Thanh Hoa chọn lựa vài kiện màu sắc vui mắt nhất, nàng lật xem mấy món hàng này một chút, chỉ hơi sửa lại liền sẽ rất đẹp, lập tức hai tỷ muội kéo bàn gỗ duy nhất trong nhà.
Đem quần áo bày trên bàn, một bộ may thành váy dài, ở trên cũng không phối hoa văn phối sức gì, tối đa trên ngực chỉ thêu ba đoá hoa cho chút sáng sủa, dưới váy là loại váy dài xoè phổ thông, nhưng bởi vì chất vải không quá phù hợp, mặc trên người cũng không cho người ta cảm giác quá nhí nhảnh
Bộ y phục này tốn của Thanh Hoa ít nhất hai mươi văn tiền, đoán chừng là bộ y phục đẹp nhất trong thôn này rồi, một bộ áo ngắn rộng rãi thêm váy xoè, Thanh Hoa cũng không biết mình xuyên đến triều đại nào, cũng có thể là một thế giới khác, nhưng thẩm mỹ nơi này cần phải được cải thiện.
Nàng liền vơ vét những hồi ức lúc vào thành, y phục của những người trong thành cũng là dạng này, nhiều nhất khác biệt chính là chênh lệch về giá cả cũng loại đặc chế, lại thêm không quá nhiều biến hoá, tạo hình thực tế không quá đa dạng.
Đương nhiên cũng có thể Thanh Hoa trước không tiếp xúc quá nhiều người, nhưng yêu cầu cơ bản về y phục, Thanh Hoa hiện tại cảm thấy mình có chút đột phá!
Nàng tràn đầy phấn khởi cùng Thanh Hinh muốn tìm kim khâu, Thanh Hinh lấy dụng cụ trong phòng trực tiếp giao cho Thanh Hoa, một bao vải bố cũ mèm, bên trong có vài cây kim cùng một ống chỉ.
Thanh Hoa nhìn vải dư cũng không ít, xem ra là xa xỉ phẩm, vải này có thể so với áo trên người Thanh Hinh mặc mềm mịn hơn nhiều, đủ để Thanh Hoa thêu vài đoá hoa trang trí.
Nàng xé đầu váy một chút, thiếu nữa là cắt trúng ngón tay, Thanh Hinh bên cạnh một trận mồ hôi lạnh, Thanh Hoa liền cầm đồng hoa trong tay gập tới gập lui, làm thành hình dáng cái hoa rồi vá lấy nếp gấp.
Chỉ là quá trình này không thuận lợi lắm, Thanh Hoa vô luận kiếp trước hay là kiếp này đều rất dở việc may vá, thêu 2, 3 cái liền đâm kim vào ngón tay, nàng vội vàng ngậm ngón tay liếm vết thương, tránh cho máu rơi vào y phục.
Nhìn không được nữa, Thanh Hinh bu lại " Thân tỷ nghĩ muốn làm gì? để Hinh nhi làm cho, tỷ nói đi"
Thanh Hoa nghĩ đến nàng phải giải thích làm sao cho Thanh Hinh hiểu được, nhưng ngón tay của nàng cũng sắp thành cái rổ, đành ngoan ngoãn trả lại kim khâu cho Thanh Hinh, còn mình thì chỉ đạo may vá.
Cũng không phải là chuyên môn của nàng, nhưng xếp váy như thế nào nàng vẫn biết cách thêu một đôi bách điệp, hai bên khẳng định là đủ rồi, nàng nói đến va va chạm chạm, nhưng tóm lại là để Thanh Hinh nghe hiểu.
Thanh Hinh cúi đầu thêu nói " Suy nghĩ của thân tỷ thật kỳ quái, làm sao nghĩ tạo ra nhiều nếp gấp như vậy?"
"Liền thử một chút, có thể để cho y phục càng đẹp mắt hơn " Thanh Hoa kéo ghế ba chân trong nhà ngồi xuống
Lúc này Ngô thẩm đi vào, trên mặt có chút hỉ khí cầm hai kiện y phục, áo ngoài bị rách đến bắt mắt, xem ra mang sinh ý về cho các nàng.
Xem xét tình thế trong phòng lại nổi nóng " Thanh Hoa! con lại sai thân muội làm gì nữa!"
"Hiểu lầm!" Thanh Hoa biểu thị bị oan rồi.
"Thân tỷ, muội vá xong rồi, tỷ xem có phải tỷ muốn vá như vậy không" Thanh Hinh vừa đúng lúc vá xong, tốc độ nhanh chóng, thời cơ rất chuẩn để Thanh Hoa nháy mắt nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không tẩy được nỗi oan này.
Nhìn thẳng vào mắt Ngô thẩm, Thanh Hoa cầm y phục tới, còn có chút hồ nghi, làm sao vá nhanh như thế được, không nghĩ vải vóc chỉnh tề, đường may cũng thực đẹp, một bộ y phục lập tức có sức sống hơn rất nhiều " Ai chính là như vậy, tay của muội sao có thể nhanh nhẹn vậy!" quá khiếp sợ, công phu này tốc độ này, hoá ra thân muội nàng là thiên tài may vá sao?!
Thanh Hoa kinh ngạc ngẩng đầu, vừa đúng lúc đối mặt với ánh mắt khiển trách của Ngô thẩm " Thanh HInh đương nhiên là khéo tay, vì nuôi sống gia đình này mà nó vá bao nhiêu bộ y phục rồi? con thì hay rồi, không có việc gì lại kiếm thêm chuyện cho nó làm "
"Ngô thẩm không thể nói như thế, con đang tìm cách cải thiện cuộc sống mà" Nàng đẩy y phục ra trước mặt Ngô thẩm " Dì xem cái này, con để Thanh Hinh chỉnh váy thành dạng này, nhất định có thể đem bán lấy tiền!"
Ngô thẩm xem xét một hồi có thể hiểu, chỉ là nhìn thấy y phục lại muốn phát hỏa, mắt thấy há mồm lại muốn mắng, Thanh Hoa vội vàng dứt khoát quơ tay " Chớ mắng! Con sẽ sửa lại y phục cho thật đẹp mắt, Thanh Hinh Thanh Hinh! mặc lên cho Ngô thẩm xem đi!"
Sợ thân tỷ nhà mình bị Ngô thẩm đánh chửi, Thanh Hinh không dám chần chờ xông vào phòng đổi y phục rồi đi ra, vừa ra liền khiến Ngô thẩm sững sờ
Vẻ kinh diễm trên mặt Ngô thẩm khiến Thanh Hoa phi thường hài lòng, chỉ nghe Ngô thẩm nói " Đúng là đẹp mắt....cái này...chính là phương pháp mà Thanh Hinh nghĩ ra sao?"
"Không có, là ý tưởng của thân tỷ con, con chỉ dựa vào hướng dẫn của chị ấy mà may theo thôi" Thanh Hinh không có tranh công, ngược lại nói về Thanh Hoa tốt hơn chữ tốt " Thân tỷ thật lợi hại, nhìn y phục liền nghĩ ra cách trang trí,nhìn xem nhìn xem, mặc trên người thật dễ nhìn"
Thanh Hinh chưa hề mặc quần áo bên ngoài, lần đầu tiên mặc được loại tốt thì yêu thích không buông tay, bách điệp ở trên váy tăng thêm nét phong tình thanh lịch, phối hợp với khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Thanh Hinh, nhìn qua vô cùng đẹp mắt.
Ngô thẩm cũng phán một câu " Ai u, dạng này có thể khiến A tỷ trong thôn đều phát điên"
Thanh Hoa nghe xong lông mày dựng lên " Ai cho, không có con cho phép thì không có a tỷ nào được phép chảy nước miếng trước thân muội con"
Nói xong nàng liền đứng dậy hài lòng nhìn ngắm Thanh Hinh mấy vòng, càng nhìn càng hài lòng " Thanh Hinh, bộ y phục này liền tặng cho muội, rất thích hợp với muội, muội cũng không có được mấy bộ quần áo đẹp"
"Như vậy sao được! đây là thân tỷ muốn đem bán lấy tiền, muội, muội không thể mặc" nói xong Thanh Hinh liền nghĩ đi thay y phục.
Nhưng Thanh Hoa ngăn cản nàng " không sao, coi như thù lao tỷ cho muội, muội xem tỷ còn mấy bộ y phục cũ, một mình tỷ không sửa nhanh được, muội đến phụ tỷ sửa cho nhanh"
Nào biết vừa nói ra miệng Thanh Hinh vậy mà che miệng nở nụ cười, Ngô thẩm càng không khách khí cười to " Cùng nhau đẩy nhanh tốc độ sao? con ngoài việc đâm kim vào tay thì còn biết may cái gì? ai u lời nói này, thật sự là con chọc Ngô thẩm cười muốn xỉu"
Thanh Hoa tức hổn hển muốn phản bác, nhưng đúng là bị chế nhạo á khẩu không trả lời được, chỉ có thể căm giận cắn môi " Nếu như con không nghĩ ra cách, thì làm sao mà sửa được! nhiều thứ mặc trên người Thanh Hinh lại đẹp mắt như vậy!"
"Nếu thật có thể làm ra đẹp như vậy, thì đi vào thành bán" Ngô thẩm hiển nhiên không quá tin tưởng, bà vẫn đưa hai bộ y phục mùa đông " Cái này là của nhà Trần thẩm, khi nào sửa xong sẽ cho nửa bát gạo, cái này của Lý gia, có thể đổi một bát đậu.
Hai bộ y phục này đều khó vá, nhưng đổi lương thực coi như cũng nhiều, đoán chừng y phục hai nhà cũng muốn mau chóng vá để đợi đến mùa đông, cũng như cho hai tỷ muội Thanh gia chút lương thực, nửa bát gạo cùng bát đậu đều là món chính, ở thôn nhỏ nghèo khó càng thêm trân quý.
"Cám ơn Ngô Thẩm, con sẽ sửa y phục trước" Thanh Hinh cầm hai bộ y phục mùa đông, ở trên còn có rất nhiều miếng vá, một kiện dày bị rách đã vá rồi lại rách tiếp, làm thế nào cũng không nỡ bỏ.
Đưa tiễn Ngô thẩm xong, hai tỷ muội liền lấy hết y phục trong rương ra, Thanh Hoa xoay cổ tay