Phía sau lưng Chu Khải Đường là ánh sáng mỏng manh, cậu nhìn cửa sân thượng mở ra. Thiếu nữ chạy tới, làn váy chập chờn, sau đó ngồi bệt xuống đất.
Cậu gãi cổ, đi lại gần, “Cậu tới đây làm gì thế?”
Từ Phẩm Vũ vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy cậu ta thì hơi sửng sốt, “Thế cậu ở đây làm gì?”
Cậu trả lời, “Có người hẹn mình tới sân thượng.”
Từ Phẩm Vũ hỏi tiếp, “Quyết đấu à?”
Chu Khải Đường nhét hai tay trong túi quần, nhún vai, “Ai biết được.”
Cô đưa tay về phía cậu, “Dìu mình một chút, chân mình mềm nhũn rồi, không đứng lên nổi.”
Chu Khải Đường vừa cười vừa nắm lấy cánh tay cô, “Cậu làm chuyện gì xấu hả?”
“Đúng đấy, mình đã nói cái bí mật nhỏ của cậu ra rồi.”
Một lực rất mạnh kéo cô lên, chân cô thực sự đã tê rần, không thể đứng vững nổi, nhào vào người Chu Khải Đường, suýt nữa là kề sát lồng ngực cậu.
Từ Phẩm Vũ lúng túng, vừa định xin lỗi thì cửa sân thượng bị đẩy ra. Cô và Chu Khải Đường cùng nhìn sang.
Là Lục Âm.
Cô ấy đứng ở đó, vẻ mặt có chút hoảng sợ, nghi ngờ, sau đó lập tức xoay người chạy xuống tầng. Chu Khải Đường có vẻ kinh ngạc, nhìn Từ Phẩm Vũ, “Cậu… nói thật hay giả?”
Ý hỏi chuyện cô nói ra bí mật của cậu.
Từ Phẩm Vũ chỉ tay lên trời, “Mình xin thề, tuyệt đối không nói ra.”
Cậu bình tĩnh gật đầu.
Từ Phẩm Vũ ngạc nhiên, “Cậu còn không đuổi theo đi!”
Chu Khải Đường không hiểu gì, “Vì sao phải đuổi theo?”
Tư thế lúc nãy của bọn họ có lẽ đã làm Lục Âm hiểu lầm rồi. Từ Phẩm Vũ sốt ruột nói, “Chắc là bạn ấy tới tìm cậu đấy!”
“Chưa chắc, có lẽ cũng bị người ta hẹn lên sân thượng để quyết đấu.”
Cô suy nghĩ một chút, thôi thì mọi người đều độc thân cũng được, đỡ ai bị kích thích vì bạn mình tình cảm ân ái.
Nhiệm vụ hỗ trợ này tạm hoãn lại đã.
Từ Phẩm Vũ ngồi xuống cùng cậu ta, hơi nghiêng đầu, “Mình có thể hỏi cậu một chuyện không?”
Chu Khải Đường chọn một tư thế thoải mái, “Ôi, lớp trưởng đại nhân có gì chỉ giáo vậy?”
Cô im lặng một chút, do dự hỏi, “Nếu có người hôn cậu, cậu có từ chối không?”
Chu Khải Đường hoảng sợ tránh xa một chút, “Cậu muốn hôn mình à?”
Từ Phẩm Vũ đáp lại bằng gương mặt vô cảm.
Chu Khải Đường cười, trả lời một cách chắc chắn, “Sẽ không.”
“Vì sao?” Cô tỏ ra khó có thể tin được, “Không thích mà cũng không từ chối sao?”
Chu Khải Đường gật đầu, “Nam sinh đều là động vật có dục vọng, có nữ sinh chủ động sà vào lòng đương nhiên là tốt rồi.”
Từ Phẩm Vũ kích động hỏi, “Thế sau đó thì sao?”
Chu Khải Đường nghẹo đầu sang một bên, “Coi như chưa từng xảy ra.”
Vừa nghe xong lời này, tam quan của cô không chỉ đổ nát, phải nói là trời long đất lở.
Thấy Từ Phẩm Vũ vừa đứng lên sau đó gào lên rồi ngồi xổm xuống, Chu Khải Đường sợ hết hồn, “Cậu bị bệnh à?”
Cậu vừa dứt lời, bằng tốc độ sét đánh không kịp che tai, cô đứng vụt lên đá vào chân Chu Khải Đường. Cậu đau đớn ôm chặt chân, “Mẹ kiếp, có bệnh thì đi uống thuốc đi!”
Đá cậu ta một cú xong, Từ Phẩm Vũ chạy ra khỏi sân thượng. Chu Khải Đường nhìn cánh cửa bị gió thổi sập vào, cười khẽ.
Cô chạy nhanh xuống tầng, đúng lúc gặp phải Ngụy Dịch Tuần. Chuông tan học vừa vang lên không lâu là cậu đã tới tìm Từ Phẩm Vũ. Nhưng Ngụy Dịch Tuần vừa mới mở miệng định nói thì cô đã tỏ ra ghét bỏ, “Trong vòng mười phút đừng nói chuyện với mình, nam sinh các cậu thật ghê tởm.”
Thế là những lời cậu định nói đến miệng lại biến thành, “Ấy, mình làm gì để cậu tức giận à?”
Từ Phẩm Vũ gào lên, “Đừng có nói chuyện với mình!”
Ngụy Dịch Tuần nắm cổ tay cô, kéo đi, “Trước hết cậu nói cho rõ ràng đã, cái gì mà lại thật ghê tởm.” Từ Phẩm Vũ hất tay cậu ra, che tai mình, lầm bầm, “Tiên đế gây dựng sự nghiệp chưa xong mà nửa đường đã bỏ mình, ngày hôm nay…”
Ngụy Dịch Tuần cười, “Đọc lịch sử cũng vô ích thôi, hôm nay cậu nhất định phải giải thích với mình.”
Dạo gần đây đám tình nhân nhỏ này đúng là to gan, coi quy định cấm yêu đương là để trang trí, thật muốn đi báo cáo với giáo viên.
Chu Khi Sơn lạnh nhạt chế giễu, “Các bạn học à, liếc mắt đưa tình cũng đừng đứng giữa đường thế chứ.”
Phía sau đột nhiên vang lên tiếng nói làm Từ Phẩm Vũ lập tức quay người lại. Vừa nhìn thấy Thẩm Hữu Bạch, cô trợn tròn mắt không dám chớp, năng lực ngôn ngữ cũng hoàn toàn biến mất.
Anh dường như không nhìn thấy cô, đi vòng qua bọn họ để lên tầng.
Trong đầu cô đột nhiên xuất hiện câu nói của Chu Khải Đường, coi như chưa từng xảy ra.
Ngụy Dịch Tuần bước xuống cầu thang, sau đó chợt dừng lại quay đầu hỏi cô, “Không đi à?” Từ Phẩm Vũ há miệng, ngay cả sức lực rít gào cũng đã mất.
Cảm thấy giống như chỉ có cô tình nguyện làm anh gặp dịp thì chơi, anh không để trong lòng cũng là phải. Nhưng Từ Phẩm Vũ lại nghĩ, sao anh có thể không trả cả tiền chứ.
Tuy rằng cái suy nghĩ này không thỏa đáng lắm, nhưng nó đã biểu đạt hoàn toàn tâm trạng cô vào lúc này.
Mình không muốn thích cậu nữa.
Từ Phẩm Vũ bị kích động tới tận lúc về nhà. Cô bỏ túi sách xuống, mở ngăn kéo ra, lấy ra chiếc chìa khóa để mở một cái hộp.
Cô lấy chiếc cúc áo trong hộp, định ném nó vào thùng rác.
Cô nắm chặt cúc áo, gần như muốn gắn nó vào trong lòng bàn tay.
Cuối cùng lại buông tay ra.
Thôi bỏ đi, giảm thích anh đi một phần ba là được.
Hay là, chỉ một phần tư thôi.
Từ Phẩm Vũ ấm ức, tức giận vứt cái cúc áo vào trong hộp.
Chiếc cúc trong suốt lăn mấy vòng trên một đĩa nhạc. Đĩa nhạc ấy cũng là bảo bối của cô. Bức ảnh trên bìa đĩa đã khá cũ, là kỹ thuật chụp ảnh của mười mấy năm về trước. Nhưng người trên ảnh thì Từ Phẩm Vũ vô cùng quen thuộc, đó là mẹ cô, Trần Thu Nha.
Đúng lúc này, điện thoại di động của cô rung lên, nhận được tin nhắn của mẹ: “Bé con, mau tới đây.”
Không kịp thay quần áo, Từ Phẩm Vũ chỉ cởi áo khoác đồng phục, mặc một chiếc áo khoác khác rồi lấy chìa khóa ra ngoài.
Bóng tối đã buông xuống, bên trong cửa hàng hoa còn sáng ánh đèn, chỉ có bóng dáng cô đơn của Trần Thu Nha.
Từ Phẩm Vũ đẩy cửa đi vào, chuông gió kêu leng keng.
Trần Thu Nha đặt một bó hoa tươi rất to xuống, đưa tay ra hiệu, nói hôm nay người đưa hoa bỏ sót một khách hàng, rất quan trọng, là kỷ niệm ngày cưới của người ta.
Từ Phẩm Vũ ôm lấy bó hoa, “Được rồi, cho con địa chỉ.”
Phải đưa hoa gấp nên cô gọi một chiếc taxi, vì đi vội không mang nhiều tiền, lúc về đành phải đi tàu điện ngầm.
Nhưng không ngờ gió đêm chợt thổi qua ngọn cây, mưa tí tách rơi xuống.
Cô chạy qua những vũng nước, lấy tay che đầu, vội vàng chạy tới hiên của cửa hàng tiện lợi gần đó.
Nhân viên thu ngân trong cửa hàng cầm một bao thuốc lá, quét mã vạch ‘bíp’ một tiếng.
Thẩm Hữu Bạch cất ví tiền, xoay người, đôi mắt lập tức bắt được bóng dáng của một người, mọi thứ như dừng lại trong một khoảnh khắc.
Từ Phẩm Vũ đứng dưới mái hiên, giơ tay vuốt nước trên mặt, tay áo khẽ run lên.
Nghe thấy tiếng cánh cửa tự động mở, cô vô thức nghiêng đầu nhìn lại. Một bên là con đường tối tăm, một bên là ánh đèn sáng chói.
Đôi mắt anh trở nên đặc biệt rõ ràng.
Từ Phẩm Vũ sửng sốt một chút, cứng người, quay đầu đi.
Thẩm Hữu Bạch không đi tiếp mà đứng bên cạnh cô, châm một điếu thuốc, khói thuốc từ từ bay ra, lại bị không khí ẩm ướt đánh tan.
Làn khói trắng xám che mất lông mày anh, không rõ anh nghĩ gì.
Cô mím môi, không biết nên nói gì, cúi đầu nhìn mũi giày ướt đẫm. Sau đó, chỉ còn lại tiếng mưa rơi.
Nước đọng không ngừng chảy vào cống thoát nước.
Chỗ váy ướt của cô sẫm màu lại, dính vào đùi.
Nước mưa trượt xuống dọc theo chân cô.
Thẩm Hữu Bạch không nhìn nữa, thuốc đã hút xong.
Anh nhét bao thuốc vào trong túi áo khoác, sau đó đặt cái ô vào tay cô.
“Nhà mình ở gần đây, cậu lấy ô mà về.”
Anh nói xong, kéo mũ áo khoác lên, giẫm lên mặt đất ướt nhẹp, đi mất.
Từ đầu tới cuối, không nhìn cô một lần.
Thật ra đây là dịu dàng hay là lạnh nhạt.
Từ Phẩm Vũ choáng váng, tam quan đổ nát cũng chẳng sao, với cô mà nói thì có gì khác nhau đâu.
Ánh mắt cô từ từ rơi xuống cái ô trong tay.
Tình cảm dành cho anh hình như lại dệt lưới rộng hơn.
Đã có sẵn nền móng rồi, chỉ cần một hành động tùy tiện của anh cũng khiến nó trở thành cái kén trong lòng cô.