Sức khỏe của Vương Mạn Vân yếu như vậy, có liên quan đến thời thơ ấu và nhà chồng cũ.
Thời thơ ấu mùa đông dùng quá nhiều nước lạnh, sau khi kết hôn cũng bị nhà chồng đối xử khắc nghiệt và hành hạ đủ kiểu, ăn uống cũng không được tốt, tuổi đôi mươi mà cơ thể đã bị hành hạ như người bốn năm mươi, năm mươi tuổi.
Nếu không phải kết hôn với Chu Chính Nghị, nếu bác sĩ Lưu không kịp bắt mạch phát hiện vấn đề để điều trị thì với sức khỏe như vậy của Vương Mạn Vân, ước chừng chỉ hơn ba mươi tuổi là sẽ xảy ra chuyện.
Đừng nhìn lúc mới kết hôn với Chu Chính Nghị thì bề ngoài không có gì, thực ra bên trong đã sớm nát rồi.
Đây cũng là lý do bác sĩ Lưu vẫn luôn kê thuốc cho Vương Mạn Vân.
Để dỗ Vương Mạn Vân kiên trì uống thuốc, lần nào cũng cố gắng nói theo hướng tốt, hơn nữa đừng nói ba tháng sau không cần uống thuốc bắc, thực tế thì ít nhất vẫn phải uống thuốc bắc trong một năm nữa.
Chu Chính Nghị biết rõ chuyện này, đối với vợ anh nâng niu trong lòng bàn tay còn sợ rơi mất.
Lần trước Vương Mạn Vân bị cảm sốt, anh thực sự rất sốt ruột.
Tra rõ bác sĩ Lưu đang ở phòng y tế, anh trực tiếp lái xe đến bắt người về nhà khám bệnh cho Vương Mạn Vân, anh không nỡ để vợ uống thuốc nhưng vì sức khỏe của vợ, anh chọn cách giấu giếm thích hợp.
Lúc này nhìn thấy vợ vì phải uống thuốc bắc thêm ba tháng nữa mà ăn vạ, Chu Chính Nghị vừa khó chịu vừa tức giận, anh phát hiện ra hình phạt đối với nhà họ Vương và nhà họ Phương quá nhẹ.
Biết thế đã cho một số người trong số họ vào tù.
Ở nơi Vương Mạn Vân không nhìn thấy, trong đôi mắt sâu thẳm của Chu Chính Nghị đều là sự u ám, vẻ mặt cũng rất nghiêm trọng.
"Lần trước bác sĩ Lưu nói chỉ cần uống thuốc nửa năm là được, kết quả nửa năm sau lại thêm ba tháng nữa, không phải ba tháng sau còn thêm mấy tháng nữa chứ?" Vương Mạn Vân đột nhiên có hơi không tin bác sĩ Lưu.
Quan trọng vẫn là uống thuốc quá lâu.
"Thuốc bắc điều trị sẽ chậm hơn thuốc tây nhưng chắc chắn có thể chữa khỏi tận gốc, em không tin vào y thuật của bác sĩ Lưu sao?" Chu Chính Nghị nghe vợ nói vậy thì giật mình, vội vàng an ủi.
Anh vẫn luôn biết vợ mình thông minh nhưng không ngờ cô lại nhanh chóng nhận ra thủ đoạn của bác sĩ Lưu.
Vương Mạn Vân tin tưởng vào y thuật của bác sĩ Lưu, cô có thể cảm nhận rõ ràng rằng sau khi uống thuốc do ông kê, cơ thể mình đã khỏe lên rất nhiều, nếu không thì cô đã không uống liên tục như vậy.
Cô chỉ nũng nịu với người cô tin tưởng thôi.
"Ở làng Vương Dương, nếu em không bị thương, em đã có thể ngừng uống thuốc từ lâu rồi." Chu Chính Nghị từng bước xóa tan nghi ngờ của vợ, vì sức khỏe của vợ, anh thà nói dối thích hợp.
Thực ra cũng không tính là nói dối.
Việc Vương Mạn Vân bị thương trước đây cũng có ảnh hưởng đến việc điều dưỡng thân thể, chỉ là không ảnh hưởng nhiều đến bệnh tật kéo dài nhiều năm.
"Sau này em đừng cố tỏ ra mạnh mẽ nữa, có chuyện gì cũng có anh, em phải học cách dựa vào anh, đừng tự đặt mình vào nguy hiểm." Chu Chính Nghị không dám để nguy hiểm xảy ra thêm một lần nữa, càng không muốn mất đi vợ.
Là Vương Mạn Vân đã khiến anh sống có ý nghĩa sau tuổi ba mươi lăm, mạng sống của vợ trong mắt anh còn quan trọng hơn mạng sống của chính mình.
Sự an ủi của Chu Chính Nghị cuối cùng cũng xoa dị được nỗi bực bội của Vương Mạn Vân khi phải uống thuốc bắc liên tục.
Hai người nằm trong chăn mới tiếp tục nói chuyện chính.
"Vừa rồi anh nghĩ đến điều gì?" Vương Mạn Vân hỏi trước, cô thấy anh thông minh, chắc chắn sẽ nghĩ giống mình.
Chu Chính Nghị cũng không giấu giếm, mà nói thẳng: "Anh nghi ngờ Chung Tú Tú còn có em trai hoặc em gái, cô ta tình nguyện mạo hiểm vào đại viện, hẳn là có người dùng em trai/em gái của cô ta làm điều kiện uy hiếp."
Anh nghĩ đến Trương Đan Tuyết rồi liên tưởng đến vợ cũ Trương Oánh Oánh.
Trương Oánh Oánh kết hôn với anh, ở bên anh nhiều năm, có lẽ đã sớm nhận ra ông bà già nhà họ Trương có vấn đề nhưng cô không thoát khỏi sự kiểm soát, có lẽ là vì Trương Đan Tuyết.
Người thân duy nhất bị kiểm soát thì tương đương với việc bị khống chế mạng sống.
Ngay cả khi biết rõ mình có năng lực, cũng không dám tiết lộ bừa bãi.
Vương Mạn Vân thấy Chu Chính Nghị đoán giống mình, phấn khích nói: "Em cũng đoán như vậy, nhìn vào hành động bất thường của Chung Tú Tú, mục đích chính là để mọi người nhìn ra sự bất thường của cô ta, nghi ngờ cô ta, nếu không thì tại sao cô ta lại vô cớ trước và sau khi kết hôn lại có hai bộ mặt."
"Ngày mai anh sẽ lập tức cho người điều tra theo hướng này."
Chu Chính Nghị đã có mục tiêu.
"Thực ra cách đơn giản nhất là bí mật bắt Chung Tú Tú lại để hỏi, cô ta đã dám để lộ nhiều sơ hở như vậy, chắc chắn là không muốn thực hiện mệnh lệnh của kẻ đứng sau."