Lúc này đã là nửa đêm, còn có thể đi đâu để tìm nơi nào tốt hơn chứ, nếu con ngủ không được thoải mái thì ngày mai chúng ta đổi nơi khác tốt hơn là được rồi.”
Quận chúa Minh Châu không hài lòng nằm xuống, lăn lộn qua lại một hồi lâu vẫn không thể nào ngủ được.
Bỗng có một bóng người chạy vụt qua phía trên nóc nhà.
Người trên mái nhà đội một chiếc mũ sa, không phải là người nào khác, mà chính là nữ nhân ngày trước ở trên chợ thăm dò chuyện hủy hôn của Quận chúa Minh Châu.
Phòng chữ Thiên đều ở trên lầu hai, nàng ta thử vạch mái ngói ra xem thì thấy được quận chúa đang trằn trọc nằm trên giường.
Trong mắt nữ nhân hiện lên sự tàn nhẫn, thổi mê hương vào trong phòng.
Dần dần, Quận chúa Minh Châu cảm thấy mí mắt mình càng ngày càng nặng, cứ như vậy mà rơi vào hôn mê.
Trong sảnh của khách điếm có thị vệ trông coi, cho nên người không thể đi vào từ cửa chính.
Nữ nhân kia nhẹ nhàng trở người đến mặt sau căn phòng, cạy mở cửa sổ rồi xoay người đi vào.
Nàng ta nhìn chằm chằm ngũ quan thanh tú của Quận chúa Minh Châu trong chốc lát, đáy mắt phát ra một tia hận ý đầy quỷ dị.
Sau đó nàng ta vươn tay, dùng hết sức mà đánh vào sau cổ của Quận chúa Minh Châu, sau khi chắc chắn rằng nàng ta không thể tỉnh dậy, mới bỏ nàng ta vào bên trong một cái bao tải.
Trong con hẻm phía sau cửa sổ, có một chiếc xe bò phủ đầy cỏ khô.
Nữ nhân ném bao tải thật mạnh lên đống cỏ khô, tuy rằng người trong bao tải cũng bị một đòn nghiêm trọng, nhưng cũng không thể dễ dàng tỉnh lại được.
Lúc này nàng mới đánh xe bò, ung dung lắc lư mà rời đi.
Sau khi trời sáng, Hạ Chiêu Vương phi sửa sang thật tốt lại dung nhan rồi đi đến gõ cửa phòng con gái.
Thế nhưng khi đẩy cửa ra lại phát hiện trên giường không có ai, bà ta khó hiểu đi hỏi thị vệ gác đêm: “Quận chúa đã ra ngoài rồi sao?”
Thị vệ mờ mịt lắc đầu: “Bẩm Vương phi, từ hôm qua sau khi quận chúa lên lầu thì đã không thấy mặt, thuộc hạ không nhìn thấy quận chúa.”
“Không thể nào, quận chúa không ở trong phòng, sao có thể vô cớ biến mất như vậy được chứ?”
Mọi người tìm kiếm khắp khách điếm cũng không thấy tung tích Quận chúa Minh Châu, nhưng cửa sổ trong phòng của nàng ta lại vô cớ mở rộng ra.
Thị vệ khẩn trương nói: “Nguy rồi Vương phi, có lẽ nào quận chúa đã bị người nào đó đột nhập từ cửa sổ rồi bắt đi mất!”
Vương phi vô cùng tức giận: “Không phải ở chỗ nào các ngươi cũng phái người canh gác hay sao?
Chẳng lẽ một người sống to lớn như thế các ngươi cũng không phát hiện ra?”
“Chỉ là bọn thuộc hạ không nhìn thấy người nào khả nghi có thể bắt quận chúa đi mất!”
“Nhanh, mau chóng đi nói cho Vương gia biết!”
Tần Nghiên vừa mới đi ra, đã bị người của Hạ Chiêu Vương phủ ngăn cản lại.
“Tần đại nhân! Không xong rồi, Quận chúa Minh Châu của phủ chúng ta biến mất rồi. Hôm qua Vương phủ bị hỏa hoạn, Vương phi và quận chúa đã đến một khách điếm ở gần đó để ở tạm, không nghĩ đến vừa mới ngủ dậy thì đã không thấy người đâu.”
Trong lòng Tần Nghiên thầm nghĩ rằng việc này không ổn, cả nhà Hạ Chiêu Vương phi rời kinh mấy ngày, không nghĩ tới trong lúc mấu chốt này lại xảy ra chuyện.”