Bữa tiệc sinh nhật của Tạ Trường Vân vô cùng náo nhiệt. Bữa cơm kết thúc liền chuyển sang đánh bài. Khi Thẩm Trì đến, nhân vật chính của buổi tiệc đang thắng lớn, càn quét bốn phía.
Căn phòng rộ lên tiếng cười nói. Bên cạnh mỗi người đàn ông đều có ít nhất một quý cô xinh đẹp. Người thắng vỗ tay giòn tan, tiếng cười vang rộn, không khí hài hòa.
Thẩm Trì chỉ ngồi đó nửa tiếng. Tạ Trường Vân nghĩ tối nay anh còn có việc khác cần làm nên cũng không giữ anh, chỉ nói, “Hôm nay anh vắng mặt, hôm khác bù nhé!”
“Không thành vấn đề. Hẹn lại sau!”, Thẩm Trì sảng khoái nhận lời.
Nhưng khi anh ngồi vào xe, mọi người đang đợi ngoài xe cũng giật mình kinh ngạc, không nghĩ rằng anh kết thúc nhanh như thế. Trần Nam ngần ngừ, hỏi anh để xác nhận, “Anh! Giờ chúng ta về nhà chứ?”
Vẫn chưa đến mười hai giờ. Đây là lần sớm nhất trong hai ngày gần đây.
Thẩm Trì lật tờ tạp chí, “ừ” một tiếng rồi dặn, “Về nhà.”
Kết quả về đến nhà thì phát hiện ra Thừa Ảnh đã ngủ thiếp đi nhưng không phải ở trong phòng ngủ, mà ở phòng giải trí.
Gian phòng mờ mờ, nhấp nháy ánh sáng màn hình. Anh đứng ở cửa phòng nhìn vào, thấy màn hình đang chiếu phim hoạt hình. Chỉ cần hai giây, anh đã nhớ ra hình tượng cô bé phương Đông cực kỳ linh hoạt với vẻ ngoài bình thường, đó chính là “Hoa Mộc Lan” do Hollywood sản xuất.
Anh đã cùng cô đi xem một lần, vì cũng chỉ có lần đó nên anh ấn tượng rất sâu sắc.
Lúc đó, anh thậm chí còn nghi ngờ mình lấy phải một cô bé chưa trưởng thành làm vợ. Đĩa phim ở nhà phần lớn là phim hoạt hình. Mỗi lần cô về đều chăm chú xem, còn cố gắng đồng hóa anh, “Nào nào, người lớn muốn giữ trái tim trẻ thơ không dễ đâu. Đây là một trong những cách hiệu quả nhất đấy.”
Anh chỉ cười, “Trái tim trẻ thơ gì chứ? Từ năm mười tuổi, anh đã không cần thứ này rồi.”
Câu trả lời như vậy khiến cô buột miệng hỏi, “Vậy sau mười tuổi, anh làm gì?”
Nhưng anh không chịu nói, cũng không muốn nói cho cô nghe.
Dù đã kết hôn nhưng anh vẫn cho rằng không nên đem những thứ nhơ bẩn tiêm nhiễm vào thế giới thuần khiết của cô.
Năm anh mười hai tuổi, một vị trưởng bối quyền thế nhất trong dòng họ đã đích thân huấn luyện cho anh, không chỉ thể lực hay võ công, mà anh được huấn luyện nhiều nhất chính là sức mạnh tinh thần.
Vị trưởng bối đó hỏi, “Cháu có niềm tin không?”
Anh nghĩ chẳng là gì cả, có hay không cũng thế thôi, dù sao cuộc đời anh đã được định sẵn rồi, kế thừa tất cả những thứ này chỉ là một nhiệm vụ mà thôi.
Nhưng nhiều năm sau, anh mới thật sự hiểu ra, có những con đường, nếu không có niềm tin thì chẳng thể thuận lợi bước tiếp.
Nhà họ Thẩm không chỉ có mình anh, nhưng anh phải gánh vác gần như tất cả mọi trọng trách. Có quá nhiều người và nhiều việc cần anh chịu trách nhiệm, còn anh, vẫn luôn chỉ có một mình.
Thế nên, anh đành phải tự tìm chút việc để làm. Đi bộ trên đường dài quá tẻ nhạt. May mà anh không tiêu phí quá nhiều thời gian, đã nhanh chóng tìm được mục tiêu.
Khi Án Thừa Ảnh xuất hiện, dường như cuộc sống đen tối vốn không thể thay đổi của anh đột nhiên trở nên vui tươi đến tột cùng. Cô là một người sống trong một thế giới khác với anh, thế giới của cô sinh động và vô cùng rực rỡ.
Cô gái này giống như một chùm sáng kỳ lạ có thể chiếu vào bất kỳ ngóc ngách tối tăm nào.
Anh đã từng nghĩ, mình có rất nhiều thứ, nhưng sau khi quen biết cô, bỗng nhận thấy thực ra mình chẳng có gì cả.
Từ lúc đó, anh bắt đầu có niềm tin. Ngoài những người cần được anh ban ơn ra, anh phải bảo vệ chùm sáng này, không để nó tắt ngấm trong thế giới của mình.
***
Hết phép đi làm, Thừa Ảnh lại nhận được sự thăm hỏi ân cần của lãnh đạo bệnh viện, còn được nhận một khoản tiền phụ cấp. Tuy số tiền không nhiều nhưng coi như bệnh viện đã giải quyết chuyện này một cách thỏa đáng.
Đồng nghiệp hò reo đòi mời đi ăn. Thừa Ảnh cắn răng than vãn, “Đây là số tiền em phải đổi bằng máu của mình đấy. Mọi người nhẫn tâm quá! Thật không có lương tâm!”
Nhưng cô cũng nhanh chóng có lời, dùng số tiền của bệnh viện mời các đồng nghiệp đã làm thay cô hai ngày qua đi ăn.
Thực ra, vết thương của cô còn chưa tháo chỉ, vẫn cần hồi phục nên phải tránh tất cả những đồ ăn cay nóng. Cô không muốn để lại sẹo nên rất tự giác tránh đi, chỉ ăn toàn đồ nhạt.
Kết quả, sau khi cơm no rượu say, một đồng nghiệp mới tiết lộ, “Thực ra hôm nay là sinh nhật ngày âm của tôi. Lát nữa, tôi mời mọi người đi hát.”
Bình thường quan hệ của mấy người khá tốt, lại hiếm khi tất cả đều không phải trực ca nên họ cùng đi tận hưởng thời gian vui vẻ hiếm có. Thừa Ảnh viện cớ vết thương chưa lành để từ chối nhưng cuối cùng vẫn bị kéo đến phòng karaoke.
Hành lang phòng hát đèn mờ, ánh đèn lắc lư, âm thanh đập thình thình bên tai, như dùng sự huyên náo này để ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Thậm chí, cô còn không nhớ nổi lần gần đây nhất mình đến những nơi như thế này là khi nào, hình như là ngày đầu tiên cô vừa mới đi làm. Lãnh đạo trong khoa tổ chức tiếp đón cô và vài nhân viên mới. Đừng coi thường bác sĩ, họ uống rượu rất giỏi, tửu lượng của ai cũng cao. Tối đó, cô đã say đến bảy tám phần, cuối cùng, Thẩm Trì phải đích thân lái xe đến đón cô về.
Nghĩ đến người đó, cô vô thức lục di động trong túi xách.
Có một cuộc gọi lỡ, là của anh ấy.
Cô nhìn vào màn hình hai giây, xung quanh vô cùng náo nhiệt, hai đồng nghiệp đang hát song ca, giọng nam lạc điệu lúc nào không hay nhưng hát rất nhập tâm khiến cả phòng cười ầm ĩ. Cuối cùng, cô quyết định nhắn tin, vừa ấn được một chữ thì bỗng có người lao tới bên vai, hỏi lớn, “… Thừa Ảnh, cô hát bài gì? Tôi chọn giúp cho.”
Cô đang nghĩ xem nên soạn tin nhắn như thế nào thì bị giật nảy mình, ấn nhầm tin nhắn gửi đi.
Lúc đó, tin nhắn mới có mỗi chữ “Em” hiện trên màn hình, vừa đột ngột vừa kỳ lạ. Cô có chút mất kiên nhẫn quay sang đồng nghiệp trả lời, “Tôi không hát. Tôi phải ra ngoài gọi điện thoại.”
Kết quả, vừa bước ra khỏi phòng hát, Thẩm Trì đã gọi lại hỏi, “Sao thế?”
Cô vội giải thích, “Vừa rồi em không cẩn thận ấn nhầm.”
“Em đang ở bên ngoài à?”, trái ngược với chỗ cô, đầu dây bên anh vô cùng yên tĩnh.
“Vâng. Mấy đồng nghiệp đi hát”, cô bước lên vài bước, đến góc ngoặt hành lang cho bớt ồn ào. Phía trước chính là phòng vệ sinh, hai người đàn ông đi ngang qua cô mang theo mùi rượu nồng nặc.
Cô ngừng lại rồi nói, “Tối em về hơi muộn một chút.”
“Vậy em cứ đi chơi đi”, anh nói rồi định cúp điện thoại.
Cô thở dài một tiếng rồi hỏi, “Vừa rồi anh tìm em có việc gì?”
Đầu kia điện thoại cực kỳ im ắng, chỉ nghe thấy tiếng bật lửa bật lên, chắc đang hút thuốc nên anh nói không rõ, cười mà như không, giọng chỉ hơi cao lên, “Không có việc thì không thể gọi điện thoại cho em sao?”
“Ừm…”, cô sững người, “Vậy… về nhà rồi nói.”
Bên ngoài nhà vệ sinh trang trí rất lịch sự sang trọng, bồn rửa tay lấp lánh như pha lê, phản chiếu ánh đèn xanh đỏ. Giấy dán tường hai bên màu vàng nhạt, nhìn xa như một tranh nổi, mỗi hoa văn và đường nét đều là tác phẩm nghệ thuật tinh xảo.
Xung quanh không có người, Thừa Ảnh nắm chặt điện thoại di động trong tay, hơi nghiêng người tựa vào tường.
Có lẽ vừa rồi chỉ là anh buột miệng nói thế, nhưng với cô, dường như đã rơi vào một không gian và thời gian khác vậy. Thực ra, đây là thói quen của cô, cứ nghe thấy điện thoại của anh là hỏi ngay, “Tìm em có việc gì không?”
Hồi mới đầu, anh cũng thường hỏi đùa lại, “Không có việc thì không thể tìm em sao?”
“Vậy tức là anh nhớ em rồi, có chịu thừa nhận không?”, vì quan hệ thân mật nên cô có thể làm nũng anh bất cứ nơi đâu, cho dù bên cạnh có ai đi nữa, cũng phải nghe thấy tiếng anh hôn qua ống nghe rồi mới chịu hài lòng bỏ qua.
Nhưng những điều này đều đã trôi qua cả rồi.
Cuối cùng, cô tin câu nói đó: “Tình cảm càng bùng cháy mãnh liệt thì càng chóng lụi tàn.”
Giờ nhớ lại, cảm giác những điều đó giống như giấc mơ không có thực.
Thừa Ảnh quay lại phòng hát, vừa hay, có người chọn bài Bụi trần cuồn cuộn, ca khúc vừa bắt đầu, nhạc dạo vẫn chưa kịp dứt, một giọng nữ đã vang lên.
“Ban đầu, em vô tình cùng người thanh niên bất cần như anh…”
Cô nghe ca từ của bài hát mà ngây người, có người ngồi phía ghế sô pha vẫy cô, gọi lớn, “Thừa Ảnh, mau lên! Mau lại chơi trò chơi đi!”
“Chơi trò gì cơ?”
“Uống rượu, nói thật, chọn mạo hiểm.”
“Vết thương của tôi vẫn chưa lành”, cô chỉ vào vết thương trên trán, “Muốn uống thì mọi người uống đi.”
“Không uống rượu cũng được nhưng cô phải tham gia trò chơi này.”
Mấy thanh niên hai ba chục tuổi, thường ngày, áp lực công việc của họ rất lớn, hiếm khi được thoải mái một chút, nên ai cũng muốn chơi cho đã.
Trò chơi nói thật đã qua hai lượt, các kiểu câu hỏi khó đều đã được đặt ra. Thừa Ảnh đã sớm bị nhắm trúng, lúc này đến lượt cô, nên cô kiên quyết lựa chọn mạo hiểm.
“Chị chắc chứ?”, Hứa Lượng, người chủ trì, là một sinh viên mới tốt nghiệp, cố ý hất cằm, nở nụ cười gian tà.
Thừa Ảnh cười hì hì gật đầu, “Cậu em, bộ dạng của cậu như vậy không dọa được tôi đâu.”
“Chị không sợ em bắt chị đứng lên bàn múa thoát y sao?”
Câu nói này vừa dứt, mọi người lập tức ồ lên, người đang cầm micro hát cũng không kìm được, phải dừng lại xem.
Thừa Ảnh vui vẻ nhướng mày, “Hồi nhỏ tôi học múa cũng khá đấy.”
Hứa Lượng không ngờ cô thoáng như vậy, không kìm được lắc đầu than thở, “Chị Thừa Ảnh, thật không ngờ đấy!”, sau đó lại đổi ý, “Làm hoa khôi bệnh viện, múa kiểu này không có tính khiêu khích, không đáng xem.”
“Lẽ nào còn có gì hấp dẫn hơn múa thoát y sao?”, đồng nghiệp bên cạnh không kìm được huýt sáo.
“Có”, Hứa Lượng nhìn chằm chằm vào Thừa Ảnh, cười bí hiểm, “Chị Thừa Ảnh, em muốn để chị và Mỹ Linh thực hiện nụ hôn kiểu Pháp.”
Mỹ Linh cũng là người mới, vừa đi du học về nên tư tưởng rất thoáng, nghe thấy yêu cầu của người chủ trì, chỉ nghĩ ngợi hai giây rồi đồng ý phối hợp ngay, lại còn hào hứng hô, “… Chắc đàn ông trong toàn bệnh viện chúng ta đều mong có cơ hội này nhỉ? Mọi người còn không mau lấy điện thoại di động ra đi! Ngày mai đưa đoạn video này lên diễn đàn của bệnh viện để em được nếm trải mùi vị người người ngưỡng mộ nhé!”
Hứa Lượng nhìn Thừa Ảnh, càng lúc càng đắc ý, “Chị Thừa Ảnh, dám chơi thì phải dám chịu.”
“Cậu sợ tôi trốn sao?”, Thừa Ảnh tựa vào ghế sô pha, ánh mắt nở nụ cười dưới ánh đèn lờ mờ.
Cô và Mỹ Linh ngồi cách nhau một chiếc bàn rộng, trên bàn có đĩa hoa quả, chai rượu cùng đủ thứ linh tinh. Cô nghiêng người đặt cốc nước trên tay xuống, xua đồng nghiệp bên cạnh, “Tránh nào!”, sau đó vòng qua chân đồng nghiệp chen đến trước mặt Mỹ Linh.
Bên cạnh đã có người bắt đầu reo hò, nhưng cô chỉ cười, “Yêu cầu bao lâu?”
“Ít nhất… ba mươi giây”, chắc không ngờ cô lại dứt khoát như vậy, ngay cả Hứa Lượng cũng ngây người, nhưng nhanh chóng phấn khởi trở lại, “Đương nhiên, nếu chị muốn lâu hơn một chút, bọn em cũng không có ý kiến gì. Đúng không?”
Cậu ta quay đầu lại hỏi ý kiến mọi người. Kết quả, tiếng cậu ta còn chưa dứt, Thừa Ảnh đã nâng mặt Mỹ Linh lên, nghiêng người.
Tiếng thét…
Tiếng huýt sáo…
Tiếng vỗ tay tán thưởng…
Dường như tất cả đồng loạt nổ lên khiến trần nhà như muốn sập xuống.
Có người đã lấy điện thoại di động ra quay, thậm chí quá kích động, lỡ tay làm đổ chai rượu trên bàn, tiếng chai thủy tinh vỡ giòn tan chìm nghỉm trong những âm thanh hỗn tạp.
Đợi Thừa Ảnh hoàn thành nhiệm vụ, sự kích động của mọi người vẫn chưa tan.
“Cảm ơn đã quá khen!”, Thừa Ảnh rút lui trở về chỗ của mình, như để cho mọi người vui vẻ, cô cười nói, “Biểu diễn kết thúc, mời mọi người tiếp tục trò chơi tiếp theo!”
Màn bùng nổ này khiến không khí trong phòng chớp nhoáng lên tới cao trào. Mọi người tiếp tục đưa ra cho đối phương những yêu cầu chưa từng thấy, cuộc vui kéo dài đến tận sáng sớm mới kết thúc.
Người chủ chi quẹt thẻ thanh toán, phần lớn mọi người đều đã uống khá nhiều, hai ba người một dìu nhau đi ra.
Thừa Ảnh chậm một bước, cuối cùng, một mình rời khỏi phòng. Hôm nay, cô không uống, nhưng cũng không lái xe, trở thành người tỉnh táo duy nhất. Cô đang nghĩ làm thế nào đưa đám người say xỉn này về, kết quả, vừa bước ra khỏi phòng hát thì bị người ta chặn lại.
Cánh cửa phòng hát nặng trịch nhanh chóng đóng lại, phía sau không một tiếng động. Dưới ánh đèn hành lang lờ mờ, lại muộn thế này, cô có chút không để ý, ngẩng đầu lên, phải tốn không ít sức lực mới có thể nhìn rõ dung mạo đối phương.
Đó là một người đàn ông trung niên rất bình thường, ăn mặc trông như người quản lý, lịch sự mỉm cười với cô, “Thẩm phu nhân, ông chủ của chúng tôi muốn mời cô uống trà.”
Nụ cười đó không thật lòng, nhưng giọng nói vô cùng nhẹ nhàng. Thừa Ảnh thấy lạ, nói, “Tôi có quen ông chủ của các ông sao?”
“E là không quen”, người đàn ông đó lại cười nói, “Có điều, chắc anh Thẩm quen.”
Đám đồng nghiệp của cô đã sớm đi xa, chắc giờ đã ra đến cửa, cũng may là mấy người đó không có ở đây, khỏi bị liên lụy vô cớ.
Cô vô thức lùi lại một bước, nói, “Nếu ông muốn tìm Thẩm Trì, tôi có thể gọi anh ấy giúp ông. Còn tôi, tôi không có thói quen uống trà với người lạ lúc canh ba nửa đêm thế này.”
Cô nói rồi rút điện thoại di động ra, nhưng lại bị đối phương ngăn lại, “Lát nữa gọi cũng không sao. Xin Thẩm phu nhân đừng để ông chủ của tôi đợi lâu.”
Như vậy là ép buộc rồi! Thừa Ảnh bị người đó dẫn lên phòng hát riêng cực kỳ sang trọng ở tầng trên.
Trong phòng toàn đàn ông, có một người đàn ông trẻ độc chiếm riêng cả chiếc ghế sô pha, đang vắt chéo chân hút thuốc, vừa thấy cô, anh ta vui mừng giơ tay chỉ vào chỗ đối diện mình, nói, “Hiếm khi Thẩm phu nhân đại giá quang lâm! Mời ngồi!”
Anh ta nói năng rất lịch sự, thực ra, bề ngoài cũng rất nhã nhặn, khuôn mặt trắng trẻo đeo cặp kính đen nhưng không giống đám xã hội đen, mà giống một thầy giáo đại học hay cấp ba gì đó hơn.
Ánh mắt Thừa Ảnh dừng lại trên khuôn mặt anh ta một lát rồi mới nói, “Sao anh lại biết tôi?”
Anh ta cười, nghiêng người gạt tàn thuốc lá rồi đưa ra một câu trả lời chẳng liên quan gì đến câu hỏi của cô, “Chỗ tôi vừa có trà Ô Long Đông Đỉnh, cô ngồi xuống nếm thử, chúng ta nói chuyện, tiện thể đợi Thẩm Trì đến.”
Một mình bước vào căn phòng này, Thừa Ảnh cảm giác như có một sợi dây đang quấn quanh trái tim và siết chặt vậy, phải đề cao cảnh giác trước nguy hiểm không biết sẽ xảy ra lúc nào là bản năng của cơ thể, dường như trái tim cô đang đập nhanh hơn, lòng bàn tay lạnh toát. Cô không biết rốt cuộc mình phải đối diện với cục diện như thế nào, mà cũng chưa bao giờ gặp phải tình huống như lúc này.
Cô và Thẩm Trì kết hôn đã gần ba năm, nhưng đến tận hôm nay, đây mới là lần đầu tiên cô rơi vào tình huống bị người ta ép buộc như vậy. Liệu điều này có thể chứng tỏ rằng, thường ngày Thẩm Trì đã bảo vệ cô quá tốt hay không?
Cô lấy anh mà vẫn có thể sống trong thế giới của mình, giống như bị người ta rút cạn chân không, thế giới của cô và anh đã bị cô lập hoàn toàn. Ngoài những phiền não thường ngày trong công việc và cuộc sống gia đình ra, không có bất kỳ ai hay chuyện gì quấy nhiễu đến cô.
Cô sống cuộc sống bình thường như bất kỳ người phụ nữ bình thường nào khác.
Thế nên, cô cứ nghĩ tất cả là lẽ đương nhiên, thậm chí trước ngày hôm nay, cô chưa hề nhận thức được rằng mình lấy người đàn ông như Thẩm Trì thì sẽ thường xuyên phải đối mặt với những tình huống bất ngờ như vậy.
Giống như, cô không hề ngờ rằng, bao nhiêu năm nay, luôn có người bảo vệ cô.
Tay cô giữ chặt chiếc điện thoại di động trong túi xách, nghe nói Thẩm Trì sẽ đến, ngón tay của Thừa Ảnh mới vô thức buông lỏng ra một chút, cùng với nó, sợi dây quấn quanh trái tim cũng từ từ nới lỏng ra.
Cô chọn một chỗ không gần không xa để ngồi xuống, không lên tiếng, không uống trà, mà chỉ yên lặng chờ đợi.
Căn phòng này có khoảng bảy tám người đàn ông đứng tản ra các góc, ai cũng đứng nghiêm như những bức tượng gỗ không cảm xúc.
Không biết khi Thẩm Trì ở bên ngoài, những người xung quanh anh có như thế không?
Thừa Ảnh đột nhiên phát hiện ra rằng, những điều mình hiểu về anh quá ít.
Bàn trà lớn bày khay trà và đồ uống trang nhã, tiếng nước sôi là tiếng động duy nhất vang lên trong căn phòng này.
Người đàn ông đó cũng không miễn cưỡng cô. Có vẻ như anh ta chỉ cần thấy cô chịu ngồi xuống đó là đủ rồi. Anh ta vẫn vắt chéo chân, khẽ đung đưa, tựa mình thưởng thức trà, dáng vẻ như một khán giả đang đợi màn kịch hay biểu diễn.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua.
Thành phố Vân Hải không phải là nhỏ, nhưng quán karaoke này ở trung tâm thành phố. Nếu Thẩm Trì muốn đến, thể nào cũng đến được.
“Bao lâu rồi?”, người đàn ông lại châm điếu thuốc, nghiêng đầu hỏi đàn em đứng bên cạnh.
Người trả lời chính là người có dáng vẻ quản lý đã ép Thừa Ảnh đến đây. Ông ta nhìn đồng hồ nói, “Đã bốn mươi phút rồi.”
“Lúc đó, tôi hẹn với anh ta là nửa tiếng. Nhiều nhất là nửa tiếng đồng hồ”, người đàn ông có khuôn mặt nho nhã quay sang nhìn Thừa Ảnh, như thể để đánh giá lại cô một lần nữa, rồi mới tặc lưỡi lên tiếng, “Thẩm Trì không thể không lo cho cô vợ xinh đẹp thế này được. Huống hồ, tôi cũng chưa từng nghe nói quan hệ vợ chồng của họ không tốt. Sao anh ta lại không hề vội vã như vậy chứ?”
“Anh hỏi tôi cũng vô ích. Tôi không biết”, Thừa Ảnh mỉm cười bất cần, “Tôi cũng không biết anh đã nói gì với anh ấy trong điện thoại, có thể anh đã khiến anh ấy không vui, nên cố ý không đến.”
Cô ép mình phải trấn tĩnh lại. Thực ra, trong lòng cô cũng không hiểu, rốt cuộc lúc này Thẩm Trì đang làm gì, anh có dự định gì? Cô bị ép đến đây như con tin, càng giống như con cá nằm trên thớt, có thể bị người ta giết hại bất cứ lúc nào. Cô hoàn toàn tin, người đàn ông xa lạ trước mắt chỉ cần búng ngón tay thì cô có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Còn cô, thậm chí chẳng có chút sức lực mà phản kháng.
Cảm giác này thật vô cùng tồi tệ. Thời gian trôi qua, không chỉ đối phương mất kiên nhẫn mà ngay bản thân cô cũng cảm thấy không thể nhẫn nại thêm.
Nhưng người đàn ông đó không ngờ cô lại nói chuyện với thái độ như vậy, nên không tránh khỏi ngước nhìn cô thêm vài lần, cuối cùng nở nụ cười mà như không nói, “Thẩm Trì thật có con mắt tinh tường! Chọn được cô vợ không những xinh đẹp mà lá gan cũng rất lớn, tôi rất thích.”
Thừa Ảnh cụp mí xuống, không buồn tiếp chuyện.
Thời gian trôi gần đến một giờ sáng.
Cuối cùng, không khí yên lặng trong phòng đã bị phá tan bởi một tràng dài tiếng chuông điện thoại di động vang lên.
Người đàn ông dụi tắt điếu thuốc, từ tốn cầm chiếc điện thoại di động trên bàn lên. Tên hiện trên màn hình điện thoại di động khiến anh ta nhíu mày, rõ ràng là nằm ngoài dự liệu của anh ta.
“Chuyện gì vậy?”, anh ta nghe máy hỏi luôn.
Đầu bên kia không có ai trả lời, chỉ có tiếng khóc nức nở yếu ớt của người phụ nữ.
Trong nháy mắt, anh ta gần như ngồi thẳng người dậy, trong lòng đã có linh cảm chẳng lành, liền lặp lại lần nữa, “Nói đi!”
“Hà Tuấn Sinh, anh vội gì chứ?”, cuối cùng giọng Thẩm Trì cũng vang lên, mang theo ý cười chế nhạo, “Có muốn đoán tôi đang ở đâu trước không?”
Thừa Ảnh nhìn từ xa nên không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy mặt Hà Tuấn Sinh hơi biến sắc, có vẻ không ổn, khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười lạnh lùng, “Thẩm Trì, tôi mời vợ anh đến uống trà, anh lại đi tìm vợ tôi sao? Được lắm! Không vấn đề gì. Cùng lắm chúng ta một đổi một. Vợ anh xinh đẹp như thế, kiên cường hơn bà xã tôi nhiều, coi như tôi cũng không thua thiệt.”
… Hóa ra là Thẩm Trì.
Cuối cùng, anh vẫn xuất hiện.
Thừa Ảnh vô thức hít sâu một hơi, muốn biết thêm tin tức từ cuộc nói chuyện của Hà Tuấn Sinh.
“Một đổi một đương nhiên không thiệt”, Thẩm Trì siết chặt điện thoại di động trong tay, cúi xuống liếc nhìn ba bóng người đang run cầm cập dưới đất, “Có điều tai anh không được tốt lắm, lẽ nào anh không nghe ra tiếng vợ bé và con trai của anh cũng đang khóc sao?”
Anh giơ điện thoại di động qua lan can, chĩa về phía mặt nước, sóng đêm cực lớn, ầm ầm dội vào điện thoại. Năm giây sau, anh mới rụt tay về, đưa điện thoại di động áp lên tay, đưa ra thông điệp cuối cùng một cách ngắn gọn, “Trong vòng hai mươi phút, nếu vợ tôi không về đến nhà an toàn, tôi sẽ đem vợ, người tình và con riêng của anh vứt xuống sông làm mồi cho cá.”
Cúp điện thoại, Thẩm Trì ném điện thoại di động cho Trần Nam, còn mình thì quay lưng, châm thuốc hút.
Gió sông ban đêm rất mạnh, mặt anh hơi cúi xuống. Dù đã cố tránh hướng gió nhưng bật lửa mấy lần vẫn không tài nào châm được thuốc. Cuối cùng, dường như anh đã mất kiên nhẫn, liền đóng bật lửa lại, bẻ điếu thuốc làm đôi trong lòng bàn tay.
Trần Nam thấy dáng vẻ anh như vậy, không khỏi có chút lo lắng, “Tên họ Hà đó nói thế nào ạ?”
Vợ và người tình của Hà Tuấn Sinh đã bị mấy câu nói vừa rồi của Thẩm Trì làm cho hồn bay phách lạc, đang cuộn tròn người, tựa vào mép lan can, khóc lóc thảm thiết. Còn đứa trẻ ba tuổi nhà họ Hà vì bị lôi đi cả đêm, vừa rồi lại khóc nhiều quá, mệt nên đã tựa vào lòng mẹ ngủ thiếp đi.
“Cậu đi cùng tôi. Để lại vài người lo việc thôi.”
Thẩm Trì không quay đầu, sải bước đến bên chiếc xe nhanh như sao băng. Trần Nam dặn dò đàn em, nhưng cũng chẳng dám chậm trễ một giây, vội vàng ngồi vào xe, ngần ngừ mãi, cuối cùng mới nói, “Ngộ nhỡ tên khốn họ Hà đó…”
“Vậy thì cho chúng chôn chung luôn.”
Xe đã nổ máy, đèn bến phà xa dần, trong xe tối om, giọng Thẩm Trì từ ghế sau vang lên, lạnh lùng như băng giá Bắc cực.
Trần Nam im lặng. Đến khi xe lái vào khu phố chính, anh ta mới lại hỏi, “Giờ chúng ta về nhà, hay đến tìm tên họ Hà trước?”
Vì anh ta cũng không chắc giờ này phút này, Thừa Ảnh đã an toàn rời khỏi đó chưa?
Trong quãng thời gian ấy, Hà Tuấn Sinh không gọi điện lại, Thừa Ảnh cũng thế. Tuy chỉ có vài phút ngắn ngủi, nhưng bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra, có đủ thời gian để xảy ra.
Nhưng sau câu hỏi này, Trần Nam đợi rất lâu mà không có câu trả lời. Anh ta không kìm được quay đầu, hơi liếc mắt nhìn Thẩm Trì, ánh mắt u buồn của anh đang nhìn quang cảnh lướt qua như bay ngoài cửa sổ xe.
Thực ra, quang cảnh bên ngoài cũng chẳng có gì ngoài mấy cột đèn đường, cảnh phố đêm đơn điệu vô cùng.
Ánh mắt Thẩm Trì nhìn vào hư vô, không có mục tiêu, nét mặt không có biểu cảm gì, chỉ có đôi môi mỏng mím chặt, dường như đang suy nghĩ rất kỹ càng, mà dường như lại chẳng hề tập trung.
Trần Nam ngần ngừ mấy lần, rốt cuộc vẫn không lên tiếng quấy rầy nữa.
Anh ta theo Thẩm Trì bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên thấy anh rơi vào trạng thái như vậy.
“Vòng qua quán karaoke Vương Triều một lượt xem tình hình thế nào rồi về nhà”, Trần Nam khẽ dặn lái xe, tiếng chuông điện thoại từ ghế sau vang lên.
Ánh sáng màn hình chiếu sáng khuôn mặt Thẩm Trì. Anh nghe máy rất nhanh, chỉ nghe giọng phụ nữ quen thuộc nói trong không gian yên tĩnh, “Em đã bắt taxi rồi, giờ đang trên đường về nhà.”
“Ừ!”, không biết anh đã phải tốn bao nhiêu sức lực mới có thể thốt ra được một từ đơn giản như thế, giọng anh như lạc đi, ngừng lại giây lát rồi lại hỏi, “Em có sao không?”
“Không sao!”, Thừa Ảnh ngồi trong xe, thực ra cô đang vô cùng mệt mỏi như muốn kiệt sức, nhưng vẫn nhạy cảm nhận ra, “Giọng anh sao thế?”
Anh sững người một lúc rồi mới khẽ nói, “Chắc hút thuốc nhiều quá! Em đi đường nào vậy?”
Thừa Ảnh nói tên đường, thực ra, con đường này cách nhà không xa, nhưng anh vẫn yêu cầu cô không được cúp máy.
“Chắc anh sẽ về muộn hơn em vài phút. Cứ giữ máy thế này, vào cửa nhà rồi hãy cúp máy nhé!”
“Đằng sau không có xe đi theo em. Có lẽ không còn nguy hiểm nữa”, cô quay đầu xác nhận lại lần nữa.
“Nghe anh đi!”
“… Vâng”, cô nắm chặt điện thoại di động, đáp lại.
Sau lần nguy hiểm này, giọng anh qua điện thoại vừa khẽ vừa trầm, trong màn đêm yên tĩnh mang đến cho người ta cảm giác, mệnh lệnh đó rất dịu dàng nhưng lại không thể nào chống lại được, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo. Thế nên cô chẳng có chút sức lực nào để chống đối.
Mấy người giúp việc đều không biết tối nay đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy cô chủ, cậu chủ bước vào cửa cách nhau chưa đầy ba phút.
Thừa Ảnh lên lầu trước, bác giúp việc đã chuẩn bị sẵn bồn nước nóng cho cô. Cô đi thẳng vào phòng thay đồ.
Tối đó, cô vừa tan ca ở bệnh viện về nên chỉ mặc chiếc áo phông giản dị cùng với quần bò, bây giờ, cởi cả nội y mới lộ rõ vết hằn màu đỏ ở cánh tay trái và bả vai, là vết ấn ngón tay của người đàn ông họ Hà đó.
Cô không biết người đàn ông đó đã chịu cú sốc gì mà sau khi nói chuyện điện thoại với Thẩm Trì xong, anh ta liền ném tan tành điện thoại di động, pin điện thoại rơi nặng trịch bên chân cô.
Cô giật mình, trừng mắt nhìn anh ta sải bước đến trước mặt mình, sau đó hằm hằm kéo cô đứng dậy.
Cử chỉ của anh ta hết sức thô lỗ và mạnh mẽ, gần như muốn bóp vụn cả xương cô. Khuôn mặt nho nhã trắng trẻo đó cau có lại, nhìn cô chằm chằm vài chục giây. Khi cô nghĩ đối phương đang hận là không thể xé xác mình ra thành từng mảnh thì anh ta bỗng gằn giọng căn dặn đàn em, “Để cô ta đi.”
Anh ta thốt lên từng tiếng một, nhưng tay vẫn không ngừng bóp mạnh vai cô, có thể thấy rõ ràng là đang vô cùng phẫn nộ nhưng vẫn phải đẩy cô ra cửa.
Đoạn ký ức này quá khủng khiếp, cô nhắm mắt lại, lắc đầu, cố gắng gạt nó ra khỏi đầu óc mình.
Lúc này, bên ngoài phòng thay đồ có tiếng động, hình như có người nói chuyện với bác giúp việc vài ba câu, ngay sau đó, bóng hình quen thuộc đã xuất hiện trong gương.
Thừa Ảnh không ngờ Thẩm Trì lại bước vào đột ngột như vậy, cô chưa kịp nhặt chiếc áo phông lên thì anh đã bước đến trước mặt.
Làn da của cô vốn trắng ngần, chẳng hề có vết sẹo nhỏ nào, như một viên ngọc đẹp không tì vết, giờ đây, trên làn da đó hằn lên mấy vết ngón tay, trông thật tức mắt.
Quả nhiên, đầu lông mày của Thẩm Trì cau lại.
Cô nhìn anh qua gương, cố gắng nói ngắn gọn, “Không sao đâu!”, nói đoạn, cô định cầm áo lên thì bị Thẩm Trì đưa tay ngăn lại.
“Em có bị thương không?”, giọng anh trầm trầm hỏi, nghe còn khản đặc hơn cả trong điện thoại.
“Không.”
“Ngoài những thứ này ra, chúng có làm gì em nữa không?”, ngón tay anh khẽ chạm vào những vết hằn đỏ đó, như thể đang xoa bóp cho cô.
“Thật sự không có vấn đề gì.”
Hành động của Thẩm Trì khiến cô không thể không quay mặt lại đối diện với anh, cũng vì vậy mà cô càng thấy rõ mồn một nét mặt anh lúc này.
Cô chỉ thấy anh hơi chau mày, cũng thấy khóe môi anh hõm sâu vì tức giận, còn đôi mắt sâu thẳm như đang cuồn cuộn vô số cảm xúc, nhưng, tất cả đều ngưng tụ trên khuôn mặt của cô.
Trong không gian đóng kín chật hẹp này, đã lâu lắm rồi họ không nhìn nhau ở khoảng cách gần như vậy.
Cô có chút không quen, lại dường như cảm thấy xa lạ.
Ánh mắt anh dừng lại trên người cô, ánh mắt ấy như động đen tối mịt, vừa sâu vừa tối, như gió bão đang cuộn lên, che kín cả bầu trời, khiến cô có cảm giác mình như bị nuốt trôi vào đó.
Cô vô thức muốn đưa tay gạt tay anh ra, mới phát hiện tay anh rất lạnh, lạnh từ lòng bàn tay đến đầu ngón tay, còn lạnh hơn cả cô, dường như có một lớp mồ hôi toát ra sau đó lại vừa khô rồi, nên mới lạnh đến như vậy.
Cô đang sững người thì nhanh chóng bị bàn tay anh phủ kín.
Một tay anh giữ chặt lấy cô, tay kia đỡ gáy, không nói lời nào, trực tiếp cúi xuống hôn cô.
Anh hôn vừa vội vã vừa dồn dập, thậm chí còn có phần thô lỗ, chỉ muốn dùng điều này để chứng minh thứ gì đó. Dường như chỉ có như vậy mới có thể chứng mình sự tồn tại và hoàn hảo của cô.
Thực ra, các cử chỉ của anh đều thô lỗ, khiến cô bị đẩy vào sát tủ quần áo.
“Anh…”
Lưng cô chạm vào cánh cửa tủ, chỉ có thể tranh thủ thở gấp rồi lại nhanh chóng bị anh đoạt lấy hơi thở.
Anh vẫn không lên tiếng, vừa hôn vừa cởi chiếc quần bò của cô xuống.
“Bác giúp việc vẫn ở…”
“Đã đi rồi”, giọng anh thì thào bên tai, bàn tay lướt qua làn da trắng ngần như ngọc, từ ngực xuống eo, rồi xuống đùi…
Ngón tay và lòng bàn tay của anh như có lớp kén mỏng, bản năng được mài giũa lâu ngày cùng với thao tác thuần thục, tạo nên sự hài hòa cùng làn da mềm mại của cô. Cảm giác hơi ráp ráp này khiến cô khẽ rùng mình.
Không kiềm chế được nữa, đó là bản năng của cơ thể, nó đã vượt qua khả năng kiểm soát của cô. Huống hồ, cô phát hiện ra trái tim mình vẫn còn rất nhớ anh.
Hoặc là, nỗi nhớ ấy bắt đầu từ khi cô phát hiện ra, bao năm nay mình luôn được anh che chở.
Hoặc là, nỗi nhớ ấy bắt đầu từ những hiểm nguy không ngờ đến.
Cũng có khi nỗi nhớ ấy bắt đầu từ giây phút anh xuất hiện trong gương.
Cô phát hiện ra, thực ra, mình luôn nhớ anh.
Cuối cùng, khi cô chỉ còn mỗi chiếc quần nội y thì đã bị anh bế bổng lên, ném vào chiếc giường trong phòng ngủ.
Trước đó, bác giúp việc chỉ bật giúp đèn sàn và đèn góc ban công, ánh đèn vàng bị chụp trong lồng đèn mờ ảo hư vô.
Trên chiếc giường lớn mềm mại, cả cơ thể cô như lún sâu trong đó, còn Thẩm Trì nửa quỳ nửa ngồi trước mặt cô. Chiếc áo của anh đã bị cởi phăng, chỉ còn lại lồng ngực trần với vết sẹo dài, dường như nó kéo dài tận đến eo. Thực ra, vết sẹo đã trở nên rất mờ nhạt. Đó là vết sẹo mà rất nhiều, rất nhiều năm trước, cô đã tự tay băng bó cho anh.
Dưới ánh đèn mờ ảo, cô không kìm được đưa tay chạm vào vết sẹo đó, giống như đang mò mẫm ký ức từ xa xưa, rất nhiều cảm xúc chợt ùa về. Anh đã cúi người xuống, cả cơ thể bao trùm lấy cô, tiếp tục thân mật hôn cô.
Hai cơ thể từ từ dán chặt lấy nhau.
Cuối cùng, động tác của anh chậm lại, không còn dồn dập như lúc mới bước vào cửa nữa. Lúc này, cả người cô đều nằm gọn trong lòng anh, bị chiếm hữu hoàn toàn, ở trong vòng ôm tuyệt đối an toàn, đón nhận những vuốt ve dịu dàng của anh.
Cuối cùng, khi tất cả đã kết thúc, anh vén tóc mái còn ướt đẫm mồ hôi chưa kịp khô của cô, hỏi, “Em có muốn đi tắm không?”
Giọng anh trầm khàn mà hấp dẫn vô cùng. Còn cô, lâu lắm rồi không làm chuyện ấy, thật sự rất mệt. Cô chỉ có thể nằm trong chăn, lắc đầu kiệt sức theo bản năng, mắt cũng không muốn mở ra. Anh khẽ cười, “Anh bế em đi nhé!”
Khi Thừa Ảnh được bế lên khỏi giường, cô mới phát hiện chân tay mình mềm nhũn, chẳng còn chút sức lực nào nữa. Kết quả, không những được Thẩm Trì bế vào nhà tắm, cả chuyện tắm rửa sau đó cũng do một tay anh hoàn thành.
Điều này, trước đây cũng đã từng xảy ra.
Bây giờ, tất cả được lặp lại, nhưng cảm giác trở nên thật khác biệt.
Không ngờ, Hà Tuấn Sinh xen vào lại trở thành một cơ hội cho cô và anh.
Cô bỗng có cảm giác không nên nhớ lại chuyện không vui trước đó nữa.