Thứ sáu năm sau, Cận Ngôn Châu nhận được giấy báo trúng tuyển khoa công nghệ thông tin trường đại học Thẩm.
Đêm đó bọn họ hẹn nhau đi ăn cơm nhân dịp cả Lạc Hạ và Cận Ngôn Châu cùng được tuyển thẳng.
Thu Trình cũng đi với bạn gái mình đến quán ăn hôm trước.
Chỉ khác là lần này Cận Ngôn Châu không đẩy Dư Độ vào giữa chỗ ngồi của mình và Hướng Noãn.
Trong lúc ăn, Lạc Hạ bỗng nhiên đứng dậy rời khỏi bàn. Ít lâu sau, cậu quay trở lại với hai chiếc tạp dề trên tay, đưa lần lượt cho Khâu Chanh, Hướng Noãn.
Ăn được nửa buổi, Khâu Chanh mở miệng hỏi Cận Ngôn Châu và Lạc Hạ: “Vậy đến kỳ thi tuyển sinh hai cậu có thi không?”
Lạc Hạ cười mỉm: “Sẽ thi.”
Cận Ngôn Châu cũng nói theo: “Có thi.”
Khâu Chanh giơ ngón tay cái với họ, “Nếu chị mà gặp được chuyện này thì còn khuya mới vác mặt đi thi đại học ấy chứ.”
Thu Trình cười, xoa nhẹ đầu cô nàng, động tác vừa cưng chiều vừa bất lực.
Dư Độ phụ hoạ: “Tớ cũng thế! Được tuyển thẳng rồi thì tớ cũng chả muốn đi thi đại học đâu.”
Lạc Hạ nói: “Cả đời chỉ có một lần thôi, nên trải nghiệm một chút.”
Khâu Chanh buồn bã nói: “Cậu đang đâm vào vết thương lòng của chị đấy à?”
Lạc Hạ cười, phủ nhận: “Không có mà.”
Hướng Noãn vẫn luôn im lặng cúi đầu ăn, nhưng đôi lúc sẽ nhìn sang phía Lạc Hạ một chút.
Mỗi lần lén nhìn cô chỉ dám dừng chừng một hai giây rồi cúi đầu xuống ngay, tim đập mạnh chịu không nổi, cố gắng bình tĩnh ăn tiếp.
Bữa ăn này Hướng Noãn uống cả rượu.
Đây là lần đầu tiên cô uống rượu, uống không nhiều, chỉ là khi mọi người cụng ly với nhau thì nhấp chừng hai ngụm, cả bữa cơm cô uống hai ly.
Nhưng đầu cô vẫn choáng váng, mặt nóng rực. Hướng Noãn có lẽ đã biết tửu lượng của bản thân tới đâu rồi.
Sau khi ăn xong, Lạc Hạ ra ngoài đón xe giúp mọi người.
Taxi đến, cậu vẫy tay gọi Cận Ngôn Châu và Hướng Noãn lại, mở cửa xe cho bọn họ.
Hướng Noãn ngồi ghế sau, cách Lạc Hạ đang đứng vịn cửa xe rất gần, thậm chí ống tay áo lông ấm của cô còn vô tình cọ vào quần áo cậu.
Hướng Noãn ngừng thở, cứng đờ ngồi trong xe.
Tiếp đó, Cận Ngôn Châu cũng ngồi vào.
Lạc Hạ đang vịn cửa xe khom người nói với Cận Ngôn Châu: “Về tới nhà thì nhắn tớ một tiếng.”
Cận Ngôn Châu nhàn nhạt nói: “Biết rồi.”
Cửa xe được Lạc Hạ đóng lại, Hướng Noãn bấy giờ mới thở đều đặn bình thường.
Ngón tay miết nhẹ vị trí tay áo ấm ban nãy.
Tối hôm ấy, Hướng Noãn phát hiện vùng gần cổ trước ngực mình nổi mẩn đỏ rất ngứa, sau lưng cũng thế.
Cô bị dị ứng với cồn.
Đầu tháng ba, Trung học 1 khai giảng.
Nhà trường tổ chức buổi tuyên thệ 100 ngày cho học sinh cả ba khối nhân ngày tựu trường.
Toàn bộ học sinh khối 12 phải đứng xếp hàng theo lớp, đứng ngay sân thể dục lớn giọng phát thệ. Làm xong thì buổi lễ tuyên thệ cũng đến hồi bế mạc.
Học sinh trong sân thể dục ồn ào đi về phía lối ra. Xung quanh chật ních người, ai cũng đứng kề nhau san sát, chưa kể còn bị chen lấn xô đẩy.
Hướng Noãn vốn đang nắm tay Khâu Chanh cũng vì thế mà lạc nhau, Khâu Chanh bị người ta đẩy lên phía trước còn Hướng Noãn thì bị chen đến mức bị tụt lại đằng sau.
Lát sau, Hướng Noãn đang đi lạc không cẩn thận bị bạn học khác giẫm vào gót giày, mất thăng bằng té ngã trên mặt đất.
Hướng Noãn đau đến mức đỏ cả hốc mắt, cả ngươi hoảng loạn, cô còn chưa kịp đứng dậy, Chu Giai đứng cách cô vài người đã kêu to: “Cận Ngôn Châu! Hướng Noãn em gái cậu ngã rồi kìa!”
Hướng Noãn ngạc nhiên, không hiểu vì sao Chu Giai biết được cô là em gái Cận Ngôn Châu.
Cận Ngôn Châu và Lạc Hạ đang đi đằng sau, nghe tiếng Hướng Noãn té ngã, vội vàng xin lỗi bạn học bên cạnh chạy lên phía trước.
Bọn họ chạy đến, Lạc Hạ đưa tay chặn vài cô cậu học sinh đang muốn ào lên chen lấn, lớn giọng: “Tránh ra một chút giúp tớ, có bạn ngã rồi.”
Cận Ngôn Châu lạnh mặt cúi người kéo cánh tay Hướng Noãn.
Hướng Noãn được cậu kéo lên, sau đó nghe cậu chàng đầy bực tức nói: “Cậu là heo đấy à? Đi đường thôi cũng ngã cho được.”
Hướng Noãn còn chưa bình tĩnh lại được, cô hít mũi, hốc mắt đỏ bừng, không nói gì. Cảm thấy mu bàn tay vừa nóng rát vừa đau.
Lạc Hạ nghiêng đầu nói với Cận Ngôn Châu: “Hướng Noãn cũng đâu muốn bị ngã, cậu trách cậu ấy làm gì.”
Rồi cậu nhìn về phía Hướng Noãn, dịu dàng nói: “Thế nào rồi? Không sao chứ?”
Hướng Noãn âm thầm giấu bàn tay đỏ ửng, lắc đầu.
Cận Ngôn Châu mấp máy môi, thô lỗ kéo cánh tay cô nàng đi về phía trước.
Trong bầu không khí ồn ào, Hướng Noãn yếu ớt phân trần với Cận Ngôn Châu: “Tớ không biết sao Chu Giai lại biết được nữa, tớ có nói với ai đâu……”
Cận Ngôn Châu bực bội “Ừ” một tiếng.
Cậu đương nhiên biết cô không nói.
Mãi đến khi ra khỏi sân thể dục, dòng người mới tản ra tứ phía, cậu chàng buông tay Hướng Noãn. Giây kế, Cận Ngôn Châu vỗ vai Lạc Hạ, hai người đi sang một bên.
Lạc Hạ mờ mịt hỏi: “Sao thế?”
Cận Ngôn Châu lạnh nhạt: “Đi phòng y tế.”
“Hả?” Lạc Hạ khó hiểu, sau đó hiểu ngay, “Hướng Noãn bị thương à?’
“Ừ.” Cận Ngôn Châu nhíu mày, nói với Lạc Hạ: “Mu bàn tay trái bị giẫm sưng rồi.”
“Gì,” Lạc Hạ hít một hơi sau, “Sao ban nãy cô ấy không nói?”
Cận Ngôn Châu cũng chả hiểu nổi, “Có quỷ nó biết.”
Một cô học sinh đi cùng Chu Giai vô cùng ngạc nhiên: “Hướng Noãn là em gái Cận Ngôn Châu!?”
Chu Giai cong môi cười: “Ừ, chính miệng Hướng Noãn nói cho tớ biết đấy.”
“Nhưng họ của hai người đó có giống nhau đâu, chẳng nhẽ một người theo họ cha, một người theo họ mẹ?”
Chu Giai nghiêng đầu thì thầm với đối phương: “Hai người họ là anh em kế.”
Cô gái còn lại vừa khiếp sợ vừa hiếu kỳ: “Vậy……Hướng Noãn mấy nay thành tích tiến bộ thế có phải là vì được Cận Ngôn Châu kèm không?’
Chu Giai nhún vai, “Tớ không rõ lắm.”
Người nói chuyện với Chu Giai vốn được mệnh danh là cái loa phường của lớp, chỉ cần là việc cô nàng này biết thì tầm một ngày sau thôi là cả khối đều biết luôn rồi.
Cận Ngôn Châu đi cùng Lạc Hạ đến phòng y tế lấy đồ, lúc trở lại lớp thì phát hiện có không ít bạn học đang xì xầm bàn tán quan hệ giữa Cận Ngôn Châu và Hướng Noãn.
Hướng Noãn chưa về lớp, Cận Ngôn Châu đặt thuốc sát trùng lên bàn cô, mặc kệ lời bàn tán của mọi người.
Họ còn bảo có cả nhân chứng, vì nghe nói là do chính Hướng Noãn tiết lộ với Chu Giai.
Cận Ngôn Châu cười lạnh. Chắc cậu tin?
Hướng Noãn rửa tay bằng nước lạnh một hồi lâu rồi mới cùng Khâu Chanh về lớp,. nhìn thấy thuốc sát trùng trên bàn mình.
Khâu Chanh cầm lên, vui vẻ nói: “Chị còn định đi mua cho Noãn Noãn đây này, Cận Ngôn Châu à cậu lẹ chân thật đấy.”
Cận Ngôn Châu bình tĩnh: “Chả phải tôi.”
Khâu Chanh cười trêu: “Không phải cậu thì là ai, chẳng lẽ Lạc Hạ đi mua?”
Hướng Noãn đang dùng khăn giấy lau tay hơi dừng động tác. Tim cũng đập chậm đi hẳn.
Cô biết rõ đây là đồ Cận Ngôn Châu mua, cũng có thể nghe ra Khâu Chanh đang chọc cậu chàng thôi. Nhưng cô vẫn bị hai chữ “Lạc Hạ” làm cho hoảng loạn.
Nếu cậu đi mua thật thì tốt rồi.
Lạc Hạ ở bên cạnh cười: “À, tớ có đi mua thật, nhưng không muốn tranh công đâu.”
Khâu Chanh vừa thoa thuốc lên tay Hướng Noãn vừa nói với Cận Ngôn Châu: “Nghe được lời đồn trong lớp chưa? Họ bảo là Noãn Noãn nói cho Chu Giai biết đấy.”
“Noãn Noãn chưa từng nói ra, cậu đừng có tin lời bọn họ.”
Về chuyện hai người Cận Ngôn Châu và Hướng Noãn là anh em, người trong cuộc thật ra cũng không để ý gì lắm.
Thứ nhất, nó là sự thật, thứ hai, mấy chuyện kiểu này mọi người chỉ bàn tán sôi nổi tầm một hai ngày rồi vứt ra sau đầu ngay.
Lịch ôn luyện cho kỳ thi đại học ngày càng căng thẳng, từ giờ đến lúc thi đại học còn chưa đến 100 ngày, ai cũng cố gắng chạy nước rút cho kỳ thi, những chuyện cỏn con xảy ra xung quanh không khiến người ta bận tâm cho lắm.
Gần thi đại học, hai người Lạc Hạ và Cận Ngôn Châu đã được tuyển thẳng rồi nên cũng chẳng tới lớp thi đua nữa.
Giờ tan học hôm nay, Cận Ngôn Châu cố ý chờ bạn học về kha khá, chỉ còn lại Chu Giai, hai cô gái và một cậu con trai đang trực nhật trong lớp để tìm cô.
Cận Ngôn Châu kêu Chu Giai ra khỏi lớp, không nói vòng vo, mặt không chút cảm xúc nói thẳng: “Dùng cái sự khôn lỏi của cậu vào chuyện học hành thì sẽ tốt hơn đấy, dù sao chị cũng chả phải tôi, tôi được trường đại học tuyển thẳng luôn rồi, còn chị thì phải học lại một năm.”
Chu Giai khó chịu ra mặt. Cô không khờ đến mức nghe không hiểu lời châm chọc của Cận Ngôn Châu.
Cậu chàng nói tiếp: “Hướng Noãn chưa từng tiết lộ với ai quan hệ giữa bọn tôi, là đàn chị nghe lén được, biết cô ấy là em gái tôi, rồi lại mượn cơ hội xì chuyện này ra, muốn cho tôi biết cô ấy chủ động nói để tôi ghét cô ấy chứ gì?”
Giọng Cận Ngôn Châu không nhỏ, hành lang lúc này khá trống trải, mà mỗi lớp vẫn còn vài cô cậu học sinh ở lại trực nhật. Lời cậu nói nghe càng rõ ràng.
Các bạn học sinh còn lại trông thì có vẻ đang vô cùng nghiêm túc làm chuyện của mình, nhưng thật ra lỗ tai đã vểnh lên tới trời để hóng hớt luôn rồi, càng nghe càng bất ngờ, cuối cùng thấy được vẻ kinh ngạc trên mặt bạn mình.
“Tôi không ghét em ấy,” Cận Ngôn Châu nghiêm túc nói từng chữ: “Hướng Noãn rất tốt, em gái tôi rất tốt.”
“Đàn chị đây lại hết lần này đến lần khác làm khó em ấy, thật khiến tôi phải lau mắt mà nhìn đấy.” Cậu gằn giọng nói bốn chữ cuối.
“Đừng có đến làm phiền em ấy nữa, nếu không tôi sẽ thay em ấy tính sổ với chị.”
Cận Ngôn Châu nói xong rồi dứt khoát quay đầu đi ngay.
Có thể hiểu được lòng riêng của Chu Giai mấy phần
Ban đầu cô nàng thấy Hướng Noãn có thể đi cùng bọn họ thì vừa ghen ghét vừa muốn Hướng Noãn kéo mình vào làm cùng một nhóm.
Trò chơi lần trước cô đề ra bị Lạc Hạ và Hướng Noãn bác bỏ thẳng đã cảm thấy khó chịu trong lòng rồi.
Sau đó cô nàng cố ý bày ra cái chuyện xếp gỗ kia, nhưng lại không ngờ Lạc Hạ sẽ rộng lượng như thế.
Rồi vô tình nghe được hôm ấy Cận Ngôn Châu nói với Hướng Noãn chuyện ở nhà cúp điện, biết cậu là anh kế của Hướng Noãn.
Chu Giai thấy thái độ của cậu chàng với Hướng Noãn rất kỳ quái và lạnh nhạt, nên nghĩ có lẽ cậu không thích ai biết quan hệ của hai người mới cố ý châm ngòi ly gián, muốn khiến Cận Ngôn Châu ghét Hướng Noãn.
Còn tại sao Chu Giai không nhằm vào Khâu Chanh ấy hả.
Cận Ngôn Châu nghĩ nghĩ, hẳn là cô nàng biết bạn trai Khâu Chanh là anh họ Lạc Hạ, tự cho rằng Khâu Chanh chơi với bọn họ là đều rất hiển nhiên.
Còn một nguyên nhân khác, Khâu Chanh đanh đá và dữ hơn Hướng Noãn nhiều, cô nàng cảm thấy Hướng Noãn hiền lành quá, dễ bắt nạt hơn.
Nhưng thật ra Hướng Noãn chỉ có vẻ bề ngoài mềm yếu thôi, con người cô rất mạnh mẽ cứng cỏi.
Cuộc trò chuyện của Cận Ngôn Châu và Chu Giai nhanh chóng được cả khối biết.
Tuy chả ai hé miệng, nhưng lời đồn thổi sắp bay đầy trời rồi, cũng vì thế mà Chu Giai bị không ít người tẩy chay.
Dù mọi người không cô lập cô nàng, chỉ không nói chuyện thân thiết gì lắm. Ai cũng cảm thấy kiểu bạn này không nên chơi quá thân.
Khâu Chanh, Lạc Hạ và Dư Độ mượn cơ hội này cười nhạo Cận Ngôn Châu không ít.
Rõ ràng cậu chàng ngoài miệng thì lúc nào cũng nói lời cay độc với con gái nhà người ta nhưng trong lòng lại rất để ý đến cô em gái kế này của mình.
Hướng Noãn biết chuyện Cận Ngôn Châu cố ý tìm Chu Giai để cảnh cáo, tối hôm ấy nhân lúc ở nhà không còn ai thành khẩn cảm ơn cậu chàng.
Chẳng qua bị người ta vô tình nói: “Chả phải vì cậu đâu.”
Hướng Noãn hiểu tính cách cậu thế rồi, mỉm cười nói theo: “Ừ ừ tớ biết rồi, cậu vì bản thân thôi, nói giúp tớ là vì tiện.”
“Nhưng tớ vẫn muốn cảm ơn cậu,” Cô dừng một chút, hàng mi dài run nhẹ, nhỏ giọng đổi xưng hô: “Anh.”
Cận Ngôn Châu đang nhấc chân lên cầu thang, nghe cô nàng gọi anh thì bất ngờ, xém chút nữa đã sẩy chân ngã xuống luôn rồi. Rồi cậu nhanh chóng thăng bằng lại, phóng người lên lầu, phiền muộn đáp: “Ai là anh cậu chứ!”
Nửa năm cuối cùng chỉ còn ba kỳ thi.
Gọi là thi thử.
Lần đầu tiên thi thử là vào cuối tháng ba.
Thành tích Lạc Hạ vẫn vững vàng ngồi top 1, điểm tổng cao đến tận 735 điểm.
Cậu thường xuyên bị bạn học nghi ngờ cấu tạo não không giống người thường, vì chả lần nào điểm thi thấp hơn 700 cả.
Còn Hướng Noãn luôn học ngày học đêm cũng nhảy hạng, lên top 98. Điểm tổng cao hơn mấy chục điểm so với kỳ thi trước, 668 điểm.
Ngoài Lạc Hạ ra thì người làm mọi người bất ngờ nhất là Hướng Noãn. Kỳ thi đầu tiên còn là cô học sinh vô danh hạng 1998, đến nay đã lọt vào top 100.
Chỉ cần cô vẫn tiếp tục tiến bộ thì có thể tự xưng ngựa ô toàn khối luôn rồi.
Nhưng lần thi thử thứ hai trong tháng tư, Hướng Noãn không còn giữ vững được top 100 của mình nữa.
Cô rớt xuống hạng 322 của khối.
Đây là lần đầu tiên cô nàng tụt hạng.
Đối với Hướng Noãn, lùi một hai hạng đã đả kích lắm rồi, huống gì giờ đây cô tụt hẳn xuống top 300.
Thầy Dương cũng vì chuyện tụt hạng của Hướng Noãn, gọi cô đến văn phòng, muốn nói chuyện với cô xem có phải vì áp lực học tập lớn quá mà bị khủng hoảng không.
Hướng Noãn ngồi trên ghế, hơi không tự chủ được nắm chặt tay. Cô cúi gục đầu, cảm thấy vô cùng khó chịu.
Dương Kỳ Tiến dịu dàng bảo: “Thầy thấy thành tích từng môn của em kỳ này thấp hơn đợt trước, nhưng không lệch như điểm vật lý, em sao thế? Sơ sẩy à?”
Hướng Noãn cắn chặt đôi môi, thành thật trả lời: “Do em bất cẩn.”
“Có thử nghĩ xem tại sao thành tích của bản thân lại sa sút thế này chưa?”
Hướng Noãn bấu chặt tay, im lặng một chốc rồi nhỏ giọng: “Em quá nóng vội.”
Cô vừa dứt lời thì cũng đỏ lựng cả mắt, mũi nóng rát khó chịu.
Hướng Noãn tự biết trạng thái của mình gần đây không ổn định.
Cô thật sự quá muốn tiến bộ nhanh chóng, vọt lên cả hạng 98, thế nên áp lực phải chịu cũng càng lúc càng lớn hơn.
Cô sợ bản thân thụt lùi, sợ không vào được top 50, sợ mọi người cho rằng việc cô lọt vào top 100 chỉ là do may mắn chứ không phải trình độ thực sự.
Nhưng chạy trời không khỏi nắng. Cô đã rớt hạng thật rồi, rớt đến tận top 300, cách con số 50 ngày càng xa.
Thầy chủ nhiệm thở dài, an ủi: “Không sao, sai lầm hiện tại chỉ đang nhắc nhở em thôi, phải biết rút kinh nghiệm từ thất bại, vẫn còn thời gian Hướng Noãn à, em vẫn có thể lấy lại phong độ của mình, chưa đến cửa ải cuối cùng, chẳng ai biết sẽ xảy ra cái gì đâu.”
“Đừng tự nhấn chìm bản thân trong áp lực nữa, thuận theo tự nhiên một chút, em càng cưỡng cầu sẽ càng phát huy không ổn định, cứ bình tĩnh thôi, em vẫn là em, không có lần nỗ lực nào là uổng phí cả..”
Hướng Noãn gật đầu, cố nén nước mắt rơi.
Dương Kỳ Tiến nói chuyện với cô một chút rồi mới để cô đi. Hướng Noãn ra khỏi văn phòng, không về lớp ngay.
Có lẽ là vì khoảng thời gian này căng thẳng tích tụ nhiều quá, cô không có cách nào ngăn nước mắt mình rơi, cũng không muốn bạn cùng lớp thấy bản thân yếu đuối khóc.
Nhưng muốn tìm được nơi không có người trong trường cũng rất khó.
Hướng Noãn đành phải nép người trốn vào góc khuất thông giữa khu học và khu văn phòng giáo viên, òa khóc để giảm bớt sự khó chịu trong lòng.
Tuy góc hành lang có hơi khó thấy nhưng thi thoảng vẫn có thầy trò nhìn sang đây.
Lạc Hạ đi ra từ văn phòng thầy toán, nhìn thấy cô gái nhỏ đang gục đầu trốn trong góc hành lang. Cũng thấy được ánh mắt của những người đi ngang qua.
Lạc Hạ biết tại sao cô không kiềm chế được cảm xúc của mình.
Lần này Hướng Noãn thi không tốt, nói đúng hơn là thành tích sa sút hơn trước rất nhiều. Có lẽ là vì quá áp lực.
Cậu nghĩ vậy, đi qua đó rồi nhỏ giọng gọi: “Hướng Noãn.”
Hướng Noãn nghe thấy giọng nói của Lạc Hạ, lo sợ không yên ngẩng đầu, quay nhanh mặt đi, đưa tay hớt hải vụng về lau nước mắt.
Giọng Lạc Hạ vừa dịu dàng vừa trong trẻo: “Tớ chỉ cho cậu đến một nơi.”
“Đi từ cầu thang khu văn phòng lên trên, sẽ có sân thượng.”
“Mật khẩu cửa khóa tầng thượng là 2X21.”
Hướng Noãn ngước đôi mắt đỏ lự nhìn cậu, sau đó cúi đầu, giọng run run nói: “Nhưng lát tới tiết tự học rồi…..”
“Vậy cậu trốn một tiết thôi.” Lạc Hạ cười đáo: “Cũng chẳng ai kiểm tra.”
“Tớ đảm bảo sẽ không nói với ai cậu trốn học.”
Từ nhỏ đến lớn, Hướng Noãn chưa làm bất cứ một việc gì trái lại nội quy nhà trường, nhưng cô lại dễ dàng bị lời nói của cậu chàng thuyết phục, đi theo hướng cậu đã chỉ.
Đi lên cầu thang, quả thật thấy được cánh cửa khóa. Hướng Noãn cầm ổ khóa bốn chữ số lên, xoay theo thứ tự 2, X, 2, 1.
Khóa được mở. Hướng Noãn đẩy cửa, bước vào sân thượng.
Trên này không có ai hết, rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức nghe được tiếng gió thổi lồng lộng bên tai.
Sân thượng có để vài chiếc bàn ghế khá cũ. Hướng Noãn không ngồi xuống ghế, cô đi đến cạnh bức tường cao đằng xa.
Gió thổi rất mạnh, khiến từng lọn tóc cô bay phất phới, mắt cũng dần trở nên ráo hoảnh, không còn đọng lại chút nước mắt nào.
Đồng phục bị gió thổi phồng lên, giống như chứa khí vậy.
Đầu óc Hướng Noãn sau khi vừa khóc xong có hơi đau, lúc này đã thấy nhẹ nhõm đi đôi chút.
Khi Lạc Hạ lên đến sân thượng thì Hướng Noãn đang dựa người vào tường, mờ mịt kéo dây kéo áo khoác bên ngoài lên.
Nghe được tiếng cửa sắt vang lên, cô ngước mắt nhìn sang, thấy cậu con trai đang đi về phía mình.
Cậu đón gió, chầm chậm đi đến từ trong ánh nắng ráng đỏ ban chiều đầy xán lạn.
Hướng Noãn cứng đờ cả người, ngạc nhiên nhìn cậu. Cô không nghĩ cậu sẽ đến đây.
Lầu thượng ngập gió, từng lọn tóc mai tung bay tán loạn, hốc mắt đỏ ửng hãy còn chưa ngơi bớt, cô vẫn nắm khoá kéo, hơi hé miệng, nhìn qua rất ngốc.
Lạc Hạ cầm theo một chiếc túi đi đến.
Cậu dịu dàng cười, hỏi: “Thấy chỗ này thế nào?”
Hướng Noãn cúi thấp đầu ngay giây phút cậu nhìn cô, sau đó cuống quít buông khoá kéo, miệng như nuốt phải kim loại vậy, yếu ớt đáp: “Cũng tốt.”
Là một địa điểm giải toả cảm xúc rất phù hợp.
“Nhỉ?” Cậu thở nhẹ, giống như đang hưởng thụ bầu không khí và quang cảnh xung quanh, cười nói: “Chẳng hiểu sao nơi này có thể khiến người ta cảm thấy yên bình đến vậy nữa.”
Hướng Noãn mấp máy môi, giả vờ hỏi bâng quơ: “Khi những người khác không vui cũng thường tìm đến đây à?”
Lạc Hạ thuận miệng trả lời: “Không đâu, chả ai biết chỗ này cả, cậu là người thứ hai đến đây.”
Đây là góc sân thượng cậu tình cờ phát hiện, mật khẩu cũng là do cậu giải ra. Từ khi phát hiện nơi này, mấy năm gần đây thi thoảng sẽ thường đến đây ngồi một chốc.
Dù sao ai cũng có lúc muốn ngồi ngốc ở chỗ nào đó yên tĩnh một mình.
Hướng Noãn vốn đang ôm một tia hy vọng mong manh, nghe thấy cậu nói thế thì con tim thình thịch đập loạn.
Cô là người thứ hai, không còn ai biết chỗ này nữa.
Giống như được sở hữu chung một căn cứ bí mật với cậu ấy vậy.
Lạc Hạ đặt túi đồ lên ghế trước mặt cô, “Ăn chút đi, ăn xong tâm trạng sẽ tốt hơn.”
Nhìn xuyên qua túi bọc trong suốt, Hướng Noãn thấy thấp thoáng có Yakult, và kẹo mút vị nho, hình như có cả gói khoai tây chiên cắt lát.
“Cậu thư giãn đi nhé, tớ về lớp trước.” Cậu không muốn làm phiền cô, đặt túi đồ xuống rồi rời đi.
Hướng Noãn hé miệng, cuối cùng lấy hết can đảm nói: “Cảm ơn cậu.”
Lạc Hạ dừng bước, quay đầu đáp: “Đừng khách sáo.”
“Tớ……sau này tớ còn có thể đến đây không?” Cô hỏi xong thì mím chặt môi, thấp thỏm chờ câu trả lời của cậu.
Lạc Hạ cười cười: “Đương nhiên, bao giờ cậu muốn thì cứ đến thôi.”
Hướng Noãn nhìn bóng lưng cao gầy thẳng tắp của cậu không chớp mắt, như thể thấy được cả dáng hình của gió.
Làn gió vừa dịu dàng, vừa tuỳ ý và phóng khoáng.
Giống như mùa hè đang đến vậy.
“30.04.2010, mình tụt hạng rồi, rất đau khổ, thành tích không nên sa sút thế này.”
“30.04.2010, bị cậu ấy bắt gặp đang lén khóc, cậu ấy chỉ mình đường lên sân thượng. Mình giống như đang sở hữu căn cứ bí mật chung với cậu ấy vậy.”
“30.04.2010, lần đầu tiên trong cuộc đời trốn học, cậu ấy nói sẽ giữ kín giúp mình.”
“30.04.2018, mình như thể đã trông thấy gió vậy, cơn gió dịu dàng nói mình nghe rằng mùa hè sắp đến rồi.”