Mặt Sơ Tuyết đỏ bừng đến mang tai, đang muốn đứng lên thì chợt nàng kêu một tiếng kinh dị. Sau khi phủi tro bụi trên người thì nhặt một cái túi tiền màu đỏ lên. Mở ra xem xét, chỉ thấy bên trong, tất cả đều là màu vàng.
- Là túi tiền! Bên trong thật nhiều tiền, mười hai hoàng kim, bảy trăm lượng ngân phiếu, còn có một miếng nhất giai thú tinh. Thiếu chủ, ngươi nói có thể là ai đánh mất không? Đợi chút nữa phải trả lại cho người ta...
Vừa nói, Sơ Tuyết đi lên phía trước, đang chuyên tâm đếm tiền thì trên lầu đột nhiên có một cái bồn hoa to đập vào đầu Sơ Tuyết.
Cái bồn hoa nát bấy, trên trán Tố Sơ Tuyết lưu lại một tia huyết dịch, trong mắt nàng lộ vẻ tức giận. Bất quá tiếp theo trong nháy mắt, lại ‘ ồ ’ một tiếng, từ trong những mảnh gỗ lấy ra một cái hột màu đen nhỏ bằng ngón tay.
- Thiếu chủ, đây là vật gì? Hình như là hạt giống linh mộc, linh lực bên trong thật là mạnh...
Khóe mắt Tông Thủ run rẩy một hồi.
Hình dáng đồ vật đó rõ ràng chính là Lôi Hạnh ngàn năm, mặc kệ Linh Sư phía dưới Xuất Khiếu cảnh nhìn thấy đều coi là chí bảo.
Vô luận là luyện chế Linh Khí hay là chế dược, vật ấy đều có tác dụng không nhỏ, chủ nhân của bồn hoa lấy đất, trong lúc vô tình lẫn cả cái hột đen này vào.
Trong lòng thầm nghĩ hẳn là năng lực của chữ "vận" này sao? Vô duyên vô cớ ngã một phát thì nhặt được tài vật giá trị hơn ba nghìn, bị bồn hoa đập một cái lấy được Lôi Hạnh ngàn năm.
Ý nghĩa của "trong họa có phúc, trong phúc có họa", quả nhiên không uổng.
Sắc mặt Tông Thủ không khỏi rất cổ quái, cũng không biết là nên uể oải hay là nên cao hứng. Dù sao hắn cũng cảm thấy vạn phần may mắn, lúc trước không có lấy mình làm đối tượng thí nghiệm.
Không đợi hắn hiểu rõ ràng, một thanh kiếm đột nhiên bay tới bên cạnh, lần này Sơ Tuyết né tránh kịp, nhưng trường kiếm kia xẹt qua vẫn cắt bỏ tay áo bên phải của Sơ Tuyết.
Từ đầu phố đi đến chi nhánh Tam Lục ngân hàng tư nhân, tổng cổng chỉ có một ngàn bảy trăm bước. Bất quá toàn bộ quá trình thì không ngừng lại.
Tông Thủ không nói một lời, ở bên yên lặng ghi chép. Sơ Tuyết tổng cộng ngã bốn lần nhặt được một vạn một ngàn lượng bạc, thêm hai viên Dạ Minh Châu. Bị bồn hoa đập một cái đổi một hạt giống lôi hạnh ngàn năm, thiếu chút nữa bị kiếm đâm tổn thương, người có kiếm an ủi một bộ quần áo giá trị ngàn lượng và ba ngàn lượng khác gọi là phí an ủi. Trên đường đi bị ngựa tông trúng, chịu chút tổn thương, bất quá xe ngựa chủ nhân cũng phải bồi thường một thớt Đạp Vân Câu...
Thật đúng là trong họa có phúc, trong phúc có họa.
Đợi đến lúc hai người bước vào cửa ra vào của ngân hàng tư nhânTam Lục, khuôn mặt nhỏ nhắn của Sơ Tuyết đã muốn khóc.
Tông Thủ thì tận lực giả bộ như là điềm nhiên như không có việc gì, trên mặt không chút biểu tình.
- Thiếu chủ, trên đời này nhất định là có thần phải không? Tuyết nhi làm sai cái gì rồi sao?
- Nói bậy, trên đời này nào có thần? Thân là võ giả phải tự tin, tin cái gì thần minh? Mặc dù Đạo gia Linh Sư nói thượng cổ Hồng Mông thiên thần, Phật gia tuyên dương chư phật là tồn tại thật sự. Chúng ta là võ sĩ không làm trái với lương tâm thì thân minh có là gì, phương pháp Võ Tu luyện đến mức tận cùng, thần gì không thể chém chết.
- Tuyết nhi vì sao xui xẻo như vậy? Vô duyên vô cớ bị trượt chân, bị kiếm chém, bị xe ngựa đụng! Không phải thần, chẳng lẽ là có tinh mị đang tác quái? Thật là quái dị! Nếu để ta bắt được nó, nhất định phải bắt nó băm thành mảnh vỡ!
Tông Thủ thiếu chút nữa phốc phốc cười ra tiếng, cường hành nhịn xuống. Trong lòng ẩn ẩn sinh ra vài phần áy náy quyết định chủ ý, chuyện Thiên Phù chữ vận tuyệt đối không thể để cho Tuyết nhi biết được.
Cũng may về sau có thể là hiệu quả của phù lục đã biến mất nên không còn xảy ra những chuyện tương tự.
Thuận lợi từ ngân hàng tư nhân Tam Lục lấy ra một trăm viên tam giai thú tinh.
Tông Vị Nhiên cho hắn tài phú không chỉ chỗ này, trừ tiền bạc thú tinh còn có một chút Linh Khí phù binh, thậm chí võ học bí bản của tông gia. Linh Khí đều tồn tại tổng bộ trong ngân hàng tư nhân Tam Lục, phải tới tận nơi mới lấy được.
Hai người thay đổi chút ít thú tinh cùng Hồn thạch cần thiết cho Tông Thủ tu hành trên đường đi, Tùng Văn Phong Kiếm thêm ba kiểu dáng nhưng sắc bén hơn mấy phần. Đang muốn đi tới nơi khác xem thì thân hình Tông Thủ đứng lại giữa ngã tư, hắn cảm thấy một đạo ánh mắt băng hàn đang quăng tới.
Dòng người bên cạnh rõ ràng là chen chúc khiến cho hắn không cảm giác ấm áp mà chỉ thấy lãnh ý khôn cùng tận đáy lòng, sắc mặt trắng bệch một hồi.
Nhìn ra xa nơi khác, hắn cẩn thận đi tìm nhưng hết lần này tới lần khác tìm không được.
Tố Sơ Tuyết cũng phát giác thần sắc Tông Thủ có chút không đúng, chân mày lá giương lên, nàng hỏi:
- Thiếu chủ, đến cùng là thế nào?
Tông Thủ khẽ lắc đầu, sắc mặt cũng khôi phục trầm tĩnh, trong mắt lộ ra duệ quang sát cơ.
- Đi trở về, tóm lại càng sớm rời đi Tiểu Nguyên Thành càng tốt. Xem ra lần này, chúng ta chọc phải một nhân vật khó lường rồi...
Lời còn chưa dứt, Tông Thủ đã đi trước về phía đầu phố, thân hình của hắn vừa qua một người lính canh cửa thì trong lòng khẽ động, quay người đi vào.
Một lúc sau, lại lần nữa đi ra, tiếp theo liên tục hơn mười cái cửa hàng, trong tay có thêm hơn ba miếng phi đao.
Phi đao là vật thông thường, cơ hồ hơn phân nửa Võ Tu Đông Lâm Vân Giới đều hoặc nhiều hoặc ít từng có luyện tập.
Bất quá đem phi đao luyện thành phù binh, thì ít càng thêm ít. Có thể tải nguyên vẹn một tia Kinh Vân Diệt Thần Kiếm vào trong phù đao thì càng hiếm thấy.
Tông Thủ tìm lần một cả con đường mới có ba thanh, đáng tiếc hắn chỉ có thể ở Tiểu Nguyên Thành tối đa hai ngày thời gian, không thể đặt hàng từ Linh Đoán Sư.
Nếu có thể có mười miếng phù đao nơi tay có thể quán chú kiếm ý thì cho dù Bí Võ Sư thân luân cửu mạch xuất thủ cũng bị hắn làm thịt.
Lúc trở về, Doãn Dương đã mời Linh Sư đến, có bốn vị Linh Đoán Sư cao cấp, tu vi hồn lực đều ở cảnh giới Dưỡng Linh còn hơn Kỳ Khiếu một bậc. Doãn Dương ra giá đến hai vạn hai hoàng kim mới mời bốn người này đến.
Giá cả tuy là mắc chút ít, bất quá tổn thương của Phiên Vân Xa cũng rất nặng.
Doãn Dương sở dĩ trả giá cao chữa trị mà không muốn mua chiếc khác là bởi vì bố trí phong trận trong thùng xe.
Lục trận có thể ngăn cản tiên thiên cao thủ tuyệt không phải hai vạn hai hoàng kim có thể mua hàng.
Thay đổi thùng xe bằng mấy khối tinh cương chế thành, lại đổi toàn bộ phong lục trận ở dưới sàn xe, dựa theo trận đồ Tông Thủ cung cấp một lần nữa họa lại. Chỉ tốn hai ngày, chiếc Phiên Vân Xa đã rực rỡ hẳn lên. Ít nhất bề ngoài đã nhìn không ra dấu vết bị thương.
Doãn Dương tiếp theo lại mua tám đầu Đạp Vân Câu, thay cho hai đầu Giác Mã có vết thương nhẹ để số lượng Đạp Vân Câu kéo xe tăng đến mười tám. Mãi tới khi mọi sự thỏa đáng mới lần nữa điều khiển xe ra khỏi Tiểu Nguyên Thành.