Sau khi ta sắp xếp xong xuôi công việc ở Minh phủ, Diêm Vương tự mình ấn vào gáy ta ba ấn, mỗi một ấn là một kiếp sống ở Nhân giới. Khi nào cả ba cái ấn đều biến mất, ta phải trở về Minh phủ, trông coi Vong Xuyên.
Dưới ánh mắt ngưỡng mộ của các linh vật, trong y phục trắng muốt, ta đi tới Nhân giới.
Những câu chuyện ở Nhân giới được miêu tả trong sách còn náo nhiệt, còn thú vị, còn… nguy hiểm hơn so với những gì ta tưởng tượng.
Ngày thứ ba ở Nhân giới, trên đường đi tìm Mạch Khê, ta đi ngang qua một ngôi miếu, trong ánh nắng chói mắt, ta nhìn thấy miếu thờ Địa Tạng Bồ Tát, ta cũng lễ phép đi vào lạy, vừa quỳ xuống, đầu còn chưa chạm đất, đột nhiên có một hòa thượng lớn tuổi đầu bóng lưỡng cầm dao cạo đi ra.
Lão mỉm cười từ ái với ta, “A di đà Phật, thí chủ lầm đường đã biết quay lại, quy y cửa Phật, đúng là một việc thiện.”
Ta ngẩn người, còn chưa kịp hiểu lão nói vậy là có ý gì, thì dao cạo trên tay lão đã trực tiếp “chăm sóc” mái tóc trên đầu ta.
Ta là tảng đá, là đá Tam Sinh, từ trên xuống dưới, chỗ không dễ dàng phát triển nhất chính là tóc, chờ nó dài suốt ngàn năm mới thấy ổn ổn một chút, thế mà lão lừa ngốc này dám đối xử với ta như thế! Trong lòng giận dữ, ta xoay người đạp lão. Không ngờ lãon lại là kẻ luyện võ công, dễ dàng tránh được một cú đạp của ta.
Nụ cười hiền lành trên gương mặt lão biến mất: "Thí chủ có ý gì?"
Ta ngạc nhiên hỏi lại: "Con lừa ngốc ngươi có ý gì?"
Lão hừ lạnh một tiếng: “Ta còn tưởng yêu vật ngươi thật tâm muốn tới quy y cửa Phật, chuộc tội ác nghiệt, hóa ra đúng là ngươi tới khiêu khích!”
“Yêu vật? Ngươi nhầm rồi, ta không phải…”
“Hừ, âm khí trên người ngươi, từ lúc còn cách ba dặm ta đã cảm nhận
được, còn dám nói dối!”
Ta ngửi trái ngửi phải, thật sự cũng không biết âm khí trên người mình nặng bao nhiêu nữa, âm khí của con cá giữa sông Vong Xuyên còn nặng hơn ta gấp trăm lần kìa. <>
Mà lão hòa thượng kia cũng không nghe ta giải thích, cứ vung dao cạo về phía ta, sát tâm ta vừa nổi lên lại nhớ ra mình là người cõi âm, Diêm Vương đã dặn đi dặn lại, tuyệt đối không thể làm hại tính mạng con người.
Ta thu chiêu, xoay đầu, bỏ chạy. Lão hòa thượng đuổi theo ta trọn một vòng ngọn núi lớn. Trong lúc kiệt sức vì chạy trốn, ta thầm nghĩ sẽ đập cho con lừa ngốc kia một đòn, cho lão ngủ bất tỉnh nhân sự luôn.
Bỗng nhiên, có hương thơm lạ lùng lướt qua mũi, ở Minh phủ, chưa bao giờ ta ngửi thấy hương thơm tuyệt vời như thế, bị hương thơm dẫn dắt đi theo. Càng chạy càng gần, một biển hoa mờ ảo xuất hiện trước mặt ta.
Bây giờ là thời điểm con người gọi là Mùa Đông, mà vật thể trong suốt bao phủ trên những đóa hoa màu đỏ được gọi là tuyết. Nhưng ta không biết loài hoa này tên là gì. Đi xuyên qua vườn hoa thơm lạ lùng này, thấy một tiểu viện tĩnh lặng tọa lạc bên trong.
Ta tò mò, đẩy cửa tiểu viện rồi đi vào. Vừa bước một bước, bỗng nhiên kim ấn Mạch Khê lưu lại trên cổ tay ta chợt lóe, trong lòng ta giật mình, đến gần đại sảnh, lại nghe thấy giọng nói dịu dàng của một nữ tử, “Ngoan nha, ngoan nha.”
Ta đẩy nhẹ cánh cửa lộ ra một khe hở, lặng lẽ nhìn vào bên trong, có một thiếu phụ ngồi bên giường, trong lòng ôm một đứa trẻ sơ sinh. Ta tinh tế quan sát, nụ cười này, khuôn mặt này, mũi môi này, đứa bé đúng là bản sao của Mạch Khê.
Đúng là không tốn công vẫn có được [8]!
Nhưng hiện giờ hắn chỉ là đứa bé, đã quên chuyện kiếp trước, lại không thể nhận biết người khác, ta quyến rũ hắn bằng cách nào chứ? Không thì ta sẽ ở bên cạnh hắn, che chở cho hắn lớn lên, không thể để nữ tử hoặc nam tử khác nhân lúc hắn còn nhỏ nẫng tay trên của ta được.
Ta đang suy nghĩ, đột nhiên phía sau có tiếng hét lớn, “Yêu nghiệt, ngươi trốn chỗ nào?”
Ta giật mình, nghiêng về bên trái, mở cửa phòng “cạch” một tiếng, ngã vào trong nhà. Dao cạo xẹt qua, ta chỉ nhìn thấy một nhúm tóc đen trước trán đứt lả tả.
Nằm chán nản, ánh mắt ta trống rỗng nhìn nhúm tóc đen dưới đất. “Á!” Tiếng thét chói tai của thiếu phụ kia sao lại xa xăm như thế, mà lời Diêm Vương thiên đinh vạn chúc [9] lại càng mờ ảo như mây bay.
Ta đứng bật dậy, linh lực ngưng tụ trong lòng bàn tay, mang theo âm khí Vong Xuyên ngàn năm đánh về phía lão hòa thượng, mắt nhìn thấy một chưởng này sẽ đánh lão vỡ óc, thì đột nhiên tiếng trẻ sơ sinh khóc thét khiến lý trí ta tỉnh táo trở lại.
Ta di chuyển chưởng lực, đánh lên xà nhà, toàn bộ căn nhà gỗ bị chấn động. Ta lộn người một vòng nhảy ra ngoài. Dường như con lừa ngốc kia đã bị chưởng lực của ta dọa mất hồn, mãi một lúc sau mới hồi phục tinh thần, lão nhìn ta, lại nhìn bản sao bé của Mạch Khê, đột nhiên nói với thiếu phụ đang hoảng sợ kia, “Ấn đường[10] chu sa, con trai ngươi không phải là người thường, mới sinh đã gặp yêu nghiệt, sau này chắc chắn sẽ khắc người nào ở gần.”
Lời này nói ra, khiến thiếu phụ kia sợ hãi tới mức mặt cắt không còn giọt máu, ôm đứa bé, không biết phải làm thế nào.
Ta giận dữ, “Lừa ngốc đừng nói bậy.” Ở Nhân giới, con người rất tin mất lời tiên đoán của hòa thượng đạo sĩ, lão nói như thế, đã hủy hoại cả kiếp này của Mạch Khê.
“Hừ! Yêu nghiệt, vừa rồi nhân lúc ta chưa chuẩn bị đã đánh lén ta, lần này nhất định lão nạp phải thu phục ngươi!”
Dao cạo trong tay hòa thượng lóe sáng kim quang, hóa thành thiền trượng, đánh về phía ta, lão hòa thượng đó đạo hạnh không cao, nhưng trên thiền trượng có phật quang làm ta không dám nhìn thẳng. Địa phủ âm u, sợ nhất chính là thánh quang của Phật tổ Tây phương. Ta không chịu nổi, liên tục lui ra phía sau.
Ta cứ nghĩ rằng, ta và lão hòa thượng đó đánh cũng không bao lâu, ta là tảng đá, định tính là tốt nhất, đợi khi lão hòa thượng đó đánh nhau với ta mệt mỏi, thì sẽ dừng lại, tới lúc đó, ta trở về chờ Mạch Khê lớn lên là được.
Không ngờ lão hòa thượng còn bướng bỉnh hơn ta ba phần, coi trảm yêu trừ ma là sứ mệnh cả đời. Lại cho rằng ta là “yêu quái” lợi hại nhất mà lão gặp trong cuộc đời này, cho nên lão coi việc diệt ta chính là nhiệm vụ trừ ma vệ đạo cuối cùng trong đời.
Ta đấu với lão một trận, kéo dài suốt chín năm ở Nhân giới.
Chín năm! Cuối cùng, cũng không phải là lão buông tha không giết ta, mà là bị người quen của ta – Hắc Bạch Vô Thường huynh đệ tới câu hồn lão đi…
Lúc nhìn thấy người quen, ta đang trốn trong núi sâu, dáng vẻ chật vật, nhìn thấy bọn họ câu hồn con lừa ngốc đó, ta vui mừng ôm hai gã lắm lời đó khóc ầm lên. Nhân tiện còn dặn bọn họ phải nói với Mạnh bà, dặn bà ấy múc nhiều canh cho lão hòa thượng ấy một chút, để kiếp sau lão cả đời ngây ngốc ngu si, cả đời đau khổ.
Xử lý lão hòa thượng xong, ta sửa soạn lại dung nhan chín năm qua không được chăm sóc một lượt, bay qua ngàn rừng núi sông mới tìm lại được tiểu viện lần trước gặp Mạch Khê.
Ở Nhân giới chín năm, ta cũng biết được loại hoa màu đỏ có hương thơm lạ lùng ấy tên là hoa Mai. Nhưng ta lại không biết, thời gian chín năm có thể biến một vườn mai tươi đẹp thành một vùng héo úa như vậy.
Ta chậm rãi tới gần tiểu viện kia, kim ấn trên cổ tay lại lóe sáng. Còn chưa bước vào trong viện, đã thấy một thằng bé nhếch nhác cầm một cái chổi còn cao hơn nó rất nhiều đang quét dọn khoảng sân hoang vu.
Tiếng chổi “loẹt xoẹt” nghe qua thật thê lương.
Dường như cũng cảm nhận được có người đi vào, thằng bé quay đầu lại. Ta nhìn thấy một đôi mắt trong suốt, và một dấu chu sa đỏ tươi ở ấn đường . Lòng ta thêm căng thẳng, tay hơi run rẩy, kẹo đường mua cho Mạch Khê rơi xuống đất.
“Ngươi là ai?” Hắn đi tới trước mặt ta.
Ta ngồi xổm xuống nhìn hắn, thấy bóng dáng mình hiện lên trong đôi mắt trong veo của hắn, ta dùng ống tay áo lau vết bẩn trên mặt hắn,
“Ta là Tam Sinh, tới để quyến rũ ngươi.”
Hắn nhìn ta chằm chằm, không nói gì, để mặc ta lau mặt sạch sẽ cho hắn. Ta nhìn quần áo trên người hắn rách tung tóe, trên cổ tay hắn còn có vết bầm xanh tím, nhớ lại dáng vẻ của mẫu thân(mẹ) hắn chín năm trước, cũng không giống là người nghèo khổ, sao lại nuôi hắn thành như vậy, “Mẹ ngươi đâu?” Ta hỏi.
“Chết rồi.”<>
Hắn trả lời thản nhiên như vậy khiến ta ngẩn người, không phải con người đều rất để ý chuyện sống chết sao? Hắn… Có lẽ vì còn quá nhỏ, nên không hiểu sống chết là gì. Ta chỉ có thể tự giải thích như vậy.
“Mẹ ngươi đã mất, từ nay ngươi phải tự mình làm chủ cuộc đời, ngươi phải nhớ kỹ, từ hôm nay trở đi, coi như ta quyến rũ ngươi.”
Hắn vẫn không trả lời ta như trước. Ta gãi đầu, cảm thấy nói chuyện với một đứa trẻ thật khó khăn, mà đứa trẻ này lại cô độc, không giỏi ăn nói, ta quyết định dùng ngôn ngữ đơn giản giải thích với hắn.
“Nói cách khác, từ hôm nay ta sẽ là nương tử (vợ) của ngươi, theo quy củ của con người, ta coi như là con dâu nuôi từ bé của ngươi. Nhưng điều đó không quan trọng. Quan trọng là từ nay về sau có ta ở đây, không ai có thể bắt nạt ngươi.” Đôi mắt hắn hơi hơi lóe sáng, ta xoa xoa đầu hắn, “Gọi ta một tiếng ‘nương tử’ nghe chút đi.”
Im lặng trong chốc lát. “Tam Sinh.” Hắn gọi như thế.
"Là nương tử."
"Tam Sinh."
"Nương tử!"
"Tam Sinh."<>
"... Được rồi." Ta chịu thua, "Vậy gọi Tam Sinh đi."
"Tam Sinh."
"Ừ."
Ta vĩnh viễn nhớ rõ, ngày nào hắn cũng gọi tên ta vô số lần, mỗi lần cũng chờ ta trả lời xong mới bỏ qua. Mãi sau này, ta mới biết được, hắn làm như vậy là có lý do, vì từng có một ngày, hắn cũng gọi tên mẹ hắn vô số lần, nhưng lại không nghe thấy tiếng trả lời.
Mạch Khê vốn là Chiến Thần Thiên giới, tuy bây giờ hắn hạ phàm lịch kiếp, là một người bình thường, nhưng vẫn phải có cử chỉ tao nhã như con người, cho nên ta nghĩ nên đưa hắn tới trường học.
Cách nơi chúng ta ở không xa có một trấn nhỏ, trên trấn có một ngôi trường, nhưng đám phu tử(thầy giáo) trong trường biết được trước đây từng có một lão hòa thượng tiên đoán số mệnh Mạch Khê, biết hắn sẽ khắc người nào ở gần, cho nên không chịu nhận hắn.
Ta đưa cho Mạch Khê cầm một thỏi vàng dạo qua trường một vòng, cuối cùng phu tử cũng nhận hắn.
Ngày đưa hắn tới trường, ta giúp hắn búi tóc, gương mặt hắn phản chiếu trên gương đồng, trong ánh mắt có mấy phần lo lắng. Ta dịu dàng nói, “Ngươi còn sống ở nhân gian này mấy chục năm nữa, đi học cũng không phải thời gian quá lâu, ta có thể bảo vệ ngươi bình an cả đời, nhưng ta càng hi vọng ngươi trở thành người có trách nhiệm, để cả đời này có thể nở mày nở mặt. Đọc sách là việc cần thiết. Vào trường nghe lời phu tử, dù bọn họ không phải thánh nhân, nhưng trước mặt đệ tử, tốt xấu gì cũng sẽ giả bộ kiêu ngạo chó đội lốt người. Hãy học cho tốt.”
Mạch Khê gật đầu.
Buổi tối, khi hắn trở về, trên mặt có vết thương, tím bầm một bên. Ta hỏi hắn, “Bị bắt nạt?” Hắn gật đầu.
“Có đánh lại không?” Hắn lắc đầu.
Ta chăm sóc vết thương cho hắn xong, lại hỏi: “Kẻ bắt nạt ngươi ở đâu?”
Tiểu Vương mập mạp là con một địa chủ trong trấn, nhà nó giàu có, hậu viện cũng rất lớn. Ta vui vẻ sai ma trơi đốt phòng chứa củi nhà nó, sau đó thổi một trận gió nam, càng làm lửa cháy to. Toàn bộ bầu trời quanh trấn nhỏ đều đỏ rực.
Ta cảm thấy cảnh này rất hoành tráng, dẫn Mạch Khê đi ngắm cảnh xung quanh, chỉ vào ngọn lửa đang đốt cháy nhà Tiểu Vương mập mạp nói: “Cười thoải mái đi.”
Mạch Khê im lặng, hắn nhìn ta, “Tam Sinh, phu tử nói phải lấy ân báo oán [11].”
“Mạch Khê, lúc học phải biết phân biệt rõ ràng. Phu tử dạy như vậy là nói dối lừa ngươi mà thôi. Nghe qua là được rồi, không cần làm theo.”
Thời gian ở Nhân giới trôi qua cực nhanh, chớp mắt một cái, Mạch Khê đã tới tuổi trưởng thành.
Dưới sự dạy dỗ tỉ mỉ của ta, Mạch Khê trưởng thành trở thành một quân tử trầm tĩnh ôn hòa không ngoài dự đoán của ta. Dáng vẻ của hắn lúc này không kém gì thân ảnh ta gặp ở Minh phủ, người có dáng dấp như thế cực kỳ hiếm thấy ở Nhân giới, lại thêm Mạch Khê có trí tuệ phi thường, trở thành một người nổi tiếng xa gần đều biết.
Nhưng, người sợ nổi danh heo sợ béo, tục ngữ này có thể lưu truyền như vậy, đương nhiên có cái lý của nó.
Đó là một buổi sáng sớm trời trong nắng ấm, ta đang nằm trên nhuyễn tháp (giường êm) đọc thoại bản, đang tới đoạn tài tử và giai nhân sau khi trải qua một hồi đau khổ, bắt đầu tiến hành vận động ư ư a a. Ta đang xem tới đoạn “động lòng” thì Mạch Khê đi từ bên ngoài vào, hắn nhặt áo gió và áo lót ta tiện tay vất dưới đất lên xếp gọn, rồi lại rót cho ta một chén nước nói: “Nằm mãi trong phòng cũng không tốt, Tam Sinh nên ra ngoài phơi nắng đi.”
Ta đón cái chén, ánh mắt vẫn không rời khỏi trang sách, trả lời cho có lệ, “Mặt trời là độc dược với ta, không tốt cho sức khỏe của ta.”
Hắn cũng không tin lời ta: “Sáng nay tuyết vừa rơi, trong viện, hoa mai đã nở, đi xem đi.” Ta nhìn hắn, thấy trong mắt hắn lóe lên tia sáng kỳ lạ, ta đành bỏ dở đoạn ư a kia, vui vẻ nói: “Được rồi, đi chơi với ngươi một chút.”
Hắn cười nhẹ, rất vui sướng.
Ta vịn tay hắn dạo bước trong vườn mai, đúng là hắn không gạt ta, hôm nay hoa mai nở rất đẹp. “Mạch Khê, ngươi biết ta thích ngắm nhìn hoa mai đỏ nở trong ngày tuyết, nhưng có biết vì sao không?”
Hắn nghĩ nghĩ, “Có lẽ tính tình Tam Sinh cũng giống mai này đi.” Ta dừng bước, nhìn hắn lắc lắc đầu, mỉm cười không nói.
Hắn không hiểu, cũng mặc cho ta nhìn, dần dần mặt đỏ lên, “Tam Sinh thích nhìn ta à?”
“Thích.” Ta lấy tay đo khoảng cách đầu hắn với đỉnh đầu ta, hắn đã cao hơn ta một cái đầu, ta nghiêng đầu nghĩ nghĩ, “Mạch Khê, gọi một tiếng ‘nương tử’ nghe chút đi.”
Tai hắn đỏ ửng.
Ta nói: “Ngươi cũng đã trưởng thành, ta nghĩ ta làm con dâu nuôi từ bé nhiều năm như vậy, cũng nên phù chính [12]. Ngươi xem ngày nào được thì thành thân với ta đi.”
Màu đỏ lan tỏa từ tai tràn đến hai má hắn, yết hầu giật giật, một lúc lâu sau, đôi mắt hiện ra mấy phần ảo não, “Tam Sinh, ngươi, ngươi luôn…”
Còn chưa nói xong, ta nghe thấy bên ngoài vườn mai có người nói chuyện. Từ khi Mạch Khê có chút danh tiếng, thường xuyên có người tới tìm hắn, lúc bình thường ta cũng không nói gì, nhưng hôm nay bọn họ cắt ngang việc đàm luận hôn sự của ta, sắc mặt ta khó coi, rất bực mình.
Tiếng nói chuyện càng ngày càng lớn, Mạch Khê cũng nghe thấy, “Tam Sinh, hình như có người đến, ngươi về phòng trước đi.”
Ta ừ một tiếng, xoay người trở về phòng mình, về đọc nốt đoạn truyện dở dang. Mạch Khê đi ra đại sảnh đón khách.
Tới trưa, cuối cùng Mạch Khê cũng tiễn khách, lại trở vào phòng ta. Hắn ngồi yên không nói lời nào, ta cũng không nói lời nào. Tính kiên nhẫn của ta từ xưa tới nay không kém, cuối cùng hắn cũng không thể đọ với ta được.
"Tam Sinh."
"Ừm."<>
"Hôm nay người đến là tuần phủ đại nhân."
"Ừm."
"Ông ta... Ông ta muốn ta tới kinh thành làm quan."
"Ừm."
Vẻ lãnh đạm của ta khiến Mạch Khê có chút băn khoăn không biết theo ai, hắn thận trọng quan sát vẻ mặt ta, giống như hạ quyết tâm nói, “Ta muốn đi.”
Ta lẳng lặng lật trang sách đọc tờ cuối cùng, kết thúc câu chuyện, tài tử và giai nhân làm lễ thành thân, kết thúc viên mãn bên người mình yêu.
Lúc này ta mới quay đầu nhìn về phía Mạch Khê, chỉ thấy hắn trầm tĩnh nhìn ta. Ta thở dài nói, “Nam nhân chí ở bốn phương, ngươi muốn làm quan, cũng không phải muốn đi đánh cướp… À, tuy rằng tính chất trách nhiệm của hai vị trí này không khác nhau là bao. Nhưng ở trong triều đình, cũng là một nơi phát huy hoài bão, ta vẫn hi vọng ngươi có thể trở thành một nam tử hán đầu đội trời, chân đạp đất. Tới tận bây giờ ngươi mới có cơ hội. Đại sự quan trọng, còn nhìn ta làm gì?”
Mạch Khê lắc lắc đầu: “Làm quan cũng không phải khát vọng của ta…” Má hắn ửng đỏ, “Nàng cũng nói ta đã trưởng thành, ta cũng luôn suy nghĩ tới lúc ta thành thân với nàng.”
Ta đang cầm chén trà, ngẩn người.
Hắn có chút bất đắc dĩ cười: "Nhưng, Tam Sinh, nàng luôn nhanh chân hơn ta một bước." Hắn nói, "Ta muốn cùng nàng xây dựng gia đình, nhưng ta là một nam tử, không thể cứ để nàng nuôi cả đời. Ta muốn dùng chính năng lực của mình cho nàng cuộc sống hạnh phúc mĩ mãn.”
“Tam Sinh, nàng có đồng ý chờ ta hai năm không? Chờ tới ngày ta đại công cáo thành, sẽ trở về thành thân với nàng.”
Ta không nói lên lời. Trong khoảnh khắc đó, ta thật sự cam lòng làm một nữ tử bình thường, chấp nhận cô đơn phòng trống chờ hắn trở về sẽ nhẹ nhàng gọi ta một tiếng “Tam Sinh”.
Nhưng mà hắn muốn chờ thêm hai năm, dù một tảng đá như ta kiên nhẫn tới mức nào cũng không thể chịu nổi.
Một đêm trằn trọc mãi không ngủ được, bỗng nhiên ta ngồi bật dậy gọi: “Mạch Khê.” Ta biết rõ hắn không có ở đây, nhưng vẫn muốn gọi tên hắn, giống như gọi như vậy, hắn sẽ lại xuất hiện trước mặt ta. "Mạch Khê."
Ta cứ gọi tên hắn như thế ba lần, ngoài tiếng gió bên ngoài phòng, ta không hề nghe thấy tiếng gì khác. Ta lại không ngủ được, dứt khoát xoay người xuống giường, chẳng thu dọn gì, mặc y phục trắng muốt đi ra ngoài, trực tiếp tới kinh thành tìm hôn phu của ta.
Chú thích:
[8]: Nguyên văn: 踏破铁鞋无觅处, 得来全不费工夫 Đạp phá thiết hài vô mịch xứ, đắc lai toàn bất phí công phu. Nghĩa là: với việc đang nôn nóng tìm kiếm một thứ gì đó, mất bao nhiêu công sức cũng không thấy, lại vô tình có được.