Một thân ảnh nhỏ nhắn thanh tú, hai tay bưng một khay đựng trà nóng cùng điểm tâm, đi ra từ táo phòng (*), đi qua sân nhà, trải qua núi giả ven đường, một đường đi đến sân viện. Hậu viện gieo trồng đại phiến Merlin, mà ở chỗ sâu trong Merlin có một tòa thạch đình, bên trong có hai nữ tử dung mạo khác nhau nhưng lại cùng đồng dạng xinh đẹp xuất sắc, giờ phút này chính là đang chuyên tâm đánh cờ.
(* táo phòng: nhà bếp)
Bước trên thềm đá, đi vào bên trong đình, sau khi đem khay đựng trà cùng điểm tâm đặt cẩn thận ở một góc thạch bàn, lại nhìn hai người đang chuyên chú vào ván cờ, Thu Vũ lắc đầu cười khẽ, không dám quấy rầy hai người thối lui đến một góc chờ.
Không thể tưởng tượng được tiểu thư cùng thiếu phu nhân nhưng lại trở thành bạn tốt. Thông thường thiếu phu nhân thường tìm đến tiểu thư nói chuyện phiếm, hoặc đi dạo chung quanh Đông Phương phủ, gần nhất hai người lại thường xuyên đến tòa đình trồng đầy Merlin này để đánh cờ.
“Tử Vận, không thể tưởng được kì nghệ của ngươi tốt như vậy”
Lạc Băng Nhi thấy mắt không còn thừa mấy quân cờ, xem ra lúc này nàng lại thua.
“Đa tạ”
Tào Tử Vận khiêm tốn nói, cầm lấy chén trà nóng ở một bên uống một ngụm nhỏ. Cảm thấy toàn bộ thân mình ấm áp dần lên.
Xung quanh chỗ ngồi ở tòa thạch đình, bốn phía gieo trồng những cây mai đại thụ, có màu trắng, hồng nhạt, tất cả đều nở rộ ra thật xinh đẹp. Theo một cơn gió lạnh thổi qua từng trận mùi hương thơm mát ẩn ẩn phiêu tán mãnh liệt. Nàng nhắm mắt hít một hơi thật sâu không khí trong trẻo mát lạnh, cả người cảm thấy thoải mái dễ chịu, nàng nghĩ rằng nàng đã thích nơi này.
“Thích nơi này sao? Đây là nơi Đông Phương Ngạo sai người xây dựng, cũng là nơi mà Đông Phương Ngạo thường xuyên đến nhất”
Lạc Băng Nhi mắt tỏa sáng nhìn nàng, Tào Tử Vận mắt đẹp xẹt qua một chút biến hóa kỳ lạ, tiếng nói thanh thúy vang lên đầy thâm ý
“Ngươi nói Đông Phương Ngạo thường đến đây?”
Tào Tử Vận nhướng đôi mi thanh tú, đúng vậy ở đáy mắt nàng xuất hiện tia dị quang, nàng không khỏi hoài nghi việc Lạc Băng Nhi muốn nàng cùng nhau đến đây đánh cờ là sớm đã có kế hoạch.
“Kỳ thực ta nghĩ muốn giúp ngươi. Ta nhìn Lý cô nương kia mỗi ngày đều đi quấn quít lấy Đông phương Ngạo, mà ngươi lại một chút động tác đều không có, cho nên mới nghĩ giúp ngươi tìm cơ hội. Nếu ta đoán không nhầm,với tính tình của Đông Phương Ngạo hôm nay sẽ ra lời cảnh cáo với Lý cô nương. Mà khi hắn phiền lòng, sẽ đi đến nơi này, đến lúc đó ngươi còn có cơ hội”
Nàng thế nhưng lại đem tất cả hết thảy đều lên kế hoạch tốt. Bất luận thân phận của Tử Vận có phải là thật hay không, trong tâm tư nàng hy vọng Tử Vận có thể cùng Đông Phương Ngạo kết thành một đôi, cũng tuyệt không cho Lý Thải Phượng kia có một tia cơ hội. Nàng tin tưởng không phải chỉ mình nàng chịu không nổi nàng ta, tính nhẫn nại của Đông Phương Ngạo mấy ngày nay cũng đã hết.
“Ngươi như vậy ta còn thực nên cảm tạ ngươi chăng”
Nàng cười khổ, thiếu phu nhân thật đúng là giúp nàng hỏng việc. Nàng nguyên lai hy vọng Đông Phương Ngạo có thể thích Lý Thải Phượng, đến lúc đó ai thiệt ai giả sẽ không còn trọng yếu, quan trọng nhất là nàng có thể đường đường chính chính rời khỏi Đông Phương phủ.
“Tử Vận, ngươi yên tâm, chuyện này ta nhất định sẽ giúp ngươi”
Trọng yếu nhất là, nàng đã đem tất cả ngân lượng đều đặt cược vào Tử Vận, đương nhiên đem hết toàn lực giúp nàng. (NN: *hé hé* biết ngay là chị có động cơ mà =)) )
“Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo đã tới”
Lạc Băng Nhi nhìn thấy thân ảnh cao to đang đi về hướng này, khóe môi nhếch lên một nụ cười.
Trái lại với Lạc Băng Nhi đang cười đắc ý vì mưu kế thực hiện được, Tào Tử Vận nhìn thấy người tới, trừ bỏ đôi mi thanh tú nhướng lên, trên gương mặt xinh đẹp vẫn bình tĩnh nhìn không ra biểu tình gì.
“Hai người các ngươi sao lại cùng nhau ở một chỗ nơi này”
Một đạo âm thanh mỉm cười trầm thấp từ ngoài đình truyền đến, cùng lúc một thân hình cao to xuất hiện ở trước mắt hai người.
“Đông Phương Ngạo, ngươi tới thật vừa vặn. Ta cùng Tử Vận đang chơi cờ, ngươi muốn hay không cũng đến ngồi xem một chút”
Lạc Băng Nhi vui vẻ đứng dậy, mừng thầm, hết thảy đều ở trong kế hoạch của nàng.
“Cũng tốt. Đại tẩu mới vừa rồi trên đường tới đây ta giống như nhìn thấy đại ca đang tìm người” (NN:oa oa..ca gian xảo thế đuổi khéo Băng tỷ của muội đi >’<)
Đông Phương Ngạo không khách khí ngồi xuống vị trí của nàng vừa ngồi, đồng thời cầm lấy một quân cờ, lạnh nhạt thấp giọng nói.
“Phải không? Vậy hai người chậm rãi chơi cờ đi, ta đi trước”
Lạc Băng Nhi nghe vậy, vẻ mặt chột dạ, cước bộ vội vàng bước nhanh ra khỏi tiểu viện.
“Không thể tưởng được, ngươi cùng đại tẩu nhưng lại hợp ý nhau như thế, có đại tẩu làm bạn cuộc sống của ngươi ở trong phủ chắc sẽ không nhàm chán”
Con ngươi đen một lần nữa nhìn chăm chú người ngồi trên ghế đá đối diện. Từ sau khi hắn tiến vào, nàng đầu cũng không quay lại nhìn một cái.
“Thiếu phu nhân là một người thú vị, có nàng làm bạn xác thực ngày nào cũng vui vẻ”
Mi mắt khẽ chớp, thưởng thức chén trà trong tay, tầm mắt thủy chung không nhìn hắn
“Nghe ngươi nói như vậy, cùng “vị hôn phu” là ta ở một chỗ tương đối không thú vị, cho nên ngươi mới có thể từ khi ta bước vào ,cũng không nguyện ý nhìn ta liếc mắt một cái phải không?”
Trên khuôn mặt tuấn tú của Đông Phương Ngạo tựa tiếu phi tiếu (*) nhìn chăm chú vào nàng, rồi đột nhiên không hiểu sao ngực bỗng dưng cảm thấy có một cỗ tức giận. Trên người nàng cố tình trong lúc vô tình tản mát ra một cỗ hơi thở xa cách, đó là chỉ nhằm vào một người là hắn, đừng tưởng rằng hắn không phát hiện ra
(*tựa tiếu phi tiếu: cười như không cười)
Một khi đã như vậy, nàng cần gì phải tiến vào Đông Phương phủ nhận thức thân phận?
Rồi đột nhiên trong đầu xẹt qua lời nói của nàng khi bước vào Đông Phương phủ
“Kỳ thật ta lần này mục đích tiến đến Đông Phương phủ cũng không phải vì muốn ngươi thực hiện hôn ước mà đến, ngược lại là đến để từ hôn”
Con ngươi đen thâm trầm khó dò dừng ở trên kiều nhan ôn nhu mà lạnh nhạt của nàng.
“Không phải” Tào Tử Vận không khỏi ở trong lòng than thở, ngẩng đầu lên, một đôi trừng mâu trong suốt, đáy mắt âm trầm nhìn thẳng hắn.
“Ta biết ngươi bề bộn nhiều việc, không nghĩ muốn gây thêm phức tạp cho ngươi. Cho nên vài lần một mình đi dạo xung quanh Đông Phương phủ gặp gỡ được thiếu phu nhân, hai người mới quen biết”
Nàng uyển chuyển giải thích, không nghĩ khơi mào làm hắn tức giận, cho dù không rõ hắn vì sao lại tức giận.(NN: ca ghen chứ còn làm sao nữa =’=)
Con ngươi đen của Đông Phương Ngạo thật sâu nhìn chăm chú nàng hồi lâu, không rõ vì sao chính mình nhìn thấy thái độ của nàng đối với hắn dị thường khác xa đối với đại tẩu lại đột nhiên cảm thấy tức giận.
Nàng nói cũng không sai, hắn mỗi ngày đều đặt toàn bộ sinh ý vào chuyện trong phủ, thật là bận tối mày tối mặt. Cho nên Lý Thải Phượng dây dưa mới có thể làm cho hắn cảm thấy mười phần chán ghét. Nhưng đối với nàng đồng dạng thân là vị hôn thê mà ngay cả một lần thăm hỏi đều không có, có hay không quá mức thái qúa?
Theo lý thuyết sau khi bị Lý Thải Phượng đáng ghét dây dưa, hắn hẳn là phải thấy may mắn khi nàng cũng không có tạo phức tạp cho hắn, nhưng hắn giờ phút này lại không tí nào vui sướng, ngược lại hờn giận nàng đối với hắn không thèm để ý, hoặc là nàng cho tới bây giờ không nghĩ tới muốn để ý hắn –
“Nếu ta nói ta cũng không để ý có người ở một bên làm bạn thì sao?”
Con ngươi đen xẹt qua một chút dị quang, nhìn thẳng kiều nhan ôn nhu lịch sự tao nhã của nàng, đáy lòng ngay từ đầu hiểu được nàng cùng Lý Thải Phượng là bất đồng
Hàm xúc yên tĩnh uyển chuyển, huệ chất lan tâm (*),ở nàng có được một tính chất làm yên ổn lòng người rất đặc biệt, kỳ dị có thể làm tan biến mọi phiền chán trong lòng hắn. Cùng nàng ở chung một chỗ, làm người ta có cảm giác thập phần thoải mái, cũng khó trách đại tẩu sẽ thích quấn quít lấy nàng
(*Huệ chất lan tâm:Khí chất như hoa huệ ,tâm tư đơn thuần như hoa lan)
“Ý của ngươi là?”
Đôi mắt trong suốt trợn to, cầu nguyện mới vừa rồi là mình nghe nhầm
“Về sau, ta ở bên trong thư phòng, ngươi có thể bồi ở một bên đọc sách. Nếu là ta ra phủ làm việc, ngươi cũng có thể đi theo bên cạnh ta”
Thình lình bàn tay to khẽ vuốt hai má non mềm của nàng thật cẩn thận, thanh âm trầm thấp mê người vang lên ở bên tai nàng, giống như mị hoặc trách cứ nàng vô tâm.
Thân thể mềm mại khẽ chấn động, tầm mắt không thể ly khai khỏi con ngươi đen nóng rực của hắn, trong tình cảnh này giống như mình vô hình bị vây khốn chặt chẽ.
~~~~~~~~~~~~
Thư phòng vẫn như ngày xưa vẫn luôn luôn yên tĩnh, duy nhất không đồng dạng là ở gần cửa sổ có đặt thêm một chiếc bàn nhỏ, giờ phút này ở trên bàn nhỏ có một nữ tử tinh tế ôn nhu đang ngồi, chính là đang chuyên chú đọc một quyển sách cầm trên tay.
Ngồi trên án thư là một nam nhân cao to, sau một buổi sáng ngồi xem sổ sách cuối cùng cũng xem xong. Khép lại trướng sách, con ngươi đen ngước lên, mâu quang sắc bén chuyển qua nhu hòa nhìn bóng dáng xinh đẹp ở bàn nhỏ kia.
“Ở trong thư phòng theo giúp ta có thể hay không cảm thấy thực buồn?”
“Sẽ không, huống hồ ta ở đây đọc bản ‘Kinh Thi’ (*) cho nên cũng không cảm thấy buồn”
(*Kinh thi: là một tập thơ bắt nguồn từ văn hóa dân gian , có từ thời nhàChu( thế kỷ XI TCN) của Trung Quốc )
Thấy hắn tựa hồ đã xong việc, vì thế nàng gấp sách lại, ngồi thẳng thân mình, đối mặt với hắn ,trên gương mặt ôn nhu vẫn là nụ cười nhẹ nhàng yếu ớt
“Vẫn chưa có cơ hội hỏi ngươi, trong nhà ngươi còn có thân nhân gì không. Nhớ rõ ngươi đã nói là từ Liễu Nguyệt thôn đến, đó là đại phương như thế nào?”
Hai tay thu thập lại sổ sách con ngươi đen tinh tế nhìn kiều nhan lịch sự tao nhã của nàng, giống như không chút để ý thuận miệng hỏi.
“Trong nhà song thân vẫn khỏe mạnh, ta là nữ nhi duy nhất của bọn họ. Liễu Nguyệt thôn là một thôn xóm giản dị, mặc dù không bằng Lạc Dương Thành phồn vinh, nhưng thôn dân đều tự cấp tự túc (*), an lành bình thản
(*Thôn dân tự cấp tự túc: người dân trong thôn đều tìm cách tự nuôi sống bản thân mình)
Nhắc tới quê nhà nàng không khỏi tưởng niệm tới song thân, không biết hai vị lão nhân gia có mạnh khỏe không? Nàng rời Liễu nguyệt thôn đi tới Lạc Dương thành cũng đã hơn một tháng, chính là không biết rốt cuộc tới khi nào mới có thể rời nơi này đi.
“Từ cử chỉ và lời nói của ngươi,cũng biết đã được đọc đủ thứ thi thư. Có thể thấy được cha ngươi thập phần muốn bồi dưỡng tài nghệ cho ngươi”
Nàng đáy mắt ảm đạm cùng ôn nhu, trên mặt rõ ràng là u sầu, nhưng lại không khỏi làm ngực hắn dâng lên một cỗ phiền muộn.
“Cha ta là trưởng thôn của Liễu Nguyệt thôn, từ nhỏ đã mời phu tử(*) về nhà dạy ta. Ông cũng không cho rằng nữ tử không tài đó là đức. Ở trong Liễu Nguyệt thôn, ta xem như một trong số ít nữ tử có thể đọc sách, đối với điểm này ta đến nay vẫn cảm tạ cha ta”
(*Phu tử: thầy dạy học)
Cũng bởi vì như thế, cho dù cùng so với Lý Thải Phượng đến từ kinh thành, nàng vẫn chưa có vẻ kém cỏi, lại không phải là một người kiêu ngạo tự mãn, ngược lại càng làm cho trên dưới người trong Đông Phương phủ yêu mến.
“Ta nghĩ ta nên cảm tạ cha ngươi” hắn một câu nói mà mang hai nghĩa. (NN: lời nói thâm ý thật, bất quá em thích a ~)
Tào Tử Vận khó hiểu đôi mi thanh tú nhướng lên, nhìn trên khuôn mặt tuấn tú của hắn ẩn chứa một nụ cười thâm ý
“Đã đói bụng chưa? Ngươi tới Đông Phương phủ nhiều ngày như vậy, có hay không có hứng thú ra khỏi phủ đi đến “Long phượng lâu” dùng cơm trưa?”
“Ý ngươi nói ta có thể đi ra ngoài phủ?”
Trừng mâu nháy mắt tỏa sáng, không dám tin hắn từng nói như đinh đóng cột cự tuyệt ý muốn này của nàng, hiện tại lại nguyện ý nhả ra.
“Đúng vậy, nhưng là phải cùng đi với ta mới được”
Hắn sửa đúng nàng, khuôn mặt tuấn tú luôn luôn lạnh lùng khi đối mặt với nàng lại không tự giác được mà mềm hóa lại. Hắn hoài nghi có thể có người nào khi đối mặt với khuôn mặt tươi cười ôn nhu của nàng không thể không bị chịu ảnh hưởng, mà có thể duy trì gương mặt lạnh để chống đỡ.
“Ta đây cũng có thể được mang theo Thu Vũ đi chứ?”
Nếu Thu Vũ biết được có thể được ra phủ, nhất định thực vui vẻ.
“Có thể, một khắc sau ta ở cửa lớn chờ các ngươi”
Trước cửa lớn được sơn màu đỏ của Đông Phương phủ có một thân hình cao to, hai tay chắp sau lưng đi qua đi lại.
Bộ dáng kia giống như đang đợi người, làm thủ vệ hai bên tò mò thỉnh thoảng ngắm trộm, kinh ngạc không thôi, luôn luôn chỉ có làm cho người ta phải chờ nhị thiếu gia, nhưng lần này lại phá lệ,thật là hiếm thấy. Tình cảnh này cũng làm cho bọn hắn thập phần chờ mong nhìn xem rốt cuộc là người phương nào có thể làm cho nhị thiếu gia như vậy can tâm tình nguyện chủ động chờ.
Rất nhanh nghi hoặc của bọn họ đã được giải đáp.
Hai thân ảnh vội vàng từ bên trong phủ chạy ra, một trước một sau đi đến trước mặt Đông Phương Ngạo. Tào Tử Vận còn chưa lấy lại hơi, đã liền thở hồng hộc vội lên tiếng
“Thực ….xin lỗi…bắt ngươi đợi lâu”
Sau khi nàng rời khỏi thư phòng, liền vội vàng trở về khách viện tìm Thu Vũ, không nghĩ tới lại không tìm ra nàng. Tìm một hồi lâu mới ở táo phòng tìm được nàng. Nguyên lai Thu Vũ chính là đang vội vàng thay nàng chuẩn bị ngọ thiện
“Đi thôi”
Nhìn chăm chú vào gương mặt của nàng vì chạy vội mà đỏ ửng lên, mày kiếm nguyên bản đang nhíu chặt không khỏi thả lỏng. Thình lình bàn tay to chủ động đem vài sợi tóc vì nàng chạy vội, mà loạn ở trước mặt ra sau tai của nàng ở trước con mắt kinh ngạc của nàng, sau đó nhanh chóng dẫn đầu bước đi.
“Chờ một chút”
Theo một đạo âm thanh kiều mị thanh thúy là đôi chủ tớ Lý Thải Phượng cũng đã xuất hiện ở cửa lớn, không vui nhìn chằm chằm ba người đang chuẩn bị rời đi. (NN: ai da kỳ đà cản mũi ,ta ghét >.”<)
“Nhị thiếu gia, người cứ như vậy mang theo nàng xuất môn, có thể hay không có vẻ quá ưu ái nàng ta? Tốt xấu gì ta cũng là thê tử chưa bước vào cửa của người”
Nếu không phải nàng mới vừa rồi phát hiện cảnh tượng vội vàng của chủ tớ Tào Tử Vận mà tò mò đi theo, thì sẽ không phát hiện ra Đông Phương Ngạo nhưng lại tính mang Tào Tử Vận ra phủ, lại không tính cho nàng cùng đi.
“Ai là vị hôn thê chân chính của nhị thiếu gia, mọi người trong lòng đều hiểu rõ. Huống chi nhị thiếu gia chính là thích ở một chỗ cùng với tiểu thư nhà ta, ngươi có năng lực ngăn cản sao?”
Thu Vũ vừa thấy hai nàng nhất thời bụng phát hỏa, bình thường đã nhiều lần tìm đến các nàng gây phiền toái. Lại không biết xấu hổ luôn tự xưng chính mình mới là vị hôn thê chân chính của nhị thiếu gia, trong ngôn ngữ lại hạ thấp đi tiểu thư nhà nàng là vì tài sản của Đông Phương phủ mới giả mạo tiến vào đây. Thật sự là khinh người quá đáng.
“Ngươi, xú nha đầu này! Không đến phiên ngươi được nói chuyện, còn không câm miệng cho ta!”
Lý Thải Phượng được nuông chiều từ bé, nào có thể ở trước mắt bao nhiêu người bị hạ thấp như thế. Tính tình kiêu căng hung dữ giơ tay đã nghĩ muốn thưởng cho Thu Vũ một cái tát.
Thu Vũ không dự đoán được nàng dám ở trước mặt Đông Phương Ngạo ra tay, nhất thời không phòng bị. Mắt thấy bàn tay sắp hạ xuống, Tào Tử Vận ở một bên vội vàng đem nàng kéo xuống phía sau, không nghĩ tới Lý Thải Phượng nhưng lại đưa tay chuyển phương hướng, nhân cơ hội nghĩ muốn hung hăng tát vào mặt Tào Tử Vận một cái.
“Dừng tay”
Ở thời khắc mành treo chuông, một bàn tay to đã nắm giữ cổ tay của Lý Thải Phượng, đem bàn tay đang hung hăng kiềm trụ.
“Nhị …thiếu gia”
Lý Thải Phượng đau đến thở hốc vì kinh ngạc. Hoài nghi tay của chính mình sắp bị hắn bẻ gẫy, khi tầm mắt nhìn thấy con ngươi đen sắc bén của hắn toàn thân sợ hãi đến phát run, khiếp sợ gục đầu xuống
“Nếu lại làm cho ta nhìn thấy ngươi đánh người, cũng đừng trách ta không khách khí”
Hắn lúc trước từng nghe không ít hạ nhân trong phủ đề cập qua, nàng hơi không có một chút hài lòng, sẽ ra tay đánh người. Tính tình kiêu căng hung dữ chọc rất nhiều người căm hận. Chính là không nghĩ tới. Ở trước mặt hắn nàng vẫn như cũ như thế, càng miễn bàn là sau lưng hắn, nàng chắc chắn ức hiếp hạ nhân như thế
Thấy nàng quả thật đã nghe được lời cảnh cáo của hắn, mới buông tay hất nàng sang một bên. Lý Thải Phượng nhất thời không phòng bị, cước bộ lảo đảo,vẫn là nha hoàn Thúy Ngọc của nàng đỡ được.
“Nếu muốn đi cùng, vậy thì cùng nhau đi”
Đông Phương Ngạo cũng không thèm liếc mắt nhìn nàng một cái, bỏ lại câu nói sau đó cùng chủ tớ Tào Tử Vận đi trước
Lý Thải Phượng vừa đứng vững lại, trừng mắt oán hận nhìn theo bóng dáng của chủ tớ Tào Tử Vận, đồng thời bước theo sau âm thầm thề tuyệt không tha cho các nàng.
Long Phượng lâu chính là tử lâu nổi danh nhất trong thành Lạc Dương, bên trong bất luận là thức ăn,điểm tâm, trà, rượu thậm chí phục vụ đều là lưu danh đầu bảng. Hơn nữa thỉnh thoảng còn tổ chức cuộc thi nấu ăn, làm cho Long Phượng lâu lại càng thêm giữ vững vị trí tửu lâu đứng đầu thành Lạc Dương
Thời gian đến dùng bữa rất khó tìm được một chỗ trống trong Long Phượng lâu. Ở đại sảnh đang sắp xếp chỗ ngồi đông người rầm rộ không khác gì ngoài phố. Tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn một nam bốn nữ nghênh ngang chen ngang, còn có thể được đích thân chưởng quầy dẫn đường. Mọi người trong mắt tuy là hâm mộ không thôi, nhưng lại không có một người nào lên tiếng kháng nghị, chỉ vì nam nhân kia chính là lão bản của Long Phượng lâu, mà bốn người phía sau hắn chính là hai người gần đây làm chấn động cả thành Lạc Dương vì vụ thật giả vị hôn thê, bên cạnh là nha hoàn của các nàng.
Chưởng quầy tự mình dẫn đường, đi vào một gian phòng nhã nhặn trên lầu ba, lúc này mới kinh sợ lui ra.
Vừa tiến vào trong gian phòng thanh u nhã nhặn, Tào Tử Vận liền nhịn không được đánh giá cách bố trí bên trong. Trừ bỏ chiếc bàn tròn làm từ thân cây hồng, còn lại cách bài trí cũng đơn giản nhưng không mất đi phong nhã,t hập phần sạch sẽ.
Khi nàng đang lựa chọn vị trí ngồi xuống, nàng nguyện ý nghĩ muốn chọn vị trí cách hơi xa hai người bọn họ, không nghĩ tới Đông Phương Ngạo đã mở miệng trước.
“Tử Vận, ngươi ngồi ở đây đi”
Đông Phương Ngạo bất động thanh sắc gọi thẳng tên nàng, chỉ vào vị trí bên tay phải gần hắn, ý bảo nàng ngồi xuống
Tào Tử Vận sửng sốt nhưng vẫn là thuận theo y chỉ thị của hắn, ngồi xuống ở bên cạnh hắn.
Lý Thải Phượng thấy thế không cam lòng yếu thế, hung hăng trừng mắt nhìn Tào Tử Vận liếc mắt một cái, rồi cũng tự quyết định ngồi ở vị trí bên tay trái gần Đông Phương Ngạo.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, ngay sau đó cửa gỗ bị mở ra, từ chưởng quầy đi đầu, phía sau là vài tên tiểu nhị tay chân nhanh nhẹn gọn gàng đặt đồ ăn lên trên bàn.
Thoáng chốc trên bàn tròn đã đầy món ngon phong phú, có phù dung túy vịt, cá nấu chau ngọt, thịt nướng chân châu thịt viên, bông tuyết tống…
Mùi thơm tỏa bốn phía, chỉ ngửi thôi cũng khiến cho mọi người chảy nước miếng.
“Nếm thử đi, đây đều là những đồ ăn nổi tiếng của Long Phượng lâu”
Đông Phương Ngạo ý bảo mọi người cùng dùng, dẫn đầu gắp rau vào bát rồi vùi đầu vào ăn.
Tào Tử Vận gắp khối thịt nướng vào trong bát, lại nghe thấy phía sau truyền đến âm thanh bụng réo, thế này mới giật mình nhớ tới Thu Vũ đứng ở phía sau, quay đầu lại cười với nàng
“Thu Vũ cũng lại đây ngồi xuống ăn a”
“Tiểu thư, em thật sự có thể chứ?”
Thu Vũ hai mắt sáng lên, nhìn trên bàn đầy món ngon phong phú mà đẹp mắt, nuốt xuống một ngụm nước miếng, không dám xác định hỏi lại.
“Điều này sao có thể được, một nha hoàn như thế nào xứng cùng ngồi ăn chung một bàn với chúng ta, thực là một chút gia giáo đều không có! Ta nói đúng không Thúy Ngọc?”
Lý Thải Phượng trào phúng nói,cố ý hỏi nha hoàn của mình, mượn cơ hội giáo huấn các nàng
“Đúng vậy, tiểu thư”
Thúy Ngọc đáy mắt buồn bã, cúi đầu xuống, kỳ thật đáy lòng thập phần hâm mộ Tào Tử Vận cùng Thu Vũ hai người chủ tớ tình thâm.
“Nha hoàn cũng là người, có cần hạ thấp như vậy sao? Huống chi Thu Vũ từ nhỏ cùng ta tình như tỷ muội, ở trong mắt ta nàng không phải là nha hoàn, mà là hảo tỷ muội của ta.T a nghĩ Thúy Ngọc cũng có thể theo bên cạnh ngươi nhiều năm, chẳng lẽ ở trong mắt ngươi nàng chỉ là một nha hoàn đến kêu đi hét. Ngươi đối với nàng không có một chút tình cảm đặc biệt nào sao?”
Tào Tử Vận nhìn thấy đáy mắt cô đơn của Thúy Ngọc không đành lòng hỏi lại nàng.
“Ta cảnh cáo ngươi, không cần ở trong này châm ngòi ly gián, chuyện của ta còn chưa đến phiên ngươi hỏi đến”
Lý Thải Phượng híp mắt nhìn chằm chằm nàng, hoài nghi nàng là cố ý ở trước mặt Đông Phương Ngạo tỏ ra vẻ hào phóng, mượn cơ hội hạ thấp nàng
“Đúng vậy, ta không có quyền can thiệp vào chuyện của ngươi, nhưng Thu Vũ là người của ta ,ta nghĩ xin hỏi nhị thiếu gia có thể hay không cho Thu Vũ cùng ngồi ăn chung một bàn với chúng ta được không?”
Tào Tử Vận thở dài, nàng không phải là không nhìn ra Lý Thải Phượng đối với nàng có địch ý,đối với người không muốn động đến nhưng lại đến phạm ta, thực làm nàng cảm thấy vô lực, chỉ có thể đem vấn đề đẩy sang cho Đông Phương Ngạo, cũng nghĩ hắn đã nhìn ra được sự việc.
Đông Phương Ngạo nhìn nàng đang chờ đợi liếc mắt một cái, con ngươi đen khẽ chuyển gắp một khối thịt bò đưa vào bên miệng, đồng thời đạm mạc nói
“Có thể”
Được sự đáp ứng của hắn, Thu Vũ vui vẻ vội vàng ngồi xuống bên cạnh tiểu thư nhà mình. Tào Tử Vận gắp khối chân châu thịt viên bỏ vào bát của nàng,mỉm cười nói nhỏ
“Nhanh ăn đi”
Thu Vũ nhịn không được lệ nóng doanh tròng, cảm kích nhìn nàng. Vừa rồi nghe lời nói của tiểu thư làm cho nàng cảm động không thôi, đời này có thể được hầu hạ tiểu thư là phúc khí lớn nhât của nàng.
Bên này một màn chủ tớ các nàng nhìn nhau cười, bên kia Lý Thải Phượng trên mặt nộ ra sự phẫn nộ bất mãn, Thúy Ngọc ở phía sau nàng vẻ mặt yêu thích, và ngưỡng mộ mỉm cười nhìn thẳng đôi chủ tớ bên kia, tất cả đều rơi vào trong mắt Đông Phương Ngạo. Con ngươi đen biến hóa kỳ lạ khó dò, khi dừng lại trên khuôn mặt ôn nhu lịch sự tao nhã mâu xẹt qua một chút dị quang.
~~~~~~~~~~~~~~~
Thanh Hồng viện
Vừa bước chân vào sân, Đông Phương Ngạo lập tức nhìn thấy trước phòng hắn có một thân ảnh cao lớn. Mày kiếm khẽ nhíu, khuôn mặt tuấn tú có chút kinh ngạc cất bước đi lên trên phía trước.
“Đại ca, có việc sao?”
Đông Phương Lăng nghe thấy tiếng, khoanh tay quay đầu lại, đối với lời mình muốn hỏi thật sự có chút nói không ra lời. Hắn luôn luôn không thích chõ mõm (*) vào chuyện của người khác, nhưng lại cưới được một nữ tử cố tình thích như vậy, làm hại hắn cũng chỉ đi theo không thể an bình
(*chõ mõm: êm thề đó là lời tác giả,không phải êm chém :”> )
“Không có gì, chẳng qua là không nhìn thấy ngươi ở trong thư phòng, nghe thủ vệ nói ngươi mang hai vị cô nương kia đi Long Phượng lâu, cảm thấy có chút kinh ngạc thôi”
“Đại ca, này không giống như vấn đềmà huynh muốn hỏi. Huynh nói thực ra đi, có phải hay không là đại tẩu lại làm phiền huynh, hại huynh bất đắc dĩ phải quản đương nhàn sự(*) này?”
(*Đương nhàn sự: ý nói là việc riêng của anh Đông Phương Ngạo)
Đông Phương Ngạo đúng là hiểu biết huynh trưởng nhà mình. Không có biện pháp từ sau khi đại ca cưới đại tẩu, loại chuyện này thường xuyên phát sinh. Vì hai đệ đệ không ở cùng, cho nên hắn luôn luôn là đứng mũi chịu sào, lâu cũng thành quen.
Đông Phương Lăng cười khổ, cũng không phản bác xem như là gián tiếp thừa nhận.
“Nói thực ra, sau khi nghe thấy ngươi mang hai vị cô nương kia xuất môn, ta quả thực có chút tò mò. Đến hiện tại, ngươi đối với hai vị cô nương kia thấy thế nào, hoặc là có phát giác ra sơ hở gì không?”
“Trước mắt còn không có, bất qúa các nàng ai là thật ai là giả đối với đệ kỳ thực cũng không quan trọng. Tin tưởng đáy lòng của bốn huynh đệ chúng ta cùng nhận thức như nhau, huynh thấy ta nói đúng không đại ca?”
Đông Phương Ngạo phe phẩy quạt giấy trên tay, khuôn mặt tuấn tú mỉm cười đầy thâm ý, tư thái nhàn nhã đem vấn đề quăng trả lại cho đại ca.
Đông Phương Lăng khẽ cười không nói gì, huynh đệ ăn ý, hắn hiểu được hàm ý trong lời nói của Đông Phương Ngạo.
Đúng vậy, cũng giống như chính hắn. Lạc Băng Nhi cũng không phải là thê tử do cha hắn lúc còn sống lựa chọn, vậy thì tính sao đây? Hắn sẽ không tiếc hủy hôn, gánh trên lưng tội danh bất nghĩa, cũng muốn kiên trì thú nữ tử mà mình yêu.
Hay nói cách khác, tín vật ở trên tay ai cũng không trọng yếu, quan trọng là bọn họ có nguyện ý hay không thừa nhận thôi.
Hôn nhân đại sự của bốn huynh đệ bọn họ nhưng là không muốn nằm trong tay người khác, cho dù đó là người cha đã qua đời của bọn họ cũng giống nhau