“ Vương gia, có mật báo từ đế đô, triệu ngài về kinh gấp…” hắc y nhân cung kính đưa lên mật thư, Âu Dương Triệt cau mày nhận lấy, mở ra xem, đồng tử co rút lại, hàng mày kiếm khẽ chau, một lát sau, tâm tình mới khôi phục lại, lạnh như băng bình thường, ra lệnh : “ mau thu xếp, chúng ta quay về”
“ Là…” hắc y nhân cung kính cúi đầu, lui ra ngoài
Âu Dương Triệt vươn tay, khẽ xoa mi tâm của mình, lần này đến Nam Huyền để điều tra quan lại tham ô, không ngời gặp lại cố nhân, chưa kịp giải quyết thì ở đế đô lại có chuyện, tâm tình của y từ hôm qua đến giờ quả thật khó chịu phải chết. Âu Dương Triệt chợt bi ai phát hiện, có lẽ chỉ có những chuyện liên quan đến nữ tử kia mới khiến cho y khó bình tâm như vại được
Xem ra phải thả cho nữ tử kia một đoạn thời gian rồi, có chuyện quan trọng hơn y cần phải giải quyết, hơn nữa chuyện mũi tên độc… nghĩ đến đây, Âu Dương Triệt ánh mắt chợt lóe sát khí….
Ánh mắt nhìn về phía chân trời, ban đêm, thiên không một mảng u tối, những vì tinh tú lấp lánh trên trời càng khiến cho bầu trời thêm một phần huyền bí, Âu Dương Triệt chợt mỉm cười…
Lạc Khanh Nhan….. nàng nghĩ có thể dễ dáng thoát trên tay bổn vương sao…?! có một ngày nàng nhất định sẽ quay lại bên cạnh bổn vương….
Cùng lúc đó, thì hai nhân vật chính của chúng ta cũng chẳng rảnh rỗi gì, Dung Phượng Ca một bên thu xếp đồ đạc, còn không quên lãi nhãi nghi vấn : “ Nhan Nhan, chúng ta sao phải lập tức lên đường rồi, chuyện của Huyết Sát các còn chưa giải quyết xong mà”. Lạc Khanh Nhan thì vùi đầu vào đống giấy tờ, nhanh chóng dùng bút viết viết, còn không quên trả lời Dung Phượng Ca : “ ừ thì mọi việc cũng đã xong, lão ngoan đồng gởi bồ câu đến, nói chúng ta quay về gấp, có chuyện cần bàn bạc….”
“ Nga, gia gia có chuyện gì sao?!” Dung Phượng Ca tò mò hỏi tiếp, quan hệ của Nhan Nhan và gia gia hình như tốt lắm, y cứ thấy hai người này lén bàn chuyện riêng không à, lại càng không cho y chen vào nữa chứ. Lạc Khanh Nhan ngẩng đầu nhìn y, bật cười : “ ta cũng không rõ, khi chúng ta quay về, chẳng phải sẽ biết sao?!”
“ Ân…” Dung Phượng Ca gật gật đầu
Cho nên tối hôm nay, Lạc Khanh Nhan cố gắng giải quyết tốt hết những việc còn lại, đồng thời cũng không quên bàn giao công việc cho Trần Ngôn, Lạc Khanh Nhan đợi cho Dung Phượng Ca ngủ say, mới đến thư phòng, Trần Ngôn đứng đợi sẵn nơi đó
“ Trần đại ca, Huyết sát các giao cho huynh, huynh nhất định không làm ta thất vọng, đúng không ?!” Lạc Khanh Nhan tự tiếu phi tiếu nhìn Trần Ngôn, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt đối phương, này là tôn trọng người đối diện cùng mình, mấy ngày nay nam nhân triển lộ mũi nhọn, khiến cho nàng không khỏi khâm phục từ tận đáy lòng, ẩn nhẫn dấu tài nhiều năm như vậy, một khi phát ra chính là kinh diễm bốn phương, không phải sao?!
“ Các chủ an tâm, thuộc hạ nhất định sẽ không cô phụ tâm ý của các chủ…” Trần Ngôn ôn hòa mỉm cười
“ Đây là một số kế hoạch ta nghĩ ra, có thể tham khảo giúp cho việc phát triển của Huyết Sát các”, nói đoạn lấy ra trên bàn một tập giấy đầy chữ đưa cho Trần Ngôn, Trần Ngôn nhận lấy, nhìn sơ qua, đáy mắt chợt lóe kinh ngạc rồi rất nhanh liễm đi, nội dung thì y chưa đọc kỹ lắm, nhưng công nhận chữ viết của các chủ quả thật.. ách! Khó nói nên lời…
Lạc Khanh Nhan lấy đời trước hiểu biết ở các việc huấn luyện các đặc công hiện đại cùng với một số thiết kế vũ khí tân tiến giao cho Trần Ngôn, giúp cho việc huấn luyện các sát thủ của Huyết sát các có thể nâng cao một bậc, đồng thời cùng giảm bớt khả năng sát thương khi chiến đấu, bảo mạng là tốt nhất. Lạc Khanh Nhan nhìn Trần Ngôn, nói : “ mạng sống mới là quan trọng nhất, cho nên đánh không lại thì chạy mới là thượng sách, trừ phi bất đắc dĩ nếu không đứng lấy mạng của bản thân ra phạm hiểm, ta không muốn Huyết sát các phải tốn công để bồi dưỡng sát thủ khác….”
“ Thuộc hạ đã hiểu….” Trần Ngôn chợt cười, cúi đầu một cái như là hành lễ, rồi quay lưng đi ra ngoài
Cánh cửa khép lại, Trần Ngôn đứng một lát, nhìn cánh cửa, rồi mới xoay người rời đi….
Người này, lãnh huyết vô tình nhưng cũng không coi thường sinh mạng người khác…..
Lạc Khanh Nhan, Lạc Khanh Nhan… càng ngày hắn càng không thấu…..
Nhưng là như vậy…. chẳng phải sẽ thú vị hơn sao?!!
Vì cả đêm thức trắng, cho nên hậu quả của ngày hôm sau chính là Khanh Khanh đồng học của chúng ta nằm bẹp trên mã xa, ngủ bù lại, đầu nằm lên đầu gối của Dung Phượng Ca, tư thế thập phần thoải mái, tìm chu công đánh cờ
Bên ngoài, một ảnh vệ lái xe, bên trong, Lạc Khanh Nhan ngon giấc còn Dung Phượng Ca an nhàn xem sách thuốc…., thỉnh thoảng lại vươn tay ôn nhu xoa xoa mi tâm của Lạc Khanh Nhan để cho nàng có thể an giấc một chút. Mã xa xuất phát từ sáng sớm, đi cũng đã được mấy canh giờ, Dung Phượng Ca cũng đã đọc xong một cuốn sách thuốc, để xuống cuốn sách, nhìn nhìn dung nhan ái nhân đang ngon giấc, khẽ mỉm cười
Ít khi thấy người này an an tĩnh tĩnh như vậy bên cạnh, đầu ngón tay lưu luyến ấn ấn vài huyệt trên đầu của Lạc Khanh Nhan, rồi nhẹ nhàng lưu chuyển xuống khuôn mặt của người này, hai hàng chân mày thanh tú nhưng cũng không mất hai phần anh khí, lông mi thật dài, đen mà cong cong như cánh quạt nhỏ, cử kiều mũi, hình môi rất đẹp…..
Nhan Nhan đang ngủ…..
Đang ngủ tức là không ý thức nha…
Vậy…. y có thể thân thân trộm Nhan Nhan thôi….
Dung Phượng Ca thập phần hồi hộp, khẽ nhắm lại mắt, đặt xuống vầng trán của Lạc Khanh Nhan một nụ hôn thật nhẹ….
Tâm, đập bình bịch….
Hai tay ôm lấy má, mặt thật nóng ….
Nhan Nhan vẫn chưa tỉnh, vậy… hôn thêm một cái chắc cũng không sao nhỉ?! Dung Phượng Ca tự nhủ với bản thân mình như thế, cho nên tiếp tục công trình ‘hôn trộm’ của mình, lần này là… môi…
Cho nên Tiểu Phượng Ca đồng học của chúng ta hít một hơi thật sâu, và cúi đầu xuống chuẩn bị thân hôn Lạc Khanh Nhan thì đùng một cái, xe ngựa đang lắc lư yên ả lảo đảo một chút và theo như thuyết quán tính ở hiện đại thì Phượng Ca đồng học rất không may bật người về phía đằng trước một chút rồi ngả ra sau, đầu va chạm vào khung xe ngựa…. và Lạc Khanh Nhan đang ngủ ngon cũng lảo đảo rơi cái ầm xuống dưới
“ Có chuyện gì?!” Lạc Khanh Nhan bị đánh thức, có chút bực mình, thanh âm trầm trọng đi lên
“ Chủ nhân, bên ngoài có người bị thương….” Ảnh vệ khó xử lên tiếng
“ Ngươi không sao chứ?!” Lạc Khanh Nhan thấy Dung Phượng Ca ôm đầu, lo lắng hỏi, đồng thời cũng không quên vươn tay nhu nhu chỗ bị va chạm, Dung Phượng Ca bị vỡ kế hoạch ‘hôn trộm’ lòng ão não vô cùng, tuy vậy vẫn đạm cười lắc đầu, thật ra là đang chột dạ đó mà
Lạc Khanh Nhan xuống xe ngựa, đi đến chỗ ‘nạn nhân’ đang nằm cản lối xe ngựa, Dung Phượng Ca cũng lẽo đẽo theo sau
Nam nhân một thân hoa phục hoa quý nhưng tình trạng lúc này hết sức tiêu điều, rách nát, hơn thế nữa người đấy huyết, Lạc Khanh Nhan khẽ nhíu mày, Dung Phượng Ca nhéo tay áo Lạc Khanh Nhan, nhỏ giọng lên tiếng : “ người này bị thương rất nặng, nếu không cứu trị kịp thời thì ngày mai sẽ chết….”
“ Ngươi muốn cứu hắn?!” Lạc Khanh Nhan hỏi, nam nhân này không rõ nguồn gốc, cứu hắn có là một phiền phức không?! Dung Phượng Ca nhìn nhìn nam nhân đầy huyết một chút, rồi lại nhìn sang Lạc Khanh Nhan, khẽ mím môi, lên tiếng : “ Nhan Nhan, quyết định đi, ta… không để ý”. Nếu vì cứu người này mà gây rắc rối cho Nhan Nhan, y sẽ không an lòng. Lạc Khanh Nhan thở dài, quay đầu nhìn ảnh vệ, lên tiếng : “ cứu hắn!” rồi sau đó nắm tay áo Dung Phượng Ca, lên xe ngựa, ngủ tiếp ^^
Hắn… chính là thiện lương như vậy, nếu hôm nay không cứu thì sẽ áy náy, mà nàng lại …luyến tiếc…..
Dung Phượng Ca khẽ mỉm cười, đáy mắt ôn nhu như nước, len lõi nhu tình……
Cuối cùng thì sau vài ngày ‘bôn ba’ thì hai nhân vật chính của chúng ta cũng về đến Tây An, vừa bước vào Lạc Vân sơn trang thì đã có một bóng hồng vụt đến, ôm lấy cổ của Lạc Khanh Nhan, nhanh như cắt như là động tác này đã làm cả trăm lần vạn lần rồi vậy. Lạc Khanh Nhan rút trừu khóe miệng, thật sự là muốn một chưởng phách bay người này ra ngoài, nhưng là …..
“ Khanh Khanh, ô..ô… ngươi đi lâu vậy, người ta nhớ ngươi ^^” thanh âm thanh linh, mười phần ‘ủy khuất’ không phải là vị tiểu thư xinh đẹp đã lâu không gặp của chúng ta – Linh Vân đại tiểu thư sao?! Linh Vân hôm nay một thân hồng y tuyệt sắc, khuôn mặt nhỏ nhắn tươi đẹp mười phần, khóe môi nhếch lên, mắt đẹp khẽ chớp, như là có lệ lưu trong khóe mắt, càng chọc người ta trìu mến không thôi, nếu là người khác có lẽ đã nhịn không được ôm ôm vào lòng hảo hảo yêu thương rồi, nhưng tiếc thay lại gặp trúng Lạc Khanh Nhan, thật là uổng phí mà
Không đợi Lạc Khanh Nhan đẩy Linh Vân ra, thì bên cạnh Dung Phượng Ca cũng hết sức ‘ ai oán’ vươn ma trảo lôi Linh Vân ra khỏi người Lạc Khanh Nhan rồi, nói giỡn, chỗ đó là của hắn a, ai cũng không được thưởng, hắn sẽ cắn chết người đó, Dung Phượng Ca đồng học trong lòng căm giận, cho nên khi kéo áo Linh Vân cũng mạnh tay chút
“ Ai da, tiểu mỹ nhân, ngươi cũng nhớ ta sao?!” Linh Vân thấy Dung Phượng Ca kéo ống tay áo của nàng, hi ha cười. Haiz! Ai biểu nàng bế nguyệt tu hoa, chim sa cá lặn, người gặp người thích đâu, Dung Phượng Ca mỹ nhân ‘nhớ nàng’ cũng là chuyện thường tình mà. Linh Vân trong lòng có chút tự kỷ nghĩ, nhanh chóng buông ra Lạc Khanh Nhan, chuẩn bị cho Dung Phượng Ca một cái hùng ôm, nhưng vừa phác đi qua thì Lạc Khanh Nhan đã kéo Dung Phượng Ca qua một bên, thế là đáng thương tiểu mỹ nhân Linh Vân, thân hình lảo đảo thiếu chút ‘hôn’ mặt đất rồi
Thấy Lạc Khanh Nhan trừng mắt nhìn nàng, Linh Vân hắc hắc cười, Khanh Khanh độc chiếm dục không phải là nhỏ thôi, thật à keo kiệt, nàng chỉ ôm một chút cũng không cho
“ A?! hắn là ai vậy?!” Linh Vân thấy đi sau một nam tử, bèn nhỏ giọng hỏi Lạc Khanh Nhan, người này lai lịch làm sao mà Khanh Khanh lại đem hắn về đây a?! Lạc Khanh Nhan khẽ nhíu mày, nhưng cũng không nói gì thêm, bước nhanh về phía tiểu viện của nàng, Lão ngoan đồng Dung Cơ nói nàng về gấp nhất định là chuyện có liên quan đến ba bảo vật kia….
Linh Vân tuy còn chút tò mò nhưng biết rõ cá tính của Lạc Khanh Nhan cũng không hỏi gì thêm, bèn cho người sắp xếp chỗ ở cho nam tử lạ mặt, còn Dung Phượng Ca lần này lại không theo chân Lạc Khanh Nhan mà đi về hướng ngược lại, dược phòng
Nam tử lạ mặt được Lạc Khanh Nhan cứu kia, ánh mắt một thoáng trầm tư nhìn bóng lưng của Lạc Khanh Nhan sau đó xoay người theo chân gã sai vặt đến chỗ ở của mình…..
Lạc Vân sơn trang, diện tích rộng vô cùng, trong đó chiếm vị trí rộng nhất, không phải là chỗ ở của trang chủ Lạc Vân sơn trang mà là biệt việt của vị ‘khách quý’ của trang chủ, không ai khác chính là nơi ở của Dung Phượng Ca, tiểu viện – Phượng Khanh, vừa bước vào đã thơm ngát hương lê hoa, dịu dàng mà lãnh thanh, cả một đám lê thụ yên lặng đứng đó, hoa nở rộ, trắng như tuyết, như cả cả một tiểu viện được cả một đám lê thụ ôm ấm, từ xa nhìn vào nơi đây như một vùng đất tuyết, bởi lẽ chỉ một sắc trắng của lê hoa nhuộm hết. Tiểu viện rất rộng nhưng cũng rất giản dị, đồ đạc bày biện giống hệt như nhà cũ trong sơn cốc, một cái hồ nhỏ sóng xanh uốn lượn, một vài con thỏ nhởn nhơ gặm cỏ non…. Một vài chú chim hót líu lo trên cành cây, tiểu viện này như là một góc thu nhỏ của cả một sơn cốc…
Vì thỏa mãn đam mê chế dược chủ chủ nhân nơi đây, cho nên dược phòng của Dung Phượng Ca thật sự không nhỏ, nguyên những thảo dược quý hiếm cũng không thiếu trong dược phòng, có lẽ một lão thái ý nao đó lỡ nhầm bước vào chốn này cũng không khỏi thốt lên cảm thán, nơi này có lẽ là cái thái y viện thứ hai thôi…..
“ Tiểu Hắc, ngươi vẫn khỏe chứ ?!” Dung Phượng Ca bước vào biệt viện, thấy gần gốc lê thụ, con thỏ lông xám như là đang ‘trông mong’ hắn về vậy, cho nên vừa thấy nó, Dung Phượng Ca đã bật cười khanh khách cúi người ôm Tiểu Hắc vào lòng, tay khẽ xoa xoa đầu của nói, nhỏ giọng lầm bầm : “ ngươi nha, hình như lại béo hơn lúc trước! cứ thế này sẽ không đi được..”
Tiểu Hắc như là hiểu lời của hắn nói, cái tai cụp xuống, một bộ như là ‘ta đây bị đả kích tâm thần’ lắm vậy. Dung Phượng Ca khẽ quyệt miệng, xoay xoay tay nhìn nhìn thật kỹ tiểu sủng vật của mình, làu bàu : “ Nhan Nhan nói, nếu ngươi mập mạp đi không được sẽ bắt ngươi làm canh thỏ đó, nhanh giảm béo đi”. Đáng thương tiểu Hắc, trời không sợ đất không sợ nhưng trong đời lại sợ nhất chính là sói cùng Lạc Khanh Nhan, mỗi khi nghe đến tên nữ nhân này lại không kiềm chế run rẫy, haizz!
Lại có một chú chim bồ câu trắng như tuyết vỗ cánh phành phạch bay lên vai của Dung Phượng Ca, đầu cọ cọ vào cổ của Dung Phượng Ca, này chẳng phải là ‘người đưa thư tình’ trước kia của hai nhân vật chính của chúng ta, Tiểu Bạch sao?! Dung Phượng Ca vươn tay còn lại xoa xoa bộ lông mềm trắng như tuyết của tiểu Bạch, cười khẽ : “ Tiểu Bạch, sao ngươi lại gầy rồi, Nhan Nhan nói chim nhỏ gầy rồi sẽ không đẹp, lông sẽ rụng hết a, như vậy sẽ đem ngươi nướng thịt luôn á =”=”