Ở trong mắt bà hỉ, lại cho rằng rề rà phản kháng, càng nắm cánh tay y chặt hơn, gần như là lôi vào trong sảnh chính.
Thắp đuốc, dâng hương, bắn pháo trúc…
Sau khi một loạt nghi thức kết thúc, một lần nữa tấu lên nhạc hỉ, lễ sinh trầm bổng tụng xướng: “Giờ lành đã đến, tân nhân bái đường.”
Thanh âm khô khốc, không giống như chủ trì hôn lễ, càng giống như chủ trì lễ tang, làm Sở Kiến Mặc nhịn không được nhăn mày.
Kỳ thật cũng không trách lễ sinh, trên đầu đội khăn, Sở Kiến Mặc không nhìn thấy chính mình, cho nên không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng những người khác ở đây không may mắn như y, không thể không nhìn trực diện vào tình cảnh quỷ dị nhất từ xưa đến nay.
Giữa sảnh chính Lâu gia, thính đường nhã trí xa hoa bị bố trí thành linh đường, trên mái hiên hành lang, treo đầy cờ tang màn trắng, hiện tại vì tổ chức hôn lễ, tạm thời lại treo thêm màn lụa màu đỏ.
Trên bàn dài đối diện cửa chính, một bên bày lư hương và trái cây dùng trong tang lễ, một bên bày đồ dùng trong hôn lễ, ngoài ra hai cặp nến, một cặp màu đỏ, một cặp màu trắng, chia ra đặt hai bên bàn dài, ngọn lửa từ từ lay động.
Sau bàn dài, quan tài của Lâu đại thiếu gia vẫn chưa chuyển đi, tân nương mới vào cửa bị dẫn đến cái bàn trước quan tài gỗ, mặc áo cưới màu đỏ rực bái thiên địa.
Tang sự đau buồn bị làm thành hỉ sự, hỉ sự cực vui lại cùng tang sự trộn chung, thoạt nhìn quỷ dị âm trầm, khỏi nói có bao nhiêu rợn người.
Không biết tâm tư những người khác, Sở Kiến Mặc dựa theo chỉ dẫn của lễ sinh, và hai bà hỉ nhìn như trợ giúp thật ra là cưỡng chế nâng đỡ, chịu đựng không khỏe giữa hai chân, quy củ quỳ lạy, thành hôn với một cái bài vị.
Thật ra hiện tại không cần hai bà hỉ cưỡng chế, y cũng sẽ không phản kháng.
Mặc dù y cảm thấy chính mình rất xui xẻo, nhưng so ra mà nói, vị Lâu thiếu gia này mới càng thê thảm.
Không chỉ mất đi tính mạng, thê tử đính hôn cũng ghét bỏ hắn, không muốn thành hôn với hắn, mà tân nương gả thay con chưa vào cửa, thì ở trên kiệu hoa đã bị con ma không rõ lai lịch đùa bỡn từ trong ra ngoài một lần, đội cho hắn cái mũ xanh, bây giờ còn ngậm tinh dịch của “gian phu” bái đường với hắn.
Thấy thế nào cũng đều cực kỳ đáng thương, hơn nữa về sau y còn muốn mượn thân phận thê tử để báo thù cho chính mình, vậy nên bây giờ nhất bái, dù động tác không tiện, y vẫn không chút cẩu thả, nghiêm túc, hơn nữa còn cam tâm tình nguyện.
Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái.
Sau khi tam bái chấm dứt, hai bà hỉ đỡ y gian nan đứng lên, bước chân còn không đứng vững, xuyên qua khe hở khăn đội đầu, y mơ hồ nhìn thấy bóng người hư ảo đứng phía trước Lâu nhị thiếu gia, cho dù chỉ nhìn nửa người dưới, cũng có thể cảm nhận được dáng người cao ngất của người nọ.
Sửng sốt một chút, y đứng vững bước chân, nhìn kỹ hơn, chỉ có thân thể gầy yếu của Lâu nhị thiếu gia đứng ở nơi đó, nào có bóng dáng người nào khác.
Cong cong khóe miệng, cười nhạo mình vậy mà lại hoa mắt, y thu hồi tầm mắt, dựa vào cái nâng của bà hỉ, cắn răng, chịu đựng viên ngọc trai đè ép cọ xát giữa hai chân, bước về hướng tân phòng.
Lâu gia tiền muôn bạc vạn, sân cũng lớn cực kỳ, không biết đi rồi lại đi qua bao nhiêu hành lang, hai chân Sở Kiến Mặc đã run đến không ra gì, bụng nhỏ vừa đau vừa trướng, hoa môi không nhịn được mà run rẩy, vặn thật chặt viên ngọc trai cứng rắn mượt mà, nhanh chóng co rút không dừng lại được.
Bà hỉ bị quỷ khí dày đặc của Lâu gia dọa sợ. không muốn chờ thêm. vừa đỡ y ngồi xuống xong, đã gấp không chờ nổi mà giở khăn đội đầu theo quy định.
Chỉ là tay bà vẫn chưa chạm vào khăn gấm đỏ rực, bèn cảm giác tấm vải mềm mại kia bị giở lên trước bà một bước.