Buổi chiều hôm đó, trong lều của tổ tham mưu tác chiến, Mạnh và tổ tham mưu đang kiểm tra đối chiếu hải đồ của đám hải tặc và bản đồ vệ tinh trong máy tính, kết hợp cả địa hình mà Trần Nhân Tú và Xích Tử đã lẻn lên đảo, bí mật vẽ lại. Sau 2 tuần dằn vặt, Mạnh đã giảm cấp tốc 10 kg, hiện giờ hắn chỉ còn 70kg, cơ thể trông cũng khá chắc chắn. Tổ tham mưu và tổ tình báo ý kiến có chút trái ngược nhau
Tổ tham mưu, lấy Huỳnh Văn Nam, Lý Trung Trực cầm đầu cho rằng giống như đánh chiếm đảo liên việt, dùng ca nô chở bộ đội mạnh mẽ đổ bộ, sau đó tập trung tấn công đám hải tặc. Tổ tình báo lấy Trần Nhân Tú, Huyền Nhi cầm đầu đề nghị lợi dụng đêm tối, dùng tổ tình báo làm tiên phong diệt hết trạm canh, sau đó bất ngờ đổ bộ. Một điều bất ngờ là tên Xích Tử của tổ tình báo lại làm phán, kêu gào theo phe tham mưu, mạnh mẽ đổ bộ... Thật không hiểu tên này là Sát thủ kiểu gì, rambo chắc...
Cuối cùng, sau một hồi tranh cãi, Mạnh tuyên bố
- Lần này là lần hành động quân sự đầu tiên kể từ khi hội Liên Việt ra đời, bởi vậy tôi đề nghị mạnh mẽ đổ bộ, lấy thắng lợi lừng lẫy đánh dấu trang sử của hội, làm phấn chấn quân tâm, nâng cao sỹ khí
Cả đám tổ tham mưu tỏ ra vui mừng ra mặt, còn bên tổ trinh sát thì tỏ ra có chút chán nản, nhưng ngọn lửa chiến tranh cháy hừng hực trong măt đã bán đứng sự hưng phấn của họ. Mạnh bắt đầu điểm danh những người tham chiến và nhiệm vụ của họ
- Đội trưởng đội xung kích tiền tiêu Lê Trần Dũng. Thủy quân lục chiến Gia Bảo
- Có tôi – Dũng đứng dậy, hưng phấn kêu to
- Yes, sir! – Gia Bảo vẫn còn thói quen lúc trong quân đội Hoa Kỳ
- Cậu và Gia Bảo mang theo đội xung kích tiến hành mạnh mẽ đổ bộ, chiếm bãi cát. Đánh tiên phong chính là các cậu rồi
- Rõ!!! – Hai tên hiếu chiến gào thét đau cả mang nhĩ
- Tuấn Đồng, Xích Tử, Huyền Nhi, các cậu mang theo tổ trinh sát và tổ tình báo theo sau đội xung kích, đánh chặn các đợt phản công của bọn hải tặc, cố gắng tiêu diệt hoặc áp chế hỏa lực của địch, yểm trợ bộ đội đổ bộ
- Rõ!!!
- Tôi, Huỳnh Văn Nam, Phong Linh, Lý Trung Kiên cùng 30 chiến sỹ còn lại sẽ đổ bộ sau cùng, sau đó phối hợp tác chiến
- Rõ!!!
- Người qua đường A, Minh Tiến, các cậu ở lại trên đảo, tổ chức phòng vệ, ngăn ngừa những toán cướp biển khác tấn công. Chỉ cần không phải quân ta, bất kỳ ai mang theo vũ khí đều có thể toàn quyền xử lý!
- Rõ!!! – A và Tiến trả lời, dù có chút không bằng lòng.
- Tốt, mọi người lui xuống đi, Trần Tú, Bình ở lại
Mọi người lục tục rút lui về lựa chọn chiến sỹ cho ngày mai, chỉ còn lại Trần Tú và Bình ngồi lại, nhìn Mạnh đầy bất mãn. Im lặng một lúc, Bình không nhịn được nói
- Báo cáo!!!
- Có chuyện gì thế - Mạnh tủm tỉm cười hỏi
- Tại sao hành động lần này không có tên hai chúng tôi? – Bình chất vấn
Nhìn dáng vẻ nôn nóng cáu bẳn của hai người, Mạnh không nhịn được mỉm cười nói
- Các cậu không thể tham gia hành động lần này
- Tại sao?
- Tại vì...
- Báo cáo – Phong Linh tiến vào nói – Stephen đã tới, đang đợi ở bên ngoài
- Tốt – Mạnh gật đầu – gọi cậu ấy vào đi, sau đó cậu canh giữ ở ngoài, không cho ai lại gần
- Rõ!!!
Hai tên Tú và Bình nhìn nhau, không rõ là có chuyện gì, đợi đến lúc Stephen tiến vào, Mạnh mới chậm rãi nói
- Lần này, tôi giao cho 3 cậu 1 nhiệm vụ cực kỳ quan trọng, ảnh hưởng đến sự phát triển của chúng ta trong tương lai.
Dừng một chút, nhìn 3 người vẻ mặt nghiêm trọng, Mạnh nói tiếp
- Ngay đêm nay, các cậu hộ tống 3 người Việt, mang theo 5 lính trinh sát, 10 tên nô lệ lên tàu cướp biển về Việt Nam, kéo theo 1 ca nô. Tôi đã bảo Jame đổ đầy xăng cho các cậu rồi. Stephen sẽ làm giả giấy đinh cho các cậu, sau đó các cậu tìm cách tiến về Thăng long, phải làm sao đem được ca nô về giấu ở ven sông Hồng là tốt nhất. Nhiệm vụ của các cậu là tìm ra và theo dõi Hồ Nguyên Trừng. Sau khi xong hoạt động quân sự này, tôi sẽ đem tàu Quang trung về tiếp ứng cho các cậu. Nhớ rõ, nhiệm vụ tuy quan trọng, nhưng an toàn của các cậu là quan trọng nhất. Cẩn thận là bạn, tai nạn là thù
- Rõ!!! Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ - cả 3 tên hưng phấn kêu lên
- Tốt. Về chuẩn bị đi.
Đợi khi tất cả lui xuống rồi, Mạnh bắt đầu tra tìm tư liệu, gật đầu, lại lắc, lại gật... cuối cùng hắn cười đắc ý, ôm laptop đi về phía tổ tài chính kế toán...
-----------
Sáng sớm hôm sau, 50 người lính đứng thành 1 hình vuông trên bãi cát, nghiêm trang chỉnh tề. Tất cả đội mũ rơm rộng vành, lưng đeo thắt lưng lá dứa, quần áo thì vô cùng đa dạng, người mặc áo phông, người mặc sơ mi, màu sắc thì ... Đã thế lại còn kẻ đi dép lê, người đi giày da, kẻ đi dép xăng đan nữa... Mạnh cảm giác hơi có chút choáng váng vì “đội du kích” đa sắc màu này, âm thầm hạ quyết tâm phải bắt thêm nhiều tù binh, ít nhất cũng phải đủ để giải quyết vấn đề quân phục cho lực lượng vũ trang, không thể hoa hòe hoa sói như thế này được. Bên hông trái các chiến sỹ đeo một thanh Kanata, bên hông phải lủng lẳng nỏ tác chiến, vai đeo súng, lưng mang ba lô có chứa đạn dược, lương khô, và 1 cái hộp tên chứa khoảng 30 mũi tên. Sau lưng Mạnh là những thành viên còn lại của hội Liên Việt.
Mạnh hít một hơi thật sâu, rồi nói lớn
- Các anh em, lần này là lần hành động quân sự đầu tiên kể từ khi hội Liên Việt ra đời. Mục tiêu của chúng ta là một đám hải tặc Chân Lạp bẩn thỉu, lạc hậu, vũ khí thô sơ. Anh em có niềm tin chiến thắng bọn chúng không?
- Có!!! – Tiếng hô vang khắp bãi biển, khiến đàn chim trong rừng bay toán loạn.
- Tốt lắm.
Mạnh mỉm cười vừa ý, cùng lúc đó, Ngọc Vy bưng lên một cái khay phủ khăn màu đỏ. Lúc trao cái khay cho Mạnh, Vy ấp úng nói: “Cẩn thận nhé”. Mạnh khẽ gật đầu với nàng, quay lại phía các chiến sỹ, giở ra một lá cờ vuông vắn. Lá cờ có chiều dài 80x40cm, với 2 hình chữ nhật vàng và trắng ghép lại với nhau, ở giữa là hình một con rồng uốn lượn màu đỏ. Bên trên có 2 chữ rõ to Liên Việt, bên dưới là dòng chữ “Victory Is Ours”. Tất cả các chữ đều được thêu bằng chỉ đen
- Các anh em, đây là lá cờ đầu tiên của chúng ta, tôi gọi nó là Hiệu Kỳ Liên Việt. Màu trắng và màu vàng là màu da của các anh chị em trong hội, còn con rồng này, màu đỏ là màu máu, cũng là màu của chiến thắng. Các anh em có tin tưởng đem lá cờ này cắm lên đỉnh núi trên đảo của đám hải tặc không
- CÓ!!! – Tiếng hô lại một lần nữa vang lên
- Tốt lắm. Tôi ra lệnh, Xuất Phát!!!
Còn thiếu cái gì nhỉ... à, quân nhạc. Nhớ rồi, về phải thêm cái này vào chương trình. Quân phục, quân nhạc...
----------
Chưa đầy 1 tiếng sau, hòn đảo của bọn Hải Tặc đã xuất hiện trong tầm mắt của tàu Quang Trung. Qua ống nhòm, Mạnh có thể nhìn thấy bọn hải tặc nhốn nháo trên bờ biển. Hắn cười quay qua nói với Jame
- Thuyền Trưởng, chuẩn bị “Pháo”
- Damn’it. Thiết giáp hạm mà không xài pháo 320mm, lại sử dụng... máy bắn đá... Thật sự là... lố bịch – Jame chửi thề một câu, quay sang hạ lệnh cho thuyền viên chuẩn bị “pháo”
Quả thực là do thiếu thốn thuốc nổ, cộng thêm với chế tác đại pháo mất nhiều thời gian, Mạnh bàn với Kiên và Văn đem máy bắn đá gắn lên 2 bên của chiến hạm, sau đó chế tạo một ít lựu đạn. Hơn nữa, Mạnh còn nham hiểm bằng cách đem lựu đạn đặt vào trong 1 tấm lưới, bên trong có rất nhiều đá các loại, khi lựu đạn nổ tung, sức nổ sẽ đem đá vụn bắn ra gây sát thương phạm vi lớn. Một bên mạn thuyền có thể gắn được 12 cỗ máy bắn đá, chẳng khác gì chiến liệt hạm thế kỷ 17, chỉ khác là chiến liệt hạm bắn thẳng còn Thiết giáp hạm @@ bắn cầu vồng
- Báo cáo, pháo lề phải đã chuẩn bị xong – một thủy thủ chạy lại báo cáo
- Tốt lắm, tất cả chờ lệnh. Chuẩn bị, bắn
- Bắn!!!
Những pháo thủ nghiệp dư thi nhau châm ngòi dây cháy chậm, rồi gạt cần cho máy bắn đá bắn ra.
Mạnh và Kiên dùng ống nhòm quan sát uy lực của loại vũ khí lạc hậu này. 3 viên rơi xuống đất chìm nghỉm. 1 viên không nổ, nhưng cũng đè chết được 2 tên cướp biển xấu số. 6 viên còn lại có 4 viên nổ trên không, chỉ thấy đá văng tung tóe, cướp biển ngã xuống cả đám. 2 viên rơi xuống giữa đám hải tặc mới nổ, sức ép, mảnh đá vụn khiến bán kính 1m xung quanh vụ nổ không còn ai sống sót.
- Tiếp tục bắn – Mạnh hô lớn
Liên tục suốt 10 phút đồng hồ, 12 chiếc máy bắn đá bắn hơn 100 phát đạn pháo lên bờ, tiêu diệt đại bộ phận sinh lực địch.
Nhìn thấy trên bờ chỉ còn lẻ tẻ một ít hải tặc, Mạnh rút gươm hô lớn
- Đội xung kích tiền tiêu, tiến lên
Lập tức 2 chiếc cano chở 12 chiến sỹ đội xung kích lao thẳng vào bờ, lá cờ Liên Việt bay phấp phới trong gió, sắc màu đỏ trên nền vàng trắng nổi bật giữa không gian
Cano vừa cập bãi cát, các chiến sỹ đội xung kích tiền tiêu đã nhảy xuống, dựa vào ca nô che chắn, sử dụng nỏ Kiến Vằn hướng đám hải tặc bắn liên tục. Có mấy tên cướp ỷ vào võ nghệ cao cường, múa đao xông qua làn mưa tên của đội xung kích, thì đón chờ bọn hắn, hoặc là 1 viên đạn từ khẩu súng lục browning đeo bên hông của Dũng hoặc là 1 viên đạn từ khẩu súng colt của Gia Bảo.
Thấy đội xung kích đổ bộ đã thành công, Mạnh quay sang Xích Tử nói
Đợi cho Xích tử xuống cano, Mạnh cũng sửa sang lại trang bị, cùng 20 người xuống cano lên đảo, trên thuyền Quang Trung chỉ còn lại Jame và 10 thủy thủ ở lại bảo vệ thuyền.
Sau một trận pháo kích tẩy lễ, đám hải tặc trên đảo chẳng còn lại bao nhiêu, lúc Mạnh lên đến đảo, chỉ còn lại 100 tên quỳ trên mặt đất, run run giơ lên 1 lá cờ trắng
Sau khi thu xếp tù binh, còn đám thương binh hải tặc, nếu chỉ bị thương nhẹ thì có thể băng bó sơ qua, còn nếu bị thương nặng, dưới chủ nghĩa nhân đạo, một nhát đao kết thúc cuộc đời đau khổ. Dù sao như vậy còn nhân đạo hơn là để mặc bọn chúng chết vì mất máu, thuốc men không có kiểu gì bọn họ cũng phải chết.
Lần này chiến đấu thu được gần 1 tấn lương thực các loại, mấy hòm vàng bạc châu báu, một ít thuốc nổ đen, bắt tù binh 150 tên cướp biển và người nhà, giải cứu con tin 46 người, trong đó có 20 cô gái. Tù binh và con tin được bố trí ở dưới hầm chiến hạm quang trung, chiến lợi phẩm được chất lên thuyền hải tặc, những chiếc thuyền này lại được buộc vào chiến hạm Quang Trung, sau đó mọi người lên tàu, hướng đến hòn đảo có tên Thobulai, nơi ở của gần 2000 tên hải tặc.