Từ trước đến nay, mỗi khi được nhìn thấy những tác phẩm chạm ngọc cực phẩm, Ngọc Châu đều dùng lòng thành kính mà thưởng thức, huống chi hiện giờ trước mắt nàng lại là một bộ phẩm vật tinh tế khó có được, giá bằng huyền thiết, khảm bạch ngọc, với lụa mềm thượng hạng bên trong, thật đúng là một chế tác kiêu ngạo của tiền triều còn lưu lại. Huống chi phối hợp với tác phẩm điêu khắc thượng đẳng này là một thân thể tráng kiện cực kỳ xinh đẹp.
Nếu nói đôi chân của Nhị thiếu kia được chăm sóc chu đáo không giống con nhà võ thì khi cởi nút thắt trường bào lại lộ ra những khối cơ bắp rắn chắc chỉ người tập võ mới có. Đôi chân thon dài, trên thắt lưng là khối cơ bụng rõ ràng, hoàn toàn tôn lên vật kia, so với bức họa tổ phụ để lại tuyệt đối có thêm hơi thở xa hoa lãng phí.
Tuy nhiên lần đối mặt với hàng thượng đẳng này, Lục cô nương ngoại trừ vẻ lúng túng ra còn có tràn đầy ý nghĩ từ chối.
“Nhị thiếu bằng lòng xem trọng tay nghề của nô gia, đương nhiên nô gia rất cảm kích, nhưng nô gia chỉ thông hiểu điêu khắc, không biết mở khóa… Hơn nữa, nếu nhất định phải tìm thợ điêu khắc mở khóa, thì khắp Tây Bắc này có rất nhiều cao thủ khắc ngọc tập hợp, có lẽ nên tìm một nam tử…”
Nghiêu Mộ Dã nghe xong mấy lời thoái thác của Ngọc Châu, chỉ lạnh nhạt nói: “Tiểu thư hẳn là có thể nhìn ra vật này, là từ tay người nào mà ra? Lão tiên sinh Tiêu Trung Bình của Tiêu gia đã mất kia, thực sự là cao thủ chạm ngọc có thể sánh vai với Viên đại sư phụ thân của tiểu thư, bộ tác phẩm tuyệt thế này của ông ta, đã làm nhiều người phải líu lưỡi bó tay… Tính cả tiểu thư, tại hạ đã tìm năm cao thủ điêu khắc ngọc của Tây Bắc, thật đáng tiếc là bao gồm cả sư phụ điêu khắc ngọc Cổ Vạn Nhân của Tiêu gia các ngươi đều chưa từng có ai đi ra khỏi Bán Bình Sơn, nếu như tiểu thư cảm thấy không được thì có thể tự rời đi, song tiểu thư có thuận lợi đi ra hay không, Nghiêu mỗ thật sự không thể nào bảo đảm."
Lòng bàn tay Ngọc Châu hơi đổ mồ hôi. Đồng thời trong lòng cũng hoảng sợ, không ngờ tà vật này lại là đồ từ tay của tổ phụ! Cũng khó trách vị Nghiêu nhị thiếu này lại đứng trước phủ Tiêu gia, dùng lời nói khắc nghiệt như vậy. Chắc ngọn nguồn tức giận với Tiêu gia đã có từ lâu.
Thế nhưng, lời nói mới vừa rồi của hắn có ý gì? Thợ khắc ngọc không ai ra khỏi Bán Bình Sơn là có ý gì? Ngọc Châu hơi suy tư, lập tức hiểu ra, hạng người quyền cao chức trọng như Nghiêu Mộ Dã, bởi vì nhất thời sơ ý mà bị một nữ lưu tổn hại tôn nghiêm, khóa mất gốc rễ, náo loạn ra thì khó mà mở miệng kêu oan, sự buồn phiền trong lòng chỉ có thể so với miệng lũ sông Hoàng Hà.
Chuyện riêng tư của hắn bê bối như vậy, lại không muốn để người ngoài biết, những người thợ điêu khắc không tháo được khóa ngọc sợ rằng đều đã bị vị quyền cao chức trọng này giết người diệt khẩu!.
Mà ngay cả bản thân nàng, nếu lần này không thể tháo bỏ cái đồ vật trêu ngươi trên người vị công tử này, già trẻ Tiêu gia đều khó thoát khỏi cái chết, nhưng nếu thực sự mở được, bản thân nàng cũng chưa chắc thoát khỏi vận rủi bị diệt khẩu…
Thực sự nếu không phải vì tính mạng trên dưới của Tiêu gia đang đặt lên vai mình, ở tình thế này nàng thực sự muốn thử mở một lần, phá vỡ luôn tâm của khóa kia, nàng muốn nhìn bộ dáng ngạo mạn của vị Nghiêu công tử như đứng trên vạn tầng mây cao kia, sẽ gây nên một trận mưa to gió lớn thế nào?
Trong lòng nàng phỏng đoán như vậy, tay cũng không thèm chần chừ, nàng nâng lên một cây châm trong khay bên cạnh, ngồi xổm trước đôi chân dang rộng của Nhị công tử, từng chút thăm dò vào lỗ khóa nhỏ bên trong kia…
Nhị công tử nhìn xuống thấy búi tóc trên đỉnh đầu Lục cô nương, từ đỉnh đầu nhìn xuống có thể nhìn thấy cái trán thật mượt mà của Lục cô nương, lướt qua hàng mi cong, mềm mại vểnh lên như cây quạt nhỏ, đang phe phẩy tới gần cơ bụng cách đó không xa của hắn, mà đôi môi đỏ kia đang thở ra chút hơi nóng thơm thơm, dường như đang tấn công bụng dưới của hắn, làm cho một dòng khí khô nóng xông thẳng xuống bụng dưới...
Đúng vào lúc này, liền nghe được nữ tử ngồi xổm bên dưới lẩm bẩm: “Ủa, quái lạ, sao cái vật này lại căng lên? Nhị thiếu gia, xin hóp bụng...”
Nghiêu Mộ Dã khẽ nhíu mày, không nhìn nàng nữa, hắn hít sâu một hơi rồi từ từ nhắm mắt lại, yên lặng nghe âm thanh của cây châm nhỏ nhẹ nhàng chạm đến lỗ khóa.
Qua một lúc lâu, Ngọc Châu dừng tay, nàng nhíu mày suy nghĩ một hồi, chợt nảy ra một ý tưởng, nàng đứng dậy đi đến trước cửa nội thất, nói nhỏ với thị nữ Cẩm Thư đang canh giữ bên ngoài về những thứ nàng cần dùng.
Không bao lâu sau, Cẩm Thư đã mang đồ vật mà Lục cô nương cần tới, thì ra là một miếng thiếc mỏng như giấy, nhưng hình như Lục cô nương vẫn thấy nó chưa đủ mỏng, nên dùng một cái chày nhỏ, lấy đục ngọc cẩn thận đập một lúc, sau đó cuộn tròn lại quanh ngón tay, lúc này, miếng thiếc mỏng đã cứng hơn nhiều, nàng lại nhét cuộn giấy thiếc kia vào bên trong ổ khóa.
Giấy thiếc không giống như các vật sắc nhọn khác, nên không sợ nó sẽ gây hư hại đến tâm khóa ngọc bên trong ổ khóa khi tiến đến bộ phận chốt. Mà vật này vốn mềm mỏng, sau khi tiến vào chỗ hẹp bên trong, có thể thay đổi hình dạng cong sát theo những khúc quanh trong ổ khóa, đi đến chốt khóa.
Sau khi Ngọc Châu kiên nhẫn thử nhiều lần, một tiếng rắc đã vang lên, cái ổ khóa nhỏ cố chấp ngu ngốc kia cứ như vậy được mở ra…
Nghiêu nhị thiếu có chút kinh ngạc nhìn món đồ mà Ngọc Châu cô nương đang cầm trong tay. Lúc trước, cũng có mấy người thợ mở khóa có tay nghề giỏi sử dụng cách này, nhưng bọn họ chỉ quen sử dụng móc sắt hoặc dây đồng. Đến khi nghe ra tâm của khóa làm bằng ngọc thì ai cũng nhát tay. Họ sợ bản thân có chút sơ suất thì sẽ làm cho Nghiêu nhị thiếu gia đang vui vẻ ở chốn cực lạc chỉ trong một tối phải vĩnh viễn rời bỏ nhân gian.
Những người thợ chạm ngọc được mời đến trước đó cũng từng thử làm chìa khóa nhưng không đúng cách.
Không ngờ một tiểu nữ tử dường như nhỏ bé này lại chỉ tốn chưa tới một canh giờ, đã diệt tận gốc căn bệnh không tiện nói ra khiến hắn đau khổ suốt hơn một tháng qua, nhất thời hắn cảm thấy khó mà tin được, không khỏi nhíu mày hỏi: “Dễ mở vậy à? Vậy mấy tên trước đó ta mời toàn là đồ phế vật sao?!”
Ngọc Châu nhẹ nhàng lau mồ hôi, thầm nghĩ: “Nếu trước đây vị Nhị thiếu gia này mời họ đến, mặt mày hòa nhã một chút, không ầm ầm dọa nạt, hoặc làm những thủ đoạn khiến người ta sợ hãi tới bay mất hồn vía thì có lẽ bọn họ đã sớm nghĩ ra được biện pháp mở cái khóa này rồi cũng nên."
Song tất cả những lời này tuyệt đối không thể nói thẳng với Nghiêu Nhị thiếu.
Đúng vào lúc này, cái vật đã bị trói chặt thật lâu kia, lại vô cùng bất kham bành trướng to lên, như sắp rơi xuống đất. Nghiêu nhị thiếu ngẩng đầu nhìn vị Lục cô nương kia với vẻ mặt tò mò vẫn đang nhìn chằm chằm vào ‘vật đó’, gương mặt kia có hơi thở đơn thuần của thiếu nữ chưa xuất giá, hắn chậm rãi nói: “Sao? Cô nương thấy cái vật này cũng rất đẹp mắt đúng không? Có cần tại hạ mở nó ra hay không, để cho Lục cô nương giám định và thưởng thức ‘nó’ tỉ mỉ hơn?”
Ngọc Châu thầm kinh hãi, nàng tự giác thấy không nên quấy rầy khoảng thời gian đoàn tụ với quý thể đã biệt ly nhiều ngày của Nghiêu Nhị thiếu, thấp giọng nói: “Không tiện quấy rầy, dân nữ xin cáo lui trước.” Rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.
Lần này Nghiêu Nhị thiếu lại không lên tiếng ngăn cản Lục cô nương, nàng đi ra đình viện, dưới sự chỉ dẫn của thị nữ theo đường cũ quay về khách phòng mình đang ở tạm.
Từ lúc Ngọc Châu đi, nha hoàn Giác nhi vẫn đi vòng vòng, lo sợ Lục cô nương xảy ra chuyện gì, cuối cùng nhìn thấy nàng về không có gì khác thường, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng khi hỏi Lục cô nương vì sao Nhị thiếu gia kia lại kêu nàng tới gặp mặt, thì Lục cô nương chỉ lạnh nhạt đáp lời: “Bàn luận tài nghệ chạm khắc ngọc thôi.”
Giác nhi không nghi ngờ gì cả, chỉ tính toán ngày mai lập tức rời khỏi hành quán này.
“Lục cô nương, người ta đồn rằng vị Ôn tướng quân kia không đứng đắn, chỉ cần nghe tên hắn ta thì đến lỗ tai đều có thể mang thai. Nhưng em lại cảm thấy vị Nghiêu nhị thiếu này có tác phong càng không đứng đắn hơn, những nhân vật có danh vọng tới từ kinh thành, ai cũng có chút không đứng đắn, cô nương, người phải thật cẩn thận đấy.”
Ngọc Châu im lặng, nàng ung dung thong thả cầm lược chải tóc, khẽ thở dài, ai mà có thể nghĩ đến chỉ vì bản thân không cẩn thận hôn mê có chút xíu mà lại sinh ra nhiều chuyện rắc rối không nói ra được như vậy? Nếu có thể, nàng thực sự muốn nói với nha hoàn Giác Nhi của mình: “Em đúng là có hiểu biết, vị Nghiêu nhị thiếu kia đúng là hạng người dũng mãnh còn hơn cả Ôn tướng quân kia, đâu chỉ là lỗ tai, cả đôi mắt lẫn đôi tay đều mất trong sạch, mỗi thứ đều tự âm thầm đơm hoa kết trái mà tự mang thai rồi!
Nhưng trước mắt, chuyện mà nàng lo lắng nhất là bị vị Nghiêu nhị thiếu kia giết người diệt khẩu. Lộn xộn và tai họa của bè cánh Viên giá năm đó vốn không liên quan tới sự việc của phụ thân, nhưng khi đó phụ thân bị người cố tình hãm hại, vì giúp đỡ người ta điêu khắc vài tôn người ngọc mà cuối cùng trở thành phản tặc vì thi triển vu thuật nguyền rủa người khác, nên mới bị cuốn vào trong đó.
Nàng còn nhớ rõ trước khi phụ thân lâm chung, đã kéo bàn tay nhỏ bé của nàng, dặn dò nàng bằng những lời nói có ẩn ý sâu xa: “Quyền quý si mê lợi lộc, đấu đá nhau, trước kia phụ thân vì quá mê luyến thế giới phù hoa, không hiểu được hướng tới tự tu dưỡng bản thân, cho nên Châu nhi của ta phải nhớ kỹ, tránh xa phú quý, tránh công khanh, như vậy mới có thể bình an không lo nghĩ!”
Nhưng cuối cùng, cả cha con nàng đều bị cuốn vào lốc xoáy vô hình của quyền quý, trở thành công cụ của kẻ khác, đến cuối cùng rơi vào cảnh thê thảm, ngay cả muốn khẩn cầu cũng không biết phải đến nơi đâu…
Nghĩ tới đây, Ngọc Châu nhẹ nhàng thở ra, quyết định, thay vì hoảng sợ, chi bằng sắp xếp một ít chuyện sau này. Nàng nhẹ giọng nói với Giác nhi: “Giác nhi, rốt cuộc là do ta liên lụy tới muội, nếu muội có thể rời khỏi Bán Bình Sơn này, mai sau nếu vị thần y kia tới yêu cầu hộp thuốc, em không cần làm khó dễ, hãy lấy bình hoa ngọc điêu khắc cùng một bộ với vật kia từ trong rương của ta đưa cho lão thần y, nhất định phải khẩn cầu ngài ấy tới chữa bệnh cho Kinh Đường bằng được, chỉ khi việc này hoàn thành, ta mới có thể an lòng. Ngoài ra ngày thường ta có để dành được ít bạc, tuy không nhiều, nhưng vẫn đủ để muội chuộc thân. Chủ nhân trong Tiêu phủ không nhất thiết phải giữ muội lại, đất cằn vườn nhà ở của Kính Đường cho ta, ta để lại cho muội, muội chọn một chàng trai trung thành cần cù, cho hắn ở rể, coi như chống đỡ gia đình cho muội, không uổng công muội bên cạnh làm bạn hầu hạ ta bao nhiêu năm nay….”.
Giác Nhi không biết vì sao Lục cô nương bỗng nhiên nói những lời như vậy, trái lại giống như là người muốn bỏ lại nàng để đi thật xa, suy nghĩ như thế lập tức dọa nàng nhảy dựng: “Tiểu thư, người làm sao vậy?”
Trong lúc chủ tớ hai người đang nói chuyện, Cẩm Thư đã dẫn theo nhóm thị nữ đưa thức ăn tới cho Ngọc Châu. Lúc này đã quá giờ dùng bữa, nhưng từ khi Ngọc Châu tỉnh lại, ngoại trừ vài ngụm trà kia thì vẫn chưa ăn gì, cho nên chỉ ngửi hương thơm của thức ăn thôi quả thực nàng cảm thấy có chút đói.
Thị nữ bưng lên đều là chén nhỏ, đĩa nhỏ, lượng thức ăn không nhiều lắm lại rất tinh xảo màu sắc đẹp mắt, đến cả món ngồng cải xanh sốt bào ngư, hay bày trí thành công món kỷ tử phối với kim ngư vẩy đuôi, món trứng hấp cách thủy với tôm noãn bằm nhỏ xếp trên mặt. Còn có một khối thịt heo có da hầm vuông vức bóng nhẫy, nước sốt thật ngon miệng, thấp thoáng nhìn thấy dưới đáy chén không chỉ bày một lớp cải mai Giang Nam mà còn có nấm hương xé thành sợi mỏng.
“Đại phu nói tiểu thư vừa mới được loại trừ độc tính, không nên ăn nhiều, nô tì lại không biết khẩu vị tiểu thư thế nào, nên mạo muội chuẩn bị vài món, không biết tiểu thư nhìn có hợp khẩu vị không?” Cẩm Thư hiện tại đã khiêm tốn nhã nhặn hơn nhiều, không còn kiêu căng như lúc sáng nữa, khi nói chuyện trên mặt cũng đầy ý cười.
Ngọc Châu im lặng nhìn, sau đó gật đầu nói: “Làm phiền cô nương rồi.” Nói xong nàng thong thả cầm đũa, gắp một cây rau xanh, do dự đưa vào miệng.
Hương vị thật ngọt mát nhẹ nhàng khoan khoái, song Ngọc Châu thật sự có chút không phân biệt được, có phải chất độc của vọng tộc đều không sắc, không vị hay không?