Phương lão gia gật đầu: “Đúng vậy! Nhưng Hoàng Tần Minh có thể đồng ý, còn trong lòng ta và mẹ nó rất tức giận! Thật không dễ dàng gì chúng ta mới nhìn trúng một nhà chồng đáng tin cậy thay con bé, mắt nhìn thấy sắp đến ngày đại hỉ rồi, con bé vẫn nhớ nhung tên đó, chúng ta tức đến không thở được! Ta, ta đã cho con bé một cái tát…”
Nói đến đây, Phương lão gia đã ngần ấy tuổi bỗng nhiên khóc như một đứa trẻ.
“Từ nhỏ tới lớn ta còn chưa từng đánh con bé. Cho dù là con bé và tên anh họ đáng chết kia xảy ra quan hệ mất đi trong trắng, ta cũng kìm nén lửa giận không đánh nó. Ta nghĩ rằng bởi vì con gái còn nhỏ tuổi.
không rõ sự đời dễ dàng bị người xấu lừa gạt, nhưng nhìn con bé u mê không tỉnh ngộ như vậy trong lòng ta rất oán hận, ta hận nó ngốc hận nó ngoan cố! Đại nhân, các ngài có thể hiểu được tâm trạng của ta sao, là một người cha, ai không hy vọng con cái mình suôn sẻ tất cả chứ.”
Mộ Dung Bắc Hải nghe thấy những lời này, không khỏi cảm thấy buồn bã.
Lúc này bỗng nhiên hắn nghĩ tới Chiêu Vũ đế.
Tuy rằng Chiêu Vũ đế là vua một nước, ngồi ở trên cao không ai có thể sánh được.
Nhưng mấy năm trước khi hắn đột ngột ngã xuống Tử Sát, không thể đứng lên được nữa, Chiêu Vũ đế khóc vô cùng đau lòng.
Ngay cả một vị đế vương luôn bị người khác chỉ trích là người vô tình nhất mà cũng khóc lóc như vậy, nhà người dân thường càng không cần phải nói.
Mộ Dung Bắc Uyên vươn tay vỗ vỗ bờ vai ông ta: “Nén bi thương.”
Đợi Phương lão gia khóc xong, ông ta tiếp tục nói: “Có lẽ là ta đã quá nghiêm khắc với con bé, khiến con bé không có cách nào chấp nhận, nó đã nhốt bản thân trong phòng không chịu ra ngoài, cơm cũng không chịu ăn. Sau đó đến ngày đầu xuân, con bé nói muốn lên núi đi dạo, để người nhà cùng đi, lại gọi thêm cả Hoàng Tần Minh. Trong lòng ta rất vui vẻ, còn cho rằng con bé nghĩ thông rồi, không thể chờ được đã đi cùng con bé.”
“Ai biết rằng, ai biết rằng Yên Yên, con bé thế mà lại ở trước mặt tất cả mọi người, không chút quan tâm mà nhảy xuống dưới… nếu như ta biết ngày đó chính là ngày chết của con bé, cho dù khiến cả đời này của nó không thể gả đi ta cũng sẽ chịu! Tại sao ta lại tát con bé, trong lòng ta rất hối hận, cho đến bây giờ cũng đều hối hận!”
Nói đến đây, người cha già đã nhiều tuổi lại lần nữa cất lên tiếng kêu khóc kìm nén.
Mộ Dung Bắc Uyên không nhịn được xoay mặt đi, trong lòng tràn đầy thổn thức. Truyện Điền Văn
Nhưng lý trí còn sót lại của hắn lại thắc mắc: Không phải nhà họ Phương, vậy rốt cuộc là ai đã giết Hoàng Tần Minh?
Trước khi bọn hắn rời đi, Phương lão gia liên tục cam đoan rằng ban đầu nhà họ Phương không có ý đổ lỗi cho Hoàng Tần Minh.
Ngược lại vì sự tùy tiện của Phương Tú Yên mà bọn hắn còn hơi mắc nợ Hoàng Tần Minh.
Sau đó Hoàng Tần Minh không may bị giết, trong lòng bọn hắn vẫn cảm thấy khó chịu trong một thời gian dài.
Rời khỏi nơi này, Mộ Dung Bắc Hải hỏi: “Uyên Nhi, đệ nghĩ rằng nhà họ Phương có đang nói dối không?”
Mộ Dung Bắc Uyên lắc đầu: “Những gì ông ta nói đều là sự thật. Đệ phụ trách quản lý Kinh Triệu Phủ lâu như vậy, mắt nhìn người vẫn sẽ có. Chỉ là lần này, hẳn là Phương lão già đã bộc lộ cảm xúc thật của mình.”
Mộ Dung Bắc Hải không khỏi nhíu mày: “Cái này thật quá kỳ quái. Tất cả mọi người đều nói Hoàng Tần Minh là một người có tính tình trung hậu thành thật, sẽ không dễ dàng với kết thù oán người ngoài. Mà Phương gia cũng không phải vì báo thù cho con gái họ mà giết hung thủ. Hoàng Tần Minh ngay lúc đó chết thảm thiết như vậy, đối phương giống như là có thâm thù đại hận gì với hắn, thật là khó hiểu.”
“Vừa rồi huynh cũng đã nghe, Phương lão gia nói Hoàng Tần Minh là người có quan hệ rất đơn giản.
Ngày thường hắn chỉ là một chân chạy vặt đi giao hàng hóa, lại không có ham mê cờ bạc, rượu chè hay các tật xấu khác, không thể đắc tội đến người nào. Người như vậy lại chết thê thảm, đúng là có rất nhiều điểm đáng ngờ.”