Thầy Là Thú 
	
						Chương 7 - Em xin lỗi (H)
				 
	
	
		
			Màu nền 
			
				Màu tối 
				Mặc định 
				Xám nhạt 
				Xanh nhạt 
				Xanh đậm 
				Vàng nhạt 
				Màu sepia 
				Vàng đậm 
				Vàng ố 
			 
		
		
			Font chữ: 
			
				Palatino Linotype 
				Bookerly 
				Segoe UI 
				Patrick Hand 
				Times New Roman 
				Verdana 
				Tahoma 
				Arial 
			 
		
		
			Chiều cao dòng: 
			
				100 
				120 
				140 
				160 
				180 
				200 
			 
		
		
			Kích cỡ chữ: 
			
        
             
        
             
         
		
	 
	
	
	 
	 
	
	
	
	
		Tuệ Mẫn mở cửa phòng tắm nhẹ nhàng, cô thấy anh đang đứng ngoài ban công, chiếc áo sơmi thấm nước nóng vẫn chưa cởi. Tuệ Mẫn chạy lại, sốt sắng: - Mạc Phong..cởi áo ra đi Anh như cố lờ đi, nói: - Em vào tắm đi Tuệ Mẫn cứng đầu, cô cố hỏi: - Chắc đau lắm Rồi cô chạy vào nhà tắm, thấm 1 chiếc khăn mát, nhẹ nhàng cầm ra, nói: - Anh cởi áo ra đi Mạc Phong quay lại nhìn cô, anh gầm lên: - Tôi nói em vào tắm đi cơ mà. Em làm gì nữa đây? Tuệ Mẫn hơi sợ, cô cãi lại: - Không vào là không vào Nói rồi cô kéo mạnh anh xuống ghế, ngồi hẳn lên đùi Mạc Phong, cởi từng nấc khuy áo. Sau đó Tuệ Mẫn vứt mạnh sang 1 bên, nhẹ nhàng quay ra sau lưng anh, cô nhìn tấm lưng đang tấy đỏ lên, nhẹ nhàng đặt chiếc khăn mát, thấm lên vùng da ấy. Cô vừa chườm nhẹ lên, vừa chu chu cái miệng nhỏ ra, thổi hơi vào khiến anh cũng dễ chịu đôi phần. Cho đến khi màu da anh trở lại bình thường, Tuệ Mẫn đứng dậy, hơi buồn nói: - Xong rồi Cô quay đi thì đột nhiên anh hét lên:   - A..đau quá Tuệ Mẫn quay ngay lại, vội vàng hỏi: - Anh còn đau ở đâu sao? Chỗ nào? Mạc Phong thuận thế ôm chặt cô, ghì xuống ghế, anh nói nhỏ; - Tôi đau ở tim này Tuệ Mẫn hơi ẩn ra: - Đồ điên. Đi ra, em đi tắm Mạc Phong đứng thẳng dậy, bế cô trong vòng tay, nói: - Anh cũng tắm Nói rồi anh ung dung bế cô vào, mặc cho cô vùng vẫy. Anh đặt cô xuống bồn tắm, bật nước xả vào đầy thành, rồi từ từ thoát y cho cả hai. Làn da trắng ngần của Tuệ Mẫn cứ thôi thúc mắt anh, cộng thêm các điểm nhạy cả̃m cứ lấp ló, lấp ló khiến Mạc Phong thích thú vô cùng, anh hỏi: - Em nghĩ sao về việc mình được ăn dưới nước? Anh nói rồi nham hiểm nhìn cô. Tuệ Mẫn dõng dạc: - Đừng có mơ Mạc Phong phì cười, cúi xuống cổ cô hít hà, nhẹ nhàng luồn hai tay qua ng*c, anh tìm đến nơi hạt đậu mà xoa nắn. Tuệ Mẫn lại bắt đầu nhạy cảm lên, cô run run nói: - Không...bỏ ra....    Anh xoay người cô lại, ủn vào thành bể, nâng hai đùi cô lên trên mặt nước, húi mặt vào rãnh ng*c, c* v*t phía dưới thì chà sát nhẹ nơi hoa ngu**t. Tuệ Mẫn khó chịu nói: - Hôm nay....mệt Mạc Phong nói: - Em nghỉ ngơi đi..Tôi vẫn khỏe Biết thế này thì cô mặc anh chết dẫm ngoài kia. Người đâu mà cứ cao ngạo, lạnh lùng rồi chảnh, lúc nào cũng giày vò cô đến chết mất. Mạc Phong nhìn khuôn mặt trầm tư nghĩ ngợi của cô rồi từ từ thúc c* l*ng vào. Hoa ngu**t bị xâm nhập khiến cô ưm lên, anh ngửa cổ cô ra thành, mút mát nơi xương quai, phía dưới c* l*ng bắt đầu nhịp nhàng rồi dồn dập dần, tiếng nước bị bắn lên nhờm nhợp. Tuệ Mẫn khó chịu nói: - Ư...Phong...lần thứ 3..rồi...nga Anh thỏa mãn nói nhỏ: - Cơ thể của em thì 3 lần không đủ.. Mạc Phong cứ thế mà thúc vào hoa ngu**t, hai bức th*t cứ xô ép ôm lấy anh, 1 tay anh lần mò xuống, tìm lại hạt lựu nhỏ xinh mà xoa bóp. Tuệ Mẫn ngồi dựa vào thành, tiếng rên yêu kiều cất lên: - Pho..ng...nhẹ... Mạc Phong cúi xuống nơi ng*c trái, bú mút vào hạt đậu như đứa trẻ háu sữa. Anh không quan tâm cô nói mà cứ tiếp túc nhấp từng đợt. Biết rằng mình không thể chống cự lại nữa, Tuệ Mẫn đành chấp nhận theo chuẩn động của anh. Cái miệng cứ bặm lại với nhau, rên: - Nga...ư... Hai tay cô ôm chặt lấy đầu anh, ấn mạnh vào ngực, các ngón tay hơi di xuống phần lưng, cào mạnh.
	 
			
							
						 
					
					
						Cao H, NP, Cổ Đại 
					
				 
							
						 
					
					
						Sắc, Sủng, Thanh Xuân, 1x1 
					
				 
							
						 
					
					
						Sắc, Sủng, Hiện Đại