Đầu vú và hoa huyệt đồng thời bị kích thích, tê ngứa kịch liệt rõ rệt tràn lan từng vòng nhấp nhô, Sở Kiến Mặc mệt mỏi ứng phó, rất nhanh đã bại trận trước loại giáp công trên dưới này, chỉ có thể vô lực chống đỡ cánh tay, mở thân thể ra, để ác ma không rõ danh tính kia tùy ý mà ra vào dâm loạn.
Bàn tay dày rộng gắt gao bấu chặt vòng eo y, con ma kia cắm cực kỳ nhanh, quy đầu to lớn phồng lên đâm vừa thâm vừa mạnh, mỗi lần tiến vào đều hung hăng va chạm đến hoa tâm mẫn cảm nhất, đâm thọc nghiền ép lớp màng thịt trơn trượt kia không chút lưu tình.
Thân thể Sở Kiến Mặc chống bàn bị đâm đến đứng thẳng cũng không xong, lung lay, run rẩy không thôi, tầm mắt đong đưa theo thân thể, bài vị đen nhánh dần dần trở nên mơ hồ không rõ, khoái cảm vừa mềm vừa tê không ngừng truyền đến từ chỗ sâu, sóng tình một đợt cao hơn một đợt, gần như sắp bao phủ lấy y, ý thức dần dần trống rỗng, làm y không nhịn được muốn từ bỏ hết thảy liêm sỉ, trầm luân theo dục vọng.
Nhưng mỗi khi y muốn từ bỏ chống cự, khóe mắt có thể nhìn thoáng qua bài vị màu đen lẳng lặng đứng sừng sững nơi đó, đối diện với y, giống như im lặng khiển trách, một chút xấu hổ chặt chẽ dây dưa với lý trí, làm y vẫn duy trì một tia thanh tỉnh cuối cùng.
Mặc dù y không biểu hiện ra, nhưng con ma phía sau dường như cực kỳ rõ ràng chút giãy giụa yếu ớt này của y, côn thịt cắm ở trong tiểu huyệt trơn trượt càng ngày càng sâu, càng lúc càng nhanh, trụ thịt vừa thô vừa lớn gần như mỗi lần đều rút ra nguyên cây, lại nghiền ép đường đi nhỏ hẹp, nguyên cây hoàn toàn đâm vào.
“A… A…” Khoái cảm nhanh chóng gia tăng, giống như thủy triều không gừng dâng lên, Sở Kiến Mặc không khống chế được thở dốc, cổ họng co rút từng trận, niêm mạc phồng lên muốn rên rỉ thành tiếng, nhưng lại bị y gắt gao áp chế.
Cắn chặt hàm răng, xấu hổ vì đã làm trái, cũng vì nội tâm quật cường, trước sau y đều không chịu kêu ra tiếng.
Y càng không chịu thua, lại càng kích thích ham muốn chinh phục của cự vật phía sau, đôi mắt vô hình híp một cái, con ma kia một bên nhanh chóng đam rút, một bên buông eo thon của y ra, bàn tay phủ lên gương mặt, hai ngon tay thon dài không nhìn thấy hơi dùng sức, mạnh mẽ tách hai cánh môi mím chặt của y, tiến vào khoang miệng ướt nóng, kẹp đầu lưỡi mềm mại sắc tình mà đùa giỡn xoa bóp.
Môi lưỡi bị mở ra, Sở Kiến Mặc rốt cuộc khống chế được nữa, từng tiếng rên rỉ đã sớm truyền ra khỏi miệng vang vọng trong linh đường, thanh âm uyển chuyển êm tai, giống như liều thuốc kích dục.
Tiếng kêu ngọt ngào làm con ma kia càng thêm tràn đầy lửa dục, eo hông thắt chặt căng thẳng, hung mãnh kịch liệt mà làm, ngón tay cắm trong khoang miệng ướt át nhanh chóng ra vào, bắt chước bộ dạng đâm rút giao hợp.
Một mực giữ vững bị phá hủy, giống như thành lũy trong lòng cũng bị đánh sập, hơn nữa khoái cảm mãnh liệt không ngừng cọ rửa lý trí, ý thức của Sở Kiến Mặc dần dần mê loạn, tạm thời quên mất cảm giác xấu hổ, gò mông non mềm nhếch lên cao cao, tiếp nhận cú thúc sau càng nặng hơn cú thúc trước, ngoan ngoãn liếm láp ngón tay lạnh lẽo.
Tia chớp không ngừng bổ xuống, thân hình thon dài bị đâm về phía trước, khuôn mặt trắng nõn hơi hơi ngửa lên, nước bọt trong suốt chảy xuống theo khóe miệng.
Một bên bị ngón tay lạnh lẽo đùa bỡn đầu lưỡi và đầu vú, một bên bị côn thịt thô to cứng ngắc rút ra thọc vào kịch liệt, không biết qua bao lâu, một đóa pháo hoa rực rỡ nổ tung trong đầu, Sở Kiến Mặc bỗng nhiên ưỡn ngực, cả người không khống chế được mà run rẩy, tiểu huyệt non mềm không ngừng đóng mở, phun ra một dòng xuân thủy trong suốt dính nhớp.
Quy đầu lạnh lẽo bị chất lỏng ấm áp xối lên, hoa huyệt non mềm trong cơn cao trào không ngừng co rút lại, kẹp đến con ma thoải mái không thôi, ưỡn thẳng côn thịt cứng rắn, ở đường hầm tràn đầy dâm thủy tùy ý ra ra vào vào.
Sau khi cao trào Sở Kiến Mặc nhũn cả người, gần như mất đi toàn bộ sức lực, bị bàn tay dày rộng vuốt ve ở ngực gắt gao ôm lấy, mới không ngã xuống, cái đầu vẫn luôn ngẩng lên giờ đã gục xuống.