Con mắt Kỷ Thanh Vũ sáng ngời, nàng đi vào đại môn màu tím kia, nhưng mà khi nàng vừa tiếp xúc với đại môn kia thìchợt bị đẩy lùi ra mấy mét.
Nhìn thấy Kỷ Thanh Vũ bị cánh cửa màu tím đẩy ngược ra ngoài, Nhạc Trọng nhướng mày hỏi:
- Chuyện gì xảy ra?
Kỷ Thanh Vũ vỗ vỗ tro bụi trên quần áo một cái, nhìn qua cánh cửa màu tím này, trong mắt tràn ngập thất vọng:
- Cấp bậc của tôi không đủ, không cách nào tiến vào Tân Thủ thôn.
Những người còn lại cũng đi tới thử một chút, đều bị cánh cửa màu tím bắn ngược ra ngoài, chỉ có Trì Dương là có thể đi vào bên trong.
Nhạc Trọng nhìn qua cánh cửa màu tím này và nói:
- Xem ra chỉ có người cường hóa hơn cấp 10 mới có thể đi vào trong Tân Thủ thôn.
Một trận chiến thanh lý đường Hưng Trữ ngày hôm qua, Trì Dương cũng thăng cấp đến cấp 10, Kỷ Thanh Vũ bây giờ chỉ có cấp 8. Bởi vì trong thi đàn có L1, S1 đều bị Trì Dương cùng Nhạc Trọng tiêu diệt. Linh quang của tang thi hình thái tiến có mạnh hơn tang thi bình thường rất nhiều, tang thi càng cường đại thì linh quang cũng càng nhiều hơn.
Trần Dao có chút hưng phấn nói ra:
- Như vậy chúng ta chỉ cần thanh lý tang thi ở chỗ này một tháng, tất cả mọi người có thể đi vào. Đến lúc đó chúng ta có thể chuyển chức rồi.
Kỷ Thanh Vũ lúc này đã đem bản sách kỹ năng thao túng thực vật đưa cho Trần Dao, Trần Dao hiện tại thập phần muốn chuyển chức để mạnh mẽ hơn nữa.
Vương Song cũng có chút hưng phấn nghĩ tới tương lai tươi đẹp sau khi mình chuyển chức thì biến thành cường giả.
- Không được, chúng ta ngày hôm nay phải rời khỏi thành phố Lôi Giang!
Nhạc Trọng nói ra lời này dập tắt hưng phấn của mọi người.
Lúc này Kỷ Thanh Vũ nhìn chằm chằm vào Nhạc Trọng hỏi:
- Vì cái gì?
Nhạc Trọng trầm giọng nói ra:
- Tân Thủ thôn mở ra thì trong vòng hai mươi bốn giờ sau, tang thi trong thành phố Lôi Giang sẽ không còn bị hạn chế nào cả, mấy vạn tang thi bên hướng kia của cầu lớn sẽ được thả ra ngoài, hạn chế tiến hoá của tang thi cũng được cởi bỏ. Sau này ở đây sẽ nguy hiểm hơn lúc trước gấp chục lần, chúng ta bay giờ phải lập tức chạy ra khỏi nơi này.
Nghe Nhạc Trọng nói thì mọi người lâm vào trầm mặc. Đứng trước cánh cửa màu tím thì bọn họ có thể nhìn thấy rõ ràng thi đàn dày đặc ở bên kia cầu. Đây chính là mấy vạn đầu tang thi đấy, một khi đi ra thì bọn họ chắc chắc sẽ bị chúng nghiền nát không còn lại gì.
Trần Dao nhìn qua cánh cửa màu tím của Tân Thủ thôn, trong mắt hiện ra hào quang không cam lòng, nàng cũng muốn chuyển chức trở thành một gã cường giả. Nàng không phải đồ đần, thập phần rõ ràng phải trở thành cường giả mới có thể sống sót trong thời đại hiện giờ.
Qua chừng một giờ sau, Trì Dương từ trong cánh cửa lớn màu tím đi ra ngoài.
Từ khi Trì Dương đi vào cánh cửa màu tím tới khi đi ra, Trần Dao liền vội vàng tiến lên hỏi:
- Trì Dương? Hạn chế tang thi của thành phố Lôi Giang sẽ bị cởi bỏ, có thật không?
Trì Dương cũng là người cực kỳ thông minh, hắn nhìn chằm chằm vào Trần Dao, ánh mắt thoáng trở nên lạnh lẽo, Trần Dao cũng bị ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào mà xấu hổ không thôi.
- Chỉ còn lại hai mươi mốt tiếng đồng hồ.
Trì Dương lạnh lạnh nói ra một câu, đi đến bên người Nhạc Trọng.
Trần Dao hốc mắt hơi đỏ lên, nhỏ giọng thầm nói:
- Hung hăng như vậy làm gì? Tôi vừa rồi có nói gì sai sao!
Nhạc Trọng nhìn qua mọi người, trầm giọng nói:
- Đi! Chúng ta không có thời gian.
Nói xong Nhạc Trọng quay người rời đi.
Trì Dương, Lộ Văn, Vương Song ba người theo sát sau lưng Nhạc Trọng.
Kỷ Thanh Vũ vỗ vỗ vai của Trần Dao nói:
- Đi thôi!
- Ân!
Trần Dao cắn môi đuổi theo mau.
- Dừng một chút!
Lúc chiếc xe Đông Phong kilocalo chạy tới trước một siêu thị nhỏ trên đường, Nhạc Trọng lại bảo Vương Song dừng lại, sau đó nhanh chóng từ trên xe nhảy xuống đi vào trong siêu thị.
Tang thi trên đường Hưng Trữ trên cơ bản đã bị Nhạc Trọng thanh lý vào ngày hôm qua, bên trong siêu thị trừ một ít vết máu đỏ sậm ra, phần còn lại là chân tay cụt, không có một tia sinh khí.
Nhạc Trọng nhanh chóng đi vào sâu trong siêu thị, đeo trữ vật giới chỉ vào trong tay nhìn túi mì ăn liền, tâm niệm của hắn vừa động, túi mì ăn liền này lập tức bị thu vào trong không gian giới chỉ.
- Thật sự là tiện lợi!
Nhạc Trọng tâm niệm vừa động, túi mì ăn liền kia lập tức hiện ra trong tay của hắn.
Thí nghiệm hoàn tất, Nhạc Trọng cũng không có dừng lại mà liên tục thu lấy vật tư trong siêu thị, sau khi nhồi đầy không gian giới chỉ mới bỏ qua.
- Về nhà!
Sau khi nhét đầy không gian giới chỉ thì Nhạc Trọng lúc này mới lưng cõng theo một cái ba lô lớn đi lên xe, ngồi vào bên người Vương Song.
Vương Song khởi động xe vận tải, chạy tới khu vực cư xá Hoa Uyển.
Nhạc Trọng vừa về tới nhà thì nghiêm nghị nói ra:
- Tất cả mọi người lập tức vận chuyển vật tư, đem toàn bộ vật tư trong phòng chuyển vào trong xe đi.
Nhìn thấy Nhạc Trọng nghiêm túc như vậy thì các cô gái trong phòng lúc này lập tức khẩn trương lên.
Trương Lệ đi tới hỏi:
- Xảy ra chuyện gì, Nhạc Trọng!
Nhạc Trọng trầm giọng nói:
- Chúng ta bây giờ phải rời khỏi nơi này, đi căn cứ thành phố Lũng Hãi cho người sống sót.
Vương Phương có chút không tình nguyện nói ra:
- Có thể ngày mai đi được không? Hôm nay mọi người vận chuyển vật tư đều rất mệt.
Ý của Vương Phương cũng đại biểu tiếng lòng của các cô gái trong phòng, các nàng hôm nay vận chuyển vật tư trên hai chiếc xe lên lầu, thân thể cũng thập phần mệt mỏi.
Nhạc Trọng mặt trầm xuống một cái, lạnh như băng nói ra:
- Không muốn rời đi cũng có thể lưu lại.
Nhìn thấy Nhạc Trọng nổi giận,tất cả nữ hài cũng không dám lại nói thêm cái gì, lập tức bắt đầu vật tư vận chuyển.
Triệu Lệ nhìn xuyên thấu qua người cửa sổ, nhìn thấy bọn người Nhạc Trọng đang vận chuyên vật tư từ trong phòng ra ngoài thì hoảng hốt:
- Bọn họ muốn rời đi?
Triệu Lệ trải qua những ngày này quan sát thì phát hiện đoàn người Nhạc Trọng tâm địa coi như tốt, trong hoàn cảnh tận thế này vẫn bố thí chút lương thực cho nàng. Nếu như đoàn người Nhạc Trọng rời đi thì nàng cũng không biết sống chết thế nào.
Bộ phim Sinh Hóa Nguy Cơ thập phần kinh điển, Triệu Lệ cũng từng xem qua. Nàng thập phần rõ ràng thể lây nhiễm Sinh Hóa Nguy Cơ mà tang thi mang virus trong người đáng sợ thế nào, chỉ cần bị quẹt bị thương một cái là biến thành tang thi. Nếu như Nhạc Trọng lúc này rời đi, nàng căn bản không cách nào tìm được lương thực nuôi sống hai mẹ con.
Triệu Lệ khẽ cắn môi, nhanh chóng đi vào trong phòng mang theo một cái gương và dẫn con của mình theo.
Dưới lầu Nhạc Trọng đang ngồi ở một bên, lẳng lặng nhìn qua những nữ sinh đang vận chuyển vật tư.
Triệu Lệ nhấc tay mang theo cái gương và con trai đi tới trước người Nhạc Trọng nói:
- Vị tiên sinh này, tôi là Triệu Lệ. Xin hỏi ngài xưng hô như thế nào?