt lắm rồi, làm gì có chuyện chính tay đẩy Đế Quân xuống nước." Ta cân nhắc một hồi, cảm thấy nàng nói cũng có lý, nên cũng không ép buộc nữa. Nếu không tìm được người, thì đành phải khiến ta tự xuất thủ. Nhưng xưa nay hoàng đế không ưa người tu đạo, đến lúc đó ta còn có thể sờ tới cái thuyền hoa của Hoàng Đế hay không, đã là một vấn đề lớn rồi.
Cũng may Nguyên Trinh có một vị mẫu thân hết lòng hết dạ với hắn. Đương nhiên không phải cái vị ngồi ở đạo quán kia. Mặc dù cái vị ở đạo quán kia cũng thực quan tâm tới Nguyên Trinh, có điều vẫn quan tâm tới việc tu tiên học đạo hơn, những việc phàm trần tục sự cũng không quan tâm lắm.
Dĩ nhiên cái kẻ hết lòng hết dạ đối với Nguyên Trinh kia chính là vị mẫu thân khi hắn còn làm thần tiên, Thiểu Tân.
Thiểu Tân lần này hạ phàm giới nguyên muốn xem Nguyên Trinh độ kiếp có tốt không, lại bị ta túm phải, lập tức phải chịu oan uổng mà lãnh cái trách nhiệm đẩy hoàng đế xuống nước.
Chủ ý của ta thực thích hợp. Chỉ cần nàng dùng tiên thuật ẩn thân, thừa dịp mục tiêu mỹ nhân kia xuất hiện, khi tất cả mọi người tập trung tinh thần vào nhìn mỹ nhân, nàng liền đứng ở phía sau hoàng đế đẩy nhẹ một cái, có phải thuận tiện, nhanh nhẹn, lưu loát không. Có điều dùng tiên thuật để làm ra cái chuyện thay đổi mệnh cách của Nguyên Trinh, mặc dù nàng là phụ nữ có thai, cũng không phải chuyện gì tốt đẹp, đương nhiên sẽ bị pháp lực phản phệ, coi như có một chút báo ứng.
Ta thấy Thiểu Tân ôm cái bụng vĩ đại đứng đó, liền liếc mắt một cái, trầm ngâm nói "Ngươi làm chuyện này sợ có chút gì nguy hiểm, hay tìm người khác khỏe mạnh hơn đi."
Thiểu Tân suy nghĩ hồi lâu, áng chừng sẽ kêu Bắc Hải Thủy Quân Tang Tịch phu quân của nàng, đến hoàn thành cái công việc thiếu đạo đức này.
Chẳng còn mấy ngày, đã đến mùng một tháng sáu.
Sổ mệnh cách của Ti Mệnh Thiên Quân quả nhiên không sai, quả nhiên hoàng đế dẫn văn võ bá quan cùng chúng phi tần du ngoạn trên sông Sấu Ngọc. Từ lúc ta vào hoàng cung tới nay, hoàng đế vẫn không thèm gặp, tuy ta mang danh nghĩa là sư phụ của thái tử, nhưng cũng chưa được phong cho cái tước hiệu gì. Có điều mấy vị tiểu quan bộ lễ cũng có mắt, biết ta là một cao nhân, liền xếp ta vào cùng đám với đám quan lại, có vị trí tương đương với đám quan bát phẩm trên thuyền rồng. Vị trí này cũng chỉ nhìn thấy cái gáy của hoàng đế. Cách hoàng đế từng ba trượng, ta thấy một người cũng hơi giống Trần Quý Nhân.
Mão Nhật Tinh Quân cũng thật nể tình, ở cái lúc diễn ra sự kiện trọng đại mà cả Nguyên Trinh và Đông Hoa Đế Quân cùng ứng kiếp, lại chói chang đến mức không thể nóng hơn. Thỉnh thoảng giữa không trung đột nhiên có năm ba đám mây bay ngang qua, đã nhanh chóng bị hơi nóng hấp thu tan biến hết, thật mệt mỏi.
Sông Sấu Ngọc này cũng không phải một con sông lớn. Thuyền rồng của hoàng đế lại khá lớn, chiếm hơn nửa mặt sông.
Hai bên bờ sông chật ních dân chúng, xem chừng phải đến bờ sông trước nửa ngày, may ra mới có được chỗ ngồi tốt. Nhưng khúc sông mà hoàng đế du ngoạn này cũng không dài lắm, dân chúng ở kinh thành lại nhiều, thành ra có rất nhiều người không tìm được chỗ ở trên mặt đất, liền trèo lên cây hoặc tìm gác thượng của nhà dân gần đó.
Vị tiểu quan lái thuyền này cũng thập phần gian khổ, nhân vì hai bên bờ sông dân chúng đều ngồi đầy, nên nhất định phải giữ thuyền này ở giữa sông, không được lệch sang phải một tấc, cũng không được lệch sang trái một tấc, để minh chứng rằng hoàng đế ra ơn mưa móc đều khắp bốn biển, nơi nào cũng như nhau, cũng không thiên lệch dân chúng ở bên phải hay bên trái. Đó cũng là một lẽ sống rất xác đáng, có câu, chậm nhưng chắc, vì thế, thuyền càng đi càng chậm.
Một con thuyền chở đầy người dưới ánh nắng chói chang, dưới ánh mắt của đám người đang nghển nghển cổ hai bên bờ sông.
Thấy buổi trưa đang đến gần, ta lấy ra hai lá vàng gọi một cái tiểu hoạn quan ở sau thuyền, nhờ hắn thỉnh thái tử hộ. Tên tiểu hoạn quan này tay chân thập phần nhanh nhẹn, ta vừa nhắm mắt lại nghỉ ngơi chút đỉnh, đã thấy Nguyên Trinh cười tươi hớn hở chạy đến.
Hôm nay hắn vận một bộ cẩm bào màu xanh lam, trông dáng vẻ cũng thực tuấn tú, vừa thấy ta, đầu mày khóe mắt đều rạng rỡ cười nói : " Sư phụ kêu Nguyên Trinh lại đây, là có chuyện gì quan trọng vậy ?"
Hắn vốn là một kẻ tính tình có vấn đề, trong lòng ta sớm đã tính toán rõ ràng, trước phải giả vờ một chút, ra vẻ thâm sâu khó lường, phất tay áo mà nói một cách nghiêm trang : " Mới vừa rồi trong lồng ngực vi sư đột nhiên thoáng xuất hiện một đạo kim quang, khiến cho nhiều huyền lý vốn không hiểu được đột nhiên trở nên rõ ràng, vi sư nhớ ra ngươi hàng ngày vẫn một lòng tôn kính ham học hỏi, tự nhiên linh động cảm nhận cái đạo pháp này, liền muốn truyền giáo cho ngươi, ngươi có nguyện ý không"
Nguyên Trinh lập tức khoanh tay cúi đầu ngoan ngoãn đứng nghe.
Ta liền hắng giọng bắt đầu giảng.
Lúc còn ở Côn Luân học nghệ, ta cũng hơi bất tài, phàm là đạo pháp phật hiệu mà dính dáng đến chữ pháp, ta đều học không vào. Nhưng mặc dù năm đó cứ đến giờ Mặc Uyên thụ giảng ta đều ngủ gà ngủ gật, coi như kiến thức thu nhặt được trong lúc ngủ gật mấy nghìn năm, cũng thừa sức mang ra giảng giải cho một phàm nhân trong suốt một canh giờ.
Ta vừa giảng đạo cho Nguyên Trinh, vừa chờ đợi sự xuất hiện của vị mỹ nhân trong sổ mệnh cách của Ti Mệnh Thiên Quân, thấy buổi trưa đã gần qua, cũng hơi lo lắng.
Giảng được một lúc, Nguyên Trinh vốn ngoan ngoãn đứng nghe, bỗng xen vào nói : "Sư phụ, cái vấn đề song tu dưỡng khí di thần kia, sư phụ đã nói tới bốn lần rồi"
Ta bực nỗi sắt không dễ rèn, nói : " Vi sư đem một đoạn giảng tới bốn lần, tất nhiên là nó có bốn đường biến hóa. Bốn đường này biểu lộ cho cái gì, ngươi hãy từ từ tham ngộ. Và đoạn đạo pháp này nói tới cái gì, ngươi cũng từ từ tham ngộ đi. Vi sư vì nguyên nhân gì mà giảng cái đoạn đạo pháp này bốn lần, ngươi cũng từ từ tham ngộ. Cái việc quan trọng hơn học đạo, ấy là một chữ "ngộ", ngươi làm như vậy thật không hiểu nỗi khổ của vi sư, không biết tới tấm lòng của ta, cũng hơi mệt mỏi."
Nguyên Trinh xấu hổ cúi đầu.
Nhân bị hắn xen vào một lúc như vậy, ta nghĩ hồi lâu, cũng không nhớ là vừa rồi nói đi nói lại bốn lần là đoạn nào. Thôi, tạm thời mặc kệ nó, lại tiếp tục giảng tới song tu dưỡng khí di thần trong phòng.
Ta nói tới lúc miệng khô lưỡi mỏi, uống hết hai bình nước trà, vị mỹ nhân trong sổ cách mệnh của Ti Mệnh Tinh Quân kia mới xuất hiện.
Thực ra ta vẫn chưa được thấy mỹ nhân kia, nguyên là do chỗ ta ngồi là đuôi thuyền, ngay cả dõi mắt nhìn ra chung quanh, cũng chỉ nhìn thấy toàn đầu người, có điều vẫn biết mỹ nhân kia tới, đương nhiên là bởi vì thấy có cái gì đó ở đằng chân trời, Ti Mênh Tinh Quân vốn dốc sạch vốn liếng mời tới, vị Kim Sí Đại Bàng từ đất Tây Thiên của Phật Tổ.
Ta sống nhiều năm như vậy, chưa bao giờ thấy qua cảnh hoàng đế nhảy cầu cứu mỹ nhân, chỉ trong chốc lát sẽ được thấy, nhất thời nhiệt huyết sôi trào. Nhưng ta còn đang vướng bận vị Nguyên Trinh tiểu đệ kia, cuối cùng đành làm bộ trấn định bình tĩnh, nhịn cũng hơi vất vả.
Tiếng hoan hô của dân chúng hai bên bờ sông đột nhiên nhỏ đi, trên thuyền nhất thời cũng trở nên yên tĩnh, ta liền quét mắt nhìn, chỉ thấy kim sí đại bàng kia mới chỉ là một cái điểm nhỏ xíu ở chân trời, đoán rằng nó không thể là nguyên nhân gây ra cái không khí trầm mặc tĩnh lặng như vậy được.
Nói như vậy thì đám người kia không thốt ra được lời nào, chính bị sự xuất hiện của vị mỹ nhân làm mê đắm lòng người kia.
Nguyên Trinh tiểu đệ đang trầm mê trong cảnh giới bác học tinh thâm nhất thời không thể tỉnh táo lại được, vẫn chưa phát hiện ra cái khung cảnh này, ta liền tự trấn an, một mặt cùng hắn tiếp tục phát huy đạo pháp, mặt khác âm thầm theo dõi kim sí đại bàng đang càng ngày càng tiến lại gần.
Trước tòa của Phật tổ chỉ có duy nhất vị Đại Bàng thập phần uy vũ này, nguyên bản mỗi lần vỗ cánh bay được tới ba ngàn dặm, lần này vì phải cải trang thành phàm điểu, đương nhiên không thể bay quá mạnh mẽ, cho nên đành phải cố trói buộc cánh của mình, chậm rãi bay từ chân trời tới, từ từ tới gần. Chắc là chưa bao giờ phải chịu nỗi nhục như thế, nó hơi cúi đầu, trông bộ dáng khá đáng thương
Ta thấy kim sí đại bàng ( đại bàng cánh vàng) thập phần khổ sở mà bay thẳng tới ngay giữa sông Sấu Ngọc, trước tiên lượn qua lượn lại mấy vòng, sau đó lại nhẹ nhàng đập cánh đảo một vòng, lại nhẹ nhàng chúi đầu xuống, rồi lại nhẹ nhàng đập cánh bay lên. Ta cảm thấy, cả đời này, chưa bao giờ trông nó lại nhỏ bé và yếu ớt như thế.
Tuy ta nghĩ nó có vẻ khiêm nhường và dịu dàng, nhưng ánh mắt sợ hãi của phàm nhân lại không nghĩ như thế. Hết thảy mọi người đều sợ hãi mà la hét ầm ĩ. Bên cạnh ta có một lão đầu run run chỉ tay lên nói : " Thế gian này lại có con đại bàng lớn đến thế, mà con đại bàng này lại hung mãnh như thế, bay nhanh như thế"
Nguyên Trinh vẫn đang chìm đắm trong thế giới lý học tuyệt vời. Hắn đang khổ sở suy nghĩ. Ta cân nhắc thời điểm, đoán chắc cái vị mỹ nhân cần rơi xuống nước kia ắt đã rơi xuống nước, liền trấn tĩnh ngồi chờ Tang Tịch đẩy hoàng đế ở đầu thuyền kia xuống nước.
Trên đầu thuyền quả nhiên vang lên một tiếng bùm, ta trong dạ thầm vui mừng, gật gật đầu, tốt lắm, Tang Tịch đã đẩy Đông Hoa xuống nước rồi.
Ta chưa kịp gật đầu, đã lại nghe Trần Quý Nhân kia thét lên một tiếng chói tai : " Bệ hạ, bệ hạ không biết bơi." Ngay sau đó bùm một tiếng, rồi lại rất nhiều tiếng nhảy xuống nước vang lên.
Ta ngẩn ngơ.
Mẹ ơi.
Tính trăm tính nghìn, lại không tính tới việc kiếp này Đông Hoa kia là một con vịt trên cạn, bây giờ biết kêu ai đi cứu mỹ nhân kia đây chứ ?
Ta vội vàng định tiến lên đầu thuyền, Nguyên Trinh cũng bị tiếng hét vừa rồi của Trần Quý Nhân kia làm thức tỉnh, cũng cực kỳ gấp gáp chạy ở đằng trước ta. Mặc dù sự việc vỡ lỡ lớn như vậy, nhưng cũng ngàn vạn lần không thể để cho Nguyên Trinh xuống nước. Thà ảnh hưởng tới mệnh cách của Đông Hoa cũng được, còn hơn là cả hai cái mệnh cách đều không thay đổi theo chiều hướng tốt. Bản thượng thần trong lúc nhốn nháo vẫn giữ được cái đầu lạnh, lần này hạ quyết tâm làm kẻ cơ trí, liền nắm chặt lấy tay của Nguyên Trinh.
Nguyên Trinh vừa chạy vừa quay lại liếc ta một cái, rồi lại tiếp tục chạy. Đã có thái tử mở đường, hai người bọn ta chạy một mạch ra đầu thuyền. Chạy qua mấy tầng người cản lại, cuối cùng đứng ở sau rào chắn.
Nhìn ra phía bên ngoài rào chắn.
Cũng thực là một cảnh tượng kỳ lạ.
Trên sông Sấu Ngọc, đám quan viên quần áo hoa lệ đang lóp ngóp bơi, những kẻ không biết bơi vừa chấp chới vừa kêu cứu, những kẻ biết bơi thì lượn qua lượn lại, chao lên ngụp xuống kêu mấy tiếng Hoàng thượng, nếu chẳng may gặp phải vị đồng nghiệp không biết bơi, tiện tay vừa túm lấy vừa tiếp tục tìm hoàng đế.
Có điều người trong sông cũng nhiều quá, nên việc tìm người này cũng là một chuyện cực kỳ gian khổ.
Nhân vì ta đứng ở trên thuyền, nhìn khắp cả mặt sông, nên cũng nhìn thấy rõ hơn một chút, vị hoàng đế mà đám quan viên đang lục tung cả sông Sấu Ngọc kia để tìm cứu, đang nằm trong vòng tay nhỏ xinh của Trần Quý Nhân, nàng vừa cố gắng ôm chặt vừa nhanh chóng bơi về phía thuyền rồng.
Trơ mắt nhìn cảnh này, ta đoán là sau khi hoàng đế bị Tang Tịch thần không biết quỷ không hay lặng lẳng đẩy xuống nước, một tiếng thét " Bệ hạ không biét bơi" của Trần Quý Nhân nhất thời thức tỉnh hết thảy mọi người đang mê đắm, đám thần tử vội vàng nhảy xuống cứu giá. Trong đám này không thiếu những kẻ không biết bơi, nhưng bị sự ảnh hưởng của đám đông xung quanh, cũng cắn răng xắn tay áo nhảy xuống. Ngoài ra còn một số kẻ tuy không mù quáng hùa theo đám đông, nhưng trong lòng cũng thầm tính toán, mọi người đều nhảy, nếu ta không nhảy, ắt có vấn đề, nên cũng cắn răng nhảy theo. Đám thị vệ bên người hoàng đế đương nhiên đều biết bơi, đáng lẽ bọn họ chỉ cần cứu một mình hoàng đế, lại nhìn thấy cả đống vịt trên cạn cũng nhảy xuống, mà đám vịt cạn này cũng toàn rường cột của nước nhà, không thể không cứu, phải gánh thêm rất nhiều gánh nặng. Nên bên kia Trần Quý Nhân kéo hoàng đế lên thuyền, mà đám thị vệ còn lại vẫn còn đang phải vội vàng cứu những rường cột của nước nhà.
Một trận nhốn nháo như vậy, cái vị mỹ nhân bạc mệnh rơi xuống nước kia, lại không ai lo đến.
Nguyên Trinh một lòng một dạ đặt ở trên người phụ thân hắn, tất nhiên không rảnh bận tâm tới nàng mỹ nhân vừa rơi xuống nước kia, mấy lần định xoay người nhảy xuống sông, đã bị bảy tám lão đại thần cố gắng ngăn lại. Mà hoàng đế ốc không mang nổi mình ốc, đương nhiên càng không có sức lực đi chú ý tới vị mỹ nhân kia.
Mới vừa rồi, ta mở mắt thần nhìn thử, vị mỹ nhân một mình du ngoạn sông kia, vừa khóc vừa trôi đi mất rồi.
2
Hoàng đế bị trấn nước, nửa sống nửa chết.
Nhân Trần Quý Nhân là phi tần duy nhất nhảy xuống nước sau khi hoàng đế rơi xuống, lại còn tự tay cứu người lên, địa vị tự nhiên không giống những người khác. Chúng phi thần đều chỉ có thể khóc lóc ở bên cạnh Hoàng hậu, chỉ có nàng là có thể gục ở trên người hoàng thượng, kêu trời gọi đất : " Bệ hạ ơi, người mau tỉnh đi, người mau tỉnh đi, người không thể bỏ lại thần thiếp mà..."
Nói rồi ôm ngực ọe ra một búng máu, khóc hai câu lại ọe tiếp ra một ngụm máu nữa.
Mấy lão thái y thường xuyên đi theo cuống quýt tách Trần Quý Nhân và Hoàng đế ra, run run mở hòm thuốc mà chia nhau bắt mạch cho Hoàng Đế và Trần Quý Nhân.
Chuyến du ngoạn không thành công, thuyền rồng rốt cuộc có thể phát huy sở trường lướt sóng như xe ngựa đi trên đất bằng của nó, tiểu quan lái thuyền cũng không cần phải cẩn thận như trước, thái tử vừa ra lệnh một tiếng, lập tức rẽ sóng lướt tới, nhanh chóng trở lại hoàng cung.
Ta ở lại đuôi thuyền, thỉnh vị hoạn quan của Nguyên Trinh mang tới cho một chén nước trắng. Kiếp nạn của Nguyên Trinh xem như độ qua, nhưng đại bất hạnh là đã liên lụy tới Đông Hoa cùng vị mỹ nhân thác sinh rơi xuống nước bị bỏ qua kia. Đương nhiên ta biết Đông Hoa là vị thần đứng đầu chúng thần, mọi việc đều tới tay, có thể tìm ra thời gian để xuống phàm trần thác sinh cũng cực kỳ khó khăn, lần thác sinh này lại bị ta làm hỏng mất cơ duyên trải nghiệm tình kiếp, ta cũng cảm thấy làm như vậy là không đúng.
Lau hết mồ hôi, uống hết chén nước trắng, chuyện của Nguyên Trinh lần này, bản thượng thần ta tính không được chu toàn lắm.
Tuy không được thuận lợi, nhưng tốt xấu gì cũng xong cả rồi.
Bấm ngón tay tính thử, ta ở phàm giới cũng được một thời gian, những chuyện nơi phàm giới cũng chả thú vị hơn xưa. Ta suy nghĩ một hồi, ngày mai rời hoàng cung đi cáo biệt vị đạo cô mẹ ruột của Nguyên Trinh ở đạo quán kia, xong xuôi hết thảy, ta cũng nên về Thanh Khâu. Nhưng hiện giờ trên người ta không còn một chút pháp lực, muốn trở lại Thanh Khâu cũng là vấn đề.
Lúc trước Phượng Cửu có nói với ta, qua lễ đản sinh của Vi Đà Hộ Pháp vào ngày mùng một tháng sáu, đợi Đông Hoa gặp được nữ tử hắn thật lòng ái mộ, nàng cũng sẽ đi. Lần này mặc dù mệnh cách của Đông Hoa có bị sửa sửa một chút, chung quy cũng không quá quan hệ đến nàng, chưa nói đến việc hôm nay nàng mạo hiểm tính mạng cứu Đông Hoa khỏi cơn nước lửa, toàn bộ ân tình coi như đã báo xong. Ta cân nhắc một chút, đợi sau khi mặt trời xuống núi sẽ đi tìm Phượng Cửu, ngày mai sẽ cùng nàng trở lại Thanh Khâu.
Ta về Tử Trúc Uyển ngủ qua một chút.
Khi vị thị nữ hầu hạ khẽ khàng lay ta tỉnh, thì đã tới lúc lên đèn.
Và qua loa mấy miếng cơm, sai nàng mang tới một cái đèn lồng, ta cùng đi tới Hạm Đạm Viện.
Hoàng Cung ban ngày đã làm người ta không rõ phương hướng, đến đêm, trong cung đèn đuốc thắp lờ mờ, một kẻ giống như ta đây đã ở hoàng cung suốt hai tháng cũng phải bất mãn, nào là ai thuộc cung nào viện nào cũng chẳng rõ nữa. Có điều thị nữ cầm đèn lồng kia có vẻ rất quen thuộc lặng lẳng vạch liễu rẽ hoa, ta yên lặng theo sát phía sau, trong lòng từ từ dâng lên một cảm giác kính phục.
Đi quá một tòa hoa viên, không nghĩ tới đột nhiên thấy Nguyên Trinh tiểu đệ từ đâu xông ra chặn đường. Thị nữ vội vàng nhún người chào thái tử điện hạ. Nguyên Trinh hai tay giấu trong tay áo, có vẻ bí mật. Hắn quay đầu nhìn ta, nói loanh quanh : " Nguyên Trinh có một chuyện này cần thương lượng, không biết có thể mời sư phụ cùng Nguyên Trinh ra ngoài đình kia một chút được không.”
Nhìn kỹ lại, thấy bộ dáng của hắn có vẻ hơi ngại ngùng, trong lòng ta thoáng run lên, buổi chiều hắn cố đi tìm cha hắn, ta cũng không đi cùng, nhìn dáng vẻ này của hắn, không phải đã vương phải tơ tình của vị mỹ nhân rơi xuống nước kia chứ. Nếu đúng như vậy, thì cái sổ mệnh cách của Ti Mệnh Tinh Quân kia cũng thập phần mạnh mẽ.
Nguyên Trinh cùng ta đến đình kia, liền ngồi xuống. Gió đêm từ hồ thổi vào, hiu hiu mát mẻ.
Ta nhìn bộ dáng hoài xuân kia của hắn, không nói gì mà chỉ ngồi dựa vào ghế đá.
Hắn ngốc nghếch hồ đồ thần thần bí bí hồi lâu, mới cẩn thận lấy ra một vật từ trong tay áo, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa đưa tới trước mặt ta " Sư phụ, người xem xem, nó có đáng yêu hay không ?"
Ta nhìn liếc qua bàn tay hắn một cái, trong lòng thầm than thở, Nguyên Trinh ơi Nguyên Trinh, cái tên hài tử ngốc này, ngươi có biết trong tay ngươi đang cầm cái gì không ?
Nguyên Trinh hiển nhiên vẫn không biết được mình đang cầm gì trong tay, mặt mày rạng rỡ nói " Trưa nay, lúc thuyền cập bến, Nguyên Trinh vì muốn trấn an đám quan lại, cho nên mới xuống thuyền cuối cùng. Chỉ thấy tiểu bảo bối này từ trên trời rơi xuống, a, lúc đó nó cũng không nhỏ như vậy, giang rộng cánh chắc phải lớn bằng nửa căn phòng, cực kỳ uy vũ. Chắc thấy sẽ rơi lên người Nguyên Trinh, tiểu bảo bối kia cũng biết thương người, sợ làm Nguyên Trinh bị thương, lập tức biến thành hình dáng nhỏ bé như vậy, rơi bịch vào trong lòng Nguyên Trinh"
Tiểu bảo bối đang giãy dụa ở trong lòng bàn tay của Nguyên Trinh vốn là Kim sí đại bàng ở trước Phật tòa nơi Tây Thiên của Phật Tổ, nay đã hóa thành một con chim sẻ nhỏ xíu, tuy nó cũng nhỏ bé như những con chim sẻ khác, nhưng toàn thân vẫn lấp lánh kim quang. Nó cúi đầu trong đám kim quang, trông cực kỳ mất tinh thần. Nghe thấy mấy chữ tiểu bảo bối, nó liền nhắm mắt lại run lên khe khẽ. Nhìn cẩn thận lại một chút, đã thấy trên hai chân nó có treo một cái chuông. Cái chuông này cũng là một vật hiếm thấy, vốn tên gọi là khóa tiên linh, nguyên là một thứ đồ lặt vặt ở trên Cửu Thượng Thiên dùng để khóa linh cầm linh thú. Hóa ra vì vậy mà Kim sí đại bàng không thể phục hồi nguyên thân, chỉ có thể nhỏ xíu xinh xắn như cá nằm trên thớt, tùy người giết thịt.
Từ lúc giữa trưa Kim Sí đại bàng từ chân trời bay đến, ta cũng hơi lo lắng, nó phải phong bế bớt pháp lực mà bay như vậy, khó tránh khỏi việc đang bay giữa không trung lại bị rơi. Sự lo lắng của ta quả nhiên ứng nghiệm, nó rơi thẳng luôn vào trong lòng Nguyên Trinh
Ta lại ngẩn người nhìn cái chuông trên chân của Kim sí đại bàng. Nguyên Trinh thấy vậy liền nói : " Đây là sư phụ trước đây đưa cho ta, năm ta được khoảng mười hai mười ba tuổi, sau đạo quan có một con sư tử cái thành tinh muốn làm tọa kỵ của ta, sư phụ thấy vậy, liền lấy vậy này để cho ta ước thúc sư tử tinh kia. Sau này sư tử cái thành tinh kia bị một sư tử đực thành tinh dụ dỗ mất, cái chuông này không còn dùng tới, vừa may bây giờ mang cho tiểu bảo bối sử dụng.”
Tiểu bảo bối lại bắt đầu run lên.
Ta lắc lắc đầu, thành khẩn khuyên nhủ hắn : " Ngươi nói thập phần chu toàn, nhưng cái ở trên tay ngươi kia, ha ha, vị này, tất cũng có chủ, nếu ngươi trộm bắt lấy nó, lúc chủ nhân nó tìm đến, sợ có chút khó xử"
Hắn nhăn mặt khổ sở nói : " Cho nên Nguyên Trinh mới muốn thương lượng với sư phụ, sư phụ là cao nhân, có thể giúp Nguyên Trinh thảo luận về tiểu bảo bối này. Tiểu bảo bối là linh cầm, chủ nhân của nó đương nhiên cũng không phải người phàm, Nguyên Trinh chỉ là một phàm nhân, nhân sinh cũng hữu hạn, đợi cho Nguyên Trinh về nơi chín suối, tự nhiên sẽ mang tiểu bảo bối trả về cho chủ nhân nó"
Ta liếc tiểu bảo bối một cái, tiểu bảo bối cố gắng lắc đầu. Nhưng lần này nó đang ở hình dáng một con chim, cổ cũng không linh hoạt như lúc hóa người, đầu vừa động liền kéo theo cả thân cũng động. Nguyên Trinh liền giơ tay ra trước mặt ta nói " Sư phụ, người xem, tiểu bảo bối nghe nói ta muốn nuôi nó, cũng thực vui vẻ kìa"
Tiểu bảo bối ngã xuống giãy dụa.
Nguyên Trinh ngước ánh mắt thiết tha cầu khẩn nhìn ta, làm ta cũng thấy ấm lòng, cảm thấy hắn nói cũng có lý, lần này ta hủy hoại nhân duyên của hắn, nửa cuộc đời còn lại đáng lẽ rất phong phú giờ trở nên thập phần nhàm chán, nếu nuôi dưỡng bên người một con linh cầm, cũng coi như có chút an ủi, hơn nữa hắn từng gọi ta một tiếng sư phụ, cũng coi như đệ tử của ta, lúc bái sư ta cũng chưa từng cho hắn lễ vật gì cũng thật không phải phép. Tóm lại tốt nhất là, ta đến phạm cảnh Tây Thiên gặp Phật tổ nói qua mấy tiếng, mượn Kim sí đại bàng này cho ở cạnh hắn một đoạn thời gian, cũng không có vấn đề gì""
Ta nghiêm nghị gật đầu nói " Được thôi"
Tiểu bảo bối ngã lăn ra khóc nức lên một tiếng.
Nguyên Trinh vui mừng bỏ tiểu bảo bối vào trong tay áo, cầm tay ta nói : " Sư phụ, không ngờ người lại đồng ý, Nguyên Trinh không phải đang mơ sao. Lúc trước Nguyên Trinh vẫn nghĩ đây là Nguyên Trinh quá ngông cuồng, không nghĩ tới sự phụ lại đáp ứng Nguyên Trinh"
Hắn còn muốn nói tiếp, giữa không trung chợt vang lên một thanh âm hết sức rõ ràng "Hai kẻ bọn ngươi làm cái gì ở đây ?"
3
Thanh âm này nghe cũng quen tai.
Ta ngước mắt nhìn lên giữa không trung, thật sự kinh ngạc.
Dạ Hoa quân hơn tháng chưa gặp đang quay lưng về phía ánh trăng trong trẻo lạnh lẽo, vẻ mặt lãnh đạm, chỉ lẳng lặng nhìn ta và Nguyên Trinh, ánh mắt sáng quắc. Phía sau lưng hắn có một vị thần tiên, mặc quần áo màu xanh ngọc, trên môi hơi nở nụ cười, mặt mũi ôn hòa.
Ở phàm giới đã hơn hai tháng, trừ Phượng Cửu suốt ngày đóng cửa ở trong Hạm Đạm Viện, những người sống bên cạnh ta đều đổi tới đổi lui, lần này gặp lại người quen, lại là cái người quen có thể cởi bỏ phong bế pháp thuật trong người ta, ta cũng thấy kích động.
Gần đây lúc nhàn rỗi ta thường xem một vài vở kịch, diễn đến cảnh tri kỷ ly biệt gặp lại, không thể thiếu cảnh ngươi cầm tay ta ta cầm tay ngươi, ngươi gọi một tiếng hiền huynh, ta gọi một tiếng tuệ đệ, sau đó lại nắm tay nhau đi uống rượu. Tình thâm ý hậu như thế, thật làm cho ta rất cảm động.
Dạ Hoa với ta mặc dù không tính là tử biệt, nhưng cũng là một phen tiểu biệt, lần này hắn lại lạnh lùng đứng giữa không trung, không có cả một cái đón tiếp lịch sự thông thường, làm ta thấy không được vui vẻ cho lắm.
Nguyên Trinh nắm tay ta, hình như hơi run run. Ta nhìn hắn trấn an, lại nghiêm nghị nói với hai vị thần tiên đang ngự khí giữa không trung : "Nhị vị mau từ trên trời hạ xuống, trăng đạm gió lớn, mặc dù nhị vị phong thái thần tiên phiêu dật, nhưng bất ngờ gặp phải phàm nhân cá biệt không biết thưởng thức, làm bọ họ sợ hãi thì cũng không hay cho lắm."
Mấy lời ta nói này thập phần giữ thể diện, vị thần tiên mặc quần áo xanh ngọc đứng ở phía sau liền chắp tay, thu mây hạ xuống. Dạ Hoa liếc mắt nhìn Nguyên Trinh một cái, cũng thu mây hạ xuống.
Nguyên Trinh hiển nhiên chính là vị phàm nhân không biết thưởng thức thần tiên, ta thấy hôm nay hắn kinh hoảng quá mức, định gọi vị thị nữ cầm đèn lồng ở xa xa kia đưa hắn về nghỉ ngơi. Phóng mắt nhìn ra xa, thấy thị nữ kia đã ngã rạp xuống đất, đèn lồng quẳng chỏng chơ một bên, a, hóa ra đối với phong tư thần tiên của Dạ Hoa hai vị này, nàng cũng không chút hoan nghênh.
Cánh tay Nguyên Trinh nắm càng thêm chặt, trong lòng ta thầm thở dài một tiếng, bình sinh Bạch Thiển ta mới có ngươi là đồ đệ thứ nhất, mới vừa thấy thần tiên thì chân đã nhũn ra, thật không ra gì.
Ta liền tỏ vẻ ôn hòa mà vỗ vỗ đầu hắn, an ủi hắn một chút.
Tay còn chưa kịp nhấc lên, đã bị khuôn mặt đỏ bừng của hắn dọa hết hồn.
Lúc này đây khuôn mặt Nguyên Trinh tựa như một cái lòng đỏ trứng gà. Hai con mắt trong suốt sáng ngời nhìn chằm chằm vào ta : " Sư, sư phụ, ta, thế mà ta, ta lại được gặp thần tiên, ta, ta, lần đầu tiên ta thấy thần tiên sống, thần tiên sống á..."
Ta không nói gì rụt tay lại. Hắn mừng rỡ vô cùng chạy tới trước mặt Dạ Hoa, cung kính quỳ rạp xuống đất làm lễ, nói : " Hiên viên thời thượng cổ có ơn chấn binh, làm ra năm loại binh khí, đề năm loại nghề nghiệp, phổ độ vạn dân, mưa móc tứ phương, nên cầu được Phượng hoàng. Lần này hai vị thần tiên đêm khuya tới chơi, có phải vì phụ hoàng ta đức chính rõ ràng, trên trời đều nghe tiếng ?"
Ta thầm than thở hai tiếng, tiểu tử, không phải hoàng đế cha ngươi đức chính trên trời đều nghe tiếng, mà chính là tình trái giữa ngươi với hoàng đế cha ngươi đều bị trên trời nghe thấy.
Dạ Hoa hơi cười, nhìn Nguyên Trinh từ trên xuống dưới, lại liếc ta một cái nói " Thật làm cho thái tử thất vọng rồi, bản quân lần này hạ phàm giới, bất quá là tới tìm vợ, chỉ là việc riêng"
Ta bị hắn nhìn một cái thoáng run lên. Nguyên Trinh nhìn hắn, rồi theo ánh mắt hắn nhìn ta, bắt đầu quay đầu, vẻ mặt mờ mịt không rõ.
Ta ngượng ngùng nói với Nguyên Trinh " Là tới tìm ta, là tới tìm ta."
Nguyên Trinh chết đứng như bị sét đánh, thập phần kinh sợ nhìn ta. Dạ Hoa nghiêng đầu, ngắm nghía cái đình nằm giữa mặt hồ đen như mực.
Trong lòng ta thoáng động, cảm thấy duyên phận với Nguyên Trinh lần này đã hết, ngày mai cũng phải đi, Dạ Hoa tới không sớm cũng không muộn, hôm nay bọn họ lại có duyên gặp mặt, ta cũng thừa cơ hội thay đổi nguyên nhân, nhân thể cáo biệt với Nguyên Trinh luyên.
Cái nguyên nhân này ta còn chưa tạm soạn ra rõ ràng, đã thấy vị thần tiên mặc áo xanh ngọc ở bên cạnh đột nhiên bắn thẳng một đạo kim quang vào người Nguyên Trinh, Nguyên Trinh lập tức ngã lăn ra.
Vị thần tiên áo xanh ngọc ngượng ngùng nhìn ta nói : " Cô cô không cần quan tâm, bất quá tiểu thần chỉ xóa sạch ký ức về tiểu thần và quân thượng trong đầu của Nguyên Trinh điện hạ thôi. Nhờ Cô Cô nhúng tay, hiện giờ mệnh cách của Nguyên Trinh điện hạ cũng thập phần viên mãn, tiểu thần chỉ sợ hắn nhìn thấy hai thần tiên chân chính, lại sinh ra cái ma chướng phiền não gì đó. Có điều mệnh cách của Đế Quân lần này vì có sự tác động tới Nguyên Trinh điện hạ, nên có chút thay đổi, lần này tiểu thần đến đúng là vì bổ cứu một phen, thỉnh Cô Cô dẫn đường, giúp tiểu thần đi tìm lệnh chất Phượng Cửu điện hạ gấp. "
Những điều mà vị vận quần áo xanh ngọc vừa nói, mệnh cách của Đông Hoa kia đã bị Nguyên Trinh làm liên lụy, thực ra cũng có chút bất đồng.
Đúng ra ta vốn là một vị thần tiên rộng lượng, hắn vừa rồi trách móc đúng đắn như vậy, thật cũng có vài phần đạo lý, huống hồ trông hắn như thế, khuôn mặt cùng dáng vẻ cũng ôn hòa, đương nhiên ta không thể vì Nguyên Trinh kia mà nói năng gì nữa. Nếu không nói quanh thì thôi không nói nữa.
Dạ Hoa thản nhiên nói với vị mặc áo xanh ngọc này : " Ngươi mà thỉnh nàng dẫn đường, có mà đi đến sáng sớm ngày mai, chạy loạn trong hoàng cung, nhất định cũng không thể tới chỗ ở của Phượng Cửu đi. Tốt nhất nên kêu thổ địa lên hỏi một chút.”
Áo xanh ngọc kia kinh ngạc liếc ta một cái, rồi tự gọi thổ địa ra.
Ta cười gượng hai tiếng.
Hôm nay Dạ Hoa không giống mọi khi, khẩu khí âm trầm mà lại hơi ra vẻ, chắc ở trên trời có chuyện gì làm bực mình.
Nhân ta đã giúp Nguyên Trinh độ kiếp xong rồi, Dạ Hoa cũng không phong bế pháp thuật của ta nữa làm gì. Đúng lúc vị áo xanh ngọc kia đã gọi Thổ Địa, ta liền theo ba người bọn họ đi Hạm Đạm Viện, đỡ phải mệt nhọc gì.
Lúc gần đi thấy Nguyên Trinh còn ngây ngốc trên mặt đất, ban đêm gió lạnh, Nguyên Trinh kia cũng không phải kẻ nhỏ bé yếu ớt, nhưng cũng không phải là kẻ cao lớn mạnh khỏe, bệnh một hồi lại khổ. Bản thượng thần là một vị thần tiên hiền hòa từ bi, cũng không bắt người ta phải chịu khổ, liền kêu áo xanh ngọc làm phép đưa Nguyên Trinh về tẩm điện của hắn.
Dạ Hoa vẫn lạnh lùng liếc ta một cái.
Trên đường đi ta cũng thầm suy nghĩ một chút, căn cứ vào những lời mà áo xanh ngọc kia vừa nói ra, có thể nhìn ra hắn chính là Ti Mệnh Tinh Quân của Nam Cực Trường Sinh Đại Đế.
Dạ Hoa từng nói vị Tinh Quân này thập phần tận trách, theo ta thấy, thật ôn hòa dễ chịu.
Lần này hắn với vị Ti Mệnh Tinh Quân vì bổ cứu mệnh cách của Đông Hoa, câu nói tìm ta vừa rồi ta cũng nên hiểu là nói đùa. Kỳ thật ta cũng không phải kẻ nhiều lời, có điều thấy dọc đường không khí có phần lạnh lẽo thanh vắng, liền muốn đùa giỡn với Dạ Hoa một chút : " Mới vừa rồi ta nghe nói ngươi tới tầm thê, lần này lại vội vàng hấp tấp đi tới chỗ Phượng Cửu, à, có phải thấy Phượng Cửu nhà ta phong tư lỗi lạc, bắt đầu sinh lòng ái mộ không ?"
Hắn liếc ta một cái, thoáng có nét cười, cực kỳ khó nhận ra. Lại vẫn không đáp lời ta.
Bản ý của ta là muốn nói đùa với hắn mà thôi, không ngờ lại đánh nhầm vào cái đinh gãy, ta cũng mất mặt, không muốn nói gì nữa.
Vị Ti Mệnh Tinh Quân áo xanh đang đi phía trước kia lại khúc khích cười nói : " Ha ha, hôm nay quân thượng vô cùng lo lắng, ngay sau khi dự tiệc bàn đào của nương nương liền vội vã kêu tiểu thần đi ra, nói rằng có vị thượng thần cải mệnh cách của Nguyên Trinh điện hạ, không cẩn thận làm thay đổi cả mệnh cách của Đông Hoa Đế Quân, nhược sau này Đông Hoa Đế Quân không trải đủ kiếp, chỉ sợ lúc về lại gây chút hiềm khích với vị thượng thần này. Đến hội bàn đào của nương nương tiểu thần chưa kịp làm gì đã bị quân thượng lôi xuống hạ giới bổ cứu, cũng không nghĩ vị thượng thần này lại chính là chất nữ Phượng Cửu của cô cô. Mới một thời gian ngắn trước lúc tiểu thần gặp Phượng Cửu điện hạ mới chỉ là một thần nữ, không ngờ đã tu thành thượng thần, cũng thật nhanh chóng hơn người"
Dạ Hoa ho khan một tiếng.
Ta cũng vội vàng cười khỏa lấp nói với Ti Mệnh : " Hơi nhanh, hơi nhanh."
4
Đã tới cửa Hạm Đạm Viện, Dạ Hoa đi qua bên cạnh ta, khe khẽ nói một câu : " Ti Mệnh đến bổ cứu mệnh cách của Đông Hoa, ta cũng thuận đường tới gặp nàng." dứt lời liền ẩn tiên thân, từ từ bước tới cửa Hạm Đạm Viện.
Ta ngây người sửng sốt.
Thổ địa thập phần ngoan ngoãn, cũng hiểu được chức trách của một thần tiên như mình, dẫn chúng ta tới cửa Hạm Đạm Viện liền cáo lui. Ti Mệnh Tinh Quân ở bên canh ta làm một cái dáng vẻ kính mời, ta cũng thực hưởng thụ mà ẩn đi tiên thân, theo Dạ Hoa đi vào cửa Hạm Đạm Viện. Chỗ Hạm Đạm Viện này hôm nay có nhiều thần tiên tới cửa như vậy, một nghìn năm sau này, ắt sẽ là nơi phúc địa.
Phượng Cửu đang ngồi trầm tư dưới ánh đèn, vẻ mặt cực kỳ bi thương. Nhớ lại tình cảnh mình gào thét mấy câu kia trước mặt văn võ bá quan cùng chúng phi tần, cảm thấy thực khiến người ta sợ hãi. Thấy ba thần tiên bọn ta hiện thân ở trước mặt, cũng không kinh hãi gì, chỉ lạnh nhạt quay ra ngoài cửa hô lớn một câu : " Ngọc Đang, có khách đến, mau mang trà ra..."
Ta liền che miệng nàng nói : " Tiểu tổ tông ơi, hoàn hồn đi"
Phượng Cửu ngẩn nngười ra, giật mình một cái, thấy là ta, liền ôm chặt lấy eo lưng ta, khóc nức nở nói : " Cô cô, dáng điệu lúc ban ngày của con thật đáng kinh sợ"
Ta liền an ủi nàng : " May mà ngươi đang tạm tá túc trên phàm thân của Trần Quý Nhân, người kia cũng tính là Trần Quý Nhân đi"
Phương Cửu vùi đầu trong lòng ta lắc lắc đầu nói : " Con lại còn làm hỏng mệnh cách của Đế Quân. Mới vừa rồi con cũng cân nhắc lại kỹ tình huống. Khi đó con từ trên thuyền nhảy xuống nước cứu Đế Quân, từng thấy vị nữ tử bị kim sí đại bàng hất xuống nước kia có biết bơi, nếu con không nhảy xuống nước, không chừng nàng có thể cứu Đế Quân lên, nếu thế hai người bọn họ cũng không bị bỏ qua. Con đang dự tính hôm nay trở về Thanh Khâu, vị Trần Quý Nhân con tạm tá túc này vốn không phải người được sủng ái, tối nay lại gây ra cái chuyện kinh thiên động địa kia.Từ lúc con nhiều chuyện cứu Đế Quân xong, trong lúc Đế Quân hôn mê vẫn cứ túm chặt lấy tay con, khi vừa tỉnh lại lại nhìn chằm chằm vào con, thâm tình đến độ có thể nổi trên mặt nước ...."
Ta ngắt lời nói : "Chắc là ngươi nhìn lầm rồi, hắn ngâm ở trong nước lâu quá, chắc đầu óc vẫn còn ngập trong nước"
Phượng Cửu ngẩng đầu lên buồn bã nói : " Nhưng hắn còn nói muốn thăng cấp giai phẩm của con"
Ta yên lặng không nói gì, chỉ vỗ vỗ lưng nàng.
Ti Mệnh Tinh Quân đang bưng chén trà lạnh, đột nhiên vui mừng túm lấy câu nói vừa rồi : "Nàng vừa nói, Đông Hoa Đế Quân lại có tình cảm với nàng sao ?"
Ước chừng lúc này Phượng Cửu mới phát hiện ra trong phòng còn hai vị thần tiên nữa. Ta liếc qua Dạ Hoa đang ngồi uống trà bên cạnh, nói với Phượng Cửu : " Đó là Dạ Hoa Thái tử của Thiên Quân trên Cửu Trùng Thiên"
Cũng không nghĩ tới Phượng Cửu cũng không thèm để cho Dạ Hoa chút mặt mũi nào, chỉ có nhìn chằm chằm vào Ti Mệnh Tinh Quân, sau đó một lúc mới than khóc : " Ti Mệnh, ngài viết cái mệnh cách khỉ gió gì thế."
Ta thấy Phượng Cửu gan to mật lớn không thèm nhìn tới Dạ Hoa cũng không hay, liền quay mặt nhìn Dạ Hoa cười nhận lỗi, hắn cũng cười cười, chỉ từ tốn ngồi uống trà.
Mấy chữ "mệnh cách khỉ gió" của Phượng Cửu kia cũng gây đả kích lớn cho Ti Mệnh Tinh Quân. Giống như ngươi không thể nói với vị Trạng Nguyên vừa đăng khoa là trên người hắn không một vết mực, cũng như ngươi không thể tới thanh lâu cầm tay vị Hoa Khôi mà nói rằng nàng xấu xí. Tính ra mà nói, mọi người cũng vì miếng cơm, vũ nhục quá cũng không được.
Ti Mệnh đang cầm chén trà lạnh kia, khóe miệng khẽ nhăn lại " Mệnh cách ban đầu của Đế Quân bây giờ chắc chắn đã bị hỏng cả, bây giờ Đế Quân đã chuyển tình cảm sang phía điện hạ, nay chỉ còn một cách, đành phiền điện hạ hạ mình cùng Đế Quân lên đài. Lần này Đế Quân đầu thai, đặc biệt đặc biệt muốn trải nghiệm nhân sinh, tình kiếp là cái đứng đầu. Đáng lẽ ra tình kiếp này do nữ tử rơi xuống nước kia tạo ra, thế này, đành chỉ phiền điện hạ tới kiến tạo"
Phượng Cửu tỏ vẻ đáng thương nói : " Tại sao phải bắt ta đến tạo ra. Trước đây ta thiếu hắn một cái ân tình, đã báo xong rồi, ngài không nghĩ cách giúp ta thoát thân, lại còn muốn bắt ta lưu lại để giúp hắn tạo ra tình kiếp, Ti Mệnh, ngài muốn gây tổn hại đến giao tình nhiều năm của chúng ta sao ?"
Ti Mệnh nhàn nhã thổi nhẹ lên nước trà trong chén, nói : " Đúng như điện hạ vừa mới nói rồi đó, chính điện hạ đã làm rối loạn mệnh cách của Đế Quân, điện hạ phải tạo kiếp với Đế Quân, đó là bồi thường. Nếu như Điện hạ không chịu, đợi đến khi Đế Quân xong một kiếp này trở lại thiên giới, xin người đến gặp Đế Quân thỉnh tội cũng chưa muộn."
Ta không đành lòng nói : " Thực ra việc này cũng không can hệ đến Tiểu Cửu, cũng tại ta sửa lại mệnh cách của Nguyên Trinh mới dẫn tới cơ sự này ... sự tình đến thế này thì ..."
Ti Mệnh cung kính đứng lên vái ta một vái nói : " Cô cô vốn không biết, Thiên mệnh vốn theo lý này, có vay có trả, trồng cây như thế nào thì phải nhận quả đó, Phượng Cửu điện hạ chính là nhân mà Đế Quân lại là quả. Phượng Cửu điện hạ bị cuốn vào chuyện này, nàng lại còn dùng nhị sinh chú, nếu mệnh cách của Đế Quân bị sửa lại, điện hạ tất nhiên phải chịu phản phệ. Cái biện pháp mà tiểu thần đề ra lúc nãy, chính là biện pháp toàn vẹn nhất.”
Ta vô cùng thương hại nhìn Phượng Cửu.
Phượng Cửu khổ sở ngã trở lại ghế, khổ sở cầm lấy chén trà, lại khổ sở nhấp một ngụm, cuối cùng mới khổ sở nói với Ti Mệnh : " Đã muốn kêu ta tới tạo kiếp này, thì hãy nói cho ta biết phải tạo như thế nào ?"
Nàng cuối cùng đành chịu nhận mệnh.
Ti Mệnh Tinh Quân tỏ vẻ xem thường nói : " Chỉ cần ban đầu điện hạ tỏ ý ngọt ngào với Đế Quân, nắm lấy trái tim của Đế Quân, đợi đến lúc tình cảm của Đế Quân đối với Điện hạ thật sâu đậm, sẽ chà đạp lên mối thâm tình của Đế Quân"
Phượng Cửu sợ run người, ta cũng sợ run người.
Ti Mệnh nói tiếp : " Để tiểu thần và điện hạ tập dượt chút kịch bản, chính là hướng dẫn điện hạ làm thế nào, ha ha, để có thể khiến người ta trúng tên thật sâu"
Phượng Cửu nằm lăn ra bàn khóc lóc.
Chỉ nghe thấy bên ngoài có hoạn quan thông báo hoàng đế giá lâm. Ta thương hại vuốt nhẹ tóc của Phượng Cửu, rồi mới cùng Dạ Hoa và Ti Mệnh xuyên tường bỏ đi.
Hai người bọn họ đưa ta về tới bên ngoài Tử Trúc Uyển, Dạ Hoa mới kéo ta một cái, nói : "Trên người ta có một số việc, ngày mai nàng về Thanh Khâu trước, hai ba ngày sau ta sẽ trở lại,” sau đó xoay người biến mất. Mới vừa rồi Ti Mệnh có nói, bọn họ đều chuồn ra từ đại hội bàn đào, lần này chắc phải vội vã trở về.
Ta đứng ngây người trong chốc lát, lại thấy cảm giác vừa rồi có chút gì đó quen thuộc. Lại nghĩ tới việc Dạ Hoa có vẻ như không ở Thanh Khâu mấy ngày hôm nay, vừa rồi lại nghe hắn nói, không giống như có thể đi trong chốc lát, rốt cuộc hắn sẽ ở đó đến bao giờ mới về. Nghiền ngẫm trong chốc lát, cảm thấy nhiều chuyện nhức đầu, liền quay vào nhà đi ngủ.
Ngày thứ hai ngủ thẳng tới giờ tỵ (9h sáng ) mới từ trên giường dậy, ngủ cực kỳ thoải mái.
Lúc tới chào từ biệt mẫu thân của Nguyên Trinh, mẹ hắn cũng thập phần luyến tiếc, nhưng vì ta là một vị cao nhân, nàng cũng biết không thể giữ lại, chỉ thương cảm mấy câu, rồi cũng thôi.
Nhân mấy chuyện như vậy, kết quả là, gần trưa đã trở lại Thanh Khâu.
Ta ở hạ giới bất quá chỉ có hai tháng, đương nhiên Thanh Khâu cũng không có gì thay đổi, núi vẫn là núi này, nước vẫn là nước này. Mão Nhật Tinh Quân vẫn đối với chỗ này đặc biệt quan tâm, ánh nắng vừa phải, không chói quá mà cũng không ảm đạm quá
Tới cửa hồ ly động nhìn thấy Mê Cốc, ta liền nói với vẻ trêu tức : " Lâu thế này rồi, không có ta sai sử ngươi, ngươi cũng thật tiêu dao nhỉ"
Mê Cốc chỉ nhẹ nhàng cười, rồi sau đó ngạc nhiên nói : " Không phải hôm qua cô cô đã trở về, sau đó còn làm một chuyện rất quan trọng, bây giờ lại nói vậy, cứ như là vừa mới trở về từ phàm giới."
Ta sửng sốt, cũng ngạc nhiên nói : " Hôm qua ta vẫn còn ở phàm giới, chắc chắn là bây giờ mới trở về"
Khuôn mặt Mê Cốc nhất thời trở nên trắng bệch, lẩm bẩm nói : " Vậy thì kẻ hôm qua mới trở về ..."
Ta ngẩn người ra, rùng mình.
Nếu là một kẻ nào đó biến thành hình dáng của ta, lấy tu vi của Mê Cốc, đương nhiên không thể không nhìn ra. Trên thế gian này chỉ duy nhất có một người, ngay cả Mê Cốc nhìn thấy cũng cho là ta, chỉ có thể là.
Ta liền nhắm mắt lại
Huyền Nữ.
Tốt lắm, tốt lắm, bảy vạn năm nay ta chưa từng tìm ngươi gây phiền toái, nhưng ngươi lại dám tới Thanh Khâu nhà ta.