Mấy ngày sau, Bạch Mạn Điệp đối với hành trình của bọn họ phi thường có định kiến!
“Đại ca à, ngươi vội đi đầu thai sao? Xin lỗi, ta nói sai rồi, ta là muốn nói ngươi không cần gấp gáp như vậy, chúng ta cũng không được nghỉ ngơi ba bốn ngày rồi.” Cũng không phải vội đi đầu thai mà là cứu cái mạng nhỏ của mình. Cứu mạng của mình cũng không cần đem mạng ngươi khác thêm vào chứ? Bạch Mạn Điệp dám cam đoan, nếu còn tiếp tục liều mạng chạy đi như vậy, nàng nhất định mệt chết trước khi tới được Thiên Sơn.
Ai đó lập tức nhìn nàng vô cùng bất mãn.
“Đương nhiên, hai ba ngày cũng được… Một hai ngày? Ai da, ít nhất là một ngày đi.”
Đông Phương Vũ rốt cuộc thở dài một hơi, “Vậy thì một ngày đi.”
Bạch Mạn Điệp hầu như mừng đến phát khóc, thở phào một hơi nhẹ nhõm, “Muôn năm, ngươi rốt cuộc cũng có lương tâm rồi.”
Mấy ngày nay liều mạng chạy đi, ăn không ngon ngủ không yên, trình độ giang khổ đã nhanh chóng vượt qua hồng quân trường chinh rồi. Hai năm cũng đã qua, đợi thêm một hai ngày cũng đâu có sao đâu.
Rốt cuộc cũng tìm được một khách điếm, Đông Phương Vũ chăm sóc Truy Nguyệt của hắn, còn Bạch Mạn Điệp vô cùng cao hứng chạy đi tìm phòng.
Khách điếm này giá cả rất sang trọng, đẳng cấp cũng không tệ, vừa nhìn đã biết là có hạng rồi. Nàng cực khổ cả một ngày đường, tìm nơi nào sang trọng một chút cũng không tính là quá đáng chứ, dù sao Đông Phương Vũ cũng không thiếu tiền.
Bạch Mạn Điệp vừa tìm được một gian phòng tốt, tìm chỗ nào đó ngồi xuống đợi Đông Phương vũ. Tiểu nhị lập tức dâng trà thơm lên, Bạch Mạn Điệp vừa nâng chung trà, chợt nghe có người nói, “Bạch cô nương, trùng hợp vậy.”
Bạch Mạn Điệp quay đầu lại, đã thấy Tống Phù Dung xinh đẹp đang ung dung tiến lại gần.
Nàng quay lại tươi cười nhìn Tống Phù Dung, “Thật trùng hợp a.” Tống đại mỹ nữ thoạt nhìn so với Đỗ mỹ nữ thuận mắt hơn nhiều, đều là mỹ nữ, sao cảm giác khác nhau quá vậy?
Tống Phù Dung tự động ngồi xuống đối diện nàng, “Bạch cô nương, không ngờ lại gặp cô nương ở đây.”
“Nhân sinh hà xứ bất tương phùng.” (Người sống nơi nào chẳng gặp nhau)
Tống Phù Dung cười nhạt, “Bạch cô nương nói đúng, Bạch cô nương lần trước cứu Phù Dung, Phù Dung còn chưa kịp nói lời cảm tạ.” Nếu không nhờ Bạch Mạn Điệp cứu, nàng có thể nhiễm bệnh mười ngày nửa tháng rồi.
“Không cần khách khí.” Kỳ thực nàng cũng không muốn cứu Tống Phù Dung, tất cả đều do bản năng phản ứng. Lãng phí của nàng một viên Cửu Chuyển Hoàn Hồn đan. Nàng đến giờ vẫn còn xót đây này. Một câu cảm tạ có thể đổi lại một viên linh đan diệu dược, hơi bị lời rồi.
“Bạch cô nương, hàn xá không xa, nếu Bạch cô nương không chê, để Phù Dung làm tròn phận chủ.”
“Không cần, ta còn có việc, đa tạ hảo ý của Tống cô nương.” Các nàng cũng không phải quen thân gì lắm, sao lại không biết xấu hổ tới nhà người ta hỗn ăn hỗn uống chứ.
Tống Phù Dung buồn bã, “Bạch cô nương chẳng lẽ khinh thường tiểu muội sao?” Vị Bạch cô nương này võ công cao, y thuật cũng cao, còn có Sáo Ngọc Công Tử làm chỗ dựa vững chách, kết giao với nàng chách chắn không tệ.
Bạch Mạn Điệp vội vã xua tay, “Không phải không phải, chỉ là ta thật sự có việc, e rằng không tiện cho lắm.” Cho dù nàng nguyện ý, Đông Phương Vũ cũng không đồng ý.
“Bạch tỷ tỷ, Tống gia chỉ có tiểu muội là nữ nhi, từ nhỏ cô đơn. Tiểu muội cùng tỷ tỷ vừa gặp đã thân, thỉnh tỷ tỷ đừng ghét bỏ tiểu muội.” Nhìn bộ dạng kia thật sự khiến người ta thương xót.
Bạch Mạn Điệp không muốn thấy nhất chính là bộ dạng này của người ta, vội nói, “Đừng đừng, Tống cô nương, ta làm sao ghét bỏ cô nương được?”
“Bạch tỷ tỷ, ở khách điếm thật sự không tiện cho lắm, chi bằng để tiểu muội làm tròn phận chủ đi.”
Nhìn thấy đôi mắt khát khao của nàng, Bạch Mạn Điệp thực sự không còn cách nào khác, đành phải nhận lời.
“Được rồi.” Ngủ ở đâu cũng như nhau.
Lúc nói với Đông Phương Vũ nàng muốn đến Tống gia ở một đêm, đổi lại là một cái trừng mắt rõ to. May mà hắn đeo nửa mặt nạ, bằng không nàng nhất định sẽ bị biểu tình đáng sợ đó của hắn hù chết.
Tính cách của Đông Phương Vũ đích thực là cổ quái, thế nhưng hắn đối với Bạch Mạn Điệp tuyệt đối vô cùng tốt. Thấy nàng khóc lóc “đau khổ” cầu xin, hai người đành phải cùng nhau tới Tống gia quấy rầy.
Tống đại trang chủ Tống Cảnh nhân đồng chí sau khi biết Sáo Ngọc Công Tử cùng một vị “nữ tử thần bí” đại giá quang lâm, vừa mừng vừa sợ. Kỳ thực thứ hắn thật sự thích nhất chính là nhìn thấy hình dạng hồn nhiên kia của Bạch Mạn Điệp. Nhìn dáng vẻ của nàng, hắn rốt cuộc có thể nhớ tới bóng hình xinh đẹp kia.
Dường như trước mỗi lần mở tiệc, chủ nhân đều phải nói mấy câu khách sáo, đương nhiên, Tống gia đại trang chủ cũng không ngoại lệ.
“Sáo Ngọc Công Tử cùng phu nhân đại giá quang lâm, thực sự là vinh hạnh của Tống mỗ, Tống mỗ kính hai vị một chung.” Tống đại trang chủ thập phần vui vẻ, đến mức cả mặt hồng hào.
“Tống trang chủ khách khí rồi.” Đông Phương Vũ luôn luôn không thích cùng người khác xã giao chỉ nhàn nhạt trả lời hắn, sau đó ngửa đầu uống cạn chung rượu.
Bạch Mạn Điệp cũng hào khí ngất trời ngửa đầu uống rượu, “Đa tạ chiêu đãi của Tống trang chủ.” Nàng dù sao cũng được gọi là ngàn chén không say, một chén rượu nàng làm sao để vào trong mắt.
Tống Phù Dung mỉm cười uống rượu, cười yếu ớt nói, “Bạch cô nương quả nhiên nữ trung hào kiệt.”
“Tống cô nương cũng vậy.”
Tống Cảnh Nhân lần thứ hai nâng chung rượu lên, “Phu nhân cứu tiểu nữ, lão phu vô cùng cảm kích, kính phu nhân một chén rượu nhạt.”
Bạch Mạn Điệp tùy tiện nói, “Tống cô nương tựa như thiên tiên, chỉ cần là người, ai cũng nguyện ý cứu.” Linh đan diệu dược của nàng a, một chung rượu là xong rồi sao?
“Bạch tỷ tỷ quá khen.” Mỹ nữ đúng là mỹ nữ, phong phạm rất tốt.
Bạch Mạn Điệp vô ý liếc nhìn đến chỗ trống bên cạnh Tống đại trang chủ, nghi hoặc hỏi, “Tống trang chủ, có phải còn người nào nữa không?” Ở vị trí kia đã dọn xong chén đũa, hẳn là có người ngồi, chách là phu nhân hắn.
“Mẫu thân muội thân thể không được tốt, trước khi dùng bữa đột nhiên khó chịu.”
Bạch Mạn Điệp vẻ mặt áy náy, “Thực sự xin lỗi, đáng lý ra nên chờ phu nhân…”
Tống Cảnh Nhân cắt đứt lời nàng, “Phu nhân không cần để tâm, chuyết kinh thân thể không được khỏe, bình thường trước bữa hay phát bệnh.” Nhiều năm qua đã sớm thành thói quen rồi.
Tống Phù Dung ân cần gắp rau trong đĩa cho nàng, “Bạch tỷ tỷ, nương rất ít khi cùng ăn với chúng ta, tỷ không cần tự trách.”
Bạch Mạn Điệp vừa định trả lời, chợt nghe một trận ho khan truyền đến. Một vị phụ nhân khuôn mặt xinh đẹp lập tức xuất hiện, vị phụ nhân này là do hai nha hoàn dìu đỡ, thoạt nhìn thân thể vô cùng suy yếu.
Nàng suy yếu tới trước bàn ăn, hơi áy náy, “Ta thân thể không được tốt, chậm trễ đón tiếp hai vị.”
Tống Cảnh Nhân từ tay nha hoàn tiếp nhận nàng, đỡ nàng ngồi lên ghế, “Ngồi đi.”
“Nương, thân thể ngài đã khỏe lên chưa?”
“Khá hơn rồi.” Vừa mới nói xong đã ho khan một tiếng.
Cho đến khi cả nhà họ nói xong, Bạch Mạn Điệp mới có cơ hội mở miệng.
“Vãn bối bái kiến Tống phu nhân.” Nàng tự nhận mình rất có lễ.
Tống phu nhân ôn nhu cười, “Cô nương không cần đa lễ.” Nàng nói xong chậm rãi ngẩng đầu lên.
Bỗng dưng, dáng tươi cười của nàng lập tức đông lại, biểu tình cứng ngách nhìn Bạch Mạn Điệp. Vai nàng khẽ run, môi khẽ nhếch, hình như có thiên ngôn vạn ngữ nhưng lại nói không thành lời.
Thủy Phù Dung? Đây là Thủy Phù Dung sao? Thủy Phù Dung rõ ràng đã chết hơn hai mươi mốt năm rồi mà, sao lại gặp ở đây? Không thể, không thể nào, Thủy Phù Dung đã chết.
Đôi mắt thanh thủy hoạt bát kia, khuôn mặt thanh tú kia… chính là cơn ác mộng của nàng. Cơn ác mộng đó từ hai mươi mốt năm trước chẳng phải kết thúc rồi sao? Tại sao bây giờ lại trở về?
Không phải, đây không phải là Thủy Phù Dung. Thủy Phù Dung sẽ không trẻ tuổi như vậy, Thủy Phù Dung trên người còn có vài phần mị hoặc. Như vậy rốt cuộc nàng là ai? Là nhi nữ của Thủy Phù Dung sao? Nếu như là nhi nữ của Thủy Phù Dung, thì là sinh với ai? Thủy Phù Dung ơi Thủy Phù Dung, Thủy Phù Dung đã chết hai mươi mốt năm rồi, tại sao còn khiến nàng bất an như vậy? Lẽ nào cả đời này, nàng đều phải sống dưới bóng ma của Thủy Phù Dung sao? (Nói một câu, mọi người thật sự không có hứng thú với sư phụ của tam tỷ muội các nàng sao?)