Rõ ràng là Tần Tuyết làm nũng, sao người bị lườm lại là mình.
"Nhà mình đóng cho chị ba của con hai trăm tệ rồi, lấy đâu ra tiền mua giày cho con." Trương Tú Phân gạt tay Tần Tuyết, đứng dậy bỏ tiền vào ngăn kéo tủ khóa lại, miệng lẩm bẩm: "Không biết rạp chiếu phim của các con làm ăn kiểu gì, trước đây còn phát phiếu lương thực, bây giờ chỉ có dịp lễ tết mới có phiếu."
Trong lúc đó, Tần Đào ậm ừ cho qua chuyện, bưng bát cơm lên ăn.
Tần Khê xem như đã biết số tiền mua khoai lang lấy từ đâu ra...
"Sức khỏe của bé ba thế nào rồi?"
Tần Hải rót một chén rượu trắng nhỏ, cẩn thận nhấp một ngụm.
"Dạ khỏe rồi." Tần Khê đáp.
"Chuyện công việc con đừng vội, nếu chưa tìm được thì cứ ở nhà nghỉ ngơi, dù sao ba người chúng ta đi làm cũng không thiếu phần ăn của con."
Nguyên chủ học hành bê bết, sau khi tốt nghiệp cấp hai phải nhờ vả mãi mới xin được việc ở trạm rau củ, làm vừa đủ một năm thì bị người ta lừa cho nghỉ việc.
"Nghỉ cái gì mà nghỉ, cả ngày chỉ biết nằm mơ giữa ban ngày, đúng là thân phận con ở mà đòi hưởng thụ." Trương Tú Phân mắng.
Nhưng những lời này hiển nhiên bị những người còn lại trong phòng phớt lờ.
Tần Hải cười tủm tỉm đưa tay xoa đầu Tần Khê: "Con gái tôi xinh đẹp thế này, còn đẹp hơn hai đứa con gái nhà lão Ngô nhiều."
"Bố! Con đẹp hay chị ba đẹp?" Tần Tuyết bất mãn kêu lên.
Tần Hải vẫn thản nhiên như không, cười tủm tỉm giả vờ không nghe thấy.
Tần Khê cũng mỉm cười.
Thời buổi này nhà nào cũng cho nhiều muối khi xào rau, Tần Khê ăn một miếng cải trắng, cố gắng lắm mới nuốt trôi vị mặn chát trong miệng.
Món xào chẳng khác gì cải trắng luộc.
"Cái bàn đọc sách ngoài kia rốt cuộc có tốn tiền mua không?" Trương Tú Phân lại hỏi.
"Không tốn." Tần Hải nhướng mày đắc ý: "Tôi giúp ông anh sửa cái radio, rồi hứa cho con trai và bạn gái nó hai vé xem phim."
Tần Đào: "..."
"Lúc nào con bảo với nhân viên bán vé giữ hai vé là được." Tần Hải lại nói với con trai.
Nhân viên bán vé của rạp chiếu phim là bạn từ thuở nhỏ của Tần Đào, Tần Hải làm chuyện này không phải chỉ một lần.
Tần Đào miễn cưỡng gật đầu.
Tần Hải lại nói: "Bàn học để trong phòng cho Tần Khê và Tần Tuyết dùng."
Nói đến chuyện phòng ở, Trương Tú Phân lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ, hạ giọng hỏi: "Nhà lão Trương chuyển đi khu nhà tập thể chắc chắn chưa?"
"Chắc chắn rồi."
"Vậy còn căn nhà thì sao?"
Xưởng mới xây xong khu nhà tập thể thứ hai, phải bốc thăm quyết định nhà nào được chuyển vào, lần này nhà trúng thăm là nhà ông Trương thứ hai ở cạnh nhà Tần Khê.
Có người dọn đi nhưng chưa có ai dọn đến, đương nhiên là sẽ trống hai căn.
Mấy nhà khác đều đang nhòm ngó hai căn nhà này!
"Yên tâm, tôi đã lén đưa cho phó xưởng trưởng Chu hai bao thuốc lá, ông ấy đồng ý cho nhà mình một căn rồi." Tần Hải nói nhỏ, vẻ mặt vừa đắc ý vừa có chút xót xa.
"Vậy thì tốt, nếu để nhà Chu Thúy ở cạnh nhà mình thì đúng là xui xẻo."
Tần Khê buông đũa, đợi bố mẹ nói chuyện xong mới nhỏ nhẹ lên tiếng.
"Bố mẹ, hay là từ mai con nấu cơm ạ?"
Mầm tỏi già đến mức mắc kẹt trong kẽ răng, Tần Khê vừa nói vừa muốn lấy lưỡi đẩy ra.
Mọi người đều ngẩn người, Trương Tú Phân thẳng thừng xua tay: "Mẹ không muốn bị con đầu độc chết đâu."
Nhìn bàn tay là biết chưa từng làm việc nhà, số lần vào bếp có thể đếm trên đầu ngón tay.
Tần Khê ngượng ngùng gãi má: "Lúc làm việc ở trạm rau củ ngày nào con cũng vào nhà ăn phụ giúp, con học được cách nấu ăn rồi ạ."
"Thật sự học được rồi sao?" Tần Hải vẫn không tin.
"Cứ cho con bé thử hai ngày, không được thì mẹ lại làm."
Tần Đào thật sự không muốn ăn đồ ăn của Trương Tú Phân nấu nữa, hôm nay ăn bát thịt xào tỏi này vào, buổi tối không biết phải thức dậy mấy lần.
Tần Tuyết đảo mắt, nở nụ cười ngoan ngoãn: "Mẹ ngày nào cũng nấu cơm cho chúng con vất vả lắm, sau này con với chị ba sẽ hiếu thuận mẹ."
Nghe đến đây, cuối cùng Trương Tú Phân cũng dịu mặt.
"Muốn thử thì thử đi, nhưng không được lãng phí tiền bạc đâu đấy."
"Vâng ạ!" Giọng Tần Khê cao hẳn lên, từ tận đáy lòng nở nụ cười rạng rỡ.
Tần Khê cô đã có nhà... có người thân rồi!
Giữa mùa hè, hiếm khi có ngày nhiều mây như hôm nay, cái nóng cũng vì những đám mây mà dịu đi nhiều.
Trước khi đi làm, Trương Tú Phân dặn dò Tần Khê mua đồ ăn về nhớ mang quần áo về nhà.
Đương nhiên, mẹ cũng không quên vẻ mặt không kiên nhẫn dặn cô giữa trưa nấu trứng gà bồi bổ, đỡ phải mỗi ngày mang gương mặt như người chết ra ngoài, người ngoài nhìn còn tưởng bị ngược đãi.
Tần Khê cười híp mắt đáp ứng.
Mới có một ngày mà cô như đã quen với sự quan tâm ẩn giấu trong lời nói chanh chua của mẹ.
Cả nhà ai đi làm thì đi làm, ai đi học thì đi học, mới chưa đến tám giờ, trong phòng chỉ còn lại một mình Tần Khê.
Cô trước tiên quét dọn sạch sẽ phòng mình, sau đó mở cửa sổ thông gió, rồi lại tiếp tục sang phòng bên cạnh dọn dẹp.
Trong phòng nhìn có vẻ sạch sẽ, kỳ thực vải trắng che đồ đạc đều phủ một lớp bụi dày, lấy vật phía trên ra mới có thể nhìn ra màu sắc ban đầu của vải.
Tần Khê bưng một chậu vải đầy ắp đi ra bể nước.
Cô cho vải vào bồn, dùng bột giặt ngâm, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Lý Tú Lan và Chu Thúy hôm qua còn cãi nhau ầm ĩ, hôm nay lại đang thì thầm to nhỏ.
"Tần Khê, giặt giũ đấy à?" Lý Tú Lan lên tiếng.
Nói cũng lạ, Lý Tú Lan và Trương Tú Phân không ưa nhau, nhưng đối với chị em Tần Khê lại rất ôn hòa, đây cũng là nguyên nhân vì sao nguyên chủ không ghét bà.
"Con bé Quyên nấu cháo, dì mới ăn xong đã lại đói rồi."
Vừa nói Lý Tú Lan vừa lấy hạt dưa từ trong túi ra, cũng không mời Chu Thúy, mà chỉ đưa cho Tần Khê: "Ăn hạt dưa không?"
Ngô Quyên là con gái lớn của Lý Tú Lan, sau khi tốt nghiệp cấp ba tìm được việc bán hàng ở trung tâm thương mại, nhưng vẫn chưa được coi là nhân viên chính thức.
"Không được đâu ạ, cháu phải dọn dẹp rồi còn ra ngoài bán rau."
"Trương Tú Phân lại nỡ lòng để bảo bối của bà ta phải làm việc nhà, đúng là gặp quỷ rồi." Chu Thúy bỗng nhiên châm chọc.
Tần Khê cười nhạt một tiếng, nốt ruồi đỏ ở đuôi mắt theo động tác nhướn mày của cô như nhảy lên: "Dì Chu, tuyên truyền mê tín dị đoan là không được, bị tố cáo là phải viết bản kiểm điểm đấy."
"Con nhóc thối tha, tôi tuyên truyền mê tín dị đoan lúc nào?"
"Không phải chính miệng dì nói gặp quỷ sao, mọi người đều nghe thấy hết." Tần Khê chậm rãi hỏi lại.
"Phì ——"
Thôi Tú Hà đang ngồi xổm bên ống nước đánh răng, nghe thấy thế bèn nhổ bọt kem đánh răng ra, cao giọng nói: "Tôi cũng nghe thấy dì Chu nói gặp quỷ."
"Đấy, chị Tú Hà cũng nghe thấy."
Thôi Tú Hà là con dâu mới cưới của nhà họ Trương ở đối diện nhà họ Tần, mới về nhà chồng được mấy ngày, còn chưa hiểu rõ tình hình trong xóm.
Nếu như biết rõ... Không biết có lên tiếng nói giúp Tần Khê hay không.
"Tôi nghe rất rõ." Thôi Tú Hà cười sảng khoái, có vẻ hoàn toàn không hiểu sắc mặt Chu Thúy, lại còn bổ sung một câu: "Ở quê tôi, ai tuyên truyền mê tín dị đoan là sẽ bị bắt chồng đi cải tạo đấy."
"Đừng có mà ngậm máu phun người." Chu Thúy hung ác trừng mắt nhìn hai người một cái, sau đó vội vàng chạy vào nhà.
Lý Tú Lan khinh bỉ "chậc" một tiếng, tiếp tục cắn hạt dưa.
Tần Khê cười với Thôi Tú Hà, xoay người nhấc giỏ rau đặt ở cửa lên: "Chị Tú Hà, em với chị cùng đi chợ nhé?"
Con trai cả nhà họ Trương là Trương Lỗi, anh ta thấp người lại thật thà, mãi đến năm hai mươi lăm tuổi vẫn chưa tìm được vợ ở thành phố, cuối cùng đành cưới đại một cô gái nông thôn.
Những cô gái trẻ trong xóm phần lớn đều không muốn qua lại với Thôi Tú Hà, nghe Tần Khê chủ động mời, cô vui vẻ nhận lời.
Chờ mọi người đi hết, Tần Khê đóng cửa sổ lại, sau đó dùng chổi quét hết bụi đất trước cửa vào một góc tường.
Bụi đất được quét đi hết, lúc này mới lộ ra nền gạch của khoảng sân, hôm qua cô còn tưởng là nền đất.
Xuyên không sang ngày thứ hai, Tần Khê bước ra khỏi sân, cuối cùng cũng được tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Khu tập thể của nhà máy rất rộng, từ sân nhà đi bộ ra đường lớn mất khoảng mười phút.
"Chị Tú Hà, chị biết mua thức ăn ở đâu không ạ?"
Tần Khê không biết, nguyên chủ không làm việc nhà nên đương nhiên cũng không biết.
"Muốn mua rau hay mua thịt? Mua thịt thì phải đến trạm bán lương thực, phải có phiếu thịt, nếu không có phiếu..."
Thôi Tú Hà tuy mới đến có mấy ngày, nhưng đã sớm thăm dò rõ ràng mọi ngóc ngách xung quanh khu tập thể.
Cô cẩn thận liếc mắt nhìn bốn phía, xác nhận không có ai đi qua, lúc này mới nhỏ giọng nói: "Nếu không có phiếu thì phải đến ngõ Tam Lâm."
Chính sách ngày càng nới lỏng, hai năm nay ngày càng có nhiều người đi chợ đen mua đồ hơn, cẩn thận cũng là thói quen bao nhiêu năm nay rồi.
"Em mang theo phiếu thịt, đi mua ít thịt trước đã."
Sáng nay Tần Hải đã lén đưa cho cô hai tấm phiếu thịt và một xấp phiếu lộn xộn.
"Được, vậy chúng ta phải đi nhanh lên, đi muộn là hết thịt ngon đấy."
Đường phố Hoa Quốc năm 1976 mang một vẻ phồn hoa khác, tiếng chuông xe đạp leng keng vang vọng khắp nơi, xe cộ không phân làn đường, ô tô cứ thế len lỏi trong dòng người.
Bảng quảng cáo nền trắng chữ đen mọc lên san sát, quần áo của mọi người cũng có màu sắc khá đơn điệu.
Nhưng dù là biển quảng cáo hay con người, đều có những thứ nổi bật giữa đám đông, Tần Khê đi chưa được hai bước đã nhìn thấy nam nữ chính đang đi đến từ góc đường đối diện.
Nam chính mặc áo sơ mi trắng, đi chiếc xe đạp Phượng Hoàng màu đen, phía sau chở nữ chính mặc chiếc váy dài thướt tha.
Hai người đi đến đâu đều thu hút ánh mắt của mọi người, thậm chí còn có cả tiếng xuýt xoa ngưỡng mộ của những cô gái trẻ.
Dù ở thế giới nào, trai tài gái sắc luôn là những người nổi bật nhất.
"Kia chẳng phải là con gái út nhà họ Tô sao?"
Trong số những người xung quanh đó, Tần Khê là người ngoài cuộc, còn Thôi Tú Hà vừa nhìn đã nhận ra nữ chính.
"Chị Tú Hà, chúng ta đi nhanh lên thôi, đi muộn là hết thịt đấy."
"Hay là chúng ta đi đường tắt bên này."
Cho dù tình yêu của nam nữ chính có đẹp đẽ đến đâu cũng chẳng liên quan gì đến Tần Khê.
Bởi vì bây giờ cô chỉ thích nam chính.
Mặc dù có không ít người biết cô thích Doãn Tuân, nhưng may là cô cũng không làm ra hành động gì quá đáng để bị người ta mắng chửi.
Hiện tại, điều quan trọng nhất đối với cô là đi chợ mua thịt, tốt nhất là mua được miếng thịt ba chỉ ngon.
Đi vòng qua con phố bán vải, Thôi Tú Hà lại bị những bộ quần áo mới treo trong cửa hàng bên đường thu hút, đi một bước lại ngoái đầu nhìn ba lần.
Tần Khê cũng không tiện giục, đành phải đi chậm lại để cô ấy ngắm thêm.
Vừa đi chậm lại, trong lúc nhìn ngó xung quanh, Tần Khê bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
"Cô gái kia sao lại giống Tần Tuyết nhà em thế?"
Cô gái trẻ mặc bộ đồ màu xanh lam đứng trong quầy kia, không phải Tần Tuyết thì là ai?
Tóc uốn xoăn lọn to, vén sang một bên trán, chiếc váy rộng thùng thình, cộng thêm đôi môi đỏ chót.
"Chị Tú Hà, chị đợi em một lát, em vào xem sao."
Cửa hàng quốc doanh chuyên bán quần áo nữ cao cấp, Tần Tuyết đang đứng dựa vào quầy, nhiệt tình giới thiệu bộ váy mới về cho khách.
"Chị da trắng thế này, mặc màu xanh lam nhạt này là đẹp nhất."
"Không hề già đâu ạ, váy này mặc lên rất tôn dáng, cuối năm chị lên báo cáo mà mặc bộ này, đảm bảo chị sẽ là người nổi bật nhất."
Tần Tuyết mải mê với việc của mình, dường như không hề nhận ra sự xuất hiện của Tần Khê, những lời ngon ngọt cứ tuôn ra như không cần tiền, dỗ dành người chị cả có nước da vàng như sáp kia soi gương cười đến tít mắt.
"Vậy tôi lấy chiếc váy em nói đây."
Chị cả hào phóng móc ví ra, rút tiền đưa cho một nhân viên bán hàng khác.
Mười tám tệ một bộ quần áo, bằng hơn nửa tháng lương của một công nhân bình thường, không phải ai cũng có thể dễ dàng bỏ ra số tiền đó.
"Chị cả, chị xem kiểu tóc của người mẫu trong cửa hàng chúng ta..."
Tần Tuyết phục vụ rất chu đáo, tiện thể còn gợi ý cho chị cả kiểu tóc phù hợp.
Ngay sau đó, cô nàng nhìn thấy Tần Khê xách giỏ đi tới gần, sợ đến mức ngừng lời, nấc một tiếng.
Tần Khê không nói gì, đi đến một chỗ cách đó không xa, đứng nghiêng người, chờ người chị cả kia mua quần áo xong rời đi mới tiến lên.