Ngu Thiếu Huy trở về, ngày Quốc khánh được sắp xếp kín lịch, Ngu Thiền cũng không có thời gian của riêng mình, Ngu Thiếu Huy muốn tự lái lái xe du lịch đưa bọn họ đi ngoài tỉnh chơi. Ngu Thiền cực ghét ngồi xe, nhất là đi xa một chút, không chỉ là chân đau mông đau, cô còn hơi say xe.
Trên đường đi, Lâm Mạn và Ngu Thiếu Huy thay phiên nhau lái, hai anh em ngồi ở hàng ghế sau, lúc đầu Ngu Thiền còn tràn đầy hứng thú, đi được nửa đường cô cũng không chịu nổi nữa, tựa vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lâm Mạn từ gương chiếu hậu trong xe thấy sắc mặt Ngu Thiền không ổn lắm, nhớ tới Ngu Thiền bị say xe, bèn nói: "Tân Cố, chăm sóc em nhé, em đang không thoải mái.”
Ngu Tân Cố: "..."
Thực ra Ngu Thiền không ngủ, chỉ là hơi khó chịu, không muốn nói chuyện cũng không muốn mở mắt, cô nghe được lời của Lâm Mạn, thế nhưng cũng không muốn bị Ngu Tân Cố 'chăm sóc', bèn giả vờ ngủ, nghiêng đầu về phía cửa sổ xe.
Ngu Tân Cố đang định ngồi xuống, nhìn động tác nhỏ này của Ngu Thiền, nhất thời cũng không muốn làm chuyện cố hết sức cũng không lấy lòng được này nữa.
Lâm Mạn thấy thế đành phải dừng xe bên lề đường, bảo Ngu Thiếu Huy lái xe, tự mình xuống hàng ghế sau chăm sóc Ngu Thiền. Ngu Thiền tựa vào người Lâm Mạn, có dễ chịu hơn đôi chút, đến khu phục vụ, Ngu Thiền xuống xe rồi đi thẳng vào toilet nôn mửa, Lâm Mạn đau lòng muốn chết.
Dọc đường đi, phần lớn thời gian đều là Ngu Thiếu Huy lái xe, ở khu dịch vụ Lâm Mạn mới lên lái thay ông, Ngu Thiếu Huy thấy sắc mặt Ngu Thiền trắng bệch, nên định xuống hàng ghế sau chăm sóc con gái. Vừa định lên xe, Ngu Tân Cố bèn bám lấy cửa xe nói: "Cha ngồi ghế phụ đi, để con ngồi ghế sau cho.”
"Cũng được, để cho cha con nghỉ ngơi một chút, vậy con cũng phải chăm em cho tốt đấy nhé." Lâm Mạn dặn dò.
Khóe miệng Ngu Tân Cố giật giật, giọng điệu không kiên nhẫn: "Con biết rồi.”
Ngu Thiền cảm thấy mình không cần anh chăm sóc, cô vừa mới nôn, hiện tại dễ chịu hơi đôi chút, nhưng vẫn khó chịu, không muốn nói chuyện, nên nhắm mắt nghỉ ngơi, không muốn đáp lại Ngu Tân Cố chút nào.
Ngoài miệng Ngu Tân Cố đồng ý, nhưng anh chưa bao giờ là người biết săn sóc cho người khác, cũng không biết phải chăm sóc như thế nào, chỉ khẽ tới gần Ngu Thiền rồi ngồi xuống, không giống mỗi người ngồi một bên như trước nữa.
Ngu Thiền nghiêng đầu ra ngoài cửa sổ, xe khởi động không bao lâu đã ngủ thiếp đi.
Ngu Tân Cố đeo tai nghe cúi đầu chơi game, rẽ một cái, bên phía vai trái có một cái đầu nhỏ nghiêng sang, đè đứt cả dây tai nghe của anh.
Ngu Tân Cố nghiêng đầu nhìn thủ phạm đang ngủ say sưa, có chút không nói nên lời.
"Khoát áo khoác cho con bé đi, đừng để em gái bị cảm lạnh." Ngu Thiếu Huy nhắc nhở.
Ngu Tân Cố nhìn quần áo bên cạnh, phía trên cùng là áo khoác của anh, Ngu Thiền ở cửa xe bên phải, anh đưa tay lấy, lại phát hiện áo khoác của Ngu Thiền bị cửa xe kẹp lại, không kéo ra được. Anh nhíu nhíu mày, đành phải lấy cái của mình ra cho Ngu Thiền.
Trận game đang đến hồi gay cấn thì anh lại xao nhãng, trong nhóm đều đang mắng anh.
"Đệt! Anh Ngu, vừa rồi anh có chuyện gì vậy? Còn thiếu chút nữa thôi!”
Ngu Tân Cố nhìn Ngu Thiền tựa vào vai trái anh, trả lời: "Mạng yếu, rớt mạng, không chơi nữa.”
Nói xong, anh tháo tai nghe ra. Có thể là do động tác của anh hơi mạnh, Ngu Thiền tựa vào trên người anh cũng theo cánh tay anh trượt xuống.
Lâm Mạn liếc mắt từ gương chiếu hậu: "Em gái con ngủ như vậy không thoải mái đâu, con để cho em nằm thẳng, ngủ trên đùi con sẽ dễ chịu hơn một chút.”
Ngu Tân Cố vẻ mặt cạn lời, hầu hạ tổ tông à!
Anh dịch sang bên cạnh, Ngu Thiền thuận thế ngả vào ngực anh.
"Anh ơi."
Ngu Tân Cố có hơi giật mình, cho rằng mình nghe nhầm, mãi cho đến khi người trong lòng anh lại nhẹ nhàng kêu một tiếng 'Anh ơi', anh mới xác định mình không nghe lầm.
Anh cúi đầu nhìn về phía người trong ngực, nhưng thấy hai mắt Ngu Thiền nhắm nghiền, mặt trắng đến độ không còn chút khí huyết, lại dụi dụi vào ngực anh, tựa như đang tìm tư thế thoải mái.
Thấy ma rồi!
Hô hấp của Ngu Tân Cố nghẽn lại.
Lâm Mạn cười nói có phần hơi ghen tỵ: "Chà! Con xem em con đối xử với con tốt biết bao, ngủ say rồi mà vẫn còn gọi con, sao lại không thèm gọi mẹ chút nào nhỉ!”
"Xì... Ai cần đâu ạ? Có khi là định mắng con ấy!” Ngu Tân Cố ra vẻ khinh thường mà nói, khóe miệng lại có chút đắc ý.
Chân Ngu Thiền bị gập, ngủ ở tư thế này lâu chân sẽ bị tê, Ngu Tân Cố chần chừ vài giây, thật cẩn thận dịch sang bên phải, nửa ôm nửa kéo Ngu Thiền lên ghế sau, cơ bản có thể nằm.
Sau đó, anh lại đắp áo khoác cho cô, áo khoác của anh rộng rãi, có thể che chân Ngu Thiền.
Hoàn toàn trái ngược với vẻ lạnh lùng xa cách bình thường, cô gái nhỏ trước mắt vừa đáng yêu vừa mềm mại, ngay cả thanh âm cũng giống như đang làm nũng, càng quá đáng hơn là cô còn đang chui vào trong ngực Ngu Tân Cố, không khác gì một con mèo con dính người.
Cho tới bây giờ Ngu Tân Cố chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của Ngu Thiền, nhất thời mềm lòng hơn chút, đưa tay sờ sờ đầu cô. Mái tóc dưới lòng bàn tay vừa mảnh vừa mềm, khiến người ta muốn thêm vài cái.
“Anh ơi... Anh ơi..."
Ngu Thiền ôm anh thật chặt, hết lần này đến lần khác gọi 'anh ơi'.
Cuối cùng Ngu Tân Cố cũng không giả vờ nổi nữa, đáp một tiếng: "Ừ, anh ở đây. Ngoan, ngủ một giấc là được rồi.”
Ngu Thiền lại lẩm bẩm một câu, mơ hồ không rõ, Ngu Tân Cố không nghe rõ, anh cúi đầu, chần chờ một chút, đưa tay vén tóc Ngu Thiền ra sau tai.
Mái tóc lộn xộn được vén ra, để lộ một gương mặt thanh tú trắng nõn, mi dài bị nước mắt thấm ướt, trông cực kỳ đáng thương.
Ngu Tân Cố bừng tỉnh mới phát hiện đây là lần đầu tiên anh cẩn thận nhìn Ngu Thiền như vậy, họ hàng trong nhà đều nói Ngu Thiền lớn lên cực kỳ giống Lâm Mạn, nhìn như thế này quả thực mặt mũi rất giống, tinh xảo xinh đẹp.
Lâm Mạn thỉnh thoảng để ý hai anh em ở hàng sau, không khỏi vui mừng nói: "Tình cảm của hai anh em mấy đứa tốt như vậy từ khi nào thế? Có vẻ như mẹ hiểu lầm rồi.”
Ngu Tân Cố không muốn trả lời câu hỏi này, có quỷ mới biết nội tâm Ngu Thiền không được tự nhiên như vậy, thì ra cô cố ý giả vờ lạnh lùng.
Quả nhiên rất biết giả vờ!
Ngu Tân Cố nghĩ vậy, lại cảm thấy những chống đối và lạnh lùng trước đó của cô lại đáng yêu biết bao.
Ngu Thiếu Huy cũng mở mắt ra, tiếp một câu: "Máu mủ tình thâm mà, làm gì có anh em ruột thịt nào lại không thân thiết?”
Có lẽ là vậy nhỉ?
Ngu Tân Cố có phần không chắc chắn mà nghĩ vậy.
Giấc ngủ của Ngu Thiền kéo dài hẳn ba tiếng, mãi cho đến khi bọn họ ra khỏi cao tốc, Ngu Thiền mới tỉnh lại. Cô vừa mở mắt đã đối diện với khuôn mặt Ngu Tân Cố, hơn nữa còn là góc nhìn từ dưới lên trên, cô sợ tới mức vội vàng dời về phía sau.
Ngu Tân Cố thuận tay giữ chặt cô, đỡ cô ngồi dậy, câu đầu tiên khi mở miệng là hỏi: "Đã khá hơn chút nào chưa?”
Ngu Thiền còn đang mê man, còn có chút mơ màng, Lâm Mạn ở hàng ghế trước cười nói: "Tiểu Thiền, cả chặng đường đều là anh chăm sóc con đấy, thì ra lúc mẹ không có ở đây, các con đã có thể chung sống hoà hợp vậy rồi.”
Trong đầu Ngu Thiền đầy dấu chấm hỏi, ý thức được vừa rồi mình ngủ trên đùi Ngu Tân Cố, nhất thời cả người đều không được tự nhiên.
Ngu Tân Cố cúi đầu xoa xoa đôi chân bị Ngu Thiền nằm đến tê dại, không kiên nhẫn chuyển đề tài: "Còn bao lâu nữa mới đến khách sạn ạ?”
"Còn có mấy cây nữa là tới rồi, hai anh em các con thật đúng là kỳ quặc giống nhau." Lâm Mạn cười nói.
Ngu Thiền ngồi xe không thoải mái, cũng không có tâm tình truy vấn, nên mệt mỏi chờ xuống xe hít thở không khí.
Ngu Thiếu Huy và Lâm Mạn đều cực kỳ quan tâm Ngu Thiền, thấy tình trạng của cô không tốt thì nghỉ lại trong thành phố một đêm, chiều hôm sau mới xuất phát đi điểm tham quan. Hiếm khi Ngu Tân Cố không nói lời ghét bỏ như lần này, thi thoảng còn có thể chủ động giúp cô lấy đồ, khiến cho Ngu Thiền cũng nghi rằng Ngu Tân Cố đã biến thành người khác.
Khu thắng cảnh này không quá nổi tiếng, nhưng du khách cũng không hề ít, phong cảnh trên đỉnh núi cũng không tệ, Lâm Mạn và Ngu Thiền đều chụp rất nhiều ảnh, Ngu Thiếu Huy chính là nhiếp ảnh gia chuyên trách của các cô.
Ngu Tân Cố vô cùng thối rắm, mang theo gậy selfie, một mình vui vẻ, còn gửi bạn bè.
"Tân Cố lại đây, chúng ta qua đây chụp ảnh gia đình." Lâm Mạn gọi.
Ngu Tân Cố đi qua, Ngu Thiếu Huy nhờ người qua đường chụp giúp. Sau khi chụp xong, Lâm Mạn lại nói: "Hình như con và em gái còn chưa từng chụp ảnh chung, phong cảnh nơi này không tệ, chụp chung một tấm đi.”
Ngu Thiền không được tự nhiên kéo Lâm Mạn: "Mẹ ơi, chụp chung đi ạ, mẹ đứng ở giữa, con đứng bên cạnh mẹ.”
Lâm Mạn thuận tay đẩy Ngu Tân Cố đến bên cạnh Ngu Thiền: "Các con chụp trước.”
Vẻ mặt Ngu Tận không còn gì luyến tiếc, cứng ngác chụp ảnh chung với Ngu Tân Cố.
"Tiểu Thiền, sát lại anh con hơn chút nữa nhé." Ngu Thiếu Huy chỉ huy.
Ngu Thiền không nhúc nhích, Ngu Tân Cố suy nghĩ một chút bèn nhích sang cô một chút, anh hơi cúi người xuống, một tay đặt lên vai gầy của Ngu Thiền.
Ngu Thiền đột nhiên mở to hai mắt, Ngu Thiếu Huy nhân cơ hội ấn nút chụp.