Những đợt cao trào liên tiếp cướp hết sức lực của Sở Kiến Mặc, y thở hổn hển như người chết đuối vừa được cứu lên bờ, người mềm nhũn ngả vào lồng ngực rắn chắc đằng sau. Từ bờ ngực trắng nõn đến hai cái chân dài đều ửng hồng cả lên, run rẩy không dừng được, từng tiếng rên ỉ ậm ừ trong cuống họng bật ra trong cơn mê man vì khoái cảm tình dục.
Tiểu huyệt xoắn chặt lại nên côn thịt cứng ngắc bên trong không di chuyển được, con ma kia tạm dừng lại, thấy bộ dạng đáng thương của Sở Kiến Mặc, hắn chậm rãi rút nó ra.
Lỗ thịt đỏ hỏn vẫn giãn rộng ra nãy giờ phát hiện côn thịt vô hình bên trong muốn rời đi, thịt mềm trong đó bắt đầu bao vây, mút mát côn thịt bự, lưu luyến không nỡ rời xa nó.
Sau khi côn thịt to dài bị rút ra, dâm thủy nghẹn ứ bên trong tuôn ra ồ ạt, nhỏ tí tách xuống sàn kiệu.
Hình ảnh này cực kỳ dâm đãng và gợi dục, hình như con ma kia có hơi kích động, ngực hắn phập phồng liên tục, ngay cả Sở Kiến Mặc đang dựa vào lòng hắn cũng nhúc nhích theo.
Con ma kia không lề mề nữa, hắn vội rút hết côn thịt ra rồi xoay người Sở Kiến Mặc lại, để y đối diện với mình. Ngay sau đó côn thịt của hắn thọc thẳng vào hoa huyệt ướt đẫm vẫn còn chưa kịp khép lại của y, không cho y bất kỳ cơ hội nào để phản kháng, côn thịt xộc mạnh vào, thế như trẻ che làm cho Sở Kiến Mặc giật bắn.
Tiểu huyệt vừa qua cao trào nhạy cảm tột cùng, sau khi bị côn thịt to dài thọc sâu vào bèn túa dâm thủy ồ ạt.
Sở Kiến Mặc không còn sức để phản kháng, hai chân y chỉ cựa quậy một chút rồi bất lực run rẩy ngả người vào lồng ngực vô hình.
Côn thịt chôn sâu trong hang động ấm áp, con ma kia cố kìm nén cơn khát dục điên cuồng trong cơ thể, một tay hắn ôm chặt vòng eo mảnh mai của Sở Kiến Mặc để giữ cho cơ thể y ổn định, tay kia thì vuốt lưng thuận khí cho y.
Bàn tay mềm không vết chai sẹo vuốt ve tấm lưng mảnh khảnh của y, nhiệt độ lạnh lẽo của bàn tay dần làm dịu lại cơn khoái cảm mãnh liệt khiến người ta ngạt thở, Sở Kiến Mặc thở sâu trong chốc lát rồi bình tĩnh lại.
Bị hắn ôm siết trong lòng, cảm nhận vòng tay rắn chắc và những cái vuốt ve dịu dàng của hắn mà Sở Kiến Mặc lại có chút mê muội.
Từ sau khi cha y qua đời đã không còn ai ôm y như thế nữa, mẹ bận rộn kiếm kế sinh nhai, để cho y ăn no mặc ấm đã hút hết sức lực và tinh thần của bà rồi, còn tâm sức đâu mà dịu dàng vỗ về y như thế nữa. Những người khác thì không cần phải nói, bọn chúng không đến bắt nạt y thì y đã cảm tạ trời đất rồi, không ngờ sau bao nhiêu năm, một con ma lại cho y có được cảm giác mình được trân trọng, nâng niu.
Tiếc rằng hắn đã chết rồi.
Y nhếch môi cười tự giễu, y thật thảm thương, chỉ có thể tìm kiếm sự dỗ dành ở một kẻ đã chết.
Dù khăn trùm đầu che kín mặt y nhưng hình như con ma kia đã nhận ra tâm trạng của y đang suy sụp, hắn cúi đầu xuống rồi khẽ hôn lên môi y cách tấm khăn trùm đầu, bàn tay to vuốt lưng y nhẹ nhàng hơn như một sự an ủi im lặng.
Nhưng hắn không biết hắn càng dịu dàng bao nhiêu thì Sở Kiến Mặc lại càng buồn bấy nhiêu, vì hắn đã chết rồi.
Âm dương cách biệt, dù người chết có nỗ lực thế nào cũng không thể cho người sống sự an ủi mà họ muốn.
Bàn tay rúc trong tay áo siết chặt hơn, Sở Kiến Mặc bặm môi, đột nhiên y giang tay ra ôm chặt cơ thể cao to vô hình - lần này y không nhào vào không khí nữa.
Sở Kiến Mặc ôm chặt lấy hắn, y nhấc hông lên rồi ngồi mạnh xuống, côn thịt trong tiểu huyệt phồng to thêm một vòng.
Y không muốn sự vỗ về hư vô này, nếu y hoàn toàn say đắm vào trong đó thì sao sau này y có thể sống được nữa? Giãy giụa đi đến ngày hôm nay, y không muốn đánh mất tín ngưỡng sống sót của mình, chi bằng nhanh chóng làm con ma này thỏa mãn rồi thả y ra.