Kiều Tình tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, thẹn quá thành giận nhìn Tô Tầm Vị, chửi: "Sao tôi phải thề như vậy? Liên quan gì đến cô? Cô nói hươu nói vượn gì ở đây vậy?"
Vẻ lạnh lùng trên mặt Tô Tầm Vi vẫn không hề nhúc nhích, ánh mắt kiên định nhìn Kiều Thanh, giọng nói trở nên lạnh hơn hai độ, nói: “Đấy là do cô không dám, nếu cô và Lục Vân Hiên thật sự trong sạch, vậy sao cô lại không dám thề?”
Kiều Thanh đối diện với ánh mắt đầy kiên quyết và lạnh lùng của Tô Tầm Vị, cô ta không nhịn được hoảng sợ lùi về phía sau một bước.
Lúc này, những thanh niên tri thức đang ăn cơm trong căng tin đều chuyển ánh mắt tò mò xem kịch vui và hóng hớt từ khuôn mặt Tô Tầm Vị sang khuôn mặt cô ta, Kiều Thanh càng thêm hoảng hốt.
Đúng lúc này, Lục Vân Hiên cả người ướt đẫm sải bước từ cửa căng tin đi vào.
Anh ta chặn ở trước mặt Kiều Thanh, tức giận nhìn Tô Tầm Vị, giọng nói lạnh lùng: "Tô Tầm Vị! Cô đừng có đến đây phát điên nữa! Tôi đã hủy bỏ hôn ước với cô, là vì cô đã cắm sừng tôi! Người đàn ông nào có thể chịu đựng được chuyện như này! Cô tưởng có thể khiến tôi thay đổi ý định chỉ bằng cách cứ càn quấy gây chuyện ở đây đấy à? Tôi nói cho cô biết! Không đời nào! Tôi, Lục Vân Hiên, ngay cả khi cả đời này tôi có không cưới vợ, thì cũng sẽ không bao giờ quay ăn lại đồ đã vứt bỏ đâu!
Lời nói của Lục Vân Hiên không trực tiếp bảo vệ Kiều Thanh, mà thay vào đó anh ta nói như thể Tô Tầm Vị đang làm khó Kiều Thanh, là do cô đang càn quấy gây chuyện, muốn anh ta quay lại.
"Cút ra ngoài! Cô cút ra khỏi đây cho tôi! Đừng để tôi lại nhìn thấy một con đàn bà dâm đãng lẳng lơ như cô nữa!" Lục Vân Hiên đứng trên vị trí đạo đức tối cao, nghiêm túc quát mắng Tô Tầm Vị.
"Cái cô Tô Tầm Vị này thật là không biết xấu hổ! Không có người phụ nữ nào có thể mặt dày như cô ta."
“Nếu cô ta có mặt mũi thì đã không chạy đi cặp kè với người thanh niên tri thức mới.”
"Đúng rồi! Nếu tôi bị mắng như vậy ở trước mặt mọi người, tôi đã xấu hổ đến mức nhảy xuống sông tự sát rồi. làm sao còn có mặt mũi sống trên đời này nữa."
“Haha, mặt cô ta dày như đống thịt trên người vậy…”
Những tiếng bàn tán xung quanh càng ngày càng ồn ào, càng ngày càng rõ ràng và mỉa mai hơn.
Tô Tầm Vị vốn tưởng mình dù sao cũng đã là người sống được hai kiếp, phẩm chất tâm lý khá tốt.
Tuy nhiên, khi thực sự đối mặt với tình huống có cả ngàn người chỉ trỏ bàn tán như này, nhìn những ánh mắt lạnh lùng và chế nhạo xung quanh mình, khuôn mặt cô vẫn không thể kiềm chế được, cơn giận lập tức bùng lên.