Nhưng nhìn đứa con trai liên tục ngoái đầu nhìn lại với vẻ mặt thất hồn lạc phách, những lời khó nghe hơn cuối cùng cũng bị bà ta nuốt vào trong cổ họng.
Tức chết bà ta rồi!
Thật không biết con trai nhìn trúng con đĩ Vương Mạn Vân kia ở điểm nào, sao lại si mê như vậy.
“Tôi tin Tiểu Ngũ sẽ đưa ra lựa chọn đúng đắn.” Đinh Hướng Vinh tự tin.
“Ba, Tiểu Vân thật sự sẽ gả cho con sao?” Vừa bước vào cầu thang, không còn nhìn thấy cửa nhà họ Vương, Đinh Lương Tài mới luyến tiếc hoàn hồn, nắm chặt lấy cánh tay Đinh Hướng Vinh, lộ vẻ mặt cầu chứng thực.
“Tin ba đi.”
Đinh Hướng Vinh trìu mến nhìn con trai.
Ông ta nhìn khuôn mặt này của con trai, từ nhỏ đến lớn, đã sớm quen rồi, không những không thấy xấu, thậm chí còn thấy đáng yêu.
Nhà họ Vương, bầu không khí thật sự ngột ngạt.
Tất cả mọi người đều không nói gì, chỉ nhìn những món quà mà Đinh Hướng Vinh mang đến trên bàn.
“Nếu các người không trả lại những món quà này, sau này tự mà nôn ra.”
Vương Mạn Vân nói xong, trực tiếp cầm hành lý của mình. Cô không thể ở lại ngôi nhà này thêm một phút nào nữa, vừa khéo cô đã xin được giấy chứng nhận rời khỏi Thượng Hải, có giấy chứng nhận, cô có thể vào nhà khách để ở.
“Con/em định đi đâu?”
Mấy bàn tay cùng lúc giơ ra.
Có người túm lấy cánh tay Vương Mạn Vân, cũng có người túm lấy hành lý trên tay cô. Sau khi hiểu được mục đích của nhà họ Đinh, Vương Mậu Huân và những người khác không dám để Vương Mạn Vân biến mất.
“Không phải bảo tôi đi tìm người có năng lực hơn sao, tôi đi ngay đây.” Vương Mạn Vân đã sớm đoán được người nhà họ Vương định khống chế tự do của cô.
“Tìm ai?”
Tất cả mọi người nhà họ Vương đều kinh ngạc và nghi ngờ nhìn chằm chằm Vương Mạn Vân.
Sao họ không biết Tiểu Ngũ quen biết người có năng lực hơn cả nhà họ Đinh và nhà họ Phương.
“Quan tâm nhiều như vậy làm gì, tôi đảm bảo đối phương có thể nghiền nát nhà họ Đinh và nhà họ Phương là được.” Trong đầu Vương Mạn Vân lúc này không có hình ảnh của Chu Chính Nghị, bởi vì cô căn bản không quen biết anh.
Nhưng cô biết anh có bản lĩnh lớn đến thế nào.
Cũng biết anh là người duy nhất có thể cứu mình.
“Làm sao cả nhà xác định em không phải bỏ trốn?” Vương Vĩnh Lạc nói ra lời trong lòng những người nhà họ Vương khác. Họ không dám để Vương Mạn Vân rời đi, nếu cô thật sự bỏ trốn, nhà họ Đinh chắc chắn sẽ trút giận lên họ.
“Không có giấy chứng nhận, ai có thể ra khỏi Thượng Hải?”
Vương Mạn Vân nhìn những người nhà họ Vương như nhìn những kẻ ngốc.
“Vậy thì con để lại một nghìn tệ và phiếu vải hai mươi mét, nếu không cả nhà không tin lời con đâu.” Cát Huệ đã sớm tính toán cách lấy được tài sản mà Vương Mạn Vân được chia từ nhà họ Phương.
“Gửi ngân hàng rồi.”
Vương Mạn Vân mặt không biểu cảm nhìn tất cả những người nhà họ Vương. Với nhân phẩm của những người nhà họ Vương, làm sao cô có thể để tiền trên người.
“Vậy thì con không thể rời đi.”
Cát Huệ không yên tâm.
“Vậy thì các người đi thu xác đi, tôi tin nếu tôi chết, nhà họ Đinh chắc chắn sẽ không tha cho các người.” Vương Mạn Vân chế giễu nhìn Cát Huệ.
“Để nó đi, không có giấy chứng nhận, nó không thể rời khỏi Thượng Hải, ba ngày sau nếu không quay lại, chúng ta sẽ báo công an bắt người.” Vương Mậu Huân cân nhắc đi cân nhắc lại, cuối cùng cũng đồng ý để Vương Mạn Vân rời đi.
“Cho tôi một trăm tệ, tiền của tôi đều ở ngân hàng, trên người không có tiền.”
Vương Mạn Vân đưa tay ra.
“Con này...” Cát Huệ tức quá, một xu cũng không lấy được, còn phải lỗ tiền, làm sao có thể.
Vài phút sau, cuối cùng dưới sự đe dọa bằng ánh mắt chân đất không sợ đi giày của Vương Mạn Vân, Cát Huệ đau lòng vô cùng lấy ra một trăm tệ nhét cho Vương Mạn Vân.
Buổi sáng, khi mặt trời sắp lên đến đỉnh đầu, nhà ga Thượng Hải rộng lớn khắp nơi đều là dòng người đông đúc. Ngồi tàu hỏa ba tiếng đồng hồ, gia đình Chu Chính Nghị cuối cùng cũng từ thành phố Ninh đến Thượng Hải.
Gia đình Chu Chính Nghị đi nhẹ nhàng, hành lý không nhiều, người cũng chỉ có ba cha con. Theo cấp bậc của Chu Chính Nghị, đáng lẽ phải có cảnh vệ đi theo nhưng không thấy bóng dáng cảnh vệ đâu.
Lý do là cảnh vệ về nhà rồi.
Quân nhân ít được nghỉ phép, một năm hiếm khi được về nhà một lần.
Cảnh vệ của Chu Chính Nghị là một chàng trai mới tròn hai mươi tuổi, từ năm mười tám tuổi nhập ngũ đến năm nay, đã hai năm không về nhà, nghĩ thành phố Ninh cách Thượng Hải không xa, lại không phải đi làm nhiệm vụ. Anh không cho cậu ta đi theo, chỉ bảo cậu ta năm ngày sau về đơn vị gặp mình.
Cảnh vệ vui vẻ về nhà thăm người thân, Chu Chính Nghị tự đưa hai đứa con chuyển nhà.
Lý do họ mang ít hành lý như vậy là vì quân đội lo hết.