Một tràn tiếng thở dốc của người đàn ông, tiếng rên rỉ phóng đãng của người phụ nư không ngừng xen lẫn vào tai Trâm Thuỷ Ngưng.
Những loại âm thanh hỗn tạp mùi vị tình dục này hầu như không có hôm nào là Trâm Thuỷ Ngưng không nghe.
Người đàn ông đó chính là Cung Hàn Thước, chồng của cô, cô cảm thấy chính mình thực rất xứng với cụm từ "hữu danh vô thực", ngoài mặt mang cái danh là vợ của hắn nhưng thực chất thì sao chứ?
Hằng đêm đều phải chứng kiến cảnh chồng của mình chung giường, thở dốc rên rỉ cùng với người phụ nữ khác, đó lại không phải là cô.
Trâm Thuỷ Ngưng cố gắng nuốt ngược nước máy vào tròng, đưa tay bịt chặt lấy miệng, không để cho tiếng nấc nghẹn phát ra.
Cổ họng nghẹn ứ, một mảnh đắng chát, một loại tư vị đau đớn xen lẫn vào cơ thể cô.
Mặc dù đã chứng kiến cảnh hắn hoan ái với người phụ nữ khác rất nhiều lần nhưng tim cô không khống chế được mà đau đớn, tâm can phế nát..
Cũng không thể trách ai, chỉ biết trách bản thân mình lúc ấy quá ngu muội nên mới dẫn đến việc này a!
Hắn không yêu cô, vậy mà cô lầm tưởng, cứ nghĩ rằng chính mình cư nhiên có vị trí trong lòng hắn..
Khi ấy, hắn cầu hôn cô, tâm trạng cô bỗng chốc rối loạn, tâm tình như bay bổng lên chín tầng mây, khuôn mặt ửng đỏ, nhẹ giọng chấp nhận lời cầu hôn của hắn..
Cô có thể không đồng ý sao? Vì cô.. đã trót trao tim mình cho hắn mất rồi!
Chỉ là, hắn cầu hôn cô không phải là vì yêu cô!
- Sao? Nghe trộm vui lắm sao? Tôi không nghĩ cô lại dâm đãng đến mức nghe âm thanh người ta làm tình để mà tự thẩm đó Trâm Thuỷ Ngưng!
Cung Hàn Thước lạnh nhạt nhìn khung cảnh trước mặt, khoé môi cơ hồ nhếch lên nụ cười như có như không.
- Tôi không..
Trâm Thuỷ Ngưng vốn định phản bác lại lời nói của hắn nhưng lại thôi.
Những lời lẽ cay độc như vậy, vốn dĩ chỉ dành cho một mình cô..
Cô không nên phản bác, nếu phản bác, hậu quả sẽ càng khôn lường hơn mà thôi..
- Trâm Thuỷ Ngưng, cô có lẽ cũng thiếu hơi của đàn ông quá đúng không?! Vậy tốt thôi..
Cung Hàn Thước chợt nâng môi, nở nụ cười khẩy, từng bước đi về phía cô, ánh mắt hằn lên những vệt máu đỏ rực.
- Tôi sẽ chơi chết cô, con đàn bà dâm tiện!
Môi mỏng nhả ra vài chữ, sau đó liền xé rách chiếc váy ngủ tơ tằm mỏng manh trên người Trâm Thuỷ Ngưng.
- Hừ! Đồ dâm đãng!
Cung Hàn Thước nhìn cơ thể loã lồ trước mặt, tròng mắt vẫn như cũ, không hề biểu lộ một tia hứng thú, hừ lạnh một tiếng.
Phóng thích dục vọng khổng lồ của chính mình, nhanh chóng xé bỏ đi chiếc quần lót của Trâm Thuỷ Ngưng, trực tiếp đâm mạnh vào.
- A!
Trâm Thuỷ Ngưng thê lương thét lên vì đau, nỗi đau thể xác cứ thế dần lan tràn vào tâm hồn..
Đau đớn, nhục nhã, thương tổn..
Cô vốn dĩ là công cụ để hắn phát tiết..
- Đau..
- Đau sao? Con đàn bà dâm đãng như cô mà cũng biết đau sao? Cô không có quyền nói từ đau, cô là vợ của tôi, cô phải có nghĩa vụ thỏa mãn tôi!
Khinh miệt nói một tiếng, hạ thân vẫn như cũ mãnh liệt ra vào, thậm chí tiết tấu cùng lực đạo còn nhanh hơn lúc trước.
- Nhưng mà nhìn khuôn mặt đê tiện của cô xem, tôi một chút cũng không hứng thú!
Ánh mắt Cung Hàn Thước chán ghét nhìn khuôn mặt lấm tấm mồ hôi khổ sở vì đau đớn của Trâm Thuỷ Ngưng, anh rút vật thô to ra khỏi hoa kính chật hẹp, tiện tay lấy chiếc khăn trên bàn, lau đi hạ thân của chính mình, như là ban nãy nó bị làm bẩn.
Người phụ nữ này, anh không muốn bị cô ta vấy bẩn!
- Nói cho cô biết, đừng vì vậy mà nghĩ mình là bà Cung danh chính ngôn thuận, cô vĩnh viễn không xứng! Cô chỉ là một thứ đồ vật bẩn thỉu rách nát mà thôi, khi nào chơi chán, tôi lập tức đá cô ra khỏi nơi này!
Lời nói hiện lên một tia không kiên nhẫn, hờ hững lạnh băng.
- Còn nữa, cô tự giác mà uống thuốc tránh thai đi, tôi mà phát hiện cô không uống, liền cắt bỏ một ngón tay của cô, tôi không muốn con của mình lại được sinh ra bởi người phụ nữ dâm tiện như cô! Đã nghe rõ chưa?! Cô không tự giác uống nó thì đừng trách chính mình tại sao phút chốc lại trở thành người tàn phế!
Đôi mắt Cung Hàn Thước chợt tối đen rét lạnh như mực, lạnh nhạt cùng chán ghét từ ngoài vào trong, vấy lên sự tàn ác cuồng bạo, hiện tại có thể hình dung được hắn chính là hiện hình của ác quỷ hút máu người!