Bầu trời Minh Ngục vẫn luôn là màu tro tàn, càng có một tầng mây đen vĩnh viễn không tiêu tán bao phủ phía chân trời.
Toàn bộ thế giới, vào ban ngày đều ảm đạm như tối. Minh tử khí tràn ngập, âm trầm quỷ dị.
Nhưng mà lúc này, bầu trời đã nhìn không ra tầng mây đen kịt kia nữa. Tinh không vạn lí, liệt nhật nhô lên cao, cũng không cảm thấy bốn phía có quá nhiều âm khí.
Sao lại như thế?
Mười ngày hắn rời đi này, rốt cuộc đã xảy ra biến cố gì rồi?
Giật mình sau nửa ngày, Lục Thiên Thanh mới hồi thần lại. Vô ý thức lienefn hìn về phía Minh Ngục.
Đầu Vô Tướng Thần Ma kia lúc này đã không thấy bóng dáng đâu nữa, mà hắc vụ tràn ngập mấy trăm dặm cũng vô tung vô ảnh.
Vì vậy càng thêm nghi hoặc --
Lắc mình một cái, Lục Thiên Thanh đến cạnh uyên môn, rồi sau đó như có điều suy nghĩ nhìn bốn phía.
Nơi này từa hồ từng bị hỏa diễm nào đó đốt qua, khiến trong mấy trăm dặm đều hóa thành đất trống.
Dưới chân đều là mặt đất do dung nham hóa thành!
Lại cẩn thận cảm ứng, Lục Thiên Thanh trong nội tâm càng kinh. Chỉ cảm thấy pháp tắc chi lực một vực thế giới này, liên thông Tử Ngục cấm trận, đều đã buông lỏng không ít.
Tựa hồ không lâu trước khi, mới bị ngoại lực cường đại trùng kích.
- Chẳng lẽ thật sự là Tuyệt Diễm?
Nếu là Thánh Tôn ra tay, tự nhiên không khó làm được. Nhưng vị Tuyệt Diễm lão tổ vì sao lại làm như vậy? Chung quy không thể nào vì quá rãnh rỗi được.
Cuối cùng ánh mắt Lục Thiên Thanh đã rơi vào bên ngoài vài trăm dặm, dừng trên người Tông Thủ nằm bên yêu thụ.
Mười ngày không gặp, cảm giác mà kẻ này mang lại cho hắn đã có chút bất đồng.
Khí cơ nội liễm, còa hợp thủ chân, không lọt ra bên ngoài. Lại không biết sao, lại mang cho người một loại cảm giác táo bạo, làm cho người ẩn ẩn tim đập nhanh, có chút bất an.
Lục Thiên Thanh nhíu nhíu mày, độn không chuyển dời, trong nháy mắt lách tới.
Con mắt thần phức tạp nhìn thiếu niên bên dưới. Tiếp theo liền thấy mí mắt Tông Thủ có chút nhảy lên. Giống như muốn mở mắt
Đã tỉnh?
Lục Thiên Thanh trong nội tâm lướt qua ý niệm này, sau đó liền bị hai mắt Tông Thủ hấp dẫn.
Chỉ thấy trong con ngươi hắn, thình lình đã là một mảnh huyết hồng, giống như huyết ngọc, vô cùng tinh khiết, không có một điểm tạp sắc nào cả.
Ánh mắt thâm thúy, khiến cho ý niệm của hắn thiếu chút nữa đã đắm chìm vào.
- Con mắt thật yêu dị--
Lục Thiên Thanh hô hấp một cái thật sâu mới khiến tâm niệm bình phục. Lập tức hơi cảm thấy kỳ quái, mắt Tông Thủ sao lại biến thành như vậy? Nhớ rõ trước khi hắn đi còn không phải thế mà
Cặp huyết đồng kia giống như hắn từng biết. Chỉ cảm thấy trong cơ thể, khí huyết bành trướng, càng có một loại xúc động muốn lễ bái thiếu niên này.
Tim nhảy lên giống như nổi trống. Trong đôi mắt càng hơi ngứa ngứa
Cái này đến cùng là vì sao?
Lục Thiên Thanh lâm vào suy ngẫm lúc, ý thức Tông Thủ cũng dần dần thanh tỉnh. Ánh mắt mở mịt một lần nữa khôi phục tiêu cự.
Đau nhức kịch liệt trong mắt rõ ràng đã biến mất không thấy gì nữa, hai mắt hắn cũng có thể lần nữa nhìn thấy.
Phiến bình chướng Huyết Linh chú lực ngăn trở hồi lâu cũng không thấy tung tích đâu nữa.
Bất quá trong khoảng thời gian ngắn, cũng không cảm thấy đôi mắt bản thân có dị trạng gì.
Chỉ là nhìn vật càng rõ ràng hơn trước.
Trong vòng trăm dặm, từng hạt buội, thậm chí kết cấu bên trong, không cần rót pháp lực vào mắt cũng có thể thấy rành mạch.
Thậm chí có thể thấy rõ tất cả Linh Năng biến hóa chung quanh.
Chỉ là giờ phút này, Tông Thủ để ý nhất lại không phải ánh mắt của mình. Mà là Tuyệt Diễm cùng với uyên môn tiến vào tầng chín --
Xa xa nhìn lại, uyên môn vẫn còn, Tuyệt Diễm lại không thấy bóng dáng.
Lại vô ý thức nhìn về phía gốc yêu thụ kia, chỉ thấy vị nữ tử mà hắn không cách nào nhớ được tính danh kia đã không còn nữa, dưới cây không có một bóng người.
Tông Thủ lập tức cảm thấy trong lòng khó chịu, thật giống như bị người cứ thế mà đào đi một khối, khó chịu đến cực điểm.
Ngoài buồn vô cớ ra còn có lo lắng. Cũng không biết nàng kia đi nơi nào, hiện giờ an nguy như thế nào?
Không phải nói muốn ở trong này hai mươi năm, sau khi hết hạn tù sẽ rời Tử Ngục sao?
Sao không thấy đâu nữa?
Nội tra bản thân, khí mạch toàn thân, thân hình huyết mạch, đều hoàn hảo trước sau như một.
Thậm chí lực lượng thân thể giống như còn mạnh hơn mấy phần.
Tông Thủ lắc đầu, ánh mắt mới rơi vào trên người lão giả ở đối diện..
Thánh Cảnh!
Lại là một cường giả hắn vô lực đối kháng, kỳ thật đối với hắn mà nói, Thánh Cảnh Chí Cảnh đều không khác lắm, đều chỉ cần một ngón tay là đã có thể nhẹ nhõm nghiền áp hắn!
- Các hạ là người phương nào?
Hắn đối với thân phận người này không có hứng thú, chỉ muốn biết, mình vì nếu đi vào Tử Ngục, vị này có ngăn trở không?
- Lục Thiên Thanh! Tính toán ra, cũng là tổ tông của ngươi --