Bà Cố nghe vậy cũng gật gật đầu: "Cái món đồ này đúng là rất tốt, ăn thì rất nhanh sẽ có sữa, để có dịp nào đó gặp mẹ của con, nhớ thay mẹ gửi lời cảm ơn đến bà ấy, lại chuẩn bị một chút đem mấy cái trứng gà bôi đỏ để con đem qua bên nhà mẹ đẻ con biếu một ít.”
Trần Tú Vân nghe vậy cũng cười ra tiếng: "Mẹ này, nghe mấy lời này của mẹ nói này thật là, mẹ cùng mẹ của con đều là bạn bè mấy chục năm với nhau rồi, mẹ con mà nghe mấy lời này đoán chừng cũng buồn cười, chê mẹ quá là khách khí rồi đó. Còn trứng gà đỏ thì con nghĩ để làm đầy tháng cho con bé Mật Nha thì thích hợp hơn ấy.”
Bà Cố nghe con dâu mình nói vậy nghĩ lại cũng cười nói: “Mẹ con bà ấy keo kiệt đã quen rồi, không biết phải để dành bao lâu mới được nhiêu đó đâu.”
Nói một hồi cũng câu chuyện cũng kết thúc, cả gia đình tiếp tục ăn cơm, có điều cũng chỉ là khoai lang làm thành bánh bột ngô cùng với bắp ngô đem nấu thành cháo, lại lên núi tìm được một ít rau dại cùng mộc nhĩ, lấy đem đi ướp thành muối mặn, nhưng mà dù vậy cả nhà cũng ăn uống say sưa ngon lành.
Bên cạnh có Tô Xảo Hồng, cô vẫn là ăn không nổi mấy món này, trong lòng tràn đầy những suy nghĩ về mấy chuyện gần đây.
Nhớ lại vụ sữa mạch nha, cô nhớ thương trọn vẹn hai ngày, cũng không nhịn được mà đề cập gốc rễ chuyện này với chồng của cô, kết quả chồng của cô ngạc nhiên, lần nào gặp cô nói tới vấn đề đó là y như rằng sẽ nói: “Mẹ của chúng ta một mình nuôi năm anh em chúng ta cực khổ …”
Nghe nói vậy là cô đã khoát tay chặn lại không cho chồng cô nói nữa.
Tuyệt đối đừng nói mấy lời đó, bởi vì cô nghe mấy lời này đến thuộc lòng luôn rồi.
Ở trong phòng nói riêng với chồng như vậy mà anh ta vẫn không hiểu cô, cứ do dự hai ngày nay rốt cuộc cô khó khăn lắm mới nuốt trôi cái bánh bột ngô xuống cổ họng, dù vô cùng ngượng ngùng nhưng vẫn quyết định liều mạng nói ra, không vì bất cứ điều gì cả, chỉ vì thằng bé Nha Cẩu tám tháng tuổi nhà mình!
"Mẹ, con có chuyện này, con nghĩ muốn nói với mẹ …” Cô tự nhủ bản thân quyết liệt các kiểu, tạo khí thế cho bản thân, nhưng đến khi mở miệng ra thì giọng nói như muỗi kêu.
"Làm sao vậy, nói đi." Bà Cố nghe cô nói mặt vẫn không có cảm xúc gì, bình tĩnh uống chén cháo mở miệng ném cho cô một câu bảo cô nói.
Cố Kiến Đảng ngồi bên cạnh, đoán được vợ của anh muốn nói tới cái gì, liều mạng nhìn cô nháy mắt liên tục.
Người khác thì không biết gì, còn cô sao lại nhiều chuyện như vậy cơ chứ? Kỳ thật mấy chị dâu nói cũng đâu có sai đâu, tám tháng tuổi thì cũng lớn lắm rồi, cần gì uống sữa mạch nha nữa chứ? Mấy đứa nhóc con kia không có sữa mạch nha không phải cũng lớn lên khỏe mạnh bình thường hay sao?
Theo ý anh mà nói thì nhóc con đó không cần phải nuông chiều làm gì!
Tô Xảo Hồng thấy chồng mình tự nhiên hướng về phía mình mà liên tục nháy mắt, có điều cô cũng không thèm để ý anh làm gì, cô lần nữa lấy lại dũng khí mở miệng lên nói.
"Thật ra con muốn hỏi ý kiến mẹ một chút, chính là sữa mạch nha lần trước, thì cái sữa mạch nha đó không phải có hai bình hay sao, con nghĩ Đồng Vận sữa không phải không có sữa, một hũ sữa để uống từ từ cũng được mà đúng không ạ?”
Lời này vừa nói, tất cả mọi người nghe thấy đều hiểu ra, bàn tay đang duỗi đũa ra chuẩn bị gắp đồ ăn cũng dừng lại, miệng đang nhai cũng dừng, ngoại trừ mấy đứa con nít trong nhà không hiểu chuyện gì vẫn đang ngồi húp cháo không để ý, còn những người khác đều đã bất động.
"Con nói cũng phải." Bà Cố nghe cô nói vậy cũng suy nghĩ về những gì con dâu thứ tư của mình nói: “Một hũ quả thật là đủ dùng rồi.”
Tô Xảo Hồng nghe vậy trong lòng cực kỳ vui mừng, vội vàng tiếp tục nói: "Nha Cẩu cũng đã sớm dứt sữa, mấy ngày gần đây ăn cơm cũng không có ngon miệng, con nghĩ hay là lấy …”
Tô Xảo Hồng mở miệng đòi đồ nhưng cảm thấy hơi xấu hổ, đến cùng thì cô cũng ngại nói thẳng ra, nên hai mắt liền nhìn chằm chằm vào mẹ chồng, cô mong rằng bà đã nghe rõ hiểu những gì cô nói.
"Xảo Hồng, em nói cái gì đó!"
Tính tình tốt như Cố Kiến Đảng cũng không chịu nổi nữa mà lớn tiếng với Tô Xảo Hồng, mấy anh của anh đều cưới vợ hết rồi, làm sao mà anh lại cưới phải người vợ như thế này chứ, còn ngay trên bàn cơm của gia đình, trước mặt nhiều người như vậy lại hướng mẹ của anh xin đồ?
Tô Xảo Hồng thường ngày là cái người đã quen thói thích làm theo ý mình, huống hồ lời nói cô cũng nói đến như vậy rồi, cũng đâu thể rút lại được đâu.