Cơm tối chấm dứt không bao lâu Trương Húc liền nhận được điện thoại khẩn cấp của bệnh viện, vội vã lái xe chạy đi còn nhờ Lục Bách Nghiêu đưa tôi về nhà. Nhìn Trương Húc lái xe xa dần trong bóng đêm, tôi kinh ngạc đứng ngây tại chỗ, nhìn phương hướng anh rời đi, trong lòng không khỏi mất mát.
“Người đã đi xa, cô nhìn quỷ hả?” Đối với hành vi của tôi Lục Bách Nghiêu chỉ đứng ở bên cạnh cười nhạt.
“Ai cần anh lo!” Tôi trừng mắt liếc anh ta một cái, đi đến bên đường tính bắt một chiếc taxi về nhà.
Lục Bách Nghiêu chặn trước người tôi: “Không phải nói tôi đưa cô về sao?”
“Không phải anh không có lái xe tới đây sao?” Cùng anh ta đi taxi về nhà không bằng mình tôi đi còn nhanh hơn. Anh ta cười yếu ớt, vỗ tay một cái sau đó liền có một chiếc xe chạy đến trước mặt chúng tôi. Lái xe từ trên xe bước xuống, cung kính đem chìa khóa giao cho Lục Bách Nghiêu.
“Đủ xa hoa, xe này chắc cũng đủ mua một căn nhà?” Vừa thấy chiếc xe này liền biết giá trị xa xỉ.
“Có đủ mua cô hay không?” Lục Bách Nghiêu cười nhạo một tiếng, bất lương hỏi một câu.
“Nhìn không ra tôi rất đáng giá sao.” Tôi lại lần nữa đổi mới giá trị chính mình.
“Đêm nay cô theo tôi về nhà, xe là của cô?” Ánh mắt Lục Bách Nghiêu trong suốt nhìn tôi, không phân biệt rõ anh ta nghiêm túc hay là đang đùa giỡn nữa.
“Bọn tôi giai cấp vô sản cùng giai cấp tư sản của anh luôn luôn tồn tại tranh đấu, xưa có Đào Uyên Minh không vì năm đấu gạo mà khom lưng, nay có tôi không vì một chiếc xe mà bán mình.” Tôi nói lời chính nghĩa nhìn Lục Bách Nghiêu.
Lục Bách Nghiêu tức giận nhìn tôi: “Nếu đối tượng không phải là Lục Bách Nghiêu tôi mà là Trương Húc chắc cô đã sớm bổ nhào tới rồi?”
Tôi cười hì hì : “Bingo.”
“Cô thích cậu ấy như vậy?” Đây là lần thứ hai Lục Bách Nghiêu hỏi tôi vấn đề này, tôi hơi ngẩn ra. Ánh mắt của anh ta giống như muốn xuyên thấu cơ thể tôi, liếc mắt một cái liền đem tôi chọc thủng.
“Lục Bách Nghiêu, không phải anh quản quá rộng rồi sao?” Mỗi lần Lục Bách Nghiêu hỏi tôi vấn đề này, phản ứng duy nhất của tôi là chỉ có trốn tránh.
Tôi nhìn sắc mắt Lục Bách Nghiêu hơi ửng hồng, không biết có phải hồi nãy anh ta uống rượu nhiều quá hay không, đang chờ câu trả lời của anh ta nhưng thấy anh ta cau mày càng lúc càng gấp, cuối cùng cương quyết không nói ra một câu đầy đủ, chỉ ngây ngốc nói qua: “Dù sao cũng không cho phép cô thích cậu ấy.”
Khoảnh khắc những lời này nói ra khỏi miệng, không riêng gì tôi mà ngay cả Lục Bách Nghiêu cũng hoảng sợ.
Mẹ ơi, tên Lục Bách Nghiêu da mặt dày hơn tường thành này nhìn kĩ cũng có thể đỏ mặt?!!
Phản ứng đầu tiên của tôi chính là………………..chẳng lẽ tên khốn Lục Bách Nghiêu này thích tôi?!!! (Chuẩn men rồi đó)
Không, không có khả năng. Trong mấy giây ý nghĩ này liền bị tôi phủ quyết, Lục Bách Nghiêu mà thích tôi thì không thể nghi ngờ chính là đầm rồng hang hổ trong đầm rồng hang hổ. Từ lúc học trung học chúng tôi vẫn đấu đến giờ, tất cả bạn bè trong lớp học đều biết cả đời này cùng Lục Bách Nghiêu hoàn toàn ở hai phía đối lập.
Anh ta không thích tôi thì tại sao lại không cho tôi thích Trương Húc? Chẳng lẽ………………chẳng lẽ……….
Tôi bị ý tưởng khinh khủng của chính mình dọa sợ, làm tôi không khỏi nghĩ đến một quyển tiểu thuyết mà mình đã từng xem, đọc vài chương cũng không thấy nhân vật nữ nào. Tác giả không ngừng miêu tả một người đàn ông nhận nuôi một bé trai nhìn giống con gái, sau lại cảm thấy không thích hợp, trở về trang đầu thì nhìn thấy tựa đề, mẹ ơi, phụ tử văn!!!! Trong nháy mắt một ngụm trà liền phun ướt màn hình di động.
Lục Bách Nghiêu không thích tôi. Chẳng lẽ anh ta……………………..thích Trương Húc?!! (Ngất trên cành quất)
Tôi bị phán đoán trong lòng mình làm hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn rõ bộ mặt của Lục Bách Nghiêu, đường cong tuấn mỹ cùng đại minh tinh giống nhau. Tôi bừng tỉnh đại ngộ nhìn anh ta, khó trách người này thời trung học nhìn tôi không vừa mắt, khó trách người này trêu ghẹo Trương Húc không cần ngồi chung với tôi, khó trách mỗi lần tôi và Trương Húc ở cùng nhau người này lại một cước chen ngang, chặn ngay tại chỗ. Hóa ra chân tướng sự thật là anh ta thích Trương Húc?!!