Hắn ta đâu biết rằng, mọi hành động của hắn đều hiện rõ mồn một dưới ánh trăng sau lưng.
Tần Khê cười lạnh, không nói gì.
Cô từ từ ngồi xổm xuống, bưng gáo nước lặng lẽ chờ đợi.
Cho đến khi... một khuôn mặt nam nhân hèn hạ từ từ thò ra từ dưới tấm rèm, Tần Khê không chút do dự hắt thẳng gáo nước vào.
"Bố ơi, có người nhìn trộm con tắm!"
"Mẹ ơi cứu con!"
Nhanh như chớp, Tần Khê túm lấy tay gã đàn ông qua tấm rèm.
Gã bị cô vật ngã xuống đất, nước bắn vào mắt khiến gã không thể mở mắt ra nổi.
Đèn trong khu tập thể lần lượt sáng lên.
Mọi người vừa ăn cỗ xong chưa lâu nên hầu hết đều chưa ngủ.
Trương Tú Phân đang ngồi trên giường tính toán chi tiêu trong tháng, còn Tần Hải ngồi bên chiếc ghế sofa, loay hoay sửa cái radio cũ vừa nhặt được.
Tiếng hét của Tần Khê vang lên như sét đánh ngang tai.
Tần Hải bật dậy, tay cầm tua vít lao ra ngoài.
"Thằng nào... Thằng chó má nào dám nhìn trộm con gái tao tắm!"
"Chuyện gì vậy..." Ngô Kiến Quốc mặc quần đùi chạy theo sau, tay cầm cây chổi.
"Có phải cửa khu mình chưa đóng, để người ngoài vào không?"
Trương Hữu Tài phản ứng nhanh nhất, ba bước đã đến trước cửa.
"Chính là hắn ta, hắn ta nhìn trộm con tắm rồi bị co tóm được." Tần Khê hét lớn.
Ngay lúc vật được gã xuống, cô đã nhận ra hắn ta.
Là Chu Bảo Sơn, chồng của Chu Thúy.
Tần Hải là người đầu tiên xông vào buồng tắm, thấy con gái vẫn mặc nguyên quần áo liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó, ông nhìn thấy gã đàn ông dưới đất liền gầm lên.
"Hảo, Chu lão tứ, thì ra là mày, thằng khốn nạn!"
Tần Hải mặt mày tím tái, không chút do dự cho mông Chu Bảo Sơn một nhát.
"Tao không nhìn, tao không có nhìn trộm!"
Chu Bảo Sơn ngửa cổ gào lên, mùi hôi thối từ miệng gã xộc ra khiến Tần Khê kinh tởm.
Trương Tú Phân và Tần Đào chạy đến sau, vừa nhìn thấy Chu Bảo Sơn, hai người tức đến mức đá thêm gã mấy cái.
"Thằng súc sinh, hôm nay tao phải cho mày một trận nhớ đời, Tần Đào, đi báo công an!" Trương Tú Phân quát.
Mọi người trong khu tập thể túa ra.
"Tôi còn tưởng là người ngoài, không ngờ lại là Chu Bảo Sơn trong khu mình."
"Đúng là nghiệp chướng, con cái sắp đến tuổi lấy vợ gả chồng, vậy mà lại đi nhìn trộm con gái nhà người ta tắm, chuyện này mà truyền ra ngoài thì ai dám gả con gái cho nữa!"
"Phì! Gặp phải cái lão già bệnh hoạn thế này, đáng đời ế vợ!"
"Thật mất mặt!"
Một lát sau, Chu Thúy cùng hai đứa con trai cũng chạy đến.
Mọi người còn chưa thấy mặt mũi đâu đã nghe tiếng gã chanh chua: "Con gái nhà lành bị người ta giở trò đồi bại, sau này biết lấy ai bây giờ..."
Tần Khê buông gã ra, đứng thẳng dậy.
"Ai vậy, Tần Khê bị ai nhìn trộm?" Chu Thúy chen vào, sau đó là tiếng hét thất thanh: "Chu Bảo Sơn, thì ra là mày, thằng khốn nạn!"
Chu Bảo Sơn quỳ trên đất, đầu tóc mặt mũi bê bết nước, ai nhìn cũng biết kẻ biến thái là ai.
"Cái đồ không biết xấu hổ, già đầu rồi còn giở trò đồi bại với con gái nhà lành." Trương Tú Phân đẩy Chu Thúy: "Tôi muốn xem là Chu Bảo Sơn nhà bà vào tù trước hay là con gái tôi ế chồng!"
"Chu Thúy, chẳng phải mồm mép bà lúc nào cũng lanh lợi lắm sao... Giờ sao câm rồi, không nói được gì à?" Lý Tú Lan cũng lên tiếng mỉa mai.
Kiều San nói: "Hay là báo công an đi, chuyện này nghiêm trọng đấy."
"Tôi không nhìn trộm, tôi chỉ đi ngang qua... đi ngang qua đây thôi..."
Bất kể chuyện gì, cứ động đến công an là thành chuyện lớn, như vậy nhà họ Chu đừng hòng tiếp tục làm việc ở nhà máy nữa.
Chu Bảo Sinh biết rõ tính nghiêm trọng của sự việc, vừa lau mặt vừa thanh minh.
"Khônng... Không không đóng cửa, ai biết trong phòng tắm có người." Chu Thúy vội vàng hát đệm.
"Đây là phòng tắm nữ, ông muốn đi đâu mà đi nhầm vào đây?" Tần Khê đầu tiên là đâu vào đấy trả lời Chu Bảo Sơn, tiếp theo lại nhìn về phía Chu Thúy: "Đóng cửa rồi, hơn nữa trong phòng còn sáng đèn, chẳng lẽ ông ta mù sao?"
Bị bắt quả tang trong phòng tắm nữ vốn đã không còn gì để nói.
Chu Thúy thấy nhẹ nhàng không xong, liền vỗ đùi làm ầm ĩ.
"Ai biết được có phải cô câu dẫn lão Chu nhà tôi không! Bình thường ông ấy là người thành thật như vậy."
"Chính là cô câu dẫn đấy, trong nhà máy ai mà không biết cô thiếu chút nữa chạy theo trai, chắc chắn là không ra gì rồi... Chắc chắn là cô chủ động câu dẫn lão Chu nhà tôi, cô muốn lừa tiền nhà tôi."
Vừa nói, Chu Thúy như thể tự thuyết phục được mình, giọng nói càng lúc càng gay gắt.
"Cái miệng thối của bà chỉ giỏi bịa đặt, con gái tôi bị một người phụ nữ lừa gạt, chứ có phải trai làng nào đâu, xem hôm nay tôi có xé rách cái miệng của bà không."
Công an gọi điện thoại đến văn phòng nhà máy, rất nhiều người đều biết con gái út của ông Tần suýt chút nữa bị người ta lừa đến nơi khác làm công.
Lời đồn thổi cứ thế lan truyền, biến thành bỏ trốn cùng người khác, có lẽ phần lớn là do Chu Thúy phao tin.
Trương Tú Phân càng nghĩ càng tức giận, hét lên một tiếng rồi xông lên, túm tóc Chu Thúy lôi ra ngoài cửa.
Kiều San đứng ở cửa né người, Chu Thúy lùi về sau cũng tiện tay túm tóc cô.