Đầu năm mùng một, từng nhà đoàn viên, trong nhà Hạ Diệu lại vắng tanh. Giống như thông tục vào những năm trước, Hạ gia mỗi lần đến năm mới sẽ tụ họp linh đình một bữa, dòng họ sẽ cùng nhau tụ họp tại phòng khách của ngôi nhà cũ năm xưa. Ngày hôm nay, cũng chỉ có Hạ Nhâm Trọng đến đó, mẹ Hạ kiên quyết ở nhà, Hạ Diệu cũng là hảo hảo ở nhà với bà ta.
Mẹ, mẹ vì sao không đi?
Mẹ Hạ mệt mỏi mà nói: Mẹ ngại ồn ào.
Kỳ thực Hạ Diệu cũng không thích náo nhiệt, nhất là hai năm gần đây, trưởng bối thấy cậu ta liền hỏi chuyện yêu đương. Đến lúc đó nói như thế nào? Chẳng lẽ nói con đã có chồng, bữa khác sẽ dẫn anh ta đến thăm, hách....không dọa chết các người mới lạ!
Mẹ hiện tại đặc biệt sợ tiếng ồn, mẹ có loại triệu chứng uất ức.
Hạ Diệu oán thầm: Mẹ sợ tiếng ồn? Mẹ là sợ con nói mẹ không sợ tiếng ồn mới đúng, bình thường lúc quét rác đều phải mở TV, bà con hàng xóm cãi nhau đặc biệt to tiếng, cũng không thấy mẹ quá phiền lòng!
Mẹ, mẹ đừng suy nghĩ nhiều. Hạ Diệu gắp thức ăn cho mẹ Hạ.
Mẹ Hạ hừ một tiếng, Trước đây là mẹ nghĩ đến quá ít, mới để cho con lợi dụng sơ hở.
Hạ Diệu cắm đầu ăn.
Mẹ Hạ nhìn cậu ta chằm chằm một trận, suy nghĩ kỹ một chút, Hạ Diệu hai ngày này biểu hiện cũng không tệ lắm, hình như là từ lúc xuất viện đến giờ vẫn chưa từng cùng Viên Tung liên lạc. Trở về giúp đỡ mẹ Hạ dọn dẹp cái này, lo liệu cái kia, năm ngoái phụ giúp một chút cũng không có, năm nay vẫn còn phụ một tay nấu sủi cảo, so với cái thằng lông bông như trước đây tốt hơn rất nhiều.
Hơn mười một giờ khuya, Hạ Nhâm Trọng mới từ bên kia trở về, mặt mày hồng hào, say khước, vừa vào nhà liền hô to tên mẹ Hạ , khiến mẹ Hạ cảm thấy phiền phức, nhìn ông ta chỉ bằng nửa con mắt.
Nhi tử, nhi tử...
Hạ Nhâm Trọng hô hai tiếng không ai phản ứng lại, sau đó trực tiếp đẩy cửa phòng tắm của Hạ Diệu ra , đem Hạ Diệu từ trong vòi phun mạnh mẽ túm đi, Ba có chuyện muốn cùng con nói chuyện.
Không phải chứ ba. Ba trước tiên để con mặc quần áo vào không được sao?
Đi đi đi, nhanh lên.
Sau đó, Hạ Diệu gấp rút cùng ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách cùng Hạ Nhâm Trọng thở dài.
Nhi tử, ba nói cho con nghe, ba và mẹ của con không phải là người không thông tình đạt lý, tiểu tử kia hắn đối với con như vậy, chúng ta đều nhìn rõ ở trong mắt. Ba nói là người này nhân phẩm ngay thẳng, tác phong chính phái, có lòng cứu giúp người khó khăn, là một nam nhân tốt điển hình...
Mẹ Hạ ở một bên nghe được bốc hỏa , Ông có đúng hay không là nói năng cử chỉ điên rồ? Đừng nói vòng vo khách sáo, nói thẳng vào trọng điểm luôn đi không được sao? Hạ Nhâm Trọng trừng mắt nhìn mẹ Hạ, Cho phép bà lên tiếng sao? Không có quy củ.
Mẹ Hạ nghĩ rằng Hạ Nhâm Trọng một thân toàn mùi cồn cho nên mặc kệ ông ta, âm mặt trở về phòng.
Hạ Nhâm Trọng nói tiếp.
Ba và mẹ của con không giống nhau, mẹ của con thì tính tình nóng nảy, chuyện gì sau khi phát sinh đều muốn trong phút chốc được giải quyết, không thì ăn ngủ không được. Còn ba là người từng bước từng bước một, đánh đâu thắng đó, tích tiểu thắng thành đại thắng, tích nửa bước tới thiên lý. Vấn đề này là tâm bệnh, không phải là vấn đề phẩm hạnh, cho nên một mực đả kích là vô dụng, điều quan trọng là phải dẫn đạo.
Hạ Diệu vỗ tay tán thưởng, Ba, con đặc biệt tán thành quan điểm của ba, có vài người liền đem cái chuyện này thành vấn đề đạo đức, nói là phản lại quy luật của xã hội loài người, là đại nghịch bất đạo .
Mặc dù Hạ Nhâm Trọng trong lòng cũng nghĩ như vậy, nhưng hắn không thể nói ra, nhất là vào lúc nhi tử tán thưởng, càng phải đem bộ mặt anh minh ra diễn tròn vai.
Đúng không? Cho nên nói chúng ta trước tiên phải có thái độ công bằng. Viên Tung người này có được hay không? Được! Vì sao được? Bởi vì hắn đã cứu con của ba! Chúng ta có nên hoài nghi hắn cứu người vì mục đích? Không nên! Vì sao? Vì đối nhân xử thế chỉ mong được một lời cảm tạ!
Hạ Diệu tiếp tục gật đầu tán thưởng, Ba, ba nói thật hay quá, con cảm động đến rớt nước mắt đây này.
Hạ Nhâm Trọng vì muốn giáo dục cảm hóa, tiếp tục dương dương tự đắcl.
Cho nên, ba vì con! ! Cố tình đưa ra một quyết định khó khăn! ! ! Con đoán xem là quyết định gì?
Hạ Diệu cố ý phối hợp cùng Hạ Nhâm Trọng, vắt hết óc suy nghĩ.
Không gây khó dễ cho anh ta nữa?
Hạ Nhâm Trọng cười nhạt, Tiếp tục suy nghĩ.
Hạ Diệu lộ ra một biểu tình hoảng hốt, Chẳng lẽ ba muốn thay anh ta thanh toán tiền thuốc men?
Dùng sức mà suy nghĩ đi!
Hạ Diệu khó có thể tin được, nhìn Hạ Nhâm Trọng, Tiền thuốc men đều đã trả, chẳng lẽ ba định bù đắp thêm tiền cho anh ta?
Hạ Nhâm Trọng rốt cục không vòng vo nữa, vung tay lên.
Cái này căn bản cũng không gọi là chuyện gì lớn! Con hãy nghe cho kỹ, ba không chỉ bù đắp cho hắn một khoản tiền, hơn nữa còn dự định mời bác sĩ khoa chấn thương chỉnh hình nổi tiếng ở bên Mỹ trị liệu vết thương ở chân cho hắn ! !
Nói xong, biểu tình tự tin thống khoái không hề thu hồi, vẫn chờ Hạ Diệu nhảy cẫng lên hoan hô, khen lớn một tiếng ba của con quá vĩ đại, kết quả cơ mặt đông cứng.
Hạ Diệu thận trọng nói: Ba, anh ta...anh ta đang ở Mỹ.
Con nói cái gì?
Buổi tối hôm kia, giấy hẹn phẩu thuật đã làm xong .
Hạ Nhâm Trọng sắc mặt có chút khó coi, nhưng vẫn như trước chưa từ bỏ ý định mà múa tay múa chân, Loại phẩu thuật tinh vi này, chủ yếu phải tìm bác sĩ giỏi, ba đã liên lạc vị bác sĩ này giúp cho con... Là bác sĩ Nelaon sao? Hạ Diệu hỏi lại.
Hạ Nhâm Trọng sắc mặt càng khó coi, cầm điện thoại di động lên liền gọi một cuộc quốc tế đến người anh em xa ở bên Mỹ.
Vương Văn à! Tôi hỏi cậu chuyện này, người bác sĩ tên Nelaon cậu giới thiệu cho tôi, nói là sẽ không nhận thêm ca nào?
Bên kia Vương Văn kinh ngạc nói: Ơ? Không phải là con trai của anh tìm tôi trước sao? Sau đó anh lại gọi điện thoại lại cho tôi, tôi tưởng cha con hai người đã thương lượng xong.
Hạ Nhâm Trọng, ...
Ba, lần tới có việc gì ba nên nói sớm, không còn chuyện gì nữa con đi ngủ đây.
Nói xong, Hạ Diệu vỗ vỗ vai Hạ Nhâm Trọng, ngông nghênh mà đi.
Mẹ Hạ tuy rằng nấp trong phòng ngủ, nhưng thực sự vẫn vễnh lỗ tai nghe rất rõ, Hạ Nhâm Trọng say nhưng bà ta không say, nghe Hạ Nhâm Trọng cứ thế để nhi tử đi về phòng ngủ, trong lòng bốc hỏa , rốt cục không thể nhịn được nữa, đẩy cửa đi ra ngoài.
Hạ Nhâm Trọng, ông không trở về phòng, còn cắm chân ở đó để làm gì?
Sau đó, Hạ Diệu lại chạy ra phòng khách, nghe được mẹ Hạ và Hạ Nhâm Trọng ở trong phòng cãi vả.
Không trông cậy nổi vào ông, ông đầy đầu đều là công việc, căn bản không có cái nhà này!
Tại sao không có? Hài tử khi còn bé đem phân và nước tiểu đi đổ không phải là do tôi làm?
Ông đừng có trông cậy vào điểm ấy mà cho rằng mình công đức cả đời!
...
Hạ Diệu lặng yên không một tiếng động trở về phòng của mình.
Kỳ thực cậu ta không hẳn là không liên lạc với Viên Tung, mà chỉ liên lạc vào những lúc không nằm trong phạm vi quản lý của mẹ Hạ, không có biện pháp, ai bảo nước Mỹ cách xa Trung Hoa quá làm gì, múi giờ chênh lệch hơn mười hai tiếng. Lo lắng đến tình huống của cả hai, Hạ Diệu chỉ khi đến nửa đêm mới có thể gọi điện.
Mệt mỏi quá à...
Hạ Diệu giọng nói mềm nhũn, nằm ở trên giường lăn qua lăn lại.
Viên Tung ôn nhu hỏi lại: Làm cái gì mà mệt mỏi như vậy.
Cái gì cũng làm, đã giúp mẹ tôi mua thức ăn, rửa chén, sắp xếp lại gian phòng, tiếp đãi khách khứa. Loại này việc này trông rất lao lực, kỳ thực rất phiền phức...
Viên Tung vui vẻ một tiếng, Trông cái kiểu cậu được nuông chiều kìa .
Hạ Diệu lại hỏi: Anh bên kia thế nào? Gặp bác sĩ ra sao?
Ừ, đã nằm viện, hai ngày này đang ở trong quá trình quyết định phương án phẩu thuật.
Hạ Diệu lại nói: Nói bọn họ chậm lại một chút, chờ tôi qua bên đó rồi hãy giải phẩu.
Ừ, sẽ chờ cậu.
Hạ Diệu lại hỏi: Anh khẳng định có thể thuyết phục được mẹ tôi?
Tám chín phần mười.
Không biết vì sao, hiện tại trong lòng Hạ Diệu đối với Viên Tung là yên tâm một trăm phần trăm, Viên Tung muốn nói tám chín phần mười, vậy khẳng định chính là mười, hắn là ông thần trong các gã đàn ông! Ai lại không thừa nhận!Viên Tung hỏi Hạ Diệu, Cậu bây giờ đang làm gì?
Gãi chân. Hạ Diệu cười hắc hắc, Anh gãi không?
Viên Tung hừ lạnh một tiếng, Nhìn tiền đồ của cậu kìa, gãi chân mà hưng phấn vậy sao?
Tất nhiên! Thế nào lại không? Hạ Diệu nói đến là đến, Ừ... A a... Thoải mái chết được... Ách... Bắn... Bắn...
Viên Tung nơi này đang là ban ngày, bác sĩ đứng ngay bên giường bệnh, có thể chịu được sự khiêu khích của cậu ta như vậy?
Đừng làm rộn, cạnh tôi có người.
Hạ Diệu vừa nghe lời này, máu nghịch ngợm càng nổi lên, tiếp tục rên rỉ hát hò.
Viên Tung nhịn không được vừa cười vừa mắng, Cậu còn cợt nhã với tôi, chờ cậu qua đây tôi thao phế mông của cậu!
Bây giờ liền muốn cho anh thao phế... tiếng nói của Ti tiện đệ nhất nam nhân vang lên.
Viên Tung nội tâm mềm nhũn, chỉ có thể ôn nhu dụ dỗ, Nghe lời, ngủ đi, bên cậu đã mấy giờ rồi?
Hạ Diệu nhìn đồng hồ một chút, nói: Trò chuyện thêm năm phút nữa đi... Bây giờ là hai giờ bốn mươi, nói chuyện thêm năm phút là hai giờ bốn mươi lăm, tôi kéo thêm mười lăm phút nữa, tóm lại là ba giờ sẽ ngủ.
Xem ra vẫn còn rất tỉnh táo . Viên Tung hanh cười một tiếng.
Hạ Diệu không cho phép Viên Tung gác máy, vội vàng nói vào chuyện trọng tâm.
Chuyện của công ty anh xử lý xong chưa?
Viên Tung nói: Đã sớm xử lý xong.
Cục diện rối rắm khủng khiếp như vậy, hai người dễ dàng xử lý xong? Hạ Diệu duy trì thái độ hoài nghi.
Viên Tung nói: Thu dọn cục diện rối rắm thật vất vả, đẩy qua cho người khác không phải dễ hơn sao?
Hạ Diệu sắc mặt thay đổi, Là ý gì?
Tôi đem công ty cho tiểu Điền . Viên Tung nói rất bình tĩnh.
Hạ Diệu nghĩ tới muôn vàn khả năng mà Viên Tung bù đắp cho Điền Nghiêm Kỳ, ví dụ phân tách công ty, để Điền Nghiêm Kỳ tiếp nhận một phần, coi như phân rõ giới hạn giữa hai người; hoặc giả như cho Điền Nghiêm Kỳ một khoản lớn tài chính, để hắn bắt đầu từ số không, sau này hai bên có thể hợp tác với nhau...nhưng chưa từng nghĩ tới Viên Tung dĩ nhiên có thể triệt để như thế, một bước đoạn tuyệt.
Vì sao không thương lượng với tôi? Hạ Diệu tâm tình đột nhiên kích động.
Viên Tung lại trầm ổn mà nói: Sẽ rất lâu có quyết định, thương lượng chỉ toàn bàn ra.
Đầu tiên là năm trăm vạn, sau đó là căn nhà, cuối cùng là cả công ty... Con mẹ nó anh không phải là quyết đoán, anh là ngu xuẩn!
Nói xong cũng không thèm để Viên Tung nói nhiều, trực tiếp tắt điện thoại, trong lòng liên tục trách mắng, ngủ cũng không thèm ngủ, nửa đêm lái xe ra cửa.
Tại cửa chính công ty, lồng đèn đỏ trên cao kia mà năm ngoái Hạ Diệu mang đến vẫn còn đó.
Bảng hiệu vàng vẫn như trước, chói mắt, rầm rộ -- Công ty trách nhiệm hữu hạn cố vấn an ninh Viên Tung. Bỏ ra cũng ít nhiều công sức mới có thể đúc lên mấy chữ này, khiến người khác mỗi lần nhìn thấy, cũng không nhịn được giơ ngón tay lên khen thưởng.
Mặc dù Viên Tung lên tiếng phủ nhận, nhưng trong lòng Hạ Diệu cũng đã sớm minh bạch, Viên Tung sở dĩ buông bỏ sự nghiệp vẻ vang này, cũng bởi vì bản thân mình đã từng ở trên phố nói ra ba từ ----- Tôi không biết.
Hiện tại Viên Tung đã cho cậu ta biết, cái gì gọi là giữ lời hứa, cái gì gọi là cắt da cắt thịt.
Hạ Diệu dùng sức đập phá cửa, la hét ồn ào, cũng không ai mở cửa cho cậu ta.
Con đường quen thuộc, sân chạy sức bền, mặt cỏ, sân huấn luyện...Viên Tung cùng nhân viên cùng nhau đào một cái ao, Viên Tung tự tay cắt tỉa cành liều, Viên Tung vì muốn mình no bụng mà nhiều lần ra vào nhà bếp, Viên Tung vì mình mà mở hệ thống sưởi ấm, Viên Tung chuyên dỗ dành lúc mình khóc lóc ăn vạ tại chỗ này, còn để mình bát nháo đủ điều trong phòng làm việc của anh ta.....
Nửa đêm, Hạ Diệu siết tay vào nắm cửa, nhớ lại những hình ảnh đó, khóc như một tên ngốc.
Hạ Diệu cả đêm đều chưa về nhà.
Mẹ Hạ lại cùng Hạ Nhâm Trọng ồn ào một trận, ồn ào không phải là bởi vì Hạ Diệu nửa đêm ra ngoài, không biết hành tung, mà là bởi vì Hạ Nhâm Trọng sáng sớm nhận được một cuộc điện thoại, lập tức muốn quay về đơn vị để công tác.
Mẹ Hạ lần đầu tiên tóc tai bù xù bám sát Hạ Nhâm Trọng khắc khẩu như vậy.
Hạ Nhâm Trọng nói: Nếu không bà đi với tôi một chuyến?
Tôi đi với ông một chuyến? Hài tử thì làm sao?
Để nó đi cùng!
Nó có thể đi theo ông sao?
Đang nói, điện thoại di dộng của Hạ Nhâm Trọng lại vang lên.
Bí thư, bọn tôi đang đợi
Hạ Nhâm Trọng vỗ vỗ vai mẹ Hạ, Thực sự tôi phải đi, có việc cứ gọi điện.
Mẹ Hạ nghe xong, phịch một tiếng, cửa nhà đóng chặt.