Phó Cửu Vân cúi đầu nhìn nàng, chậm rì rì nói: “Không nhanh, lẽ ra phải bắt tiểu tặc nhà người ngay lúc ngươi giả mạo đệ tử của sơn chủ mới phải.”
[tiểu tặc: tên giặc nhỏ]
Đàm Xuyên cười gượng: “Người ta xưa nay luôn ngưỡng mộ sơn chủ anh minh, từ tận đáy lòng vẫn mong đợi có thể làm đệ tử của lão nhân gia hắn.”
Hắn ra vẻ đã hiểu lại còn gật gật đầu phụ họa: “Thì ra là thế, ngươi có tâm nguyện vĩ đại như vậy, ta đương nhiên muốn thành toàn. Vậy liền cùng ta trở về đi, sơn chủ cũng đang chờ ngươi, chuyện làm đệ tử, tự nhiên dễ bàn bạc thôi.”
Dứt lời liền không cho phân trần, túm lấy sau cổ áo nàng kéo đi. Đàm Xuyên luống cuống tay chân, chẳng khác nào con heo sắp tiến vào lò mổ, oa oa kêu lên: “Cửu Vân đại nhân! Hay là đừng vội trở về mà? Ta còn chưa chuẩn bị tâm lý tốt đâu!”
Phó Cửu Vân ra tay nhanh như điện, đột nhiên đoạt lấy túi nhỏ da trâu nàng buộc ngang hông nắm chặt ở trong tay, lạnh lùng cười: “Thật không? Ta còn tưởng rằng ngươi to gan lớn mật, chẳng biết sợ cái gì cơ đấy!”
Đàm Xuyên gắt gao ôm chặt cánh tay hắn, nhất định không buông: “Đại nhân ngươi lại muốn chiếm đoạt bạc của ta sao?!”
Hắn nhìn nhìn nàng, vẫn là cười lạnh: “Được lắm, Đàm Xuyên ngươi thật không tệ, đến thời điểm này vẫn muốn diễn kịch với ta.”
Hắn thực sự chưa từng gặp qua loại nữ nhân như vậy, cả gan làm loạn, hãm hại lừa gạt, mượn gió bẻ măng, xong việc bị bắt tận tay day tận mặt, cư nhiên không chút nào chột dạ, còn dám nói này nói nọ, ngay cả một chút hổ thẹn cũng đều không có sao? Cho dù là bỏ đi, cũng không chịu bỏ đi một cách quang minh chính đại, còn bày đặt bao nhiêu thủ đoạn, chui qua bao nhiêu chỗ trống, coi tâm ý người ta như một nắm bùn, dùng đủ rồi liền tùy tay vứt bỏ.
Lúc mới đầu cho rằng thi thể bị đốt trụi kia là nàng, cái cảm giác bàng hoàng khi ấy hắn đến nay vẫn không muốn hồi tưởng lại. Đã hơn một lần âm kém dương sai, hắn không thể ở bên bảo vệ nàng. Lần này đây chặt chẽ nắm được nàng, lại phát giác nàng là con cá nhỏ trơn tuột không gì sánh được, cho dù có nắm chặt thế nào, nàng cũng có thể chui ra từ giữa kẽ tay.
[âm kém dương sai: ý nói vô duyên, vô tình]
“Đàm Xuyên, ngươi dù có đi tới chân trời góc biển, cũng đừng nghĩ trốn thoát khỏi lòng bàn tay ta.” Ngón tay hắn đột nhiên trở nên căng thẳng, tựa như kìm sắt siết chặt cổ tay nàng. Nàng đau tới mức nghiến răng nghiến lợi, luôn miệng kêu to: “Ta mà không trốn xương cốt sẽ bị lòng bàn tay ngươi bóp nát mất nha!”
Phó Cửu Vân hoàn toàn không quan tâm nàng làm bộ làm tịch, túm chặt tay kéo tiểu cô nương không tình nguyện về phía trước, quang minh chính đại bước vào từ cửa lớn nhà trọ. Bọn tiểu nhị thấy hắn lạ mắt, gặp Đàm Xuyên lại thấy quen mắt, có điều quan sát khuôn mặt trầm mặc bình tĩnh của Phó Cửu Vân, rất có vẻ hung thần ác sát, đành phải trơ mặt ra cười khúm núm: “Đại gia ngài muốn ăn cơm hay là muốn nghỉ lại?”
Hắn nhìn cũng chẳng thèm nhìn, lấy từ trong ngực một viên trân châu ném cho chưởng quầy : “Ta mua nhà trọ mười ngày, đem đóng toàn bộ cửa lớn cửa sổ, đóng đinh lại, không cho ai ra vào, chuồng chó cũng đừng quên niêm phong.”
Hắn quay đầu nhìn khuôn mặt có phần trắng bệch của Đàm Xuyên, cười mỉa một tiếng, thấp giọng thì thầm: “Tiểu Xuyên Nhi, chúng ta, từ từ hưởng thụ.”
Trong lúc bị xách lên lầu Đàm Xuyên suy nghĩ vô số biện pháp thoát thân, thế nhưng chẳng cách nào là dùng được. Người này vóc dáng cao lớn hơn nàng, thân thể cường tráng hơn nàng, bản lãnh tài giỏi hơn nàng, cái mũi còn thính hơn so với chó, thực muốn quyết tâm trông chừng nàng, dù cho lập tức mọc ra mười đôi cánh cũng chẳng bay thoát nổi đi.
Bàn tay đang kiềm chế nàng đột nhiên nới lỏng, nàng lui liền ba bước, đụng phải chiếc giường khó khăn lắm mới ổn định được thân thể, chỉ nghe “cạch” một tiếng, cửa phòng bị hắn dùng lực sập mạnh, còn rung lên vài bận. Trái tim nhỏ bé yếu ớt của nàng lập tức không chịu thua kém cũng bắt đầu đập liên hồi, nghẹn họng trân trân nhìn hắn cười lạnh chậm rãi tới gần, vừa bước tới vừa cởi áo khoác ngoài trên người.
“… Ngươi, ngươi muốn làm gì?!” Đàm Xuyên vội vàng bảo vệ cổ áo mình, định lùi về sau, nhưng phía sau hình như là giường, vị trí này quả thực vô cùng không ổn.
“Ngươi nói xem ta muốn làm cái gì?” Hắn cười đến là hung ác, đai lưng trên áo ngoài buộc nút thắt không tháo được, hắn hung tợn kéo đứt, tiếng vải dệt bị xé rách làm cho nàng kinh hồn bạt vía.
“Đừng tới đây! Ngươi đừng tới đây!” Nàng vừa lăn vừa bò, vòng qua sau cái bàn, ôm đầu kêu to: “Lần trước hiến thân là ngươi nói không thèm! Lần này không có cơ hội nữa đâu!”
“Thế à? Đại nhân ta lại thích luận điệu ép buộc này đấy.” Áo khoác vung lên, Đàm Xuyên chỉ thấy ngang eo bị thứ gì cuốn lấy, một lực mạnh mẽ truyền tới, thật sự không thể kháng cự, lảo đảo té ngã trên giường. Trong đầu nàng trống rỗng, thê lương kêu lên: “Ta đã ba ngày rồi chưa tắm đó!” Kêu xong cũng không biết sống chết, nhanh chóng nhắm tịt mắt lại trước, chẳng biết ma trảo của hắn khi nào thì hạ xuống.
Ai dè đợi nửa ngày, người này cũng chẳng hề động tĩnh, Đàm Xuyên dè dặt mở hé mắt nhìn, lại thấy hắn chỉ cởi áo ngoài, y phục bên trong không hề rối loạn, đang ngồi xếp bằng ở đầu giường thổi chén trà. Thấy nàng nhìn lén chính mình, hắn liền giễu cợt: “Đem cái tâm tình hoài xuân mơ mộng dọn dẹp lại chút đi, nhanh chóng ngồi dậy đàng hoàng cho ta!”
Chẳng biết kẻ xuân tình dạt dào khắp chốn là ai đâu?! Đàm Xuyên lại lần nữa thầm gào thét trong lòng, con thỏ cũng không nhanh bằng nàng, oạch một cái liền nhảy dựng lên, ngồi khép nép ở mép giường, cười đến vô cùng nghẹn khuất: “Cửu Vân đại nhân, ngươi làm sao mà tìm được ta?”
Phó Cửu Vân cũng không trả lời ngay, hắn hơi cúi thấp đầu, vẫn nhẹ nhàng thổi hơi nóng trên chén trà, có lẽ là bởi vì không cười, hắn nhìn qua có chút phiền muộn bi thương. Trong lòng Đàm Xuyên phảng phất như bị thứ gì khuấy động, những cảm giác áy náy hổ thẹn hay lòng cảm kích vốn luôn bị nàng tận lực áp chế, còn có mảnh tình cảm ái muội nhập nhằng khó nói rõ, đột nhiên từ một cánh cửa khác chui ra, phút trầm mặc ngắn ngủi lúc này dường như cũng nhiễm một hương vị ái muội.
“Tới giờ này ngươi vẫn gọi ta là đại nhân sao?” Không đầu không đuôi, hắn đột nhiên hỏi một câu.
Đàm Xuyên có chút bất an, nhìn chằm chằm những nét hoa văn vụng về trên cái chén hắn cầm trong tay, giải thích: “Ta gọi vậy quen rồi…”
Phó Cửu Vân tỏ ra thờ ơ đối với đáp án này, chỉ lầm lũi uống trà đến nỗi giống như đang nghĩ ngợi chuyện gì tới mức xuất thần. Đàm Xuyên vốn cho là hắn chí ít cũng phải ức hiếp làm khó dễ nàng vài lượt, không thì cũng phải mắng té tát một chầu, vậy mà hắn ngàn dặm xa xôi không biết dùng cách gì đuổi kịp, lại dường như chỉ để ngồi trước mặt nàng ngẩn người suy nghĩ.
“Cửu, Cửu Vân…” Đàm Xuyên ho khan một tiếng, bỏ đi hai chữ đại nhân, gọi thật không được tự nhiên, trên mặt còn giống như có chút nóng lên, thật là vô dụng, “Về chuyện đó, ngươi rốt cuộc làm sao mà tìm được ta? Nơi này cách núi Hương Thủ rất xa mà.” Sẽ không phải là trong lúc nàng không biết, hạ cái chú văn bí mật gì lên người nàng đấy chứ?
Phó Cửu Vân nhìn nàng cười nhạt có phần hung tợn:: “Ngươi đoán thử xem làm sao ta tìm được ngươi? Tiểu tặc, ngươi trộm được bảo bối gì rồi?”
Lông tơ cả người Đàm Xuyên đều dựng đứng, vô ý thức nhìn thoáng qua túi nhỏ da trâu hắn đang nắm trong tay. Chiếc túi này, ngay cả lúc tắm rửa ngủ nghê nàng cũng không bao giờ rời tay, tự cảm thấy giữ gìn rất cẩn thận, thật không ngờ vẫn bị hắn nhìn ra sơ hở. Hắn thực sự phát hiện điều gì rồi sao?
Hắn buông chén trà, cười cười nhìn nàng đoán không ra ý tứ, cười tới mức làm nàng càng thêm kinh hồn bạt vía, nuốt nước bọt nhìn hắn chậm rãi tháo dây buộc chiếc túi da trâu, nàng thực sự không thể chịu nổi, nơm nớp lo sợ nói: “Ấy kìa… Trong túi thực sự không có tiền đâu… Chỉ có chút lộ phí… không đủ biếu lão nhân gia ngài…”
Phó Cửu Vân chẳng thèm để ý tới nàng, mở chiếc túi thò tay vào lục lọi, lãnh đạm nói: “Ồ? Thế à? Lộ phí của ngươi thật không ít, đều để cả trong túi Càn Khôn da trâu này đây.”
Hắn lục lọi bên trong một chút —— lấy ra được một bộ quần áo hơi cũ, lại lục —— một bao lương khô, tiếp tục lục —— dầu hoa quế bôi tóc, lược, bạc vụn, các loại thuốc thông thường, một xấp giấy trắng… Một cái túi nhỏ bằng nắm tay mà chứa được không biết bao nhiêu đồ vật, từ bên ngoài một chút cũng chẳng thể nhìn ra, là bảo vật tiên gia hiếm có, cho nên được gọi là túi Càn Khôn.
Sau cùng, hắn lấy ra hồn đăng.
“Ngươi thực sự là to gan lớn mật, loại thần khí hồn đăng này mà cũng dám trộm.” Hắn dùng tay ước lượng hồn đăng, nửa cười nửa không.
Đàm Xuyên trợn mắt giả ngu: “Hồn đăng là cái gì? Ngươi đang nói gì cơ? Đây chỉ là một cái đèn bằng đồng bình thường, ta mang theo phòng lúc cần dùng.”
Hắn ra vẻ giật mình hiểu ra, cất hồn đăng vào trong ngực: “Nếu thế thì cho ta là được, cái đèn này kiểu mẫu cổ xưa, ta rất yêu thích. Lát nữa đại nhân lên phố mua giúp ngươi một cái tốt hơn.”
Sắc mặt Đàm Xuyên thay đổi trong phút chốc, rất nhanh lại nịnh nọt cười cười: “Vậy thì tốt quá… Đồ Cửu Vân đại nhân cho đương nhiên tốt hơn mấy thứ đồ giẻ rách của ta gấp chục lần!”
Nàng đứng dậy bước ra phía cửa, Phó Cửu Vân nhíu nhíu đầu mày: “Đi đâu thế?”
Phó Cửu Vân chợt thấy trước mặt sát khí bức người, phảng phất như có một mãnh thú vô hình đối diện hắn hung hăng nhào tới. Đàm Xuyên nhảy dựng lên nhanh như thỏ, lạnh lùng nói: “Mãnh hổ! Cắn hắn!”
Một con mãnh hổ cực lớn chẳng biết từ đâu xuất hiện, mở ra miệng to như bồn máu, không chút lưu tình nhắm hướng đầu Phó Cửu Vân mà ngoạm, trốn tránh cũng không kịp, hắn hơi nghiêng đầu, một miệng đầy răng sắc kia cắn trọn vào bên vai trái, hắn nhất thời kêu lên một tiếng đau đớn, máu tươi nháy mắt liền nhuộm đỏ nửa người.
Khuôn mặt Đàm Xuyên trầm tĩnh như nước, nhanh chóng đoạt lại túi Càn Khôn từ trong ngực hắn, lập tức xoay người đẩy cửa rời đi, bắt buộc chính mình không được quay đầu lại.
Cửa phòng vừa mở đột nhiên bị một đôi tay vô hình mạnh mẽ đóng sập, “phập phập” mấy tiếng vang, bên tai nàng bỗng thấy một trận rét lạnh thấu xương, hơn mười tia sáng trắng bạc phóng thẳng vào trên cửa, chẳng khác nào đóng đinh. Thanh âm Phó Cửu Vân từ sau lưng vang lên, mang theo vẻ cuồng nộ u ám: “Đàm Xuyên, ngươi còn muốn đi đâu?”
Nàng xoay người trong nháy mắt, đã thấy lòng bàn tay hắn có một luồng điện màu bạc phun ra nuốt vào, chặn ngang đầu mãnh hổ, chỉ phút chốc đã đánh cho linh thú vô cùng lợi hại kia thành những điểm sáng vỡ vụn. Tim của Đàm Xuyên cơ hồ ngừng đập, cứng ngắc người dựa vào trên cửa, chẳng hề nhúc nhích.
Phó Cửu Vân cúi đầu nhìn nửa bên thân thể nhuốm máu của mình, xé mở cổ áo, trên đầu vai là hai hàng dấu răng sâu tới nỗi có thể thấy cả xương, máu tươi trào ra như suối. Nàng thực sự muốn giết hắn, máu lạnh tim lạnh, không chút lưu tình. Hắn càng không nói một lời, Đàm Xuyên lại càng cảm thấy hô hấp dồn dập, trái tim dường như bị siết chặt, nàng không thể nào hít thở.
Trước mắt bỗng nhiên hoa lên, cần cổ bị một bàn tay nóng rực bóp chặt, nàng chẳng thể lựa chọn bất kỳ phương pháp nào kháng cự, bị động để hắn hung hăng ném lên giường, đầu va mạnh vào ván giường, một trận choáng váng ập tới. Trên người bỗng nhiên bị đè nặng, nàng hoảng sợ mở to mắt, giữa đám sao vàng năm cánh như mưa trước mặt, chỉ có thể miễn cưỡng thấy rõ con ngươi u ám lạnh lùng của hắn, kề sát gần đến vậy, như thể muốn đem nàng ăn sống nuốt tươi.
“Tiểu cô nương, ngươi đang muốn chết…” Phó Cửu Vân lần đầu tiên lộ vẻ tức giận, giơ tay làm như muốn tiếp tục bóp cổ nàng.
Đàm Xuyên bật ra một tiếng thở dốc run rẩy, nhắm chặt hai mắt, chờ đợi cơn đau kéo tới. Thế nhưng đợi nửa ngày, hắn không vung tay tát, cũng không bóp cổ, nàng chậm rãi mở hé mắt, lại đối diện thẳng với con ngươi u ám gần như điên cuồng của hắn.
Thậm chí không tìm được lời nào để hình dung ánh mắt ấy, như thể đã yêu tới cực điểm, lại như thể cũng thất vọng tới cực điểm. Ánh mắt ấy đâm vào nơi mềm mại nhất trong đáy lòng nàng còn sắc bén hơn bất kì lời nói nào.