Thanh Hoa nhìn trợn tròn mắt, nào ngờ Điền Chân trông như một a tỷ nông thôn bình thường, công phu quyền cước vậy mà lợi hại như vậy, vừa rồi đánh sáu người, con mắt cũng không nhìn thấy rõ đã thấy người ngã một đống.
Bị đánh ngã cũng không bị thương, chưa đầy một phút đã bò dậy, mấy người xếp hàng thật lâu, nhìn thấy khô dầu tới dây vậy mà bay đi mất nên không cam lòng, nhưng Điền Chân liếc nhìn, đáy mắt mang cỗ sát khí doạ người, sáu người không dám la lối nữa, tiện nghi cho mấy người xếp hàng đẩy hàng lên.
Thanh Hoa thấy cô ứng phó tốt liền trực tiếp đi mấy cửa hàng khác, quả nhiên không đến bao lâu, Điền Chân đã đẩy sạp hàng về, cô cũng không cần dừng chân, Thanh Hoa liền cùng cô sánh vai đi đến Đại Hà
Nhìn Điền Chân thuần thục đẩy sạp hàng lên thuyền, Thanh Hoa ở một bên chậc chậc lên tiếng " Không nghĩ Điền gia a tỷ đúng là có thân thủ, ta vẫn không nhìn ra, thật sự là thất kính thất kính" Nàng học giang hồ nhân sĩ chắp tay thở dài, hướng Điền Chân nửa thật nửa giả làm nghi thức xã giao.
Điền Chân bị nàng làm như thế mà cười trả lời " Tiểu nữ tử không cần đa lễ" Nói xong cô cũng ổn định xong sạp hàng trên thuyền, liền hướng Thanh Hoa vươn tay, đem người nhẹ nhàng linh hoạt đỡ lên thuyền.
Thanh Hoa đã sớm quen để Điền Chân đỡ nàng lên thuyền, thuyền này lơ lửng lắc lư trên nước, nàng cũng không muốn té xuống nước, mấy ngày nay trời lạnh, nước sông lạnh như băng " A tỷ một thân công phu học ở đâu? ta còn tưởng rằng a tỷ chỉ biết đánh cá"
Điền Chân trượt lên thuyền mới trả lời " Tự nhiên biết"
Cô không cho Thanh Hoa hỏi quá nhiều, đưa tay đem hộp văn tiền kiếm được hôm nay đưa cho nàng, Thanh Hoa thấy một hộp đầy tiền con mắt liền sáng lên, bắt đầu phân chia, thật không có truy đến tận cùng
Thanh Hoa đoán chừng mấy ngày thiếu lương thực cạn kiệt làm cho sợ hãi, mỗi lần lên thành liền kiềm không được mua đồ ăn thức uống về, vừa đi vừa về cũng khiến người trong thôn chú ý tới, Thanh Hoa lần này xem ra không có bị điên, thật có biện pháp kiếm tiền, Thanh gia thỉnh thoảng bay ra mùi thịt không lừa được ai.
Lúc này liền có người tiến đến tìm hiểu, Thanh Hoa biết những người này không có ác ý liền nói " Cũng không có gì, chỉ làm vài món ăn đem lên thành buôn bán, bán rất tốt" nàng cười tủm tỉm nói
"úc, thật sự là quá tốt rồi " Người kia mặt mày nhăn nhúm, cũng không hỏi nhiều.
Thanh Hoa sau khi trở về liền thấy Điền Thiện cùng Ngô Uyển chụm đầu vào một chỗ, tay chân nhỏ nhắn táy máy cầm bút lông học viết chữ, trong phòng đã có không ít đồ mới, những gia cụ này đều là Điền Chân làm cho nàng, không còn là căn nhà chỉ có bốn bức tường cùng bộ bàn ghế, chính là Điền gia cùng Ngô gia sát vách cùng nhau ăn cơm cũng không sợ không có ghế ngồi.
Ngồi xuống nhìn bọn nhỏ viết chữ, Thanh Hoa không thể không tán thưởng lực học của bọn họ, nàng dạy cho hai đứa nhỏ những chữ cần thiết để luyện tập, sai chỗ nào đều tận tình chỉ ra, vậy mà lần sau cũng không tái phạm, gần đây cầm bút lông viết chữ càng ra dáng.
Thanh Hoa hỏi " Hôm trước viết mươi hai trang, hôm qua viết mười chín trang, hôm nay viết mấy trang nữa mới đủ bốn mươi lăm trang?" Nàng gần đây yêu thích dạy toán cho bọn nhỏ.
Hai hài tử hiện tại kiểm tra viết chữ cũng là kiểm tra học toán, dùng ngón tay đếm nửa ngày, Thanh hoa nhìn hai đứa đếm số, đáng tiếc ngón tay kia thực tế không nhiều, làm sao tính đủ.
Thanh Hoa chống cằm nhìn hai hài tử tính đến lông mày nhíu cùng một chỗ, không cho các bé đáp án mà quay đầu nói với Điền Chân " Chúng ta mua hai bàn tính cho hài tử đi"
Thanh Hoa gật đầu, hồi tưởng lúc mình còn bé từng học thêm khoá bàn tính luyện ngục " Dạy hài tử là được"
Điền Chân không nói lời nào hồi lâu, chỉ là nhìn Thanh Hoa, Thanh Hoa cũng không phát hiện dị trạng, chỉ là nhìn đầu ngón tay thắt nút, mới yếu ớt trả lời " Ta đi mua"
Lúc này bên ngoài một trận ầm ĩ, đem lực chú ý câu đi, Thanh Hoa cùng Điền Chân đi vào viện tử bên cạnh xem có chuyện gì, liền thấy một đám người bu đông, một đường từ dưới núi chuyển vào trong thôn.
Thanh Hoa nhìn xa xa không rõ ràng lắm, lại nghe Điền Chân thấp giọng nói " Xảy ra chuyện" Thanh âm kia rất gần, khiến trái tim Thanh Hoa cũng nhảy lên mấy nhịp
Còn chưa kịp suy nghĩ, Ngô thẩm bên trong nhà liền xông ra ngoài, lúc này đội nhân mã đã đi tới gần, Thanh Hoa mới nhìn ra đó là Ngô La, đại nương tử của Ngô thẩm, đúng là bị người ta mang từ núi xuống.
Ngô La hái thảo dược trên núi rồi đem vào thành bán, gần đây Ngô thẩm giật mí trái, biết là có chuyện xảy ra.
Hái thảo dược không dễ dàng, lại là loại thảo dược nguyệt quý đều mọc ở những nơi nguy hiểm, Ngô La hôm nay thấy một gốc bề ngoài bình thường liền đi hái, không nghĩ lại bị trượt chân rơi xuống dốc núi, mấy người trong thôn đi ngang liền đỡ bà về, nhưng một chân đã gãy.
Ngô thẩm nhìn thấy liền bị dọa khóc, sau đó còn đối với Ngô La chửi ầm một trận, Thanh Hoa nhìn bà lúc này không bình tĩnh, tranh thủ thời gian tới nói " Vẫn là mau gọi đại phu đến xem Ngô đại nương xem sao!"
Chân gãy không phải chuyện nhỏ, Thanh Hoa nhờ Điền Chân vào thành đi mời đại phu tới.
Đại phu sau khi xem liền lắc đầu nói " Không đến nổi nguy đến tính mạng nhưng sau này sẽ bị cà thọt, chữ khỏi cũng không đi nhanh"
Ngô La nghe thấy sắc mặt trắng bệch, chân cà thọt rồi làm sao lên núi, vậy trong nhà làm sao có bạc, lập tức không để đại phu xem bệnh " Chớ nói nhảm! chân của ta tự ta biết tình trạng, Điền Chân, mời người về!"
Mọi người khuyên ngăn bà, Ngô thẩm vừa vội vừa tức, cuối cùng vẫn là Điền Chân bóp cổ Ngô La, người này mới đột nhiên ngất đi không giãy dụa nữa.
Đại phu sau khi băng bó chân cho bà xong liền viết một đơn thuốc rồi mới đi, tiền xem bệnh là Thanh Hoa trả, người trong thôn thấy mọi chuyện kết thúc cũng không có gì liền giải tán, chỉ còn Ngô thẩm canh giữ bên giường, mặt ủ mày chau.
Kỳ thật, Ngô thẩm cùng Ngô đại nương đều không còn trẻ, tính toán cũng hơn sáu mươi, công việc nguy hiểm cũng không thích hợp để làm, nhưng người trẻ Ngô gia không biết đi đâu, chỉ còn một tiểu muội tử Ngô Uyển phải nuôi, Ngô La mới liều mạng ở tuổi này.
Hiện tại chân bị thương, những ngày tiếp theo không biết sống thế nào mới tốt.
Lát sau Ngô La tỉnh dậy thấy chân mình đã bị băng bó xong, động một cái cũng không được, liền ngã nằm xuống giường, thần sắc tuyệt vọng, cũng không ăn cơm uống nước, cứ như vậy mà nằm đó.
Duy trì được một ngày, Ngô thẩm không biết làm thế nào mới chạy đến tìm Thanh Hoa khóc lóc kể lể, bà bảo mắng muốn rách miệng, rụng mất lưỡi cũng không khuyên nổi, liền muốn nhờ xem người khác có thể thay bà mắng tỉnh Ngô La được không.
Thanh Hoa đi tới nhìn một chút, Ngô La liền nói " Thanh gia muội tử đừng khuyên ta, lúc này ta đã là một phế nhân, không muốn liên lụy thê tử cùng Ngô Uyển, đành phải chết đói một cách thống khoái...." chỉ hai ngày, tâm tình tuyệt vọng để Ngô La từ trước không nhiều nguyên khí đã hao mòn thành lão phụ hôi bại.
Không có cách nào nói thêm gì, Thanh Hoa lại lui ra, Ngô thẩm khóc đến mắt đều hoa, Thanh Hoa an ủi bà nói " Ngô thẩm yên tâm, ta sẽ nghĩ biện pháp giải quyết"