
Ngày hôm sau quay lại quán bar, Lâm Dật Đường không ngồi ở quầy bar mà đổi địa điểm đến cái ghế mềm rất gần sân khấu.
Trình Nặc Đan thay nhân viên phục vụ cầm khay đi tới bàn Lâm Dật Đường, nghiêm trang nói: “Lâm tiên sinh, đây là rượu ngài gọi.”
Lâm Dật Đường thất thần “ừ” một tiếng.
Trình Nặc Đan tò mò quơ quơ tay trước mặt anh: “Tỉnh tỉnh, sao lại ngơ ngác như vậy?”
Lâm Dật Đường lúc này mới ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Trình Nặc Đan một cái, sau đó lại cúi đầu: “Một lát nữa nếu Hạ Nghiêu tới hỏi anh ở đâu…”
Trình Nặc Đan cướp lời: “Em liền nói anh không đến?”
Lâm Dật Đường: “Cậu liền nói anh ở đây.”
Trình Nặc Đan miệng tiện hỏi: “Nếu như hắn không hỏi thì sao?”
Lâm Dật Đường ngẩng đầu lên, biểu tình có vài phần mờ mịt: “Cái gì?”
Trình Nặc Đan lắc đầu liên tục, lúc quay người đi còn nói thầm: “Xong đời xong đời, mất hồn rồi.”
Thời điểm Hạ Nghiêu đến, trong quán bar đã rất đông người, chính giữa sân khấu có ca sĩ đang hát nhảy vui vẻ, Hạ Nghiêu quét mắt hai vòng không thấy Lâm Dật Đường đâu bèn đi tới quầy bar hỏi Trình Nặc Đan: “Lâm Dật Đường không tới sao?”
Trình Nặc Đan dựa theo lời dặn của anh chỉ vào góc nhỏ gần vũ đài: “Anh ấy ở đó.”
“Cảm ơn.” Hạ Nghiêu gật đầu đi tới.
Trước mặt Lâm Dật Đường bày nửa chén rượu, trong gạt tàn thuốc có không ít vỏ hạt dưa.
Chương 1 | 9 tháng trước | ||
Chương 2 | 9 tháng trước | ||
Chương 3 | 9 tháng trước | ||
Chương 4 | 9 tháng trước | ||
Chương 5 | 9 tháng trước | ||
Chương 6 | 9 tháng trước |