Trên chiến trường nước đóng thành băng, một tấm áo ân nghĩa, cũng đủ làm ta ghi khắc ngàn năm.
Nhưng có ai ngờ, nguyên lai ta đã sớm gặp nàng, vào thời điểm ta phong quang nhất mà cũng bi thương nhất.
1.
Khi ta gặp lại Cửu hoàng tử, ta đã mười sáu tuổi.
Lúc đó, cùng với tin báo thắng trận, chàng trở về từ biên cương, dânchúng vây quanh như nước thủy triều, xếp thành hàng dài, chỉ mong đượcnhìn thấy tư thế oai hùng. Thế nhưng, cái mà họ nghênh đón, lại là mộtngười sắp chết.
Chàng ở trên chiến trường đã bị trọng thương, hơn nữa vết thương đãkéo qua một thời gian quá dài, cho dù là đệ nhất thần y Ôn Tất của TầnQuốc, người được tôn xưng là Hoa Đà tái thế, Biển Thước hồi sinh, đốivới sự việc này cũng đành thúc thủ vô sách.
Mà Ôn Tất, là thúc thúc của ta.
Lúc này đây, lấy thân phận là đệ tử thần y, ta được kiệu của hoàngcung đưa vào bên trong cánh cửa son, một lần nữa gặp người được nhânxưng là bất bại tướng quân, Cửu hoàng tử – Tần Nhiễm.
Chàng năm nay chỉ mới mười chín tuổi, trên người lại có một trăm linh bảy vết thương, mỗi một vết thương đều là chứng tích của những chiếncông to lớn nơi sa trường của vị hoàng tử này. Nhưng giờ phút này, chàng khoác trường y ngồi bên ngoài đình, ho khan không ngừng. Ho rồi lại ho, trong đàm lẫn máu bầm đã biến thành màu đen.
Thân thể chàng qua nhiều năm chinh chiến đã chịu những thương tổnnghiêm trọng. Kỳ y thuốc quý toàn bộ đều trở nên vô hiệu với chàng rồi.Thúc thúc đã dốc hết toàn lực, chẳng qua cũng chỉ giúp được chàng sốnglâu hơn mấy tháng, kéo dài hơi tàn mà thôi.
Ta nhìn chàng dưới tán cây ngô đồng, trầm tĩnh, gầy yếu, tái nhợt.Trong mắt ta bỗng dâng lên một cỗ chua xót, tất cả những chuyện trướckia có liên quan đến chàng, chớp mắt một cái lại hiện lên rõ ràng...
Lần đầu tiên ta nhìn thấy Cửu hoàng tử, là vào sáu năm trước, lúc ta mười tuổi, chàng mười ba.
Kiền Quốc đột nhiên khởi binh tiến đánh Tần Quốc, Tần Vương thượngtriều treo soái ấn, hỏi người nào lãnh binh đi ứng chiến, đáng thươngthay văn võ cả triều tất cả đều khúm núm, thoái lui. Ngay lúc đó, hoàngtử thứ chín tiến vào điện, cầm lấy ấn soái, cao giọng nói: "Nhi thầnnguyện ra trận"
Hành động này làm kinh ngạc tất cả mọi người.
Bởi vậy, khi chàng dẫn theo đại quân xuất phát, mỗi một người ở đế đô đều tới đưa tiễn. Ta cùng tỷ tỷ chen vào dãy người xem náo nhiệt, chiêm ngưỡng phong thái hoàng tộc.
Ta vốn tưởng rằng chàng mang bộ dáng oai hùng hiên ngang, cao lớn uymãnh như la hán kim cang trong miếu, nào ngờ, lại nhìn thấy một thiếuniên vô cùng nho nhã yếu đuối.
Ta vĩnh viễn nhớ rõ, đó là giữa mùa hè, thời tiết cực kỳ nóng bức,ánh mặt trời chiếu rọi trên khôi giáp, chói lòa. Còn chàng ngồi thẳngtrên lưng ngựa, tóc rất đen, mặt rất trắng, ngũ quan thanh tú như nữnhi, đôi mắt bình thản chăm chú nhìn về phía trước, nhưng không hiểu sao ta lại cảm thấy vô cùng bi thương.
Sau khi trở về, tỷ tỷ vén tay áo gạt lệ, khóc nói: "Đáng thương choTần Quốc ta rộng lớn mà lại để một đứa trẻ yếu đuối như vậy đi ngăn cảntrăm vạn quân địch quốc"
Tỷ tỷ xem thường chàng, văn võ bá quan xem thường chàng, nước lánggiềng cũng không xem trọng chàng. Cửu hoàng tử còn chưa tới tuổi trưởngthành đã mang theo hai mươi vạn binh mã cùng sự hoài nghi về năng lực,một thân một mình đi tới sa trường gió tanh mưa máu ở Bắc cương.
Tám tháng sau, tuyết mùa đông đã tan, khi mặt đất phía trước hànhlang mọc lên những ngọn cỏ đầu tiên, tỷ tỷ chạy vọt vào đình viện, ngaycả chiếc áo lông cừu cũng chưa kịp cởi, liền ôm cổ ta reo hò nói:"Thắng...! Thắng rồi! Thắng rồi!"
Mũi nàng hồng lên vì lạnh, trong mắt đong đầy nước, nước mắt mangtheo niềm vui sướng mà chảy ra. Nghe nói Tần Nhiễm cầm trường thương,cắt lấy thủ cấp của thống soái quân địch, tuyên cáo cuộc chiến vệ quốcnày kết thúc bằng đại thắng của Tần Quốc.
Tướng quân mười bốn tuổi cưỡi ngựa trở về trong tiếng vỗ tay nổ vang khắp kinh thành.
Tỷ tỷ thu thập hoa quỳnh bảy màu suốt ba ngày ba đêm để kết thànhvòng hoa, ném về phía chàng, vì không đủ lực nên khi chưa đến gần chỗchàng đã rơi xuống đất trước. Nhưng nàng không nản chí, cười nói: "Không sao, lần này không trúng, lần sau sẽ có cơ hội nữa, chắc chắn sẽ có một lần trúng"
Từ ngày đó, nàng bắt đầu luyện phi tiêu, nhưng nàng còn chưa luyệnthành, lại có cấp báo, dị tộc đến xâm lược, Cửu hoàng tử vừa mới cởichiến giáp, lại vội vàng mặc vào, ngựa của đại quân vừa tháo móng sắt,lại một lần nữa đeo vào, nhóm binh sĩ vẫn còn mệt mỏi, lại phải trở rachiến trường.
Tỷ tỷ cả đêm không ngủ, nhìn trời bên ngoài cửa sổ mãi cho đến khi trời sáng. Nàng nói với ta: "Đại Đại, ta rất sợ"
"Tỷ tỷ sợ nếu như lần này Cửu hoàng tử thua, dị tộc tấn công vào,chúng ta sẽ không có cơm ăn sao?" Ta lúc đó mười một tuổi, đối với chiến tranh chỉ liên tưởng đến việc không có cơm ăn.
Tỷ tỷ lắc đầu, dùng thanh âm rất chậm nói: "Không. Ta sợ là hàng vạnhàng ngàn dân chúng ở bốn phương tám hướng nước nhà, nhiều dân như vậy,việc lớn như vậy, trọng trách nặng như vậy, tất cả đều đặt trên ngườichàng, ta sợ chàng không chịu nổi"
Ta cái hiểu cái không, chỉ lờ mờ nhận thấy suy nghĩ của tỷ tỷ khônggiống với phần lớn những người khác, đối với nàng mà nói, sự tồn tại của Tần Nhiễm quan trọng hơn nhiều so với Tần Quốc.
Bốn tháng sau, Tần Nhiễm một lần nữa lập được chiến tích – bắt ba vạn địch quân làm tù binh, đẩy lùi di tộc ra trăm dặm ngoài biên giới đấtnước. Khi đại quân giành được thắng lợi trở về, Tần Vương tự mình ranghênh đón, nhất thời phong quang thiên hạ không ai sánh kịp.
Tỷ tỷ lại ném vòng hoa về phía chàng, lần này, nàng rốt cuộc đã némtrúng,vòng hoa rơi xuống đầu ngựa của Tần Nhiễm, chàng theo tầm mắtnghiêng đầu nhìn lại, ánh mắt hai người giao nhau ở không trung, Cửuhoàng tử hướng về phía nàng, khẽ gật đầu, tỷ tỷ vội vàng cúi đầu xuống,hai má đỏ bừng vì ngượng ngùng.
Đêm đó, tỷ tỷ ngồi dưới ánh đèn chìm trong suy nghĩ, ta gọi nàng cũng không đáp, đành phải tự chơi một mình. Đúng lúc thím Phùng dạy ta thêuthùa, tỷ tỷ nhìn thấy đôi mắt sáng lên, bật dậy nói: "Có rồi"
"Có cái gì?"
Tỷ tỷ tiến đến ta trong nháy mắt, cười thần bí "Ta muốn chuẩn bị một phần lễ vật thật lớn"
"Tặng cho ai?"
"Chàng." Mi mắt tỷ tỷ rũ xuống, lại nhẹ nhàng nâng lên, ánh mắt lưuchuyển, ý tứ dịu dàng vô hạn. Ta giật mình nhận ra: "Tỷ tỷ, tỷ thích Cửu hoàng tử sao?"
Tỷ tỷ cắn môi, "Ừ" một tiếng.
"Có điều..." Tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng ta vẫn biết cái gì là mônđăng hộ đối, lại nói: "Chàng là hoàng tử, mà chúng ta chẳng qua chỉ làbá tánh bình dân. Huống chi sau này nếu chàng trở thành đại vương củachúng ta, sẽ có vô số phi tử, như vậy cũng được sao?"
Ánh mắt tỷ tỷ sáng ngời, bên trong hiện rõ vẻ kiên định đến cố chấp"Người ta nhìn chàng, chỉ thấy chàng là dòng dõi hoàng tộc, y phục tônquý, mà ta nhìn chàng, chỉ thấy chàng dũng cảm, cơ trí, và cô đơn". Nóitới đây, ánh mắt nàng tối sầm lại, nhẹ giọng "Nhiễm quân... thật đángthương. Ta muốn nắm tay chàng, nhìn vào mắt chàng, nói với chàng mộtlời, nói cho chàng biết, chàng không chỉ có một mình, ta vẫn luôn bênchàng."
Nhìn thế nào đều thấy, chẳng qua đây chỉ là một chuyện tình đơnphương. Ta nhịn không được mà nghĩ điều không hay, bên cạnh Tần Nhiễmnhiều người như vậy, chàng cũng có cha mẹ, huynh đệ, thân hữu, bộ hạ,làm sao mà cô đơn chứ? Lại làm sao mà thiếu bạn được? Hơn nữa chàng liên tục thắng trận, tất cả nữ tử ở đế đô đều sùng bái chàng, muốn gả chochàng, tỷ tỷ chẳng qua cũng chỉ một người bình thường nhất trong số đómà thôi. Thậm chí nàng còn không xinh đẹp.
Có điều, nàng lại có một đôi tay vô cùng khéo léo.
Nàng dùng đôi tay độc nhất vô nhị kia, thêu ra một bức họa đẹp nhấtthiên hạ. Khi bức họa "Tần quân xuất chinh đồ" mở ra, đó là cảnh tượngTần Nhiễm lãnh binh xuất quân đi phạt Kiền, màu sắc rực rỡ, thần sắc ynhư thật, nhưng quan trọng là tất cả đều được thêu trên một tấm áochoàng, cổ áo chính là cửa thành, được kết nút bằng đồng, gió thổi qua,nhân vật trong bức họa nhấp nhô nhấp nhô, phảng phất như từ trên áo bước ra bên ngoài. Dùng thời gian ba năm để thêu, khi mang vào cung trìnhlên, cả triều kinh diễm.
Tần Vương lập tức tuyên gặp người thêu, tỷ tỷ ăn vận đẹp đẽ quỳ trước điện. Tần Vương hỏi nàng muốn gì sẽ ban cho, nàng ngẩng đầu, cất caogiọng nói: "Nguyện làm vợ Cửu hoàng tử".
2.
Hồi ức tới đây, ta khép mắt lại, không muốn nghĩ tiếp nữa.
Chuyện trước kia tựa như áng mây trên trời cao, hợp rồi tan, tan rồihợp. Có ai đó đã trở thành cát bụi, liệu có hạnh phúc? Cũng có ai đó như cây đèn cạn dầu đi tới điểm cuối của một kiếp người đáng thương màthôi.
Ta cầm chén thuốc đã được sắc kỹ càng, đảo vài cái, đi đến trước mặt chàng, nâng chén thuốc lên: "Mời Cửu hoàng tử uống thuốc"
Cung nhân bên cạnh càng đón lấy, định nếm thử thuốc, chàng lại khoáttay áo, tự mình cầm lấy chén thuốc, uống một hơi cạn sạch- chàng là bệnh nhân bình thản nhất ta từng gặp.
Trong mấy năm ta theo thúc thúc học y, đã thấy vô số người sắp chết,bọn họ không phải lo sợ tới không ngủ được thì cũng cáu gắt như sấm,toát ra sự sợ hãi đối với cái chết cũng như sự lưu luyến đối với mạngsống của mình.
Chỉ có Tần Nhiễm, vẫn giống như lần đầu ta gặp chàng, mặt mày khẽchau lại, ánh mắt nhìn về nơi xa xăm, hoàn toàn không để lộ biểu tìnhnào trên mặt, nhìn không ra vui buồn.
Thúc thúc châm cứu cho chàng, chàng cũng không kêu đau, uống thuốcđúng giờ, cũng không trì hoãn, trên phương diện này mà nói, chàng làbệnh nhân phối hợp rất tốt, nhưng về phương diện khác, chàng lại khôngchịu nằm trên giường nghỉ ngơi, vẫn mỗi ngày đến thao trường luyện binhnhư trước, đi quân doanh tuần tra, không chỉ như thế, có một ngày thờitiết đột nhiên lạnh, mắt thấy trời đông giá rét, chàng còn tự mình mangtheo người đến xóm nghèo để phát áo bông.
Thúc thúc ta vì thế cũng rất đau đầu, nhiều lần khuyên can, cuối cùng Tần Nhiễm hỏi: "Nếu ta chịu an tâm tĩnh dưỡng thì sống được bao lâu?"
"Một năm"
"Nằm ở trên giường trải qua một năm vô vị, so với làm việc tận tụytrong mấy tháng, nên chọn cái nào, trong lòng tiên sinh hẳn cũng đã cóđáp án?" Khi nói những lời đó, chàng vẫn như trước, không biểu lộ tìnhcảm gì, ánh mắt thực nhạt, nhạt đến mức làm cho người ta có cảm giácngay sau đó sẽ tan biến đi mất.
Vì thế thúc thúc không nói gì, cũng không ngăn cản nữa. Khi Tần Nhiễm ra ngoài, liền bảo ta đi theo bên cạnh chàng, đề phòng bất trắc.
Cũng bắt đầu từ lúc này, vị hoàng tử kiệt xuất mà sáu năm trước ta đã gặp qua, dần tăng thêm phong thái trong lòng ta, không còn là dáng vẻgầy yếu trên lưng kị mã như trước kia nữa.
Đầu tiên, Tần Nhiễm không bao giờ cười.
Ta vốn tưởng rằng chàng vì duy trì tôn nghiêm của hoàng gia, cố tìnhkhông cười với dân chúng, hiện giờ chăm sóc ngay bên cạnh chàng, mớibiết được, với ai chàng cũng không cười.
Đôi mày chàng vĩnh viễn khẽ chau lại, ánh mắt chàng vĩnh viễn thậtlạnh nhạt, làm cho người ta cảm thấy không dễ thân cận. Nhưng chàng cũng không bao giờ quở trách hạ nhân, có thể nói, là một chủ tử không khóhầu hạ.
Có cung nữ làm vỡ nghiên mực chàng thường dùng, bị ma ma trách phạt,chàng chỉ lạnh nhạt mà nói "bỏ đi", cũng miễn cho cung nữ kia chịu phạt. Lại có vị công công ngủ gật sơ ý để trướng mạn bén lửa, làm chàng giậtmình bừng tỉnh, tự mình lấy tay dập lửa, còn chưa trách phạt hạ nhân, đã vội vào triều, trên đường đi ta gặp chàng mặt mày xanh xao, cực kỳ khócoi, liền khuyên chàng không nên đi, chàng liếc mắt nhìn ta một cái, lắc đầu, ta khuyên nữa, chàng rốt cuộc nói: "Nếu ta không đi, phụ vương lại lo lắng."
Ánh sáng từ ngọn đèn lồng hắt vào trong xe ngựa sáng sáng tối tối,chàng nhìn ánh đèn lay động, khẽ thì thào: "Nếu ta có thể sống lâu hơnmột chút thì tốt rồi"
Ta ở bên cạnh chăm sóc chàng nhiều ngày như vậy, lần đầu tiên mớinghe chàng đề cập đến bệnh tình của mình, đầu tiên là kinh ngạc, rồi lại vừa buồn vừa thương, giống như trong lòng bị lấy mất một mảnh nào đó,khó mà lành lại.
Có lẽ là trên mặt ta đầy vẻ thương hại, nên khi ánh mắt chàng rơi đến mặt ta liền hỏi: "Nàng đang đau lòng cho ta có phải không?" Không đợita đáp, chàng lại nói: "Không cần phải như vậy. Cả đời này của ta sangquý nhất thiên hạ, chiến chưa bao giờ không thắng, công chưa bao giờkhông được, giữ mình trong sạch, không làm gì vấy bẩn thanh danh, giờphút này chết đi, cũng không thẹn với trời đất, không thẹn với lòng."
Ta yên lặng nhìn chàng, trong lòng có một tiếng nói đau thương,đây... chính là người tỷ tỷ từng yêu... người tỷ tỷ ái mộ cả đời...
Quả thật, đúng như lời chàng nói, chàng cả đời này rực rỡ cao quý, không thẹn với thiên hạ, nhưng lại nợ một người...
Đó chính là tỷ tỷ của ta.
Tần Nhiễm, chàng nợ tỷ tỷ ta, chẳng qua là chàng không biết điều đó mà thôi.
3.
Ngày thứ hai, ta đi theo chàng ra vùng ngoại thành cứu trợ thiên tai.
Sắc trời âm u, gió lớn gào thét, thời tiết cực kỳ xấu. Thị vệ sắp xếp ổn thỏa, thôn dân nghe nói có phát áo, đổ dồn tới trước bàn xếp thànhmột hàng dài. Tần Nhiễm tự tay đưa từng chiếc từng chiếc áo bông đến tay họ.
Bão cát bay đầy trời, ta bị thổi gần như không mở mắt ra được, hơnnữa trời lại lạnh, chà xát chà xát đến cứng cả ngón tay, nhịn không được nhẹ giọng oán giận: "Loại chuyện này dặn dò người dưới làm là được rồi, vì sao điện hạ lại muốn tự mình cực thân chứ?" Rõ ràng đã bệnh đến nhưvậy...
Chàng lắc đầu, không trả lời câu hỏi của ta.
Cứ tiếp tục như thế cho đến giờ Dậu, sau khi chiếc áo bông cuối cùngcũng giao tận tay cho dân chúng, chàng mới xoay người lên xe.
Ta rầu rĩ theo sát lên xe, vào lúc này lại nghe chàng nói: "Còn thiếu ba trăm bảy mươi sáu cái nữa"
"Cái gì?"
Rồi chàng lại trầm mặc, phảng phất như câu nói vừa rồi chẳng qua làtự lầm bầm với chính mình, không liên quan gì tới người khác. Ta chưabao giờ thấy qua người nào không thích nói chuyện như vậy, có chút nảnlòng, lại có chút không cam lòng, nhân tiện nói: "Vừa rồi tổng cộng đãphát hơn bốn trăm cái áo bông, nhưng theo ta thấy, trong số đó ngườithực sự cần, cũng không đến một phần mười"
Chàng quả thực bị ta gợi lên hứng thú, nhìn về phía ta.
Ta mỉm cười, giải thích: "Vừa rồi ta quan sát, người đến lãnh áo đạikhái chia làm ba loại. Loại thứ nhất, là người thích có lợi. Nghe nóiđược phát áo, không cần tốn tiền, mặc kệ có cần hay không, cũng đều chạy tới lãnh một cái. Loại thứ hai, là loại bị ép tới, nhất định là thôntrưởng nói với bọn họ, Cửu hoàng tử muốn phát áo bông, mỗi hộ cử ra chota hai người tới đó, đễ lỡ mà Cửu hoàng tử mang theo áo đến đây, lạikhông có ai ra lãnh, như vậy thật là mất thể diện..." Nói tới đây, tachú ý tới vẻ mặt chàng quả nhiên đã có chút thay đổi, haiz, không phảilà nổi giận chứ? "Loại thứ ba, mới thực sự là những người đói ăn ráchmặc, cần tới áo bông. Bất quá, bởi vì vị trí trong hàng đều bị hai loạingười kia chiếm lấy trước, không biết là có bao nhiêu cái tới được tayhọ nữa"
Ta liếc nhìn chàng, lòng đầy trông mong chàng sẽ phát hỏa, thật muốnbiết người này, rốt cuộc là có cảm gì xúc đáng nói. Ánh mắt chàng lóelên một chút, rồi trở lại bình tĩnh, thản nhiên nói: "Không sao cả?"
"Sao cơ?"
"Từ xưa đến nay, phàm là nói đến mấy chữ cứu trợ thiên tai, chắc chắn bao gồm cả việc lãng phí không ít. Bạc bị tham ô, lương thực bị ăn xén, y phục bị hư hỏng, tới cuối cùng, thực sự có thể đưa đến tận tay ngườicần, bất quá chỉ một phần mười" Tay chàng từ trong tay áo vươn ra gầynhư que củi, nhẹ nhàng vuốt lấy tấm áo choàng của mình, không biết cóphải ảo giác hay không, ta thấy trong đáy mắt chàng hiện lên một tia ấmáp, "Với ta mà nói, mục đích thật sự chính là một phần mười kia. Trongmười người chỉ cần có một người cần, ta tình nguyện vì một người kia màchuẩn bị mười cái áo bông"
Ta nói không ra lời.
Ta không biết, mình còn có thể nói gì nữa.
Vị hoàng tử này, so với ta càng hiểu rõ thế sự hơn, cũng khoan dunghơn. Trên người chàng ta không thấy nửa điểm ăn chơi trác táng. Mặc dùcó chút xa cách, nhưng lại có một trái tim lương thiện. Chàng thực sựthực sự rất tốt.
Chỉ tiếc, một vị hoàng tử hiếm có như vậy lại sắp chết.
Chỉ cần nghĩ đến việc chàng sẽ chết, tim ta lại trở nên rất đau, vôcùng vô cùng khổ sở. Ta thật hy vọng trời cao rủ lòng từ bi, để cho bệnh tình của chàng khỏe lại, nếu như có thể, ta thậm chí cảm thấy dù mìnhcó phải thay chàng chịu tội cũng không có vấn đề gì.
Đáng tiếc, trời cao không toại lòng người.
Một ngày nọ, sau khi trở về, chàng rơi vào hôn mê, sốt cao khônggiảm. Ta canh giữ ở bên giường một tấc cũng không rời, dùng khăn mặt tẩm nước lạnh lau mồ hôi cho chàng, lông mày chàng chau lại khẽ động đậy,như đang gặp ác mộng, đột nhiên vươn tay ra chụp lấy ống tay áo của ta.Ta vội vàng gọi: "Cửu hoàng tử? Cửu hoàng tử?"
"Còn thiếu... còn thiếu..."
"Sao cơ?"
Thanh âm của chàng khàn khàn, ta cẩn thận ghé tai nghe, đoán là chàng nói còn thiếu ba trăm bảy mươi sáu cái áo. Trong lúc này mà còn nghĩđến áo bông. Ta sụt sùi đau xót, đáp: "Ta sẽ cho người đi phát, ba trămbảy mươi sáu cái đúng không? Yên tâm, nhất định sẽ không thiếu một cái."
Chàng vẫn lắc đầu, tay chân run rẩy, cũng không biết có nghe thấy lời ta nói hay không.
Trải qua một đêm như thế, trong lúc ta cố gắng tỉnh táo, vô tình lạichợp mắt một chút, khi giật mình thức giấc, liền nhận ra – chàng đãtỉnh.
Chàng vẫn nằm yên không nhúc nhích, chẳng qua chỉ mở to mắt nhìn trên trần nhà, thật sâu trong ánh mắt có chút suy nghĩ gì đó.
Ta vừa kinh ngạc, lại vừa vui mừng, vội vàng chạy đi báo cho thúcthúc, thúc thúc lập tức đến chẩn bệnh cho chàng. Ta vốn tưởng rằng chàng đã tránh được nạn kiếp, hết cơn bĩ cực đến hồi thái lai, nhưng thấy sắc mặt thúc thúc càng lúc càng trầm trọng, trong lòng không tự chủ đượccũng trầm xuống theo.
Tần Nhiễm mở miệng nói: "Đại nạn của ta đã tới rồi phải không?"
Thúc thúc buông tay chàng ra, vẻ mặt áy náy.
Tần Nhiễm lại nói: "Kỳ thực ta cũng biết, hiện tại chính là hồi quang phản chiếu"
Thúc thúc quỳ xuống đất, dập đầu không ngừng.
Tần Nhiễm nâng cánh tay của thúc thúc, ý bảo người đứng dậy, thảnnhiên nói: "Ta có một tâm nguyện chưa hoàn thành, mong rằng thần y giúpta đến cầu xin phụ vương."
Thúc thúc rơi lệ nói: "Lão phu thề chết hoàn thành giúp điện hạ"
Vì thế, Tần Nhiễm đã nói ra tâm nguyện của chàng, một tâm nguyện khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Chàng muốn trở lại Bắc cương.
4.
"Trong giới động vật, có một loại voi cả đời giữ tôn nghiêm, kể cảthời điểm chết đi cũng vậy. Khi nó ý thức được bản thân sắp chết, sẽtách khỏi đàn, tìm một chỗ tự chôn mình, mà mộ tượng này vô cùng bí mật, bởi vì nó không cho phép ngà của mình rơi vào trong tay hạng người thấp hèn. Cửu hoàng tử cả đời anh dũng chinh chiến ở Bắc cương, hiện giờ,càng nguyện ý được chết tại Bắc cương, mong đại vương ta thành toàn"
Khi thúc thúc dùng đến lời nói này, cuối cùng cũng thuyết phục được Tần vương.
Vì thế, ngày hôm sau, Tần Nhiễm mang theo một nhóm người, lên xe ngựa trở lại Bắc cương. Ta vẫn là tỳ nữ theo phụng dưỡng như trước, tận mắtnhìn thấy chàng tiều tụy nhanh chóng, đối lập với hình ảnh sáu nămtrước, người thiếu niên kia ngồi trên lưng ngựa dưới ánh mặt trời, gương mặt như họa, thanh quý vô song. Có lẽ điều duy nhất trước sau vẫn không đổi chỉ có ánh mắt của chàng, vẫn sáng ngời như xưa. Thúc thúc nói,chàng dồn hết sức lực cuối cùng, muốn kiên trì tới Bắc cương rồi mớinhắm mắt.
Sau khi ta nghe xong lời nói kia, cùng lúc đó hy vọng con đường nàyvĩnh viễn không có điểm cuối, vĩnh viễn không đến được Bắc cương, nhưvậy chàng sẽ không phải chết. Nhưng về phương diện khác thì lại khôngđành lòng nhìn chành bị bệnh tật hành hạ, hy vọng chàng có thể mau chóng được giải thoát. Trong lòng ta vô cùng mâu thuẫn, Bắc cương, cuối cùngcũng đã tới.
Ta đỡ chàng xuống xe. Cảnh tượng trước mắt, theo thời gian làm chongười ta nảy sinh một loại ảo giác. Ta nhìn thấy dãy núi sừng sững phíatrước, đồng bằng mênh mông, cùng tường thành vững chắc, lại nghĩ sáu năm trước, chàng mới mười ba tuổi, vào lúc nguy hiểm cùng cực vì sao lạitình nguyện đứng ra, cáo biệt phụ mẫu quê nhà, đi vào nơi gươm đao loạnlạc này, lại vì sao mà ra có thể trấn giữ biên cương trước quân địch tolớn hùng mạnh, cuối cùng thắng lợi thu lại được vùng đất bị chiếm, từ đó về sau lại có bao nhiêu trận chiến, chiến thắng trở về chưa kịp ănmừng, đã phải mặc khôi giáp trở lại nơi đây đối mặt với sự giết chóc...
Nhân sinh, thật giống như một vòng tròn, đi tới đi lui, cuối cùng vẫn trở lại chỗ cũ.
Chàng lảo đảo, bước chân loạng choạng, ta theo sát từng bước, hô hấpcũng không thông, từ đáy lòng có một thanh âm – có lẽ, khi ta thở ra một hơi, đó cũng là lúc chàng trút hơi thở cuối cùng.
Bảo ta làm sao có thể trơ mắt nhìn chàng chết đi?
Thật tàn nhẫn! Ông trời vì sao lại tàn nhẫn như vậy? Với chàng, cũng là với ta...
Chàng từng bước đi thẳng về phía trước, sau khoảng nửa nén nhang, đãtới dưới chân núi Tuyết Sơn, tuyết trắng trắng tinh, phảng phất nhìnkhông tới điểm cuối.
"Nàng cũng biết, mỗi một khối đá ở nơi này, đều nhuốm qua máu tươi,mỗi một tấc dưới đất đều chôn hài cốt" Thanh âm của chàng âm trầm, nhưng trước sau vẫn bình thản.
Ta nhìn chàng, không chớp mắt. Muốn nghe người này nói chuyện, muốnnhìn thấy người này đứng vững, muốn cảm nhận được hơi thở ấm áp củachàng – ngay trong nháy mắt này, ta đột nhiên hiểu rõ năm năm trước, vìsao tỷ tỷ lại cảm khái như vậy: "Nhiễm quân... thật đáng thương. Ta muốn nắm tay chàng, nhìn vào mắt chàng, nói với chàng một lời, nói cho chàng biết, chàng không chỉ có một mình, ta vẫn luôn bên cạnh chàng."
Cũng giống như ta giờ phút này, rất muốn cầm tay chàng, nói với chàng, đừng chết... Đừng chết, đừng chết, Nhiễm quân...
Chàng khẽ nghiêng mặt quay lại nhìn ta, tựa hồ như đang nói với ta,lại như xuyên qua ta nhìn đến một nơi xa xăm nào đó: "Hiện giờ, ta cũngsắp trở thành một phần bên dưới này... Hay nói đúng hơn là từ hai nămtrước, khi chiến đấu trong băng tuyết, lẽ ra ta cũng đã là một phần dưới đất...
Ta biết trận chiến đó, được cho là trận chiến thương vong nhiều nhất, tổn thất nặng nề nhất trong vòng mười năm nay ở Tần quốc, trong trậnchiến đó, sáu vị tướng quân đều đã chết, thậm chí ngay cả Tần Nhiễm cũng không thể thoát khỏi một cách may mắn, khi chàng đang dùng diệu kế dẫndụ quân địch đến Tuyết Sơn, không nghĩ tới đột nhiên tuyết lở, bảy ngàybảy đếm. Nghe nói, khi viện quân cuối cùng đuổi tới, chàng từ trongtuyết bò ra, đã rơi vào tình trạng sắp chết.
Cũng chính là từ lúc đó, thân thể chàng càng ngày càng kém, kéo dàitới năm nay, đã không thể cứu chữa. Nếu như chàng được trị liệu sớm mộtchút thì tốt rồi, có điều, chiến tranh rồi lại chiến tranh, trước sau đã liên lụy chàng, ngay cả thời gian để chàng được chẩn bệnh, dưỡng bệnhcho tốt cũng đều không có. Vì sao? Vì sao mà cả nước lại không tìm rađược người thứ hai thay chàng trấn thủ biên cương? Vì sao lại đem gánhnặng của một quốc gia đặt nặng trên người một mình chàng?
Chàng năm nay mới mười chín tuổi thôi.
Đúng ra phải là thời điểm sống vui vẻ nhất, vì cái gì lại để chàng chịu nhiều khổ sở như vậy?
Ta thật ngu ngốc, sáu năm trước tỷ tỷ đã nhìn ra được chuyện này, còn ta thì cho tới bây giờ mới hiểu được. Ta run rẩy mà nhìn người thiếuniên đã gầy đến mức gần như nhìn không ra hình người, rốt cuộc khôngnhịn được, lệ rơi đầy mặt.
Bỗng nhiên có một cái gì đó mềm mại đưa đến, chậm rãi lau nước mắtta, ta nhìn lên, là chàng lấy khăn tay giúp ta lau nước mắt. "Đừng khóc" Tần Nhiễm nói, "Không có gì phải khóc. Sinh lão bệnh tử, nàng là đạiphu, chẳng lẽ còn không nhìn thấu?"
Ta lại càng khóc lớn. Chính vì ta đã nhìn thấu, đã thấy nhiều, nhưngvì người đó là chàng, cho nên ta... luyến tiếc. Chàng không hiểu, thủychung vẫn không hiểu, những người con gái khuynh đảo vì chàng, dùng ánhmắt và tâm tình như thế nào mà nhìn chàng... chàng hoàn toàn hoàn toànkhông hiểu.
Như ta trong giờ phút này.
Như tỷ tỷ của ta từ trước.
Chàng nói: "Thật ra, hai năm trước lẽ ra ta đã chết, sống thêm hai năm này đã là tốt rồi."
"Ta không hiểu..."
"Hai năm trước, ở tại nơi này, tuyết lở, ta cùng các tướng sĩ đều bịchôn vùi trong tuyết, không thể động đậy, xung quanh ta vốn đang có babốn người, nhưng bọn họ lần lượt đều chết, ta cảm thấy ta cũng khôngchịu đựng nổi nữa, ngay trong lúc nửa tỉnh nửa mê, ta cảm giác có ngườiđến khoác áo cho ta"
Ta mở to hai mắt — cái gì? Còn có chuyện này sao?
"Thực không thể tin đúng không? Ta rõ ràng bị chôn bên dưới lớptuyết, làm sao lại có người khoác áo cho ta được chứ? Lại nói, nếu nhưcó người như vậy, trước tiên người đó nên kéo ta ra ngòai mới phải,không nên để ta tiếp tục nằm dưới lớp tuyết. Có điều, cảm giác của talúc đó vô cùng chân thật, ta thậm chí cảm nhận được ngón tay của đốiphương, khi người đó khoác áo cho ta đã chạm vào người ta, mang theo cảm giác ấm áp. Ta cảm thấy được tay chân ta từ từ trở nên ấm áp, thần trícũng càng lúc càng minh mẫn, nhưng có điều lại không mở mắt ra được. Tahỏi người đó: "Ngươi là ai?"
"Người đó nói sao?"
Tần Nhiễm lắc đầu, "Ta hỏi người đó rất nhiều chuyện, nhưng người đóđều không trả lời. Cuối cùng ta hỏi: "Đại ân này, ta phải hồi báo nhưthế nào?" Người đó lúc này mới đáp lại ta một câu...". Nói tới đây,chàng quay đầu lại, nhìn dãy Tuyết Sơn mênh mông vô bờ bến, ánh mắt thật xa xăm "Người đó nói, nếu có ngày chàng nhìn thấy có người phải chịulạnh, xin Nhiễm quân cũng tặng cho hắn một tấm áo chống rét"
Tim ta đột nhiên khẽ giật một cái, cả kinh nói: "Người đó nói cái gì?"
"Người đó nói, nếu có ngày chàng nhìn thấy có người phải chịu lạnh, xin Nhiễm quân cũng tặng cho hắn một tấm áo chống rét"
"Không phải, người đó gọi chàng là gì?"
"Nhiễm quân"
Hai tay ta thoáng run lên, Nhiễm quân... Nhiễm quân... Vi sao trên đời này, còn có người thứ hai gọi chàng như thế?
"Cho nên, ta tự nói với chính mình, ta được người tặng một tấm áo,không cách nào hồi báo, chỉ có thể phát một ngàn cái áo bông cho nhữngngười phải chịu lạnh trong thiên hạ. Có điều, ta không còn thời giannữa" Tần Nhiễm nói xong, đi về phía trước vài bước, ngẩng đầu lên, nângcao giọng nói: "Tuy rằng ta không biết nàng là ai, nhưng sau đó ta đãluôn tìm kiếm nàng, vẫn không thể tìm được, có điều, ta biết nàng tuyệtđối tồn tại, khoác cho ta một tấm áo cũng không phải là ảo giác. Hôm nay ta tới nơi này, chỉ để nói với nàng, chuyện ta đã đáp ứng nàng, làmkhông được rồi, thực xin lỗi..."
Tiếng nói của chàng vọng lại trong sơn cốc trống trải, vì thế liềnhóa thành rất nhiều rất nhiều câu "Thực xin lỗi", một tiếng rồi lại mộttiếng, nhỏ dần. Mà đúng lúc này, ta nghe thấy được một tiếng thở dài.
Tần Nhiễm trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc như ta, có thể thấy được,ta không có nghe lầm, tại nơi này, chắc chắn còn có người thứ ba!
"Là ai? Ra đây!" Ta lớn tiếng kêu lên.
Một bóng dáng chậm rãi từ xa xa nhẹ nhàng tiến lại, ta theo bản nănglui về phía sau mấy bước "Ngươi, ngươi ngươi... Ngươi là ai?"
Người kia thở dài, mở miệng nói: "Đại Đại, muội không nhận ra ta sao?"
Ta mở to hai mắt, cảnh tượng xung quanh ta trong nháy mắt nhạt thànhhư vô, chỉ có bóng dáng mờ ảo kia, dần dần trở nên rõ ràng, mày nàng,mắt nàng, mái tóc dài của nàng, môi nàng, từng thứ một hiện lên trongmắt ta, hợp lại thanh một người thân thuộc nhất của ta...
"Tỷ tỷ..."
5.
Tỷ tỷ của ta, vào mùa xuân hai năm rước, đã mang bức họa được thêu tỉ mỉ suốt ba năm "Tần quân xuất chinh đồ" dâng tặng Tần vương. Tần vươngvô cùng thích thú, khi hỏi nàng muốn được ban thưởng gì, nàng trả lời,muốn trở thành thê tử của Tần Nhiễm.
Câu nói kia trở thành trò cười của cả đời nàng.
Bởi vì xuất thân của nàng thấp hèn, bởi vì dung mạo của nàng bình thường, bởi vì nàng lớn hơn Tần Nhiễm một tuổi...
Cho nên, triều thần đang tán thưởng nàng trong nháy mắt lại chuyểnsang nhạo báng nàng, trong điện, những tiếng châm biếm nhạo báng vanglên. Tần vương đương nhiên không đồng ý, trong mắt mọi người đầy vẻkhinh thường nàng, nàng vén áo yên lặng mà lui ra, trở về nhà.
Đêm hôm đó, nàng ngã bệnh, ba năm vất vả, hơn nữa giấc mộng tiêu tan, nàng ngã bệnh như núi đổ, thậm chí không thể kéo qua ngày thứ ba.
Tỷ tỷ của ta đã chết trong hèn mọn như vậy. Thậm chí, khi nàng chết,người con trai mà nàng luôn ái mộ vẫn còn ở ngoài biên cương xa ngàndặm, căn bản không biết có một người con gái vì hắn mà chết.
Đúng vậy, đây không phải lỗi của Tần Nhiễm, cho nên ta cũng không hận chàng. Chẳng qua là từ đó về sau ta đối với chàng có chút khúc mắc, tavẫn không thích vị hoàng tử được người ta ca ngợi thành truyền thuyếtnhư chàng, ta cho rằng chàng nhất định cũng có khuyết điểm, ta cho rằngchàng không vĩ đại như người ta nhìn vào từ bên ngoài, lần này ta theothúc thúc tiến cung, chính là muốn nhìn xem chàng có thể mang mặt nạhoàn mỹ này đến khi nào...
Nhưng mà, cuối cùng, trong số những người bị chinh phục, có thêm cả ta.
Sáu năm... sáu năm trôi qua như nước chảy, đời người như một giấcmộng. Vì sao thời khắc này, ta lại ở nơi này, gặp lại cố nhân? Thiênngôn vạn ngữ trong lòng, nhưng lại không thể nói một lời, chỉ có thểkhông ngừng run rẩy.
"Ta nhận ra được giọng nói của nàng, đúng vậy, chính là nàng". Trongchớp mắt, ánh mắt Tần Nhiễm sáng lên, lộ ra vẻ vui mừng. "Ta quả nhiênkhông phải gặp ảo giác, là nàng đã cứu ta lúc đó"
Tỷ tỷ đứng ở một chỗ cách chàng năm thước, yên lặng mà nhìn chàng, một hồi lâu, khẽ cười: "Ngươi lầm rồi"
Ta cảm thấy có chút không đúng, bởi vì trong nụ cười của tỷ tỷ tràn ngập sự mỉa mai.
Tần Nhiễm ngẩn ra.
Tỷ tỷ không thèm để ý, miệng nói: "Ngươi chẳng lẽ không nhìn thấy ta không có chân sao?"
Tầm mắt ta rơi xuống phía dưới làn váy nàng, hít vào một ngụm khílạnh, tuy rằng ta biết nàng đã chết, nhưng có điều, sự vui mừng khi gặplại nàng đã làm ta quên đi nỗi sợ, cho đến giờ phút này, mới chú ý tớinàng thực sự là đang "trôi nổi", một ý niệm nào đó trong đầu trở nên rõràng – ta và Tần Nhiễm, gặp quỷ.
Tần Nhiễm nhìn thấy váy nàng, ngẩn ra một hồi lâu, khẽ thở dài: "Thìra là thế. Khó trách nàng lúc đó không cứu ta ra khỏi lớp tuyết, mà chỉkhoác áo cho ta... Nhưng mặc kệ là thế nào đi nữa, nàng đã cứu ta, tavẫn phải cám ơn nàng..."
Tỷ tỷ ngắt lời hắn: "Người đừng lầm lẫn, ta cũng không phải là vìmuốn cứu ngươi". Thấy chàng giật mình, nàng lại lạnh lùng cười "Ngươicòn không biết ta là ai sao? Cũng đúng, người chưa từng gặp qua ta,nhưng tên của ta, ngươi nhất định là đã nghe qua... Ta họ Ôn, tên làChức Nương."
Tần Nhiễm lảo đảo lui về phía sau, lần này, chàng hoàn toàn bị kinhđộng triệt để. Trong lúc chàng đang kinh hãi, tỷ tỷ trầm giọng nói: "Tachính là người hai năm trước đã hiến tặng áo thêu cho phụ vương ngươi,là tiểu tiện nhân hạ đẳng vọng tưởng bằng điều đó sẽ giúp ta một bướcbay lên làm phượng hoàng."
Tần Nhiễm lại lui về phía sau mấy bước.
Tỷ tỷ lướt đến gần chàng: "Tất cả mọi người chê cười ta, ta oán giậnmà chết, trong lòng ta có hận, nên tựu thành oán linh, bay qua thiên sơn vạn thủy chạy đến nơi này, chính là vì muốn hại ngươi. Cuối cùng tathừa dịp ngươi bị tuyết vùi lấp, ý thức mơ hồ, hấp thụ nguyên thần củangươi..."
"Không thể nào..." Chàng lắc đầu, giọng run run "Không thể nào!"
"Ngươi nghĩ rằng ta khoác áo cho ngươi, căn bản đó chỉ là ảo giác,ta, một lệ quỷ có thể cho ngươi quần áo gì chứ. Còn nữa, ngươi cho làtại sao ngươi lại suy nhược như vậy? Là bởi vì ta hút tinh nguyên củangươi! Không ngờ ngươi lại ngốc nghếch hồ đồ cảm kích ta, ngay cả khisắp chết cũng giữ hơi tàn tới gặp ta, ha ha, thực là chết vì cười mà, akhông đúng, ta đã chết rồi, nếu có thể cười mà sống lại lần nữa thì tốtrồi..." Tỷ tỷ nói xong, ngửa mặt lên trời cười lớn.
Tần Nhiễm đột nhiên vươn tay ra, muốn nắm lấy cánh tay của nàng, nhưng chỉ nắm được khoảng không, xuyên qua cánh tay nàng.
Tỷ tỷ ngưng cười, yên lặng nhìn chàng, hạ thấp giọng nói: "Bây giờ ngươi tin rồi chứ?"
Tần Nhiễm vẫn duy trì tư thế tay nắm chặt lại giơ ra giữa không trung, không còn run rẩy.
Tỷ tỷ nhếch môi, lúc này đây, lại cười nhẹ như mây bây gió thổi: "Hận ta sao?"
Tần Nhiễm yên lặng nhìn nàng, sau một hồi lau, khẽ lắc đầu.
"Đúng vậy, còn hơn ta oán hận ngươi cho tới giờ phút này, có là gìđâu..." Tỷ tỷ thở dài, xoay người, nhìn ánh nắng chiều xa xa dưới chântrời, ánh mặt trời nhạt như tuyết, cuối cùng chuyển sang trắng xám, màgương mặt nàng, chìm vào trong bóng tối, "Nhiễm quân, khi ta còn sống,ta vẫn luôn ái mộ chàng. Lần đầu tiên ta gặp chàng, là lúc chàng đứng ra tình nguyện đi giết giặc ở Bắc cương, chàng ngồi trên lưng ngựa, suấtlĩnh đại binh đi ra cửa thành. Mọi người chung quanh ta chen nhau nói,haizz, cái vị Cửu hoàng tử kia, bộ dạng sao lại văn nhược thanh tú nhưvậy, trông giống như nữ nhân, hắn có thể thành công sao? Mà lúc ấy tanhìn thấy chàng, chỉ thấy muốn khóc. Ta nghĩ, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì mà lại để một đứa trẻ mười ba tuổi phải ra sa trường? Là cái gì đãép buộc chàng? Chàng là hoàng tử, đương nhiên sẽ không vì danh lợi, xétvề tôn ti, mẫu phi thân phận thấp, chàng vĩnh viễn không thể trở thànhthái tử, cho nên, chàng cũng không thể là vì mưu lợi, như vậy, còn cóthể vì cái gì, cái gì đã làm cho chàng có dũng khí lớn như vậy đối mặtvới thiên địa tàn khốc như vậy? Ta vẫn nhìn theo chàng, sau đó, ta thấy, khi ngựa của chàng đi ra cửa thành, là lúc lá cờ ở phía trước bay tớitrước mặt chàng, chàng bắt lấy nó, nhẹ nhàng hôn một cái, rồi buông ra.Hành động đó của chàng rất nhanh, trên cơ bản không có người chú ý tới,nhưng ta lại thấy. Vì thế ta rốt cuộc đã tìm được đáp án – trên lá cờkia thêu bản đồ núi sống cùng một chữ "Tần" – chàng, là vì phụ vương của chàng, vì con dân của chàng, hơn nữa là vì người nhà của chàng mà chiến đấu"
Ánh mắt Tần Nhiễm lóe lên, tuy rằng không nói gì, nhưng vẻ mặt trở nên tịch liêu.
"Bởi vậy ta càng khâm phục chàng. Ta khâm phục chàng không phải vìdục vọng cá nhân mà lên đường, ta càng khâm phục chàng bốn bề thọ địchmà vẫn chuyển bại thành thắng, ta hoàn toàn khâm phục chàng không có vẻkiêu ngạo, không sợ sệt, chiến thắng trở về cũng không đắc chí. Ta nghĩ, người kia, có tài như vậy, dũng cảm như vậy, chàng cơ hồ có khả năng có được cả thiên hạ, thế nhưng... lại không hề vui mừng." Tỷ tỷ bay thấpxuống, cái bóng bên dưới càng đậm hơn, ta thậm chí nhìn không thấy khuôn mặt nàng, nhưng ta lại nghe được giọng nói của nàng, chậm rãi như khesuối khô cạn, như thời gian ngưng đọng, như một đóa hoa đau thương rơirụng từng cánh từng cánh, "Chàng không cười, đáy mắt chàng không có nétvui sướng, ta muốn làm cho chàng cười, có điều, chàng ở xa quá, ta không thể đến trước mặt chàng, nên ta đã nghĩ, có cách nào để ta tới gầnchàng được không. Ta chỉ có một bản lĩnh, vì thế ta lợi dụng nó để vàohoàng cung... Ta thật khờ, phải vậy không? Ta vẫn cho rằng khoảng cáchgiữa chúng ta đã gần hơn, ta đơn phương nghĩ tới khi mọi người nhìn thấy chiếc áo kia, sẽ đều cảm thấy ta xứng đôi với chàng... bởi vì, ta cũnglà độc nhất vô nhị mà. Chẳng lẽ không đúng sao? Ta không nói dối, thiênhạ không có người nào ở trên sa trường chiến thắng như chàng, cũng không ai có thể thêu thùa giỏi hơn ta... Kết quả, ta bị báo ứng"
Ta rốt cuộc nhịn không được khóc lên: "Đó không phải lỗi của tỷ! Tỷtỷ! Đó không phải lỗi của tỷ, cũng không phải lỗi của Cửu hoàng tử mà!Tỷ không nên hận chàng, căn bản chàng không biết gì cả..."
"Ta hận chính là vì hắn không hề biết gì cả" Tỷ tỷ lập tức ngẩng đầu, gương mặt dữ tợn, "Đừng quên ta là lệ quỷ, ngươi nghĩ rằng lệ quỷ cóthể hiểu được chuyện đúng sai sao? Ngươi tới vừa đúng lúc, bây giờ ta sẽ ăn ngươi, dù sao ngươi cũng sắp chết, không cần phải lãng phí nữa" Nóixong, nàng hung tợn đánh móc về phía sau gáy Tần Nhiễm.
"Đừng mà—" Ta thét lên chói tai, vội vàng chạy tới cản lại, nhưng tốc độ nàng quá nhanh, mà ta lại cách đó quá xa, khi mắt thấy không cáchnào cản nổi, tất cả đã kết thúc...
Đầu ngón tay tỷ tỷ dừng lại cách cổ Tần Nhiễm một tất.
Còn Tần Nhiễm từ đầu đến cuối vẫn đứng yên không động đậy.
Tỷ tỷ nheo mắt lại: "Ngươi vì sao không tránh?"
Trên mặt Tần Nhiễm có một loại bình tĩnh kỳ lạ, điều đó làm cả ngườichàng thoạt nhìn qua vô cùng đẹp, bình tĩnh mà đứng, bình tĩnh mà nói:"Bởi vì ta biết, nàng sẽ không hại ta."
Đầu ngón tay tỷ tỷ run lên.
"Nàng là ân nhân của ta, nàng sẽ không hại ta."
"Ngươi bị điếc sao? Ngươi không nghe thấy những lời ta vừa nói sao? Ta căn bản không phải là ân nhân của ngươi..."
"Nàng phải."
"Ta cũng chưa từng khoác áo cho ngươi..."
"Nàng có."
"Ta hấp thụ nguyên thần của ngươi, làm ngươi trở nên suy yếu..."
"Có điều..." Môi Tần Nhiễm từ từ giương lên, tạo thành hình vòng cung duyên dáng, trong nháy mắt, như hoa nở, như liễu xanh, như đây là điềuđẹp nhất trong tất cả những gì đẹp đẽ trên thế gian, đẹp đến lóa mắt ta, "Ta sống thêm được hai năm, đây là sự thật."
"Ngươi..."
"Tướng sĩ của ta toàn bộ đã chết hết, ta lại không chết, đây đúng là sự thật. Nàng hẳn là nên bịa ra một lời nói dối tốt hơn."
"Ngươi..."
"Còn nữa, mặc kệ nàng tin hay không, ta vẫn nhớ rõ nàng"
"Ngươi..."
"Ta nhớ rõ nàng, nàng từng ném vòng hoa lên đầu ngựa của ta, ta còn nhớ rõ đó là hoa quỳnh bảy màu kết thành, vô cùng tinh xảo."
Cả người tỷ tỷ run lên: "Không, không thể nào... Không thể nào nhớ rõ..."
"Ta nhớ rõ nàng, bởi vì, khi mọi người trong thành reo hò ta, cườivới ta, chỉ có nàng là khóc." Tần Nhiễm chậm rãi giơ tay lên, làm độngtác giúp nàng lau nước mắt, chậm rãi nói: "Thực xin lỗi, tuy rằng ta nhớ rõ nàng, nhưng lại không tìm nàng, không để cho nàng, cũng là cho chính mình một cơ hội có thể tới gần nhau. Nếu như ta có thể gặp nàng, tanhất định sẽ cưới nàng làm vợ, Thực xin lỗi..."
Tỷ tỷ khẽ kêu lên một tiếng, ôm mặt, ngồi gục xuống.
Tần Nhiễm vẫn đang cười, thì ra chàng lại có thể cười tao nhã đẹp mắt đến như vậy: "Nhưng không vấn đề gì, ta cũng sắp chết, không phải vậysao? Chúng ta khi còn sống không thể quen biết, sau khi chết hẳn là cóthể chứ? Trên đường xuống hoàng tuyền, có muốn chờ ta cùng đi không?"
Tỷ tỷ khóc không thành tiếng, vừa khóc vừa ra sức lắc đầu: "Ngươi gạt người, ngươi gạt ngươi cũng gạt ta, không thể nào! Ngươi sao lại đồng ý cưới ta? Ta xuất thân thấp hèn, bộ dạng khó coi, lại còn lớn tuổi hơnngươi..."
"Thế nhưng, theo như nàng nói, tài thêu thùa của nàng thiên hạ vôsong, nàng là độc nhất vô nhị, không phải sao?" Tần Nhiễm ngừng mộtchút, khi mở miệng nói tiếp, thanh âm lập tức cảm khái hơn rất nhiều:"Huống chi, trên đời này, làm gì còn có người thứ hai có thể hiểu ta như nàng? Người con gái chỉ mới nhìn thấy bộ dáng của ta, lại có thể đọcđược tâm tư của ta, hiển nhiên có thể đến được trái tim ta."
Tỷ tỷ từ từ đứng thẳng dậy, nhìn chàng. Ánh mắt hai người giao nhautại không trung, phảng phất như trở lại năm năm trước, ngày đó khi đánhbại quân Càn chiến thắng trở về, cũng là nhìn nhau như thế, trong mắthai người họ chỉ có nhau, kể từ đó, không còn bóng hình nào khác.
"Chàng nói đúng, ta là độc nhất vô nhị" Tỷ tỷ nở nụ cười, vì thế, khe suối khô cạn lại một lần nữa chảy ra dòng nước trong, thời gian lạitiếp tục trôi, đóa hoa khô lại nở ra nhụy hoa mới, thanh âm của nàngkhông hề bi thương, mà tràn đầy sự kiên định, dịu dàng mà mạnh mẽ, "Chonên hai năm trước, ta có thể cứu chàng, hai năm sau, cũng có thể nhưvậy."
Một đạo bạch quang bay lên, quấn quanh thân hình nàng, giống như đôicánh nhẹ nhàng, mang cả người nàng bay lên, thân thể của nàng bị bao phủ trong một luồng sáng bạc, tựa như ánh trăng.
Lại tựa như một bức họa, tẩm trên mặt nước, vầng sáng chậm rãi loang ra, màu sắc càng lúc càng mờ nhạt.
Ta linh cảm thấy có điều bất ổn, vội đưa tay về phía nàng: "Tỷ tỷ! Tỷ tỷ, đừng..."
Thế nhưng, nàng dịu dàng nhìn ta, dịu dàng nhìn ta như vô số lần trước kia: "Đại Đại, Nhiễm quân... xin nhờ muội..."
"Đừng mà! Tỷ tỷ, tỷ tỷ! Đừng mà" Trong lúc ta gào lên, luồng sángtrắng hóa thành vô số bọt nước sáng long lanh trong suốt, từng cái từngcái tan ra, tựa như vô số ngôi sao băng, từng ngôi sao vụt qua rấtnhanh.
Cùng lúc đó, một cái gì đó từ không trung rơi xuống, bọc lấy thân thể của Tần Nhiễm.
Cửa thành màu xám, dây thừng màu hoàng kim, lá cờ bay phấp phới, khôi giáp sáng như tuyết, vẻ mặt nghiêm túc và trang trọng của đại quântrong vòng vây của dân chúng, xếp thành hàng xuất phát – Tần quân xuấtchinh đồ.
Là tỷ tỷ đã dốc hết tâm huyết thêu ra một phong thư tình.
6.
Vì thế kết cục tất cả mọi người đều hiểu rõ...
Thiếu niên lại một lần nữa trên lưng kỵ mã, tư thế oai hùng hiênngang mang theo đại quân, ra khỏi cửa thành trong tiếng reo hò của dânchúng.
Ánh mặt trời như tuyết. Nhẹ nhàng tươi sáng.
Thiếu niên quay đầu nhìn lại, có điều chàng biết rằng lúc này đây,trong đám người đưa tiễn, thiếu đi một người quan trọng. Vĩnh viễn vĩnhviễn.
Mà ta, không phải người đó.
"Hoàng tử Tần Nhiễm, năm mười chín tuổi, bệnh tình nguy kịch khó quakhỏi, vua cho phép trở lại Bắc cương. Tới biên cương, cuối cùng lại khỏi bệnh, cả nước vui mừng, tất cả đều cho rằng thần linh trợ giúp. Đồ Bích năm thứ ba mươi hai, vua tuyển chọn Ôn thị làm thượng chúa(1), bị từchối. Năm ngày sau, Ôn thị được gả đi nơi khác. Đồ Bích năm thứ chínmươi hai, qua đời, hưởng họ tám mươi tuổi. Vua cho hậu táng ngoài cửathành."
(Tần sử, hoàng tử truyện)
—
(1) Thượng chúa: theo từ điển bách khoa của baidu thì ở thời phongkiến, khi một người đàn ông kết hôn với công chúa gọi là thượng chúa. Ởđây xét về cấu trúc câu sau, và nửa sau câu trước, theo mình thì vuamuốn cưới Ôn Đại Đại cho Tần Nhiễm.