Phương Quang Minh vui vẻ nhận lấy bình nước tương từ tay đứa cháu trai lớn đưa cho vợ, rồi bế thốc đứa cháu lên.
Ông ta và vợ nịnh bợ anh cả chị dâu rất tốt, nhiều năm qua, nhận được không ít lợi ích, cuộc sống cũng tốt hơn nhiều so với những người anh em khác. Vì vậy đứa cháu đích tôn của ông ta được nuôi dưỡng trắng trẻo mập mạp, trông rất quý giá.
“Thúy Vân, thêm một món thịt, cho bọn trẻ ăn ngon hơn, bồi bổ cơ thể, đến lúc phải khai chi tán diệp rồi.”
Phương Quang Minh bế cháu trai chỉ huy vợ, ngón tay thô to chọc chọc vào má đứa cháu đích tôn đang phồng lên.
Số tiền La Thúy Vân đưa thừa, ngoài việc mua nước tương, đứa trẻ còn tự mua cho mình một viên kẹo.
Giờ tan tầm, trên đường phố khắp nơi đều là xe đạp, một chiếc xe buýt chạy chậm rãi dừng lại ở trạm xe buýt không xa trước cửa khu người nhà của nhà máy thép. Vừa dừng hẳn, không ít người nhanh chóng xuống xe.
Nhà máy thép là nhà máy lớn, dân cư đông đúc, trạm này cũng có nhiều người xuống.
Cùng làm trong một nhà máy, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, chỉ cần là người trong khu người nhà, hầu như đều quen biết, Vương Mậu Huân và gia đình vừa xuống xe, đã có không ít người chào hỏi họ.
Nhìn thấy Vương Mạn Vân ăn mặc đẹp, trong mắt những người chào hỏi đều là sự ngưỡng mộ, lúc này họ vẫn chưa biết Vương Mạn Vân đã ly hôn, rời khỏi nhà họ Phương.
“Tiểu Vân về nhà mẹ đẻ à?”
“Tiểu Vân, rảnh thì đến nhà chơi, Linh Tử nhà thím ở nhà, các cháu là bạn học cũ, phải đi lại nhiều hơn.”
“Ông Vương, ông vẫn có phúc, sinh được một cô con gái tốt, sau này hưởng không hết phúc.”
... Xung quanh đều là lời nịnh nọt, Vương Mậu Huân cố gắng kiểm soát biểu cảm trên mặt nhưng ánh mắt vẫn có hơi chột dạ.
Trước đây ông ta thích nhất là nghe người khác nịnh nọt mình sinh được đứa con gái tốt, gả được cho một người con rể tốt nhưng bây giờ, nghe lại những lời này, thật vô cùng chói tai.
Hỗn loạn ứng phó với mọi người vài câu, cả nhà vội vã trở về nhà.
Khu người nhà những năm sáu mươi đều xây dựng nhà ngang, vừa bước vào trong nhà, không chỉ có thể nghe thấy tiếng nấu cơm xào rau ở hành lang các tầng, mà còn có tiếng quát mắng con cái của các gia đình cũng vang lên liên hồi.
“Vân Nhi, hôm nay con ngủ với mẹ, ba con sang nhà đồng nghiệp ngủ nhờ một đêm.”
Cát Tuệ kéo Vương Mạn Vân vào trong căn nhà chật hẹp.
Nhà họ đông người. Sau khi Vương Mạn Vân kết hôn, trong nhà đã sớm không còn chỗ của cô, chỉ có thể sắp xếp Vương Mậu Huân nhường chỗ.
“Không vội, con có chuyện muốn nói.” Vương Mạn Vân theo đến đây không phải để hàn huyên tình cảm, cô đến để chấm dứt. Dù sao cô cũng không phải là chủ cũ thực sự, cô không lưu luyến gì với gia đình vẫn luôn hút máu chủ cũ này.
Khu người nhà quân đội, Chu Chính Nghị năm nay ba mươi lăm tuổi, ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt nghiêm túc trong đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa sự bất lực và bai rối, bởi vì trước mặt anh lúc này đang quỳ hai đứa trẻ.
Một đứa mười hai tuổi, một đứa bảy tuổi, chính là hai đứa con trai ruột khiến anh đau đầu vô cùng.
Vốn dĩ anh đang họp, kết quả giáo viên gọi điện đến văn phòng tố cáo. Hội nghị quân sự, bất kể trong tình huống nào cũng không thể gián đoạn, Chu Chính Nghị họp xong mới nghe điện thoại.
Nghe nói hai đứa con trai lại gây họa ở trường, anh chỉ có thể đến trường lôi hai đứa nhóc về nhà.
Vừa vào cửa, anh còn chưa nổi giận, hai đứa con trai đã rất tự giác quỳ xuống trước mặt anh, thái độ nhận lỗi rất tốt nhưng không phải biết lỗi thì sửa, mà là nhận lỗi xong, lần sau vẫn tái phạm.
Theo tuổi tác, hai đứa trẻ muốn đánh thì đương nhiên là đánh được.
Nhưng đánh rồi cũng không sửa, đánh nhiều nữa thì có ích gì, lúc này nhìn hai đứa trẻ cúi đầu với vẻ mặt không phục, Chu Chính Nghị cảm thấy vô cùng đau đầu, anh cảm thấy giáo dục con cái còn khiến anh đau đầu hơn cả việc chỉ huy một trận chiến lớn.
Anh không phải là người có tâm tư tinh tế nhưng cũng biết được mâu thuẫn của hai đứa trẻ nằm ở đâu. Nhớ lại mấy ngày trước lãnh đạo nói chuyện với mình, cuối cùng anh đã đưa ra quyết định, sau đó bình tĩnh nói: “Ngày mai hai đứa không cần đi học, thu dọn hành lý, chúng ta chuyển nhà.”
Nhiều năm qua, anh vẫn luôn bận rộn với công việc, quân công rất hiển hách, cấp bậc và chức vụ cũng ngày càng cao nhưng sự trưởng thành của hai đứa trẻ lại trở thành vấn đề. Nhận ra điều này, Chu Chính Nghị quyết định nghe theo lời khuyên của lãnh đạo, điều động đến khu cảnh giới Thượng Hải nhậm chức.
Như vậy cũng có thể tránh xa nhà cậu của hai đứa con trai.
Không còn nguồn gốc gây xích mích, Chu Chính Nghị tin rằng không bao lâu nữa tính tình của hai đứa trẻ chắc chắn có thể thay đổi.