Nếu nói hai người bọn họ có chuyện không vui với nhau thì thật ra cũng không có. Điểm số của Ngu Tân Cố tốt, anh đang học ở lớp thực nghiệm; điểm số của Bùi Vân Sơ ở mức trung bình thấp, học ở lớp thường, vị trí các tầng khác nhau, không có đối đầu chính diện.
Chắc hẳn khi mọi người bắt đầu bàn tán xem ai mới là hot boy của khoa thì hai cái tên Bùi Vân Sơ và Ngu Tân Cố mới gắn liền với nhau. Hai người họ đều có chiều cao tương đương nhau, một người thì hào khí, người còn lại thì tuấn tú, mỗi người mang một vẻ đẹp riêng.
Hai anh chàng điển trai từ nhỏ đã được khen ngợi rất nhiều, ban đầu họ cũng không để ý lắm đến những đánh giá này.
Nhưng trong đại hội thể thao và trận đấu bóng rổ của trường vào năm ngoái, Ngu Tân Cố đã bị Bùi Vân Sơ đánh bại. Kể từ đó, lớp thực nghiệm Một luôn phấn đấu dành vị trí đầu tiên nhìn không vừa mắt mấy người học dốt bên lớp Mười Bốn, cứ như nước với lửa.
Phe cánh hai bên bắt đầu so xem hot boy lớp nào đẹp trai hơn, điểm số tốt hơn và gia cảnh ‘trâu’ hơn. Mấy lời bàn luận này bị truyền qua các lớp, diễn đàn trường học cũng bay đến các loại tag khác nhau.
Hơn nữa, scandal ‘tình tay ba’ giữa Chương Tử Hàm và hai hotboy của khối được lan truyền huyên náo ồn ào khiến mối quan hệ càng thêm kỳ diệu.
Bùi Vân Sơ đang đi xe đạp, trong khi Ngu Tân Cố đang đợi đèn giao thông bên kia đường, tầm mắt giao nhau.
Đèn đỏ trên vỉa hè chuyển sang màu xanh, Bùi Vân Sơ nhanh chóng đi qua Ngu Tân Cố trên chiếc xe đạp của mình, cũng không nhìn anh.
Trong lòng Ngu Tân Cố hơi buồn bực, anh nhớ rõ hình như Bùi Vân Sơ sống trong khu biệt thự Hoa Khê, làm sao có thể gặp cậu ta ở đây?
Ngu Tân Cố trở về nhà, Lâm Mạn vừa nấu cơm xong, kêu hai anh em đi ăn tối: “Con trở về đúng lúc đấy, Tiểu Thiền cũng vừa về đến nhà. Tiểu Thiền, lại đây. Hôm nay, mẹ nấu món sườn hầm cà chua vừa bổ dưỡng vừa ngon miệng.”
Xương sườn hầm cà chua quả thật rất ngon nhưng Ngu Thiền không ăn mấy miếng, hôm nay ăn quá nhiều thịt xiên và thịt heo chiên giòn, bây giờ bụng đã no căng rồi.
Thấy cô không muốn ăn, Lâm Mạn không khỏi lo lắng: “Tiểu Thiền, hôm nay có chuyện gì sao? Không thích ăn?”
“Trưa nay con ăn no rồi, còn chưa đói.”
“Ôi, cái con bé này chính là ăn uống không được. Thảo nào ăn mãi cũng không lớn. Buổi trưa con ăn bao nhiêu? Nhìn anh của con xem, con ăn chút cái này cho dù nó có ăn no cũng có thể ăn thêm đó.”
Ngu Tân Cố:... Nói sao mà anh giống như thùng cơm vậy.
“Không thì con đi vận động nhiều hơn đi. Đừng có suốt ngày nhốt mình đọc sách ở trong phòng. Học tập là quan trọng nhưng cơ thể càng quan trọng hơn. Con cứ như vậy sẽ ảnh hưởng đến phát triển đấy. Chờ tuần sau mẹ làm xong công việc, mẹ sẽ đưa con đến bệnh viện để kiểm tra xem có phải dạ dày có vấn đề không.” Lâm Mạn lo lắng nói.
“Mẹ, không cần…”
“Ăn không được thì để bị đói hai bữa là được thôi.” Ngu Tân Cố không nhìn được mẹ mình cứ chuyện bé xé ra to.
Lâm Mạn tức giận cười: “Sao con không nhịn đói hai bữa thử xem? Sau này con ra ngoài chơi bóng rổ thì dẫn em con đi cùng. Em con gầy thành như vậy, con làm anh nên đưa nó đi tập thể dục nhiều hơn.”
Ngu Tân Cố không biết nên nói gì: “Biết rồi ạ! Còn để cho người ta ăn không?”
Ngu Thiền biết anh chỉ đang nói chuyện tùy tiện thôi, cũng không để ý đến Ngu Tân Cố, chỉ cúi đầu ăn một miếng canh xương sườn.
Ngu Thiền cũng bắt đầu những ngày học bù trong kỳ nghỉ, cô rất hưởng thụ quá trình học tập, cuối cùng thì cũng không có việc gì khác để làm ngoại trừ việc học. Chắc vì trước đây đã chịu nhiều cực khổ nên bây giờ cô mới trân trọng mọi thứ đến vậy.
Đã là cuối tháng bảy, lớp 12 cũng đã được nghỉ hè. Ngu Thiền muốn tiếp tục đến lớp dạy thêm để học bù. Lâm Mạn lại cảm thấy cô học hành quá vất vả nên bảo cô ở nhà nghỉ ngơi một tháng.
Tháng tám, Lâm Mạn phải đi công tác, nơi đi cũng khá xa, có thể sẽ hoãn lại khoảng mười ngày. Quanh năm Ngu Thiếu Huy đều đi công tác ở ngoài, cũng chưa trở về. Trước khi đi, bà lo lắng nhất là Ngu Thiền, vì vậy cô nhiều lần nói với Ngu Tân Cố: “Mẹ không có ở đây, con phải chăm sóc em gái thật tốt, mỗi ngày đều đặn ăn ba bữa, đừng để nó bị đói…”
Ngu Tân Cố thật sự không biết phải nói gì: “Biết rồi ạ.”
“Đừng chỉ có biết ở ngoài miệng, đừng có ngày nào cũng ăn cơm hộp. Tiểu Thiền vốn đã gầy, không có dinh dưỡng gì, ảnh hưởng nó phát triển. Trong tủ lạnh còn có xương sườn gà vịt. Con không biết nấu thì hầm đi, nhớ hầm cho em con ăn hàng ngày đấy…”
Lâm Mạn dặn dò rất kỹ, Ngu Tân Cố không chút biểu cảm: “Nó kén ăn như vậy, mẹ cho nó ăn sơn hào hải vị cũng vô ích.”
“Nói chuyện kiểu gì thế hả? Tiểu Thiền sao có thể kén ăn như con? Lúc nhỏ con không ăn cái này con không ăn cái kia, bây giờ con không nhớ rõ sao?”
“...”
“Đừng lúc nào cũng nghĩ ra ngoài chơi mà để em gái ở nhà. Dù muốn đi chơi thì cũng phải đưa em đi cùng. Nó ở nhà một mình không an toàn.”
Ngu Tân Cố:... Anh cũng không biết ở nhà có gì mà không an toàn!
Lâm Mạn cũng đã nói chuyện với Ngu Thiền rất nhiều, yêu cầu cô nghe lời Ngu Tân Cố.
Ngày đầu tiên Lâm Mạn rời đi, hai anh em sống yên ổn ở trong nhà. Vì thời tiết quá nóng nên Ngu Tân Cố không ra ngoài chơi, cả ngày ngồi chơi điện tử trên ghế sô pha, còn Ngu Thiền thì đang đọc sách trong phòng mình.
Buổi trưa, hai người ăn đồ ăn thừa mà ngày hôm qua Lâm Mạn làm, sau khi Ngu Thiền ăn xong thì trở về phòng.
Ngu Tân Cố nhìn chén đũa trên bàn, trong lòng cảm thấy hơi cấn - Anh còn tưởng rằng Ngu Thiền sẽ chủ động rửa bát.
Thường thì sau bữa tối, Ngu Thiền sẽ giúp Lâm Mạn dọn dẹp chén đũa, ở trước mặt Lâm Mạn, Ngu Thiền luôn ngoan ngoãn, hiểu chuyện và siêng năng, cũng khó trách Lâm Mạn lại thích cô đến vậy.
Sao trước mặt anh con bé này cứ như khúc gỗ vậy?
Anh không phải một hai phải bắt Ngu Thiền rửa chén nhưng nghĩ đến con bé này còn không nói một lời khách sáo, lòng Ngu Tân Cố cảm thấy rất khó chịu.
Chẳng lẽ con bé này là người hai mặt sao?
Ở nhà cả ngày, chỉ có Ngu Tân Cố ở trong nhà, Ngu Thiền buồn chán chết đi được, cô phải tìm cơ hội đi ra ngoài.
Buổi tối, hai anh em lại ăn một bữa cơm thừa, Ngu Thiền rối rắm một hồi, lấy hết can đảm nói: “Ngày mai em muốn đi thư viện, buổi trưa không ăn cơm ở nhà.”
Khuôn mặt Ngu Tân Cố không chút biểu cảm liếc cô một cái: “Đi thư viện làm gì?”
“Đọc sách!”
“Ra hiệu sách mua về đọc.”
“Em thích bầu không khí trong thư viện, yên tĩnh.”
Khi Ngu Tân Cố chơi game ở nhà sẽ kết nối với người khác, lúc kích động sẽ bật micro, anh đoán Ngu Thiền xem chừng là ngại mình ồn ào: “Vậy thì tự em đi đi, buổi sáng đừng quấy rầy anh ngủ.”
Ngu Thiền cứ nghĩ anh sẽ phản đối nhưng cô không ngờ mọi thứ lại suôn sẻ như vậy nhưng sau khi nghĩ lại, Ngu Tân Cố vốn rất ghét cô, có thể đã ước ao cô không có ở nhà.
Ngu Thiền ‘Ồ’ một tiếng rồi đặt đũa xuống chuẩn bị về phòng.
Cảm giác khó chịu trong lòng Ngu Tân Cố lại dâng lên: “Rửa chén trước đã, sau này anh nấu cơm còn em rửa chén.”
Ngu Thiền: “... Ồ.”
Quả nhiên là rất so đo.
Ngu Thiền bưng chén đi vào trong bếp, vừa lúc Lâm Mạn gọi điện video hỏi Ngu Tân Cố tình hình trong nhà, Ngu Tân Cố thuận miệng nói vài câu cho có lệ.
Lâm Mạn lại hỏi: “Em con đâu?”
“Phòng bếp.”
“Đưa điện thoại cho nó, mẹ nói với nó mấy câu.”
Nếu để Lâm Mạn biết anh kêu Ngu Thiền đi rửa chén, Lâm Mạn lại phải mắng anh một trận, Ngu Tân Cô lập tức nói: “Lát nữa mẹ gọi cho nó sau, con cúp máy trước.”
Ngu Thiền cầm giẻ lau bàn đi lại đây, chào Lâm Mạn trong video: “Mẹ.”
“Tiểu Thiền, con có nhớ mẹ không?”
“Nhớ ạ.”
“Nói với mẹ vài câu nào.”
Ngu Thiền: “Bây giờ con phải đi rửa chén, lát nữa con gọi cho mẹ sau.”
Ngu Tân Cố: …
Lâm Mạn: “Ngu Tân Cố! Sao con để em gái rửa bát?”
“Con nấu ăn nó rửa chén, nên rèn luyện.”
“Con lười thì cứ lười, đừng viện cớ, em gái con bao nhiêu tuổi rồi? Tiểu Thiền, để anh con rửa, hai người các con ăn được bao nhiêu bát?”
Ngu Tân Cố bị Lâm Mạn dạy dỗ một hồi nên đành phải đưa điện thoại cho Ngu Thiền, còn mình chạy vào bếp dọn dẹp.
Anh nghi ngờ rằng Ngu Thiền cố tình làm vậy nhưng mẹ anh cũng quá bất công. Ngu Thiền đã mười một tuổi, cũng không phải một tuổi.
Vào buổi tối, Ngu Thiền gọi điện thoại cho Bùi Vân Sơ, hẹn anh đến thư viện vào ngày mai.
Bùi Vân Sơ nhận thấy Ngu Thiền đã tiến bộ rất nhiều, vấn đề khẩu âm mà anh sửa lần trước về cơ bản đã được Ngu Thiền điều chỉnh lại rồi.
“Em học cũng rất tốt rồi mà? Trí nhớ cũng không tệ lắm, nên hôm nay anh sẽ dạy em tiếng Anh nhé?”
“Vâng.”
Bùi Vân Sơ dạy cô cách phát âm từ vựng tiếng Anh, có lẽ trước đây cô chưa học bao giờ, ở trên phương diện tiếng Anh cô vẫn là một tờ giấy trắng, Ngược lại, so với bắt đầu học bính âm Hán Ngữ còn nhanh hơn.
Bùi Vân Sơ rất ngưỡng mộ sự thông minh của cô: “Tương lai của Tiểu Thiền Thiền rất đáng mong chờ.”
“Đó là bởi vì anh đã dạy rất tốt, ngữ văn và tiếng Anh của anh chắc chắn rất tốt.”
Bùi Vân Sơ vội vàng ngăn lại: “Đừng có vỗ mông ngựa, anh không ăn chiêu này đâu. Hôm nay học cũng gần xong rồi, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm, bữa tối anh đưa người trở về.”
“Trong nhà em không có ai, buổi chiều em muốn xem lại bài tập ở đây.”
“Như này đi! Chúng ta đi ăn cơm trước. Buổi chiều em đọc sách ở đây. Buổi tối khi nào muốn đi về thì gọi anh, anh tới đón em.”
“Anh có việc bận nên không ở cùng với em sao?”
Thật ra cũng không có việc gì cả, Bùi Vân Sơ chỉ đơn thuần là không thích ở chỗ như vậy đọc sách mà thôi.
“Buổi chiều anh hẹn bạn chơi game.”
Ngu Thiền: …
Cô cắn môi: “Anh à, anh không xem lại bài tập sao? Em thấy mấy anh mấy chị kia lên lớp 12 đều rất bận rộn.”
Bùi Vân Sơ bị hỏi cứng họng.
Ngu Thiền tiếp tục nói: “Em biết rồi, anh nhất định là thiên tài, không cần học cũng có thể kiểm tra được điểm cao.”
“Này, Tiểu Thiền Thiền, em đang nói móc anh à? Trên đời làm sao có nhiều thiên tài như vậy, anh chỉ là học hành đau đầu thôi.” Bùi Vân Sơ nói sự thật.
“Em không quan tâm, anh chắc chắn rất lợi hại. Nếu anh đau đầu, em có thể xoa cho anh.”
Đó là lần đầu tiên Bùi Vân Sơ nhìn thấy Ngu Thiền càn quấy: “Sao em có thể giở trò như vậy? Muốn anh ở cùng em như thế sao?”
Ngu Thiền nhìn anh, nghiêm túc gật đầu.
Bùi Vân Sơ bị đánh bại, sau bữa ăn trở về vẫn đi thư viện cùng cô, Ngu Thiền đi đến giá sách tìm sách, còn Bùi Vân Sơ thì nghịch điện thoại.
Không ngờ, một lúc sau, Ngu Thiền từ đâu nhặt được một bộ đề thi tuyển sinh đại học thật, trực tiếp đặt trước mặt anh: “Anh, em nghe nói điểm kiến thức trong bài kiểm tra năm nào cũng tương đương nhau, nếu anh hiểu mấy bộ đề thi thật này thì anh có thể vào một trường đại học tốt.”
Bùi Vân Sơ thực sự muốn biểu diễn cho cô thấy một trận động đất kinh thiên động địa: “Tiểu Thiền Thiền, sao em cứ quan tâm đến điểm số của anh như vậy?”
“Em không muốn sau này anh phải hối hận đâu! Một người xuất chúng như anh chỉ có trường đại học Thanh Cương mới xứng.”
Bùi Vân Sơ rất vui vẻ: “Tiểu Thiền Thiền, tại sao trước đây anh không cảm thấy cái miệng nhỏ nhắn của em lại biết ăn nói như vậy nhỉ? Rắm cầu vồng của em thổi bay anh lên trời luôn rồi này.”
“Em nói là sự thật, em sẽ giám sát việc học của anh và khiến anh trở thành người anh trai tốt nhất.”
Bùi Vân Sơ:...
Cô gái nhỏ có một đôi mắt trong veo trong sáng, khi nghiêm túc nhìn bạn, tựa như tràn ngập vì sao, trông vô cùng chân thành.
Bùi Vân Sơ cảm thấy mình sắp bị cô lừa gạt mà tê liệt nhưng anh không thể nói lời từ chối.
“Được được được, anh sẽ cố gắng một chút, xem anh có thể vào được trường cao đẳng nghề bên cạnh không.” Bùi Vân Sơ cất điện thoại, tùy tay lật qua một bộ thi đề thật.
Ngu Thiền vô cùng chu đáo đưa quyển nháp và bút cho anh: “Anh à, cố lên, anh nhất định sẽ thi vào được Đại học Thanh Cương.”
“Này, Tiểu Thiền Thiền, yêu cầu này của em hơi quá sức rồi. Anh rất áp lực.”
“Có áp lực mới có động lực. Anh là giỏi nhất. Anh cũng không muốn bị so sánh, phải không?”
“Bị so sánh với ai?”
“Ngu Tân Cố đó!”
Quả thật Bùi Vân Sơ không biết nên khóc hay cười: “Ai muốn so với cậu ta?”
“Anh không muốn so sánh với anh ấy nhưng bạn học của anh sẽ so sánh các anh. Em không muốn anh bị so sánh.” Ngu Thiền bắt đầu bịa chuyện.
“Hóa ra khát khao chiến thắng của Tiểu Thiền Thiền lại mạnh mẽ như vậy nhưng đáng tiếc anh chỉ muốn là chính mình, người khác nói gì cũng không thể ảnh hưởng đến anh.”
Ngu Thiền khích tướng thất bại, cô lại không muốn Bùi Vân Sơ bất chấp tất cả, suy nghĩ một lúc, lông mày thanh tú của cô sắp nhíu lại.
Bùi Vân Sơ dù bận vẫn ung dung mà nhìn cô, cô gái nhỏ này thực sự rất thú vị nhưng anh thực sự muốn nghe cô có thể nói thêm mấy câu như thế nào nữa.
Ngu Thiền nói: “Anh, em không biết nếu chăm chỉ học hành có chắc chắn sẽ có tương lai hay không nhưng em muốn vào một trường đại học tốt và lấy một tấm bằng tốt, trong tương lai em có thể có nhiều lựa chọn hơn. Có lẽ anh đã có một lối đi khác, thế nhưng tại sao lại không cho mình thêm một sự lựa chọn?”
Cô nhìn thẳng vào Bùi Vân Sơ.
Bùi Vân Sơ hơi sửng sốt, anh thực sự không ngờ cô gái nhỏ lại có thể nói những lời như vậy, anh khiếp sợ không nói nên lời.
Ngừng một lúc lâu, anh bỗng nhiên nở nụ cười: “Tiểu Thiền Thiền thật hiểu chuyện, tuổi còn nhỏ mà ý thức đã cao như vậy. Được rồi, nghe lời em, cùng em chăm chỉ học tập.”
“Anh lớn lên đẹp trai như vậy, lại lợi hại như vậy, tương lai nhất định sẽ trở thành người giỏi nhất.”
“Thôi, thu cái rắm cầu vồng lại đi, hôm nay em thổi đến nghiện rồi.” Bùi Vân Sơ cảm thấy buồn cười nhưng đồng thời cũng có hơi tò mò: “Tiểu Thiền Thiền, làm sao em học được mấy câu vừa nãy?”
“Hả?” Ngu Thiền không biết anh đang ám chỉ câu nào.
“Luận học hành có ích hay không?”
“À, một người chị nói với em rằng gia đình chị ấy rất nghèo, cha mẹ chị ấy trọng nam khinh nữ, họ muốn chị ấy lấy chồng sớm. Nhưng sau đó chị ấy đã thay đổi số phận của mình bằng cách học tập và bước ra khỏi nơi nghèo khó đó. Chị ấy thường động viên em, nói rằng ông trời sẽ phù hộ cho những ai đã chuẩn bị trước, cho bản thân thêm một sự lựa chọn cũng rất tốt.”
Bùi Vân Sơ thực sự không ngờ được Ngu Thiền tuổi còn nhỏ đã hiểu được những đạo lý lớn lao như vậy, thực ra anh cũng thường được nghe những đạo lý lớn trống rỗng này, chỉ là chúng đi vào từ tai này sang tai kia, anh sẽ không ghi tạc vào trong lòng như Ngu Thiền.
Bùi Vân Sơ không thể hiểu được mà có một chút xấu hổ, ngay cả học sinh tiểu học cũng sống rõ ràng hơn cả anh.
Hai người thực sự ở trong thư viện cả một buổi chiều, lần đầu tiên trong lịch sử Bùi Vân Sơ làm được hai bộ đề, còn Ngu Thiền thì lặng lẽ ngồi bên cạnh đọc sách.
Cô gái nhỏ này rất an tĩnh, dáng vẻ nhỏ nhỏ gầy gầy nhưng suy nghĩ lại rất chín chắn, thực sự rất dễ khiến người ta yêu thích.
Chờ đến khi Bùi Vân Sơ đọc xong hai bộ đề thi thật thì đã sáu giờ, lúc này cả hai mới cùng ra khỏi thư viện.
“Tiểu Thiền Thiền, hôm nay anh thực sự ngồi mà đau eo đau lưng, từ nhỏ đến lớn anh chưa bao giờ ngoan ngoãn đọc một bộ đề cả buổi chiều.” Bùi Vân Sơ lắc cánh tay một cách khoa trương.
Ngu Thiền ngẩng đầu nhìn anh, cười rạng rỡ: “Anh, anh muốn ban thưởng sao? Em có thể đấm lưng bóp vai cho anh.”
Bùi Vân Sơ thực sự không khách sáo chút nào, cúi xuống chỉ vào vai mình: “Đây.”
Ngu Thiền nắm chặt bàn tay nhỏ bé đấm vào bả vai, Bùi Vân Sơ bày ra vẻ hưởng thụ: “Xem như anh không bị đau vô ích, tối nay em muốn ăn gì? Anh mời em.”
“Buổi trưa anh đã mời rồi, em vẫn nên về sớm một chút!”
Bùi Vân Sơ hơi ngạc nhiên, ngày thường Ngu Thiền không vội vàng như vậy, cha mẹ cô hình như đi làm về rất muộn. Nhưng về sớm một chút cũng không sai, hôm nay ở thư viện cả một ngày, đừng nói đến, còn mệt hơn chơi bóng rổ.”
Ngu Thiền vừa đến cửa khu chung cư, điện thoại của Ngu Tân Cố đã gọi tới, cô sợ tới mức vội cắt đứt.
Bùi Vân Sơ dừng xe, thuận miệng nói: “Sao anh không nhận?”
“Không cẩn thận cúp mất.”
Bùi Vân Sơ không nghĩ ngợi nhiều: “Vào nhanh đi! Anh cũng về đây.”
Ngu Thiền mở cửa bước vào nhà, nhìn thấy Ngu Tấn Cố đen mặt ngồi ở trên sô pha: “Em nhìn xem bây giờ là mấy giờ?”
“Mới 6 giờ…” Ngu Thiền nhỏ giọng lầm bầm.
Ngu Tân Cố không ngờ rằng cô còn sẽ cãi lại, không giống dáng vẻ cô bé ngoan ngoãn trước mặt Lâm Mạn chút nào, anh tức giận muốn nghẹn: “Không có cha mẹ ở nhà, em cho rằng anh không thể quản lý được em sao?”
Cuối cùng Ngu Thiền vẫn có hơi áy náy, cúi đầu nói: “Em không có.”
Ngu Tân Cố nhìn cô dáng vẻ đáng thương của cô, sau đó mới bớt giận một chút: “Sau này đừng trở về muộn như vậy.”