“Mộ Dung Phục! Lời nói đạo mạo trang nghiêm như vậy ngươi lại có thể nói công khai như thế, quả nhiên người có thân phận cao quý miệng toàn nói những lời giả dối. Thừa nhận bản thân bạc tình tàn nhẫn khó như vậy sao hay là cho tới bây giờ ngươi vẫn không cảm thấy mình sai?”
Chiêu Vũ đế thở dài thật sâu: “Trẫm cho rằng, sau khi nàng ra đi sẽ sống thật tốt, tìm một người có thể cùng nàng sống hạnh phúc bên nhau suốt quãng đời còn lại. Nhưng vì sao nàng lại phạm phải tội nghiệt như vậy, nghe nói ba năm trước, ngươi còn ra tay giết người sao?”
“Cũng không chỉ ba năm trước, hai mươi năm qua, những kẻ phụ tình bỏ mạng trong tay ta cũng đếm không xuể. Chẳng qua đều là đồ chết tiệt, giết chết thì đã sao?”
Chiêu Vũ đế vô cùng thất vọng và khiếp sợ: “Nàng từng là thiếu nữ phiêu bạt giang hồ, sao có thể trở thành loại nữ ma đầu điên cuồng như vậy. Tô Đường, dừng tay lại đi, đừng tiếp tục làm chuyện ác nữa.
Ông trời có mắt, tất cả những nhân quả nàng đã gieo trước đây đều sẽ biến thành những kết cục thảm hại, chẳng lẽ ngươi không sợ báo ứng sao?”
“Báo ứng! Tô Đường trợn to hai mắt, giống như nghe được chuyện buồn cười.”
“Mộ Dung Phục, bỏ tấm lòng thương xót giả dối của ngươi đi. Nếu ta thật sự giết người quá nhiều, cũng có một nửa công lao của ngươi. Tất cả những điều này là do ngươi gây ra! Nếu như không phải ngươi trêu chọc ta rồi lại vứt bỏ ta, tại sao ta lại thành ra như vậy.” . truyện xuyên nhanh
Nghe nàng ta nói như vậy, ngón tay Chiêu Đế đều run rẩy.
Lúc này, hắn dường như không có can đảm nhìn về phía Tô Đường.
Tô Đường nói không sai.
Nàng ta vốn là người rất thích làm việc thiện, lại hành hiệp trượng nghĩa, cho nên lúc trước mới có thể liều mình để cứu giúp hắn khi mạng sống của hắn đang trong thế ngàn cân treo sợi tóc như vậy.
Hắn bởi vì nổi lên lòng tham nên mới nói rõ tình cảm với nàng, nhưng sau khi có được tình yêu của nàng, lại vì lấy đại cục làm trọng mà vứt bỏ nàng.
Không sai, đó chính là lỗi của hắn.
Chiêu Vũ đế đau khổ nhắm mắt lại: “Nếu như ngươi nói ra tung tích của quận chúa Minh Châu, Trẫm sẽ đồng ý tha cho ngươi một mạng, vừa để cho ngươi chấm dứt tình xưa. Nhưng nếu ngươi còn chấp mê bất ngộ thì đừng trách Trẫm lòng dạ độc ác.”
“Được, ngươi muốn giết ta thì cứ giết. Vốn dĩ ta muốn cho nhi tử của ngươi đi chết, nhưng coi như hắn ta mệnh lớn đã được người khác cứu đi, vậy hiện tại tốt xấu gì còn có một quận chúa chôn cùng ta, ta cũng không thiệt thòi.”
“Tô Đường! Ngươi thật sự muốn làm đến nước này sao?”
Tô Đường cười thê lương, dường như không nghe thấy Chiêu Vũ đế đang nói cái gì.
Nàng ta chỉ lặp đi lặp lại một đoạn từ khúc của mình, trầm thấp bi thương, như vừa khóc vừa kể.
Chiêu Vũ đế trong lòng như chịu dày vò, rốt cuộc vẫn không nhẫn tâm.
Hắn buồn phiền từ trong phòng hành hình đi ra, Hạ Chiêu vương vội vàng chạy lại hỏi.
“Hoàng thượng, nàng ta nguyện ý nói ra nơi ở của con bé sao? Con bé rất nhát gan, đêm tối đường xa, cũng không biết ở góc âm u nào, thật sự không thể chậm trễ được nữa.”
Chiêu Vũ đế chắp tay sau lưng, sắc mặt lạnh lẽo.
“Nàng ta không chịu nói bất cứ điều gì. Trong lòng nàng ta vẫn luôn oán hận Trẫm, chỉ sợ là thà chết cũng không nói ra.”
Mặt Hạ Chiêu vương biến sắc: “Vậy con bé Minh Châu chẳng lẽ không cứu được sao?”
“Để ngự lâm quân đi cầu Minh Nguyệt lục soát cẩn thận cho Trẫm, chưa chắc không thể tìm được. Hoặc là các ngươi nghĩ cách khác đi.”