Anh Dương rất xảo quyệt, trước mặt đàn em nói chiếm tòa nhà thông tin liên lạc, khi vài người chuẩn bị đến, anh ta tạm thời đổi ý, đi đến một khách sạn đơn sơ vắng vẻ khác.
Kế hoạch luôn thay đổi không đuổi kịp, trong hai ngày ngắn ngủi, Anh Dương đã thay đổi bốn nơi, cuối cùng giao dịch vẫn kết thúc trong thất bại.
Không biết tại sao bọn cớm lại phát hiện, Phàn La nửa đường bị đánh vào bả vai, hàng hóa bị mất, ngay cả hai người đến giao dịch cũng bị bắt.
Lưu Bân, Phàn La, Hình Minh và vài người đứng thành hàng, Anh Dương hút thuốc, đi đến trước mặt từng người một, ánh mắt lần lượt quét qua từng khuôn mặt: "Sao bọn cớm lại có thể biết được?" "
Phàn La lắc đầu: "Anh Dương, em thật sự không biết, em vẫn còn bị thương."
"Cậu nói đi." Anh Dương dừng lại trước mặt Hình Minh.
Hình Minh nâng mí mắt lên, đồng tử bình thản không có gợn sóng: "Tôi không biết."
Anh Dương thở một làn khói lên mặt anh, xoay người, quay lưng lại với mọi người nói: "Cút ra ngoài."
"Anh Dương, em cảm thấy quá mạo hiểm, mặc dù trước kia khắp nơi đều có người, nhưng số lượng người đông cũng là vỏ bọc, bây giờ thì tốt rồi, em không tìm được vài người sống trên đường, chúng ta giống như bia ngắm sống." Lưu Bân ở lại, cau mày nói: "Em nghĩ chúng ta vẫn nên nghe lời Hình Minh, đợi chiến tranh kết thúc rồi mới giao dịch."
"Trông chừng Phàn La." Anh Dương ném điếu thuốc xuống đất, dùng chân nghiền nát nó.
Lưu Bân biết anh ta nghi ngờ Phàn La là nội gián, trong lòng chấn động, gật đầu đáp: "Vâng."
Phản ứng đầu tiên của Hình Minh khi thấy Lưu Bân đi ra, anh biết anh Dương đang nghĩ gì, anh hạ mắt xuống, thu lại tất cả cảm xúc, sau khi hút một điếu thuốc với đám người, anh nói với Lưu Bân: "Tôi đi ra ngoài đây."
Lưu Bân biết anh định đi tìm Chu Tuệ nên mỉm cười với anh: "Anh yên tâm, em sẽ bảo vệ cho anh Dương."
Hình Minh không ngờ rằng, mới chỉ hai ngày ngắn ngủi, Chu Tuệ đã gặp phải cảnh tượng đẫm máu này, hai người kia không biết là quân địch giả vờ dân thường, hay là dân thường lợi dụng hỗn loạn làm chuyện xấu, bị quân đội cứu hộ bắn thành quân địch.
Hình Minh kẹp chặt Chu An dưới nách, tay kia ôm Chu Tuệ một cái, tranh thủ màn đêm đưa hai người lên lầu ba.
Chu An mơ hồ có dấu hiệu sốt, Hình Minh lấy thuốc hạ sốt cho cô bé uống, để cô bé nằm trên giường nghỉ ngơi.
Chu Tuệ vẫn luôn đi theo phía sau anh, cô bị máu bắn tung tóe, toàn thân tràn ngập mùi máu tươi.
Hình Minh đưa cô vào phòng tắm, lấy bật lửa chiếu sáng, điều chỉnh nhiệt độ nước, sau đó đưa vòi hoa sen cho cô: "Tôi đứng ở cửa, có chuyện gì thì gọi tôi."
Trước khi anh kịp đi ra ngoài, đã bị Chu Tuệ kéo tay.
"Anh có thể..." Thân thể cô vẫn run rẩy không kiềm chế được, giọng nói run rẩy, "Đừng đi được không?"
Hình Minh biết cô đang sợ hãi, gật đầu, đứng đó dựa lưng vào bệ rửa mặt.
Căn phòng tối om, không bật đèn, chỉ có thể nghe thấy tiếng quần áo sột soạt, Chu Tuệ cởi quần áo, dựa vào tường sứ, khoảnh khắc ngoài cửa sổ có tiếng súng nổ, cô giống như một con chim sợ hãi sà ra ngoài.
Hình Minh lo lắng cô bị thương, tay chắn ngang bảo vệ cô.
Khoảnh khắc xúc cảm chạm vào, anh phát hiện Chu Tuệ đã cởi quần áo, bàn tay to của anh đang quấn quanh vòng eo mảnh khảnh của cô.
"An An..." Chu Tuệ sờ soạng đi ra trong bóng tối, hôm nay cô bị dọa cho sợ hãi, cơ thể run rẩy, nhưng cô vẫn lo lắng cho em gái trong phòng.
Khoảnh khắc Hình Minh lấy bật lửa ra chiếu sáng, anh nhìn thấy thân hình mịn màng của cô, anh một tay kéo chiếc áo phông trên người xuống, từ phía sau đội lên đầu cô, làm vài động tác dứt khoát để mặc quần áo cho cô, sau đó đưa cô vào phòng kiểm tra.
Chu An ngủ ngon lành trên giường, trên trán chỉ có chút mồ hôi chảy ra.
Chu Tuệ nằm ở mép giường thở hổn hển, sau đó hai chân mềm nhũn, ngồi xuống sàn nhà.
"Hình Minh." Cô hít một hơi rồi gọi anh, không thể nhìn thấy biểu cảm của cô trong căn phòng mờ tối, chỉ nghe thấy giọng mũi, vừa bất lực vừa đáng thương, "Tôi... Không thể đứng dậy."
___
Lời editor: Chương sau có H, mình đổi xưng hô “Tôi - em” cho ngọt ngào nha ^^.