“Khách điếm.” Đoạn Tiêu đang ngồi ở cạnh bàn uống rượu, đưa lưng về phía nàng.
“A?” Đến lúc hắn lên tiếng, Bạch Mạn Điệp mới nhận ra trong phòng có nhiều hơn một người.
“Ngươi là Đoạn đại ca?” Nàng vươn cái cổ, ý muốn nhìn rõ vị nam tử đang đưa lưng về phía nàng.
Đoạn Tiêu xoay người, đi tới bên giường, cười nói, “Là ta.”
“Đoạn đại ca?” Bạch Mạn Điệp hưng phấn kêu lên, “Đúng là huynh rồi.”
“Được rồi, sao ta lại ở chỗ này?” Không bị Tống phu nhân giết chết sao?
“Ta “đi ngang qua” Tống gia trang, thấy Tống phu nhân muốn hại muội.” Nhân tiện cứu ra.
Bạch Mạn Điệp buồn cười hỏi, “Đi ngang qua?”
“Đúng là đi ngang qua.” Loại này có thiên tài mới tin tưởng.
Bạch Mạn Điệp bất đắc dĩ, “Đi qua qua thì đi ngang qua.” Nói nghiên cứu địa hình thì đúng hơn.
“Muội ngủ cả ngày, có đói bụng không.”
Bạch Mạn Điệp sờ sờ bao tử, “Không đói, Đoạn đại ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ta nhớ rõ bị Tống phu nhân bệnh thần kinh kia hạ độc, sau đó ngất xỉu, rồi chuyện gì nữa thì không nhớ rõ.”
Đoạn Tiêu không thể nói thẳng, “Không sao, muội từng dùng qua một loại kỳ dược, bắc độc bất xâm. Tống phu nhân kia hạ độc quá lợi hại, muội mới ngất xỉu. Thể chất muội đặc thù, hiện giờ đã hoàn toàn không sao rồi.”
Đoạn Tiêu chỉa chỉa vào y phục ở đầu giường, “Thay đi, ta ra ngoài trước.”
“Tại sao lại phải thay.” Y phục nàng rất sạch sẽ mà.
Đoạn Tiêu cười cười, “Tự mình nhìn đi.”
“Cái gì a.” Bạch Mạn Điệp nói thầm, từ trong chăn chui ra.
“A?” Nàng kêu lên. Trừng to mắt nhìn trên người, túm lấy y phục nhìn trái nhìn phải, y phục nàng sao lại biến thành như vậy? Có rất nhiều vết thủng, lộ ra cả nội y kín nhất bên trong, xung quanh lỗ thủng còn có một vòng màu vàng, thoạt nhìn rất đáng ghét. Nếu không phải y phục trên người nàng sạch sẽ, chất lượng không tồi, tuyệt đối có người tưởng nàng là khất cái. Kỳ quái, y phục nàng sao lại biến thành như vậy?
Nàng cấp tốc đổi quần áo sạch sẽ, đặt lại kim kiếm, “Đoạn đại ca, vào đi.” Nàng sao lại biến thành như vậy? Hỏi Đoạn đại ca là được.
Bạch Mạn Điệp ngại ngùng cười, “Huynh giúp ta mua a?” Màu bộ y phục này chính là màu hồng phần nàng thích nhất, mặc vào lại vừa hợp, tựa như lượng thân mà làm.
“Đúng,”
“Đoạn đại ca, y phục trên người ta tại sao lại thành như vậy?”
“Tống phu nhân tưởng muội đã chết, muốn hủy thi diệt tích.” Nếu không phải hắn xuất hiện kịp thời, nàng đã biến thành vũng nước rồi.
“A? Không rõ.” Lấy tư tưởng của người hiện đại, tỷ lệ nghĩ đến Hóa Cốt tán thực sự rất thấp.
“Tống phu nhân tưởng ngươi đã chết, muốn dùng Hóa Cốt tán tiêu hủy cơ thể ngươi.” Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa biến thành “thi thể” rồi, nàng đang sống rất tốt, không nên biến thành thi thể.
“A?” Bạch Mạn Điệp kêu lên sợ hãi, cái loại thuốc này nàng đã từng nghe qua. Hủy thi diệt tích, giết người diệt khẩu, chuẩn bị cả “thuốc hay”. Không ngờ Bạch Mạn Điệp “may mắn” trở thành người hiện đại đầu tiên được thử nghiệm, thực sự là may mắn hay bất hạnh đây?
“Không sao, chỉ là phá hỏng y phục thôi.” Tống Phu Nhân vừa vẩy một chút lên người Bạch Mạn Điệp, Đoạn Tiêu đã xuất hiện rồi.
Bạch Mạn Điệp vỗ ngực, “Nguy hiểm, nguy hiểm thật.” Nếu không nhờ Đoạn Tiêu, nàng đã hóa thành một vũng nước, sau đó đến bồi thượng đế chơi cờ rồi. “Huynh thế nào lại đến Tống gia.” Vấn đề này nàng phải hỏi cho rõ ràng, nếu nàng đoán không sao, Minh Vương đại ca đã bắt đầu có chủ ý tấn công bát đại thế gia.
“Để nhìn.”
“Vậy sao?” Bạch Mạn Điệp nghi hoặc nhìn hắn, tròng mắt nàng vừa chuyển, cười đùa, “Đoạn đại ca, sau này có người khi dễ ta, ta có thể tự xưng mình là Minh cung tiểu công chúa được chứ.”
Đoạn Tiêu ha ha cười, “Muội đã là Minh cung tiểu công chúa, cần ta chiếu cáo thiên hạ sao?” Nàng rốt cuộc là ai? Sao lại biết thân phận của hắn. Trên giang hồ biết được thân phận hắn thực sự rất ít, nàng sao lại tìm ra. Đoạn Tiêu ngoài mặt không hề biến sách, trong đầu đã có n ý niệm.
Bạch Mạn Điệp cầm lấy cái chén, đổ rượu của Đoạn Tiêu vào chén, dùng sức hít vào, nhắm mắt lại thưởng thức, “Không thấy lạ tại sao ta biết huynh là Minh Vương à?”
Đoạn Tiêu cũng tự rót cho mình một chén, bắt chước bộ dạng, “Công chúa điện hạ, cho dù thấy lạ thì thế nào? Ta đã nhận muội làm muội muội, có phải khó lòng một cước đá văng muội ra?”
Bạch Mạn Điệp đem rượu đổ vào trong miệng, nuốt vào, “Rượu ngon a, là nữ nhi hồng hai mươi năm.”
Hào sảng nữ tử, Đoạn Tiêu trong lòng tán thán. Hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, chưa từng thấy qua nữ tử nào như nàng.
“Không sai, vừa đúng hai mươi năm, nữ nhi chưởng quầy xuất giá, ta đến dự.”
“Vậy sao?” Bạch Mạn Điệp chép miệng, “Đầu lưỡi ta thực sự là lợi hại, ngay cả cái này cũng có thể nhận ra.”
“Tửu phùng tri kỉ thiên bôi thiểu.” Đoạn Tiêu chậm rãi rót rượu cho Bạch Mạn Điệp.
“Thiên bôi?” Bạch Mạn Điệp lách đầu, “Ta không thể giống như trong truyền thuyết mà ngàn chén không say, nhiều lắm thì hơn mười chén ta đã say rồi, liều mạng cũng chỉ uống được hơn trăm.” Hơn nữa sẽ không ngừng muốn đi vệ sinh.
Đoạn Tiêu cười lớn, “Gặp phải muội, thực sự là chuyện thú vị nhất nhân sinh.” Nữ tử đã biết thân phận của hắn còn có thể cùng hắn nói cười không nhiều lắm, hầu như đã chết sạch sẽ rồi.
Bạch Mạn Điệp tỏ vẻ vô tình hỏi, “Minh Vương đại ca, nếu cao hứng như vậy, có thể đáp ứng hai yêu cầu của tiểu muội được không.”
“Ngươi nói, ta tận lực.” Chỉ có thể tận lực, trực giác hắn cho biết yêu cầu của nàng không phải quá đơn giản.
Bạch Mạn Điệp cằm chén rượu, nghiêm túc nói, “Đông Phương gia từ lâu đã lấy kinh thương làm chính, nếu Đoạn đại ca có ngày muốn thu phục bát đại thế gia, hãy buông tha Đông Phương gia.”
“Tiểu muội sao lại cho rằng ta có ý muốn đánh bát đại thế gia?” Đoạn Tiêu miễn cưỡng hỏi. Một đôi mắt sách bén nhìn chằm chằm nàng, tựa hồ muốn nhìn thấu nàng.
“Không phải sao?” Nàng cũng không trả lời trực tiếp.
Đoạn Tiêu bạc môi cong lên, cười đến tà mị, “Đúng.” Hắn vừa uống rượu vừa hỏi, “nếu có ngày ta đối địch với toàn bộ võ lâm, muội sẽ giúp ai?”
Bạch Mạn Điệp bật cười, “Đoạn đại ca, hỏi vấn đề này hơi thừa đó.” Bạch Mạn Điệp nàng vốn dĩ chính là công địch của toàn bộ võ lâm rồi.
“A? Xin được chỉ giáo?” Đoạn Tiêu phát hiện hắn đối với nữ tử này càng ngày càng có hứng thú.
Bạch Mạn Điệp cố ý thở dài, “Tiểu muội ta sớm đã là võ lâm công địch, bát đại thế gia treo thưởng truy nã ta, ta là một nhân tuyển có thể cùng ngươi đứng cùng chiến tuyến. Sau này đại ca xưng bá võ lâm, thỉnh chiếu cố muội nhiều hơn.”
Đoạn Tiêu khẽ liếc mắt nhìn nàng, “Đoạn mỗ vẫn muốn thu Tam la sát về sử dụng, không ngờ người nổi danh nhất trong Tam la sát – Vô Ảnh La Sát đã thành muội muội của ta.”
Bạch Mạn Điệp nghịch ngợm chớp chớp mắt, “A? Sao lại biết là ta? Huynh còn quang mình chính đại nói muốn lợi dụng ta, chẳng lẽ không sợ ta tính kế?”
“Vô Ảnh cô nương là nữ tử lợi hại nhất giang hồ, trời sinh hào sảng, không câu nệ tiểu tiết, cho dù ta có nói ra, ngươi cũng không tính toán, không phải sao?”
Bạch Mạn Điệp giễu cợt nói, “Được, cái gì Vô Ảnh công nương, gọi Tiểu Điệp đi. Nhưng mà huynh muốn thu mua ta cũng không dễ dàng đâu a, Hồng Nhan cung cung chủ ta còn không làm, sao lại cam tâm làm việc cho ngươi.”
“Vậy muội nói sai rồi, muội là muội muội của Mình Vương, vì Minh cung làm việc là chuyện thiên kinh địa nghĩa (1).” Theo ngữ khí của hắn, có thể nghe ra hắn đang nói đùa.
(1) Thiên kinh địa nghĩa: chỉ sự hiển nhiên, hợp lý.
“Được, nếu Minh cung cần, ta đương nhiên hỗ trợ. Đại ca, huynh có thể nói ta biết, sao lại biết ta là Vô Ảnh?”
“Nếu muội là Độc nương tử, tuyệt đối có thể nhận ra Tống phu nhân dùng độc hại ngươi. Nếu là Thiên Diện Tu La, trên người nhất định có ti đái (2).” Thiên Diện Tu La thích buộc ti đái là chuyện giang hồ ai ai cũng biết, đương nhiên, nữ tử thích ti đái không hẳn là Thiên Diện Tu La. Nhưng trong Tam la sát, đã không phải Độc nương tử, trên người không buộc ti đái, không phải Vô Ảnh La Sát thì còn ai, Bạch Mạn Điệp trên người một cái ti đái cũng không có.
(2) Ti đái: thắt lưng bằng tơ tằm
“Là vậy à? Huynh thật thông minh.”
“Muội cùng Đông Phương gia có quan hệ gì?” Đúng vậy, hắn có ý với bát đại thế gia, nhưng nể mặt Bạch Mạn Điệp, buông tha Đông Phương gia cũng được.
“Chuyện này… sau này nói huynh nghe mới được, nhưng là quan hệ rất thân thiết.” Là thiếu phu nhân Đông Phương gia, đủ thân thiết chứ.
“Nếu là vậy, ta cũng không miễn cưỡng.” Mỗi người đều có bí mật riêng, hắn cũng không ngoại lệ, cũng không muốn miễn cưỡng người khác.
“Hết rồi.” Bạch Mạn Điệp cầm bầu rượu tới trước mặt Đoạn Tiêu, lách lách vài cái.
“Nữ nhi hồng đã hết, ngươi muốn làm gì?” Minh Vương đại nhân định đi lấy rượu.
Bạch Mạn Điệp tựa người về phía sau, “Coi như hết đi, đại ca, ta có chuyện cần hỗ trợ.”
”Nói.” Đoạn Tiêu ngồi xuống, một mực bày ra bộ dáng trẻ ngoan.
Nàng rút lại vẻ tươi cười, “Đoạn đại ca, ta có bệnh.”
”Sao?”
“Ta cũng không biết mình bị làm sao, chỉ là mỗi đêm mười lăm lại phát cuồng, muốn hút máu người khác. Ách, cái đó là quái bệnh di truyền của nhà ta. Cô cô nói là do lời nguyền, nhưng ta cho rằng do cổ. Ta muốn thỉnh Đoạn đại ca giúp ta tìm một người cũng như tìm một vật.” Minh Vương thế lực không thể xem thường, có hắn giúp đỡ tìm, tỷ lệ tìm được được Quỷ Y cùng Thanh Linh châu cao hơn nhiều. Thánh Linh châu là thứ người trong võ lâm muốn tranh đoạt, chuyện muốn tìm Thánh Linh châu nguyên bản không thể nói với người khác, càng không thể mượn tay người khác giúp đỡ. Nhưng nàng tin tưởng Đoạn Tiêu, tin hắn là chính nhân quân tử. Cho dù có tìm được Thánh Linh châu cũng sẽ không chiếm làm của riêng.
Đoạn Tiêu trên môi tiếu ý càng lúc càng sâu, “Khó có được người tin tưởng ta như ngươi, muội yên tâm, Minh Cung nhất định tận sức.” Người trong võ lâm đều lén gọi hắn là ma đầu, nói hắn cưỡng bức thê tử người khác, phóng hỏa giết người cướp của, không chuyện ác nào không làm, thậm chí rất có thể có người nói hắn ăn thịt, uống máu người khác. Khó có được cô nương tin tưởng hắn như vậy, hắn không muốn làm nàng thất vọng.
Minh Vương nhất ngôn cửu đỉnh, nghe xong lời hứa hẹn của hắn Bạch Mạn Điệp âm thần cười trộm.
Trong lúc Bạch Mạn Điệp cùng Đoạn Tiêu uống rượu nói cười, vô cùng thoải mái. Tống gia bây giờ đã loạn thành một đoàn, Tống phu nhân trúng phải kịch độc, hôn mê bất tỉnh, quý khách Bạch Mạn Điệp tiểu thư đột nhiên bặt vô âm tín. Tống gia trang phân nửa đi tìm Bạch Mạn Điệp, phân nửa vội vàng thỉnh đại phu. Tống lão gia vừa lo cho Tống phu nhân, cũng lo cho Bạch Mạn Điệp tới sứt đầu mẻ trán.
Không biết tại sao, Đông Phương Vũ lại nghĩ chuyện này kỳ quặc. Hắn biết rõ mẫu thân Bạch mạn Điệp là Thủy Phù Dung cùng Tống Cảnh Nhân ngày trước có quan hệ, lần trước gặp Tống phu nhân, bà đã có ý dò xét Bạch Mạn Điệp, Tống phu nhân đối với Bạch Mạn Điệp thực ra là có dụng ý gì? Hai người dù sao cũng không quen thân lắm, tại sao Tống phu nhân đột nhiên thỉnh nàng qua đó? Rốt cuộc để làm gì? Nghĩ tới tối hôm qua, Tống phu nhân liệu có gây bất lợi đối với Bạch Mạn Điệp?
Đứng ở trong sân chỗ Tống phu nhân cẩn thận thăm dò một lát, không có chút phát hiện gì. Hiện trường vô cùng sạch sẽ, không có dấu hiệu đánh nhau, cho dù Bạch Mạn Điệp mất tích ở chỗ này, cũng tuyệt đối không thể bị người dùng vũ lực bắt. Đương nhiên, lấy võ công của nàng, người thắng được nàng thực sự rất ít. Tống phu nhân trúng độc, lẽ nào Bạch Mạn Điệp bị Tống phu nhân hạ độc? Tại sao lại thành tự hạ độc mình? Lẽ nào Bạch Mạn Điệp phát hiện Tống phu nhân có dụng ý xấu, lấy độc dược hại ngược lại Tống phu nhân. Lấy hiểu biết của hắn về nàng, nàng tuyệt đối không làm như vậy.
Trong lúc vô tình, đôi mắt Đông Phương Vũ nhìn đến chén trà đã uống được hơn phân nửa. Hẳn ngửi ngửi nước trà đã nguội lạnh, có một cổ hương vị đặc biệt bay đến. Trong lòng đang rất nghi hoặc, đột nhiên mùi hương từ lư hương truyền đến mũi hắn. Sư phụ hắn y thuật cao minh, hắn từ nhỏ đã học qua dược lý, có thể nhận ra một số dược liệu phổ biến. Nếu hắn nhớ không lầm, trong trà chính là có “Vô Tâm thảo”, trong hương liệu trùng hợp lại có “Mỹ Nhân túy”? Thoạt nhìn càng giống một màn bố trí giết người không để lại dấu vết. Bạch Mạn Điệp võ công cao cường, nhưng không tinh thông y thuật, muốn giết nàng chỉ có thể làm vậy. Nếu như Tống phu nhân hạ độc, tại sao bản thân lại trúng độc? Chẳng lẽ có người cố tình muốn hại Tống phu nhân? Sau đó bị Tiểu Điệp phát hiện nên mới bắt cóc nàng?
Hắn không biết mình đang suy nghĩ cái gì, đầu óc trống rỗng. Nhìn sơ qua tách trà, sau đó tiếp tục đi tìm manh mối khác.
Đi lòng vòng mấy lượt, rốt cuộc bột phấn trên mặt đất đã hấp dẫn sự chú ý của hắn. Mặt hắn nhăn lại, ngồi xổm xuống đấy, vương tay định lấy chút bộ phấn dưới đất. Trong lòng run lên, đột nhiên thu tay lại. Đây là… Hóa Cốt tán, chỉ cần dính một chút, da thịt sẽ thối rửa, may là hắn không có đụng tới. Khoan đã. Hóa Cốt tán sao lại xuất hiện chỗ này? Giống như sau khi giết người muốn hủy thi diệt tích, lẽ nào Tiểu Điệp đã…
Hắn bị chính ý niệm trong đầu làm cho hoảng sợ, tim đập liên hồi, rơi vào tình trạng hoảng loạn trước nay chưa từng có. Hắn luôn luôn bình tĩnh, chưa từng hoảng loạn thế này? Nếu nàng có gì bất trách, hắn không dám tưởng tượng mình phải sống thế nào đây.
Nàng hoạt bát, mạnh mẽ, ngang ngạnh, hôn nhiên, từng cảnh hiện lên trong đầu hắn. Dáng vẻ tươi cười của nàng phảng phất ngay trước mặt, giọng nói của nàng phảng phất bên tai.
Khi mới gặp nhau, nàng mắng hắn.
Bạch Mạn Điệp liếm liếm môi, “Ngươi là ai? Sao lại ở đây?”
“Người được nàng cứu.” Hắn lạnh như băng trả lời, không có một chút ấm áp.
“Cái gì? Là ngươi?” Bạch Mạn Điệp tức giận bị nổi lên, gần như nghiến răng nghiến lợi.
“Phải.” Hắn cứng nhắc trả lời.
“Hỗn đản, Vương bát đản, ngươi có biết xấu hổ hay không? Ngươi sao lại có thể đối đãi với ân nhân cứu mạng mình như vậy?”
“Ta sẽ chịu trách nhiệm.”
“Chịu cái chân cô nãi nãi ngươi, kể cả thuần khiết lão nương cũng không còn, ngươi chịu trách nhiệm thế nào đây? Chỉ một câu chịu trách nhiệm của ngươi có thể biến ta trở lại hoàn bích?” Bạch Mạn Điệp hai tay chống nạnh, hung hăng trừng mắt với hắn, nếu như ánh mắt có thể giết người, tin rằng hắn đã chết lâu rồi.
“Ta sẽ lấy nàng.” Nữ nhân nào gặp phải chuyện này đều khóc sướt mướt, thế nhưng nữ nhân này lại chửi ầm lên, quật cường đến khiến người ta muốn bật cười. Còn tiếp tục như vậy nữa, quy định không cười của hắn sớm muộn cũng bị phá vỡ.
Bạch Mạn Điệp hung hăng chỉ vào hắn, “Đi làm xuân thu đại mộng của ngươi đi, bản cô nương còn lâu mới nhảy vào phần mộ hôn nhân. Muốn lấy ta, ngươi chưa đủ tư cách.”
–
Biết được thân phận thực sự của hắn, nàng phi thường kích động.
Nàng ngẩng đầu lên, “Tướng công, Sáo Ngọc Công Tử, ta…”
“Đông Phương Vũ.”
“Sao?”
“Tên của ta?”
“Sao? Sao? Sao?” Bạch Mạn Điệp kêu lên nhảy khỏi vòng tay đang ôm nàng, kích động chỉ vào hắn, lắp bắp nói, “Ngươi ngươi ngươi ngươi, chính là một trong võ lâm bát đại thế gia, một trong võ lâm tứ đại mỹ nam, Hồ Châu phủ – Đông Phương gia – Đông Phương Vũ?”
“Phải.”
“Ngươi khẳng định mình chính là Đông Phương Vũ? Không phải giả mạo ngụy trang, mạo danh thay thế?”
“Khẳng định.”
“Trời ơi, để ta chết đi.” Bạch Mạn Điệp ngẩng đầu lên, tựa trên khuỷu tay của hắn.
—
Trong sơn động, nàng ngữ khí kinh người.
“Ngươi có biết không, trong tiểu thuyết võ hiệp, loại sự tình giống chúng ta thường xuyên phát sinh, hơn nữa…” Nàng đột nhiên ngừng lại, không nói gì thêm.
“Hơn nữa cái gì?’
“Thực sự muốn ta nói?”
“Nói đi.”
“Được rồi, đương nhiên, tình huống của hai chúng ta có điểm đặc thù hơn. Diễn biến chung, thường là nam nữ chính là một đôi tình nhân rất yêu nhau. Bởi vì trong sơn động quá lạnh, hai người cởi y phục, ôm nhau sưởi ấm. Vốn là sưởi ấm, nhưng kết quả ấm quá làm dục hỏa trồi lên, sau đó lên giường. Ngươi cũng biết nhất thời củi khô bốc lửa. Ách, sai rồi, trong sơn động làm gì có giường. Có đôi khi, nam nữ chính là chính là yêu nhau. Nam chính kia thường là giáo chủ tà giáo hay gì đó, nữ chính sẽ là thiên kim thế gia, hoặc ái đồ của chưởng môn danh môn chính phái, dù thế nào thì thân phận cũng khác nhau quá lớn. Sau khi phát sinh quan hệ, bọn họ bị buộc phải chia lìa nhau. Tiếp theo đó là nữ chính mang thai. Chậc, làm gì dễ dàng trúng thưởng như vậy, ngươi xem ta cũng đâu có gì đâu. Ách, nói lạc đề. Nữ chính mang thai, sau đó… sự tình phát sinh càng ngày càng lớn, ta cũng không biết phải nói thế nào.”
“Nàng có phải đang ám chỉ cho ta cái gì không?” Đông Phương Vũ cười, hỏi vô cùng ám muội.
Bạch Mạn Điệp tựa hồ không nghe hắn nói, nhìn hắn giống như vừa phát hiện ra tân đại lục, há hốc mồm, “Ngươi ngươi… ngươi cười a?” Hắn cười rộ lên thực sự rất khả ái, giọng nói rất mê cười.
Miệng hắn vẫn cong lên bày ra tiếu ý, “Sao lại không?”
“Tốt lắm, về sau cười nhiều chút đi.”
Gặp phải nguy hiểm, nàng bạo ngược mạnh mẽ, nhưng vẫn có thiện tâm.
“Tiểu Điệp, nàng giết quá nhiều người rồi, nếu đã gả đi thì bớt phóng túng một chút.”
“Biến, ta không quen ngươi.”
Lợi dụng lúc Đông Phương Vũ cứ vây lấy Bạch Mạn Điệp khiến nàng phân tâm, đối phương một tiễn bắn lén nàng, ngay giữa chân trái.
“A… Đau quá a.” Bạch Mạn Điệp lập tức quỳ trên mặt đất, đùi bắt đầu mất đi tri giác, “Con bà nó, mũi tên có độc, ngươi bây giờ đã thỏa mãn chưa.”
Bạch Mạn Điệp lặp tức lấy ra giải độc hoàn, một lúc dùng hai viên, chịu đựng đau đớn, chép chép miệng mắng hắn một trận, “Ngu ngốc, ngươi thấy chưa đủ sao? Ta buông tha cho chúng, chúng không hẳn buông tha ta. Ngươi đứng đó làm gì? Giết sạch bọn chúng, ngươi muốn đã sống mà vẫn bị bọn chúng truy sát hoài sao?” Chân lần đầu bị thương, cảm giác thực sự không dễ chịu.
“Phế võ công của bọn chúng?”
“Vô dụng quá, ngươi có võ công cao như thế làm gì?”
“Bọn họ ai ai cũng có phụ mẫu thê nhi, nếu như người bị giết là ta thì nàng tính thế nào?”
“Sợ ngươi rồi.” Bạch Mạn Điệp nhịn đau, lớn tiếng nói, “Các ngươi đi đi, nể mặt Sáo Ngọc Công Tử, ta không giết cả nhà các ngươi. Ta nhắc lại lần nữa, ta đã quyết thoái ẩn giang hồ, sau này đừng tìm ta đánh nhau. Chú ý, ta hiện giờ đã nhân từ rất nhiều rồi, không đuổi tận giết tuyệt, đừng đem ta xem như ma nữ nữa.”
—–
Có đôi khi, nàng rất trẻ con.
“Khụ, tạm thời không cần. Ta rất hay mơ mộng, ta sẽ có một vị đại hiệp tiêu sái, bạch y phiêu phiêu, luôn mang theo bộ dáng tươi cười dịu dàng, có điểm tà mị, có chút hài hước, tính tình ôn nhu, đối xử ta rất tốt, tựa như Đoạn đại ca vậy. Ta muốn hắn đi cùng ta, cùng nhau ngao du thiên hạ. Ngươi nhìn thế nào cũng không giống, ngươi suốt ngày mặt mày cau có, nhìn thấy ngươi là đã muốn phiền rồi. Muốn ngươi dịu dàng với ta là không có khả năng, ngươi càng không thể khiến ta cười, ngươi kể chuyện cười thực sự rất nhạt…”
“Đoạn đại ca là ai?”
“Đoạn đại ca…”
”Tại sao không nói? Là thanh mai trúc mã với nàng hay là sư huynh?”
Nàng nghiêm túc giải thích, “Ngươi đừng hiểu lầm, Đoạn đại ca là nghĩa huynh của ta. Ta nói với hắn rồi, bảo hắn đừng yêu ta, ta cũng sẽ không yêu hắn, chúng ta chính là quân tử chi giao.”
“Thế có phải ngươi có thể trộm khắp đại giang nam bắc, trộm cả trong hoàng cung đại nội, vậy tới Tống gia trang bay qua bay lại có phải chỉ như một bữa ăn sáng?”
“Ừ.” Xem hắn là ai đây?”
“Vậy không được, chúng ta mục tiêu hiện tại là Tống gia trang, lúc chúng ta hai người ở lại đó, phiền ngươi đi tìm thử một lần.”
“Được.”
“Trước mặt đã là Tống gia trang, ta lấy lí do gặp Phù Dung tiểu thư để ở lại, tối nay động thủ.”
“Được.”
“Đại ca, ngươi có để ý không, chúng ta biết nhau đã hơn nửa năm rồi, nhưng vẫn ở ngoài phiêu bạt, ta mệt mỏi quá a.”
“Chờ bệnh nàng khỏi rồi, ta đưa nàng về bái kiến cha mẹ.”
“Chuyện này… sau hẳn nói, dù sao ngươi cũng mới cưới lão bà, bây giờ hưu thê không ổn.”
“Không thể đợi được nữa.”
“Quên đi, trở lại chính sự, đã qua một ngày mười lăm nữa rồi.”
“Ta biết, là sáu ngày trước.”
“Tại sao tối đó ta không phát bệnh?”
“Không biết.”
“Ngươi tối nào cũng bên cạnh ta, có phải ta phát bệnh nhưng đầu óc mơ hồ nên không biết, phiền ngươi nói ta nghe.”
Mới kết hôn có nủa năm đã muốn ly hôn với nàng, quả thực là vũ nhục mà.
“Nàng nói chuyện với ta suốt cả đêm.”
“Đúng nha, ta nhớ rõ là mình không có phát bệnh.”
——-
Quay đầu nhìn lại những ngày đã qua, hắn mới biết được hắn không thể không có nàng. Nàng đã cho hắn biết ngọt bùi cay đắng, cho hắn hỉ nộ ái lạc, đem cuộc sống chỉ có hai màu đen trắng của hắn trở nên rực rỡ đầy màu sách. Nếu nàng chưa từng xuất hiện trong cuộc đời hắn, hắn có thể tiếp tục sống một cách đơn điệu. Nhưng hắn đã quen có nàng, quen lời nói khoa trương của nàng, quen tư thế kiêu ngạo của nàng, biểu tình trách móc của nàng, tất cả về nàng đều cắm rễ sâu trong lòng hắn.
Đông Phương Vũ vỗ vỗ ngực, chỉ cảm thế đau đến mức không thể đau hơn.
“Ngươi ở đây làm gì?” Một thanh âm ngọt ngào đột nhiên bay tới.
Đông Phương Vũ ngẩng đầu lên, đã gặp Bạch Mạn Điệp đang cười với hắn. Là ảo giác sao? Nàng sao lại xuất hiện? Nàng…
Hắn không biết phải dùng từ ngữ nào diễn tả tâm trạng hắn lúc này, chỉ có thể ngẩn ra nhìn nàng.
“Ngươi ở đây làm gì?” Bạch Mạn Điệp tới trước mặt hắn, vươn năm ngón tay tới trước mắt hắn lách lư, “Đại ca, ngươi không phải bị ngốc chứ.” Nàng mới mất tích có nửa ngày, đại ca sao lại lạ đến như vậy?
Hắn kích động trước nay chưa từng có, “Nàng không có việc gì?”, hắn một tay ôm nàng vào lòng, siết chặt, tựa hồ muốn đem nàng nhào nát, sau đó khảm vào trong thân thể. Hắn cứ tưởng đã mất nàng rồi, cho rằng sau này không thể gặp nàng nữa. Chỉ mới xa nhau một lúc đã gần như muốn lấy mạng hắn rồi, hắn vô phương chấp nhận nỗi thống khổ này, hắn phải vĩnh viễn giữ nàng ở bên người, vĩnh viễn vĩnh viễn…
“Đại ca, ngươi làm sao vậy?” Bạch Mạn Điệp giãy giụa hỏi hắn, ôm chặt quá khiến nàng không thể nào thở nỗi.
Đông Phương Vũ vẫn ôm chặt lấy nàng, âm thanh khàn khàn bên tai nàng rỉ rả, “Ta cứ tưởng đã mất nàng rồi.” Nàng tựa như một loại trân bảo vừa mất đi lại được tìm về, hắn luyến tiếc không buông.
“Hả? Ta chỉ là…” Vị đại ca này mách phải vọng tưởng chứng sao? Bất quá nàng mới mất tích có chút xíu, hắn khẩn trương như thế làm gì?
Đương nhiên, có người đã quên một chuyện vô cùng trọng yếu: nếu không phải Minh Vương cứu nàng, nàng thực sự đã chết tức tưởi rồi.