Hiện tại tham gia quân ngũ vào bộ đội có thể coi là con đường ra tốt nhất đối với những người đàn ông, cho nên nhà nào có con trai cũng muốn đưa con vào quân đội. Nhưng nhân số quân đội có hạn lại thập phần nghiêm khắc, phải trải qua tầng tầng lớp lớp sàng lọc mới có một số ít người được ở lại.
Ngoài ra sau khi được tuyển còn phải trải qua khoá huấn luyện tân binh cực kỳ gian khổ, có năng lực sẽ được ở lại, không có năng lực, hoặc là bị tiễn đi, hoặc là chuyển thành hậu cần bếp núc.
Đây cũng là lý do vì sao bà Hình vẫn luôn muốn Hình Tiểu Quân giúp Hình Lai Phúc được chọn, bởi vì Hình Lai Phúc bản lĩnh không đủ, quang minh chính đại chắc chắn sẽ không được chọn. Hơn nữa bà ta cũng không muốn Hình Lai Phúc chịu khổ, cảm thấy nếu Hình Tiểu Quân ra tay thì cháu trai vừa được chọn vừa không phải vất vả, quả là một công đôi việc.
Người như vậy, thường sẽ không nhìn ra được trách nhiệm và nghĩa vụ trên người quân nhân, chỉ chăm chăm mơ tưởng sau khi vào quân đội sẽ được làm liên trưởng doanh trưởng, mỗi bước đi đều là nở mày nở mặt.
Bà Hình thì quá dễ hiểu, nhưng Liễu Tố Tố lại không quá tin dì hai cũng là người như vậy, trước khi đến quân đội tùy quân cô có gặp qua dì hai một lần, diện mạo rất hiền lành, đối xử với Hàn Liệt rất tốt, với cô và mấy đứa nhỏ cũng vậy.
“Em còn nhớ lời trước kia anh nói với em không? Từ khi tòng quân vào bộ đội anh rất ít khi trở về.” Hàn Liệt nói.
Liễu Tố Tố gật gật đầu: “Quân đội bận rộn, không về cũng là bình thường.”
“Đúng là bận, nhưng còn có nguyên nhân khác.”
Hàn Liệt từng mơ hồ nói qua với Liễu Tố Tố, cô chỉ biết là anh và dì hai không phải quan hệ mẹ con ruột thịt.
Về phần Hàn Liệt, anh cảm thấy về sau không có cơ hội ở chung nhiều, không cần thiết để Liễu Tố Tố vì chuyện này mà không vui nên không nói kỹ, nhưng hiện tại dì hai đã gửi thư đến nên nhất định phải xử lý.
Liễu Tố Tố nghiêm túc đọc thư, Hàn Liệt không định nói cho các con biết nên không đi ra ngoài, kéo Liễu Tố Tố vào, ngồi xuống.
Mọi chuyện thật ra rất đơn giản.
Hàn Liệt không phải con trai ruột của dì hai Hàn, dì hai và mẹ Hàn Liệt là chị em ruột, sau khi mẹ Hàn Liệt qua đời, dì không đành lòng nhìn cháu trai bị mẹ kế tra tấn nên đã đưa anh về nhà mình chăm sóc.
Vốn dì hai cũng có hai đứa con, sau khi kết hôn liền sống ở nhà chồng. Mẹ chồng không thích dì, thấy dì nhận nuôi Hàn Liệt thì càng không hoà nhã, cả ngày chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, nói dì cầm tiền nhà mình nuôi con nhà khác. Còn châm ngòi ly gián quan hệ giữa dì và các con, nói bọn họ phải canh chừng nương thật kĩ, một ngày nào đó mang hết tiền trong nhà đi cho Hàn Liệt cũng không chừng. Cũng là vì thế mà quan hệ trong gia đình luôn đặc biệt khẩn trương.
Sau này con trai lớn của dì hai muốn kết hôn, coi trọng một hộ có điều kiện khá giả, nhà họ muốn rất nhiều lễ hỏi nhưng trong nhà lại không có nhiều tiền như vậy, dì không còn cách nào đành hỏi con trai chờ thêm một thời gian nữa được không.
Kết quả hắn ta lại nói: “Chờ? Nếu không phải bà vẫn luôn lấy tiền nuôi con người khác thì đâu đến nỗi con trai kết hôn cũng không đủ tiền? Giờ bà còn muốn hại tôi không kết hôn được mới vừa lòng đúng không?”
Dì hai nghe được lời này liền sững sờ, không ngờ các con lại nghĩ về mình như vậy.
Đúng, đúng là dì chăm sóc Hàn Liệt, nhưng từ trước đến nay dì chưa từng động đến một xu nào của nhà chồng.
Mẹ Hàn Liệt, cũng chính chị gái của dì, khi còn sống đối xử với dì và hai đứa nhỏ rất tốt, làm quần áo đưa thịt đều không thiếu, dì không thể nào bỏ mặc Hàn Liệt không quan tâm.
Hơn nữa trước khi mẹ Hàn Liệt qua đời cũng đã đoán được, tương lai con trai mình sẽ sống không quá tốt, còn cố ý gửi dì một ít tiền, cộng thêm số tiền dì bán đồ thêu thùa, không chỉ không cần dùng tiền của nhà chồng, mà mỗi tháng dì vẫn còn dư tiền giao cho mẹ chồng làm phí gia dụng.
Hàn Liệt lúc ấy cũng đã trưởng thành, anh vốn đang vô cùng vui vẻ trở về muốn báo cho dì hai tin mình được bộ đội tuyển, có thể tham gia quân ngũ, nhưng còn chưa vào nhà đã nghe được câu chất vấn kia.
Hàn Liệt đứng ở sau cửa, nghe hai người anh họ lên án dì hai, anh chỉ cảm thấy chân mình như bị đông cứng tại chỗ.
Anh biết để nhận nuôi mình, dì hai đã phải trả giá rất nhiều, cho nên anh mới càng cố gắng hiểu chuyện, có việc gì cũng giành làm hết, chỉ mong mình sẽ trở nên hữu dụng hơn, nhưng anh không ngờ, sự tồn tại của mình vẫn tạo thành rắc rối cho dì.
Buổi tối hôm đó dì hai khóc rất lâu, Hàn Liệt muốn an ủi nhưng dì vừa thấy anh liền xoa xoa nước mắt không nói gì.
Hàn Liệt chỉ có thể nói mình được chọn rồi, ngày mai sẽ vào bộ đội.
Dì hai phá lệ mỉm cười, đi sắp xếp hành lý cho anh. Chờ dì đi ra ngoài, Hàn Liệt mới giấu số tiền mình vất vả kiếm được xuống dưới gối đầu, để lại tờ giấy nói đây tiền để anh họ kết hôn.
“… Anh cứ nghĩ sau khi mình vào bộ đội, quan hệ giữa dì và bọn họ sẽ tốt hơn, sau này được người quen ở quê kể lại anh mới biết, hoá ra mỗi lần anh gửi thư trở về, bọn họ sẽ cùng dì cãi nhau một trận.”
Hàn Liệt gửi thư về, dì hai vui mừng cũng muốn trả lời lại, nhưng mấy người kia lại hoài nghi nương mình trộm gửi tiền cho Hàn Liệt, cho nên sau này anh không còn viết thư nữa, chỉ gọi điện thoại rồi gửi tiền về.
Dì hai nói không cần tiền, bảo Hàn Liệt giữ lại tự tiêu, nhưng dì là người có ân tình với anh, anh không thể ở bên dì tẫn hiếu, cũng chỉ có thể tranh thủ gửi thêm tiền về để dì có thể sống tốt hơn.
Trước kia Hàn Liệt không cho Liễu Tố Tố gửi đồ về, cũng là do những đồ này rất nhanh sẽ bị con trai con dâu của dì chiếm mất, gửi tiền may ra còn giấu được.
Dì hai thiện tâm, lại cảm thấy những năm qua mình đã bạc đãi các con nên vẫn luôn tìm mọi cách bồi thường cho bọn họ, chỉ có điều hai đứa con trai của dì thật đúng là cái động không đáy, không hề coi dì là mẹ, chỉ luôn nghĩ cách chiếm lợi từ dì.
Hàn Liệt cũng từng khuyên dì hai đến quân khu sống cùng anh nhưng bị cự tuyệt.
Thật ra Liễu Tố Tố có thể hiểu, dì hai là một người mẹ, dù thế nào thì con cái vẫn là người thân thiết nhất, dì cảm thấy mình nợ các con nên muốn nghĩ mọi cách đền bù.
Hàn Liệt nói xong, cười lạnh một tiếng: “Chắc hai người anh họ kia thấy tiền và đồ vẫn còn chưa đủ nên muốn tính kế anh đây.”
Bức thư này anh vừa đọc là biết đây chắc chắn là mưu kế của đám người anh họ, dù sao thì dì hai cũng không biết chữ, tùy tiện viết một bức thư là có thể ngụy trang được ngay.
Có lẽ chính dì hai cũng không biết mình “bị bắt” viết bức thư này.
Bọn họ cho rằng Hàn Liệt nợ nhà mình nên sẽ không dám cự tuyệt
Nhưng mà lần này bọn họ rõ ràng là nghĩ sai rồi, Hàn Liệt đúng là cảm kích dì hai, nhưng tiền đề của đền bù là không trái với quy định, đưa tiền tặng quà đều được, đưa con trai hắn ta vào quân khu thì không.
Liễu Tố Tố nhìn anh: “Vậy anh định trả lời thế nào?”
Hàn Liệt không nói chuyện, điều kiện này anh chắc chắn sẽ không đồng ý, nhưng anh không biết nên trả lời như thế nào, hoặc phải nói là, anh lo lắng mình cự tuyệt sẽ khiến dì hai và đám người anh họ càng thêm xa cách.
Liễu Tố Tố hiểu Hàn Liệt, anh thoạt nhìn nghiêm túc lãnh đạm, không để bụng chuyện gì, nhưng tâm tư anh rất tinh tế, sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng không tốt đến dì hai.
Cô nghĩ nghĩ, duỗi tay cầm lấy tay Hàn Liệt: “Hàn Liệt, nếu anh tin em thì để bọn họ đến đây đi.”
Hàn Liệt nhíu mày nhìn cô.
Liễu Tố Tố cười cười: “Cả dì hai cũng tới luôn.”
Dì hai là một người đáng kính, Hàn Liệt cảm kích dì, cũng hy vọng dì có thể an hưởng lúc tuổi già, nhưng sống chung với mấy người đó, rõ ràng là không có khả năng.
Dì hai hiểu nhưng trong lòng hổ thẹn lại không dứt bỏ được phần tình cảm mẹ con, vậy thì dứt khoát giải quyết một lần cho xong đi.
Hàn Liệt biết Liễu Tố Tố có nhiều ý tưởng, anh vừa định nói chuyện này không dễ dàng thì Liễu Tố Tố liền nhích lại gần, ở bên tai anh thì thầm mấy câu.
“Anh thấy sao?” Cô cười hỏi.
Hàn Liệt nắm lấy tay cô, mặt tràn đầy ý cười: “Chung sư trưởng nói anh may mắn mới cưới được người vợ tốt như em, anh lại cảm thấy ông ấy nói sai rồi, không phải may mắn, phải là cực kỳ cực kỳ may mắn mới đúng.”
“Em thật thông minh, ngày mai anh sẽ nói với dì hai chuyện này.”
Cũng không cần anh nói, tới ngày hôm sau, khi anh vừa đến văn phòng đang định gọi điện thoại thì điện thoại đột nhiên đổ chuông, bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc: “Xin chào đồng chí, tôi tìm đoàn trưởng Hàn Liệt, tôi là dì hai của cậu ấy, làm phiền cậu thông báo một tiếng.”
Ở tòa nhà văn phòng có một phòng trống để các quan quân như Hàn Liệt sử dụng, khi nào có việc hoặc cần mở họp sẽ đến đây. Điện thoại trong văn phòng được sử dụng miễn phí, nhưng Hàn Liệt không muốn lãng phí tài nguyên quân khu nên bình thường đều đến bưu cục gửi tiền rồi gọi điện thoại trở về. Sợ dì hai bất chợt có việc gấp nên anh cũng nói số điện thoại văn phòng cho dì biết luôn.
Hôm nay bận rộn huấn luyện không có thời gian đến bưu cục, Hàn Liệt cũng chỉ có thể dùng điện thoại ở văn phòng trước, không ngờ dì hai lại tự gọi đến.
“Dì hai, là con đây.”
“Hàn Liệt?” Dì hai không ngờ Hàn Liệt đang ở gần điện thoại, bà vội vàng nói: “Tiểu Liệt, lá thư kia con đừng để ý, đó là anh họ con nói bừa thôi! Quốc Bân không đến quân khu đâu, con cứ coi như chưa từng thấy lá thư kia đi nhé.”
Hàn Liệt đoán không sai, lá thư kia căn bản không phải dì hai viết.
Lúc Hàn Liệt mới tới bộ đội, con trai cả của dì hai liền kết hôn, cùng năm cũng có con. Hiện tại đứa bé đó cũng mười mấy tuổi, học hành không chăm chỉ, cấp 2 còn có thể dùng tiền nhét người vào, nhưng muốn lên cấp 3 nhất định phải thi.
Hồ Vĩ - con trai cả dì hai - đang phát sầu không biết nên làm gì, thì đột nhiên nghĩ tới Hàn Liệt.
Tuy rằng trong lòng hắn đặc biệt chán ghét người em họ này, nhưng hắn cũng phải thừa nhận rằng Hàn Liệt là người tài giỏi, thậm chí gọi là người thành công nhất thôn cũng không ngoa, không chỉ ở quân đội làm quan mà mỗi tháng còn có thể gửi tiền cấp về cho dì hai dùng.
Vừa có tiền vừa có quyền, quá lợi hại.
Càng nghĩ Hồ Vĩ càng có ý tưởng, hắn muốn Hồ Quốc Bân cũng được vào bộ đội. Vợ hắn biết chuyện liền hỏi có thể thành công không?
Hắn nói: “Chắc chắn là thành công, Hàn Liệt từ nhỏ đã sống ở nhà chúng ta, nợ chúng ta rất nhiều, bảo nó đưa Quốc Bân vào bộ đội còn là may cho nó đấy, nếu không đồng ý thì chúng ta đến bộ đội làm ầm ĩ cho biết mặt!”
Không phải người một nhà, không vào cùng một cửa.
Vợ Hồ Vĩ nghe xong cũng cảm thấy đúng, là Hàn Liệt nợ bọn họ.
Chỉ là chắc bọn họ cũng biết Hàn Liệt không muốn thấy mặt mình, thế là hai người quyết định lấy danh nghĩa của dì hai viết một bức thư, bảo Hàn Liệt đưa Hồ Quốc Bân vào bộ đội.
Dì hai biết việc này cũng là do Hồ Quốc Bân không cẩn thận, lỡ miệng nói mình sắp được vào bộ đội làm quan lớn hưởng phúc.
Dì hai biết chuyện suýt chút nữa tức xỉu, nói phải gọi điện thoại cho Hàn Liệt ngay.
Hồ Vĩ vội cản bà lại, nói: “Nương, đây là Hàn Liệt nợ nhà chúng ta, nó ăn của chúng ta, mặc của chúng ta, nếu không phải nương nuôi nó lớn lên, nó có thể có ngày hôm nay sao? Mà nương cũng đừng quên nương vì nó mà xem nhẹ hai anh em con, nếu việc này thành công, coi như bỏ qua hết tất cả những chuyện trước đây, chúng ta chính là người một nhà.”
Dì hai hổ thẹn với các con nhưng không ngốc, dì cũng không thể để việc này chặt đứt tiền đồ của Hàn Liệt được!
“Việc này không có thương lượng gì hết, con đòi tiền, nương có thể đưa, nhưng con không thể hại Tiểu Liệt được, nó là em trai con!”
“Nếu nó là em trai con thì nên giúp con việc này!”
Hắn biết nương mình ăn mềm không ăn cứng, thế là cố ý giả bộ đáng thương, ôm cánh tay dì hai bắt đầu khóc lóc, nói mấy năm nay mình sống không dễ dàng, không chỉ hắn khóc mà vợ hắn và Hồ Quốc Bân cũng khóc, luôn miệng nói Hàn Liệt và dì hai nợ bọn họ, phải trả lại.
Dì hai nhìn con trai và cháu trai, chỉ cảm thấy như rơi vào động băng.
Dì chết lặng nhìn về phía đứa con thứ hai, hỏi hắn có phải cũng cảm thấy làm như vậy là đúng hay không.
Con thứ hai cũng gật gật đầu: “Chẳng lẽ không phải hay sao, chính nương đã thừa nhận là nương thua thiệt bọn con, nếu nương khuyên được Hàn Liệt đồng ý, về sau con và anh cả sẽ không trách nương nữa.”
Hắn không muốn đưa con vào bộ đội, nó còn nhỏ vào cũng đi không được, nhưng hắn và anh trai Hồ Vĩ đã thương lượng với nhau, chỉ cần hắn giúp đỡ khuyên nương, để Hồ Quốc Bân được vào bộ đội, ngày sau Hồ Vĩ sẽ giúp đỡ hắn moi hết tiền từ tay nương ra cho hắn dùng. Tiền của nương cơ bản đều là Hàn Liệt gửi về, vậy đó cũng là của hai anh em hắn.
Giờ phút này dì hai chỉ cảm thấy trong lòng đau từng cơn, không nói gì xoay người trở về phòng, đến nước cũng không uống nổi một ngụm.
Hai người Hồ Vĩ cho rằng nương mình đã thỏa hiệp, tất cả đều bận rộn chúc mừng nhau.
Trái tim dì hai lạnh như băng, không ngờ mình làm nhiều như thế, cuối cùng lại phải đón nhận cục diện đau lòng này.
Qua một đêm, dì hai mới đỡ hơn một chút, tới sáng sớm hôm sau liền gấp không chờ nổi đi gọi điện thoại cho Hàn Liệt.
“Tiểu Liệt con yên tâm, anh họ con dì sẽ khuyên, sẽ không để mấy đứa nó đến quấy rầy con, con ở bộ đội sống tốt là dì an tâm rồi.”
Cổ họng Hàn Liệt nghèn nghẹn, anh nói: “Dì, dì bảo Hồ Quốc Bân đến quân khu đi, dì cũng cùng tới.”
Dì hai nóng nảy muốn từ chối, Hàn Liệt nói: “Dì càng như vậy bọn họ càng quá đáng, chi bằng để bọn họ đến đây, chứng kiến tham gia quân ngũ vất vả sẽ tự biết khó mà lui thôi.”
Dì hai còn có chút do dự: “Nhưng... dì chỉ sợ nó không chịu đi.”
Hàn Liệt: “Con có biện pháp... Vả lại Tố Tố và mấy đứa Tiểu Cẩm đều nhớ dì, dì còn chưa gặp Tiểu Lộ lần nào đâu, dì cứ đến đây đi, con đến nhà ga đón dì, được không?”
Dì hai sao lại không nhớ mấy đứa nhỏ, nhưng dì không dám đi, sợ mâu thuẫn trong nhà sẽ lớn hơn nữa.
Hàn Liệt nói như vậy, dì liền gật gật đầu đồng ý, được, vậy cứ để cho nó biết bộ đội có bao nhiêu khổ cực đi, chết tâm thì càng tốt!