https://truyensachay.net

Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 50: Duyên dã mệnh dã

Trước Sau

đầu dòng
Sau một lúc trầm tĩnh, Huyền Ngọc Chân Nhân đưa mắt nhìn Ngọc Vô Song rồi nhẹ giọng nói: "Ngọc chưởng giáo có thấy lạ không? Sao vật này vốn không quen thuộc lại khiến cho chúng ta có cảm giác này?".

Ngọc Vô Song nhè nhẹ gật đầu, nhìn mọi người một lượt rồi đáp: "Kỳ lạ thật, đúng là ta cũng có cùng cảm giác. Giờ thì ta đã đoán được lai lịch của tấm kính này, chắc rằng Huyền Ngọc chưởng giáo cũng biết, thôi thì chúng ta hãy nói ra không mọi người lại nóng ruột". Nói xong thì tấm kính được đưa đến tay Tĩnh Nguyệt Đại Sư.

Mục quang Huyền Ngọc Chân Nhân thoáng vẻ cổ quái, nhìn mọi người nói: "Theo truyền thuyết, vật này chính là Quán Thiên Như Ý Kính thập phần thần kỳ, có thể biết được sự tình xảy ra ngoài ngàn dặm, ngoài công năng này còn ẩn tàng một bí mật không ai biết, ta cũng chỉ nghe truyền lại mà thôi. Lần này môn phái các vị tìm được bảo vật tại Thái Huyền Sơn có khi không phải là chuyện tốt rồi. Theo thông lệ tìm được bảo vật là tùy vào nhân duyên, các vị tìm được dĩ nhiên thuộc về môn phái các vị, nhưng một khi Thiên Kiếm Môn biết được chuyện này ta e rằng trong lòng họ sẽ không vui. Vì thế, ta đang xem xét có cách nào để xử lý chuyện này cho êm đẹp. Lúc đó chắc các vị sẽ cùng ra tay liên thủ chế trụ bảo kính chứ?" Ánh mắt ông quét qua chúng nhân, định từ sắc mặt mỗi người tìm ra đáp án. Nguyên là trước đó Lục Vân đã nói sáu người đồng thời ra tay chế trụ chứ tịnh không đề cập rằng mình mới là người chế phục bảo vật.

Ngạo Tuyết nhìn Lục Vân tiếp lời: "Lúc đầu sáu người chúng con cùng ra tay chế trụ tấm kính nhưng không thành. Chúng con những tưởng đã hết cách thì Lục Vân đệ bằng vào uy lực thần kỳ của Như Ý Kiếm đã chế trụ được bảo kính". Nàng dịu dàng nhìn Lục Vân, trong đôi mắt mỹ miều lấp lánh muôn vàn tơ tình.

Huyền Ngọc Chân Nhân nghe thấy, sắc mặt biến đổi, nhìn Lục Vân với ánh mắt kỳ lạ. Tử Dương và Tĩnh Nguyệt hai người đứng bên cũng nhìn Lục Vân nhưng sắc mặt lại bất đồng. Tử Dương Chân Nhân ánh mắt lóe lên tia vui mừng xen lẫn kinh ngạc còn Tĩnh Nguyệt Đại Sư thì chỉ thoáng qua một tia kinh ngạc. Ngọc Vô Song đứng đối diện liếc nhìn Thương Nguyệt, mục quang hiện lên vẻ nghi vấn, tựa hồ không tin Lục Vân có đủ khả năng chế phục bảo vật.

Huyền Ngọc Chân Nhân lại nhìn mọi người, nói: "Lục Vân, nếu con có thể chế phục tấm kính này thì con thử nói xem bức họa vẽ trên nó có ẩn tàng ý nghĩa gì? Người nào là Xích Cước lão đạo?". Lời vừa thốt ra, tất cả mọi người có mặt trong động đều nhất thời nhìn Lục Vân như thể chàng sẽ có lý giải gì đó về bức họa.

Lục Vân trong lòng thoáng chấn động, không ngờ Huyền Ngọc Chân Nhân lại hỏi mình một vấn đề vượt ngoài ý liệu của chàng như vậy. Ngẫm nghĩ một chốc, Lục Vân mới nhè nhẹ lắc đầu đáp: "Thưa sư bá, đệ tử cũng không hiểu được hàm ý của bức họa này, mong sư bá chỉ giáo!".

Lúc đó, Tử Dương Chân Nhân ? ?ang quan sát bức họa trên tấm kính khá lâu mà vẫn không hiểu gì. Thấy Lục Vân nói vậy, Tử Dương bỗng buột miệng nói: "Sư huynh, đệ cũng đã hỏi nó về tấm kính này nhưng nó không trả lời được. Tấm kính này không phải phàm vật, chắc phải có lịch sử lâu đời lắm, bức họa này vẽ ai làm sao Lục Vân có thể biết được?". Mọi người nghe lời này thấy cũng có phần hữu lý.

Huyền Ngọc Chân Nhân không để ý đến sư đệ, tiếp tục hỏi: "Có thể con không biết nhưng con đã tham ngộ tấm kính này nên chắc có kiến giải nào đó chứ?, hoặc giả con biết cách gì khiến cho vật này thi xuất được uy lực chăng?".

Lục Vân liếc nhìn Huyền Ngọc Chân Nhân, trong lòng cấp tốc tính toán. Chàng không hiểu được tại sao Huyền Ngọc Chân Nhân lại cứ hỏi mình vấn đề này? Có phải ông đã phát giác được chuyện gì nên nảy sinh hoài nghi đối với mình? Ý đã quyết, Lục Vân thấp giọng đáp: "Tấm kính này thực sự vô cùng cổ quái, trên bề mặt được hoa văn quái dị bao phủ. Theo những lời đề phía sau bức họa con đồ rằng một khi chúng ta tham ngộ được tấm kính này thì khi thi triển có thể xuất phát ra được ngũ sắc quang hoa, thật là mười phần thần diệu. Còn đối với những hoa văn có thể phát xuất hiện tượng gì thì con không đoán ra được".

Huyền Ngọc Chân Nhân nghe xong, sắc mặt thoáng đổi, dường như không tưởng đến chuyện này. Sau một thoáng trầm tư, ông bèn mở lời: "Ngọc chưởng giáo, có được tấm kính này thật là chuyện đáng mừng vui".

Ngọc Vô Song nhẹ giọng đáp: "Về chuyện này, ta không biết nên nói gì, món vật này là do Lục Vân tìm ra. Theo ý kiến cá nhân ta, tốt nhất là nên nói lại với tứ vị chưởng giáo chuyện chúng ta tìm ra tấm kính này. Đem sự tình thuật lại chứng tỏ chúng ta quang minh chính đại, với tam vị chưởng giáo còn lại, ta thấy chắc sẽ không có ý kiến gì, chỉ sợ Thiên Kiếm Viện sẽ có ý không phục, tìm cách chiếm lấy. Sáu người chúng ta đã hao công tốn sức nhưng e là Thiên Kiếm Viện lại mặt dày, cưỡng từ đoạt lý để chiếm đoạt bảo vật".

Huyền Ngọc Chân Nhân thở dài: "Biện pháp mà Ngọc chưởng giáo vừa nói, ta cũng đã nghĩ qua. Tuy nhiên tấm kính này không phải là vật chung, người ta đã hào phóng thưởng cho người đứng đầu lục cường túi càn khôn, chưa chắc buồn tơ hào gì đến bảo kính. Nói không chừng khi tiết lộ đây là Quán Thiên Như Ý Kính lại khiến cho mọi người mất vui".

Ngọc Vô Song nhẹ gật đầu: "Chưởng giáo nói rất hữu lý nhưng nếu như chúng ta không đề cập đến chuyện này, chẳng may trong tương lai Thiên Kiếm Viện biết được thì hồi đáp thế nào đây? Sợ là sẽ phiền phức!". Mọi người có mặt đều bị vấn đề Ngọc Vô Song nêu ra làm khó. Tuy là bảo kính được phát hiện tại Thái Huyền Sơn nhưng lại do bọn Lục Vân sáu người phí tận lực khí, mất bao công lao mới tìm được. Sáu người bọn họ phải qua một trận tân khổ mới lấy được, nếu giờ khơi khơi dâng tặng cho người khác, đối với họ quả thật rất bất công. Nhưng nếu không nói lại với Thiên Kiếm Viện, bị người ta biết được cũng vô phương giải thích.

Không khí trầm mặc lại bao phủ sơn động. Lục Vân thấy mọi người đều im lặng thì hiểu vấn đề cũng quả thật nan giải. Thầm quyết định một lúc, nhãn thần Lục Vân khẽ chuyển, nghĩ ngay đến một biện pháp tuyệt không sơ hở. Chàng nhìn mọi người đoạn lên tiếng: "Việc này tuy khó giải thích nhưng không phải không giải quyết được. Hiện giờ, việc chúng ta quan tâm nhất ch? là chuyện giao tấm kính này cho Thiên Kiếm Viện hay giữ lại cho mình. Kỳ thực, việc này cũng không có gì khó khăn lắm". Lời vừa thốt ra, tất cả mọi người đều quay lại nhìn Lục Vân.

Lâm Vân Phong nóng lòng hơn cả, liên miệng hỏi Lục Vân: "Thật sao? Huynh có biện pháp à? Hãy nhanh nói với chúng tôi, đừng để chúng tôi phải phí cân não".

Lục Vân thấy mọi người nhìn mình, liền cười nói: "Thật ra rất đơn giản, hiện tại tấm kính này chỉ thuộc về một trong hai bên. Thứ nhất là do chúng ta tìm thấy tất nhiên thuộc về chúng ta. Thứ hai, vật này xuất phát từ Thái Huyền Sơn thì thuộc về Thiên Kiếm Viện. Còn những người khác, con nghĩ là chắc không vô sỉ đến độ đi tranh đoạt kính. Chúng ta cứ đưa kính ra công khai trước mắt mọi người, nhất thiết phải nói rõ mọi chuyện. Sau đó, chúng ta và Thiên Kiếm Viện sẽ tùy theo chữ duyên, để cho bảo kính hiển linh tìm người hữu duyên, xem bảo kính chọn bên nào. Công bình cạnh tranh như vậy sẽ không ai bàn tán gì được, cứ để thiên ý quyết định. Mọi người thấy có được không?". Nụ cười mỉm của Lục Vân xem ra có ba phần thần bí khiến người khác không thể thấu hiểu được trong lòng chàng đang nghĩ gì.

Vân Phong vỗ tay tán thành trước tiên, những người còn lại cũng đa phần tán thành. Huyền Ngọc Chân Nhân nhẹ nhàng nói: "Hay lắm, như vậy sẽ khiến tương lai không phát sinh sự tình gì đa đoan, cứ để thiên ý quyết định. Chúng ta do hữu duyên mà tìm ra bảo kính nên có khi là duyên nợ với nó. Ta sẽ mang chuyện tấm kính này nói với họ, mọi người cứ từ từ đàm luận tiếp nhé". Nói rồi vội cất bước rời khỏi.

Không lâu sau khi ông rời đi, Ngọc Vô Song cùng Thương Nguyệt và Hứa Khiết cũng ra về. Trong sơn động chỉ còn lại sáu người Dịch Viện. Bốn người Lục Vân đem chuyện gặp quái sự ở hậu sơn kể lại với Tử Dương Chân Nhân và Tĩnh Nguyệt Đại Sư. Nghe tỷ mỷ lời thuật lại của bốn người, Tử Dương Chân Nhân và Tĩnh Nguyệt Đại Sư sắc mặt đại biến, hiển nhiên họ cực kỳ kinh ngạc với quái sự như vậy. Lúc đó, trong động vang lên lời nghị luận, đoán định mọi khả năng của sáu người.

Giữa trưa, Huyền Ngọc Chân Nhân quay lại, cho biết đã kể lại sự tình với chúng nhân, mọi chuyện đúng như Lục Vân đã nói, trưa mai sẽ cử hành tại Thiên Huyền Động. Sáu vị chưởng giáo sẽ đồng thời đến chứng kiến nhân duyên thuộc về ai. Thấy Huyền Ngọc Chân Nhân vừa quay lại, Tử Dương Chân Nhân vội vã kể lại chuyện bọn Lục Vân ngộ quái sự với ông. Lúc trước, khi Lục Vân đề cập đến tấm bảo kính, sự tình hoàn toàn là một việc đơn giản, tâm tư Huyền Ngọc Chân Nhân để cả vào tấm kính nên không lưu ý. Lúc này nghe mọi người đề cập ông mới lưu tâm đến.

Thảo luận một hồi nhưng Huyền Ngọc Chân Nhân vẫn chỉ dựa vào việc quan sát tấm kính mà suy ra hiện tượng còn chuyện giải thích cụ thể, ông không hề nói rõ ràng. Thời gian cứ thế mà vùn vụt trôi qua.

Vầng minh nguyệt nhô dần lên cao, ánh trăng mờ chiếu vào sơn động. Lục Vân một mình rời khỏi Thiên Hỏa Động, lặng lẽ đứng trước động khẩu. Nhìn vầng trăng trong treo trên trời, khóe miệng chàng nhếch lên để lộ một nụ cười thần bí, tựa hồ đang nghĩ đến một việc gì đó rất đắc ý. Hồi lâu, thân thể chàng cất lên, lơ lửng giữa không trung đoạn vô thanh vô tức lướt về hướng hậu sơn.

Rất nhanh chóng, Lục Vân đã đến chỗ vào ban ngày phát hiện ra Quán Thiên Như Ý Kính. Quan sát kỹ lưỡng chung quanh chỉ thấy bốn bề bao phủ một màn sương mờ mịt, dưới ánh trăng khung cảnh đượm thêm vẻ thanh u. Tiếng trùng kêu rỉ rả và tiếng chim đêm văng vẳng truyền lại, tạo thành một khúc nhạc thập phần du dương lãng đãng trong gió đêm. Dừng lại quan sát một lúc, thân thể Lục Vân di động, hướng về phía xa xăm hậu sơn lướt tới. Không lâu sau, Lục Vân đã đến phía trên thâm cốc rồi lẳng lặng nhìn xuống bên dưới, tròng mắt chàng thoáng qua vẻ suy tư, tự nhủ: "Vùng phụ cận này lúc ban ngày rõ ràng có truyền lại một đạo tín tức cổ quái, nhất định không sai được. Cứ xuống đây tìm kiếm cẩn thận xem có thấy không?". Dứt lời, thân ảnh chàng chầm chậm hạ xuống.

Cùng lúc đó Lục Vân phát xuất Ý Niệm Thần Ba thám sát bốn bề. Sơn cốc âm u hắc ám, hoàn toàn im lìm vô thanh khiến cho bề ngoài càng mang nặng thêm vẻ khủng bố. Tuy nhiên chàng như không buồn để ý đến chuyện này, người tu chân không giống với thường nhân, với những việc người thường cho là cổ quái thì họ lại thấy bình thường. Lục Vân cứ từ từ hạ mình xuống, từ trên đỉnh núi ước tính đã được 300 trượng, theo kết quả do Ý Niệm Thần Ba dò xét được, khoảng cách vẫn còn khoảng 200 trượng nữa mới đến.

Khi chàng nhẹ nhàng đáp xuống đáy cốc, tình hình bốn phía đã hiện lên rõ ràng trong óc, chàng nhanh chóng nắm bắt được mọi vật xung quanh. Nhìn dòng suối tối đen, Lục Vân chầm chậm cất bước tiến về phía trước. Đồng thời, trên thân chàng quang hoa ánh lên, một đạo hồng quang đẹp đẽ hiện lên che phủ toàn thân, bảo hộ cho chàng và chiếu sáng thạch bích u ám trong cốc.

Nơi này, địa thế trầm thấp, khí ẩm ướt dày đặc, từ hai bên phía trên thạch bích thi thoảng lại rớt xuống vài hạt nước làm vang lên âm thanh trong trẻo. Dòng suối tịnh không rộng nhưng trái hẳn với sự chật hẹp này, hai bên bờ độc vật chậm rãi di động tạo ra âm thanh kỳ lạ, phối hợp với một bầu đen tối càng khiến cho cảnh tượng thêm lạnh lẽo.

Lục Vân bước từng bước rất chậm, cẩn thận quan sát xung quanh. Đi được chừng trăm trượng, chàng dừng lại. Nhìn quanh, trên cao chừng mười trượng có một bức thạch bích màu đen nhô ra bên ngoài, sừng sững đứng giữa tầng không trời đêm. Tảng đá rộng cỡ mười trượng, ngoại trừ là tiến tới thì chàng không còn lối lùi. Hai bên toàn là thạch bích màu đen, tảng đá này, không kể đến những sinh vật nhỏ bé do bị hồng quang làm kinh động phát ra âm thanh thì hoàn toàn yên lặng.

Trong lòng Lục Vân trầm tư, Ý Niệm Thần Ba cẩn thận tìm kiếm dò xét xem có thấy đạo khí tức lúc sáng không. Nhưng sau một hồi tìm kiếm, chàng hoàn toàn không phát hiện được gì, thực là lạ lung. Tức thì, Lục Vân toàn thân phát hồng quang đại thịnh và bốn bề bỗng bị bao phủ bởi một quầng sáng đỏ đẹp mắt, hiện lên rõ ràng trước mắt chàng. Từ từ đi quanh một vòng, Lục Vân cau mày tự hỏi: "Sao lại không có động tĩnh gì? Chẳng lẽ sai sao? Đạo khí tức hồi sáng sao lại không xuất hiện nhỉ?".

Quay lại phía trung tâm, nhãn thần chàng lộ ra một chút nghi hoặc. Chỉ thấy hữu thủ chàng khẽ động, từ mũi Như Ý Tâm Hồn Kiếm một đạo hồng quang bộc phát mãnh liệt rồi chuyển động, Như Ý Kiếm phút chốc lực lượng đã đạt đến cực thịnh, nhanh chóng đảo một vòng xung quanh. Liền đó, liên tiếp nghe vọng lại những tiếng nổ đinh tai, vô số đá vụn văng ra tứ phía.

Bình tĩnh lại, Lục Vân tái phát động Ý Niệm Thần Ba tìm kiếm khắp đáy cốc. Như phát hiện ra điều gì, khóe miệng chàng hiện lên một nét cười hài lòng thấp thoáng. Thân hình Lục Vân thoắt chuyển, lại đã hiện ra trước thạch bích, trầm ngâm quan sát. Bên trên thạch bích có một đồ án cổ quái rộng chừng hơn trượng. Bức đồ án vẽ một quái điểu hai đầu, trên đầu quái điểu có một chiếc sừng dài cùng một chiếc mào rắn dài kỳ lạ; hai vật này một tả một hữu chăm chú hướng lên thiên không. Trên không là một một con cự hổ có cánh, ngửa mặt nhìn trời gầm vang, trong mắt xạ ra hai đạo quang mang, một vàng một lam, hết sức kỳ quái.

Lục Vân ngây ngẩn nhìn thạch bích, trong lòng hết sức kinh ngạc. Đồ án này chắc không chỉ nói về hai loại quái thú, vậy thì nó có hàm ý gì? Thế gian thực có loại quái vật như vậy ư? Hoặc giả hai loại quái thú đại biểu cho một điều gì đó chàng chưa hiểu, nhưng là ý gì?

Ý Niệm Thần Ba được đẩy lên tốc độ cao hơn, cẩn thận phân tích bức họa xem có ẩn tàng bí mật gì. Rất nhanh, Ý Niệm Thần Ba đã có hồi báo. Theo kết quả thám tra của Ý Niệm Thần Ba, chỗ này chính là nơi Lục Vân phát hiện ra lúc ban ngày. Có điều địa phương này thập phần cổ quái, tựa hồ có điều gì đó một mực gây nhiễu cho Ý Niệm Thần Ba của Lục Vân khiến cho khả năng tra thám bị ảnh hưởng.

Liếc mắt nhìn quái vật hai sừng một lần nữa, rồi Lục Vân chầm chậm xuất hữu thủ. Chỉ thấy từ lòng bàn tay chàng nhanh chóng lóe lên một chùm huyền thanh quang mang từ từ hướng về phía thạch bích ấn xuống. Đạo huyền thanh quang mang này chính là Dịch Thiên pháp quyết đặc hữu của Dịch Viện. Khi lòng tay tiếp xúc với thạch bích, toàn sơn phong rung lên dữ dội, vô số đá vỡ rớt xuống làm vang lên nh?ng âm thanh đinh tai giữa trời đêm. Bản thân Lục Vân cũng bị chấn động, hồng quang trong mắt bộc xạ, hữu thủ lại gia thêm ba thành lực đạo nhấn xuống.

Đồng thời với lúc hữu thủ Lục Vân gia tăng công lực, từ trên thạch bích đột nhiên lóe lên quang hoa, một lớp bạch quang giáp uy lực cường đại phóng về phía Lục Vân với tốc độ nhanh vô cùng. Bạch quang xuất hiện, quái thú hai sừng vẽ trên bức đồ án cũng thoáng ẩn thoáng hiện, thập phần quỷ dị thần bí.

Thân hình Lục Vân rung lên, sắc mặt chàng hơi nhợt nhạt đi. Lực lượng cường đại của đạo bạch quang dường như vượt ngoài ý liệu của chàng, chỉ một lần va chạm đã khiến chàng chấn thương, thực sự là việc vô cùng đáng sợ. Nhìn đạo bạch quang lấp lóe trên bức đồ án kỳ quái, Lục Vân thi triển đến tầng thứ năm của Thiên Địa Vô Cực "Vạn Nguyên Quy Nhất" tâm pháp. Từ bốn phía, vô số linh khí ẩn tàng trong không trung sớm hội tụ về chỗ Lục Vân.

Nơi này, huyền âm chí khí rất nặng, lại là lúc đêm về nên linh khí ẩn tàng trong không trung đều có đến ba phần hàn khí. Chỉ thấy Lục Vân dừng thân giữa không trung, bao quanh là linh khí màu lam, màu xanh cùng quang mang màu lục nhạt cùng tấn tốc hướng về Lục Vân như đom đóm hướng về ánh lửa. Kinh mạch toàn thân chàng căng phồng lên, bằng tốc độ cực nhanh hấp thu lớp linh khí, chỉ trong thời gian ngắn nhất đã khôi phục lại được nguyên trạng.

Liền đó, từ thân mình Lục Vân, quang mang các màu lấp lóe, đẹp mắt vô cùng. Chỉ trong thoáng chốc, toàn thân chàng ngũ sắc quang hoa lưu chuyển rồi tiêu thất.

Nhân ảnh thoáng qua, Lục Vân lại xuất hiện trước bức thạch bích, cẩn thận đề phòng đạo bạch sắc quang mang lúc nãy. Chàng cẩn thận dùng Ý Niệm Thần Ba phân tích kỹ lưỡng đạo bạch sắc quang hoa, phát hiện trong đạo quang hoa quả nhiên có hàm ẩn bốn đạo pháp quyết khí tức khác nhau vô cùng kỳ bí, từ khi Lục Vân tu luyện đến nay đây là lần thứ nhất chàng gặp phải. Chàng từ từ điều chỉnh tần suất của Ý Niệm Thần Ba, vận khởi chân khí hộ thể, tần suất dao động của chân khí hộ thể được điều chỉnh tương ứng với tần suất của bạch sắc quang mang. Cảm nhận được lực bài xích cường đại của bạch sắc quang hoa dần dần giảm đi, trong lòng Lục Vân hé lộ tia vui mừng, chầm chậm tiếp cận với thạch bích.

Quang hoa lóe lên, Lục Vân hóa thành một đạo ngũ sắc quang mang xâm nhập vào trong vòng bao phủ của bạch sắc quang mang, nhân ảnh liền đó tiêu thất. Rất nhanh chóng sau khi chàng thâm nhập vào, đạo bạch sắc quang mang đẹp mắt cũng mất đi, chỉ còn lưu lại đồ án cổ quái trên thạch bích, lặng lẽ tồn tại giữa bốn bề đáy cốc âm ám. Bầu không khí ảm đạm lại được khôi phục, phảng phất như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chỉ còn lại trên mặt đất vô số vụn đá vỡ lăn lóc.

Trong lòng cổ động, quang hoa vụt lóe sáng, thân ảnh Lục Vân lơ lửng xuất hiện trên không, chàng khẽ chuyển động rồi nhìn một lượt xuống cổ động bên dưới, chàng chợt phát hiện cổ động không lớn, chu vi chỉ chừng năm trượng, chiều cao cũng không quá 3 trượng. Nhưng có một điểm khiến cho Lục Vân cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Chỉ trong chớp mắt, chàng lại xuất phát Ý Niệm Thần Ba dọ thám lại lần nữa, bốn phía của tòa cổ động này chỉ trừ phía ngoài nơi chàng vừa tiến vào, mỗi một góc, một điểm đều bị phong ấn bởi một tầng cấm chế vô cùng kỳ diệu. Nói cách khác, bên trong cổ động có một đạo kết giới, chỉ có duy nhất một lối ra chính là chỗ chàng vừa tiến vào, ngoài ra không còn cách nào để xuất nhập nữa.

Cẩn thận đánh giá lại tòa cổ động, Lục Vân phát giác đây là một nơi vô cùng thần bí. Trong động có một bức tường, bên tả khắc một bức họa đồ, chính là bức quái đồ ở bên ngoài vẽ quái điểu hai đầu, nhưng so với bức bên ngoài thì hình vẽ sống động hơn. Phía hữu trên tường khắc lão hổ đang giang cánh trên trời, nhất cử nhất động so với bên ngoài hoàn toàn giống hệt, bất quá hình ảnh lớn hơn nhiều.

Tuy nhiên, đó không phải là những thứ khiến Lục Vân kinh ngạc, thứ làm chàng thực sự kinh hãi chính là hai bức họa đồ ở trung gian, nơi đó có một tấm kính lớn chừng ba xích, trên mặt kính quang hoa lưu động, mười phần kỳ quái. Tấm kính nằm giữa hai con quái thú, tựa hồ như chúng đang tranh đoạt tấm kính, cảnh tượng vô cùng sinh động.

Lục Vân đứng nguyên trên mặt đất, âm trầm quan sát tấm kính. Ý Niệm Thần Ba liên tục phát ra với tần suất khác nhau, toàn lực dọ thám tấm kính. Có việc khiến chàng vô cùng kinh hãi là Ý Niệm Thần Ba của chàng bất luận cao đến đâu thì khi đến gần mặt kính đều bị gạt sang một bên, không thể tra xét được gì. Lục Vân thu hồi Ý Niệm Thần Ba, ánh mắt đảo khắp lòng cổ động, cổ động vẫn tĩnh lặng như chẳng có chuyện gì khiến chàng lấy làm kinh ngạc.

Cổ động này rất thoáng đãng, bốn bên trống trơn, điểm đặc biệt duy nhất là khắp trong lòng động đều bị một tầng bạch sắc quang mang nhàn nhạt bao phủ. Lục Vân không vội vàng tra khám tấm kính thần bí nữa mà đi vòng quanh một hồi rồi dừng lại cách thạch bích khắc đồ án chừng một trượng, ánh mắt dừng lại trên mặt đất chăm chú quan sát. Một khắc sau, Lục Vân phát hiện ra trên mặt đất quả nhiên có khắc một bài theo lối chữ cổ duyên, thập phần khó hiểu.

Cẩn thận nhìn kỹ một hồi, Lục Vân cuối cùng cũng minh bạch trên mặt đất viết điều gì. Nguyên lai trên mặt đất khắc những chữ sau: "Thái Huyền Sơn thượng, kỳ duyên động thiên, Huyền Thiên chi kính, nhất thiết tận hiển. Duyên dã mệnh dã, tùy vào cơ duyên, thần kính chi trung, có sinh có tử".

Lục Vân tham khảo lại đoạn thoại một lần nữa, đoạn đầu còn dễ hiểu, đoạn sau lại vô cùng mơ hồ. "Thần kính chi trung, có cả sinh tử" là ý gì? Ý muốn nói bên trong Huyền Thiên Bảo Kính có ẩn tàng cơ mật gì đó chăng?".

Nhìn tấm bảo kính lấp lánh quang hoa, trên mặt kính, quang mang các màu tuần hoàn lưu động, trong lòng Lục Vân lại dấy lên nỗi trầm tư. Tấm kính này ẩn tàng điều gì? Là may hay rủi? Là kỳ duyên hay tai họa? Lục Vân không hề biết. Chàng trầm tư hồi lâu, từ trong mắt chàng lại ánh lên quang hoa, chàng cất bước chầm chậm đi về phía tấm bảo kính, tưởng như sẵn sàng rút hết sức lực mà đánh cuộc với cơ duyên.

alt
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc