Hạ Diệu thừa dịp mẹ Hạ đang lúc dọn dẹp thư phòng, len lén đi vào phòng ngủ của bà ta. Bây giờ gọi là phòng ngủ của mẹ Hạ và Hạ Nhâm Trọng đã không còn thích hợp, phải gọi là khuê phòng của mẹ Hạ. Cả phòng vẫn là cái giường lớn dành cho hai người, nhưng gối nằm giờ chỉ còn một.
Gương trang điểm sáng loáng, Hạ Diệu nhìn thấy gương mặt của bản thân có chút xấu xí. Trong khoảng thời gian này ít tiếp xúc với Viên Tung, ngay cả sức lực ăn diện một chút cũng không có, hơn nữa, cả ngày đều phải tăng ca công tác, cả người đầy bụi đất, nhan sắc diện mạo so với mẹ Hạ là khác xa.
Hạ Diệu nhìn thấy trên bàn trang điểm của mẹ Hạ bày ra đủ loại đủ kiểu các dụng cụ, cầm lấy một lọ nước hoa lên ngửi, không biết là do tâm lý gì tác động, Hạ Diệu luôn cảm thấy loại dầu thơm này chính là mùi của Viên Tung hay dùng.
Hơn nữa những đồ trang điểm đều là vừa khui tem không bao lâu, nghiễm nhiên chính là mới mua, sản phẩm cao cấp đủ đầy. Với cái quan điểm chi tiêu tiết kiệm của mẹ Hạ, mẹ Hạ chắc chắn không thể hoang phí mua nhiều bộ dụng cụ trang điểm như vậy, chắc chắn là có người tặng.
Về phần người này là ai... Hạ Diệu tiện tay kéo ngăn tủ ra. Quả nhiên, có một bộ hộp quà còn chưa khui, mặt trên còn dán một tấm stick in hình đại bánh chưng của cậu ta.
Dấm chua trong lòng Hạ Diệu đã sủi bọt khí , đều đã có thể đem trái dưa leo phía dưới đi ngâm dấm.
Bà ngoại nhà anh ! Anh chưa từng mua cho tôi mỹ phẩm dưỡng da! Chưa từng mua cho tôi cái gì giống như vậy! Tuyên Đại Vũ người ta cũng đã từng mua cho tôi! Anh vẫn chưa từng mua!
Nhưng Hạ Diệu nhìn thấy Viên Tung mua cho mẹ Hạ những thứ này, cứ thế nào cảm thấy anh ta có tính toán, anh ta có dụng tâm.
Một người nam nhân đối với một nữ nhân quan tâm bảo vệ như vậy, dụng tâm gì ?!!!
Hạ Diệu rời khỏi bàn trang điểm của mẹ Hạ, lại chuyển sang giường của bà ta lục lọi, đang loay hoay, bất ngờ tìm được một cuốn sổ nhỏ nằm ngay dưới gối.
Cuốn sổ này đã cũ kĩ hơn ba mươi năm trước-- là sổ sáng tác thơ!
Hạ Diệu qua loa lật xem một chút, bên trong chỉ có vài nét chữ, hiện tại đều là những bài thơ mới sáng tác gần đây.
Bài thơ đầu tiên--《 Khát vọng ái tình》.
Ái tình vẫn như cũ, sống ở đáy lòng của ta,
Tựa như một ngọn lửa trú ngụ ẩn nấp,
Cũng đã định trước trong đêm khuya vắng vẻ,
Cầu một bàn tay to đến châm ngòi đốt cháy.
Mê hoặc của ái tình thì không cách nào kháng cự,Cái đầu và nội tâm như mất đi tuổi tác,
Đang thở dài cùng loại cảm giác đụng chạm,
Trở thành nỗi buồn chán cả cuộc đời.
Vừa nhìn thấy cái đề mục này, Hạ Diệu gục xuống hít một hơi khí lạnh, lão nữ nhân hơn năm mươi tuổi, có chồng có con, vô duyên vô cớ lại khát vọng ái tình ? Nhìn xuống chút xíu, bàn tay to ? Bàn tay to sao? Hạ Diệu đầy đầu đều là hình ảnh bàn tay như cái kiềm sắt của Viên Tung. Khi nhìn đến bốn chữ mất đi tuổi tác , đầy đầu đều là hồi xuân , hồi xuân .
Còn nữa, vì sao lại có từ thở dài , chẳng lẽ là bởi vì không hạnh phúc với ba của mình sao? Vì sao lại có mê hoặc của ái tình ? Mê hoặc ái tình với ai? Còn cái đụng chạm là sao? Không đi ra ngoài có người khác thì làm sao đụng chạm ?
Hạ Diệu đang suy nghĩ miên man, âm thanh của mẹ Hạ ở ngay cửa vang lên.
Hạ Diệu bỗng một trận kích động, vội vàng đem cuốn sổ nhỏ nhét lại vào dưới gối của mẹ Hạ.
Kết quả mẹ Hạ chỉ là đứng đó hát hò, không có đi vào trong phòng.
Hạ Diệu vừa thở phào một cái, tiếng hát của mẹ Hạ bất ngờ không kịp đề phòng mà truyền vào.
Tôi không muốn cho rằng tôi đã lớn lên, vì sau khi lớn lên thế giới không còn bông hoa xinh đẹp như tôi. Tôi không muốn nghĩ rằng tôi đã lớn, tôi tình nguyện vĩnh viễn chỉ là một đứa trẻ ngây ngô. Tôi không muốn cho rằng cho đã lớn lên, sau khi lớn lên tôi sẽ mất anh ta. Tôi yêu anh ta, tôi yêu anh ta, yêu người đó nhiều lắm...
Không muốn lớn lên ... Hạ Diệu trong lòng run run một cái, bài hát này còn không phù hợp với độ tuổi của con, mẹ lại dám hát! Đều nói rằng thuận miệng hát hò một bài chính là thể hiện ý muốn trong tiềm thức, mà mẹ Hạ vì sao lại học bài hát này? Nguyên nhân sâu xa là gì?
Hạ Diệu không dám suy nghĩ nữa , thừa dịp mẹ Hạ vào nhà vệ sinh, vội vội vàng vàng từ phòng ngủ của bà ta bỏ chạy .
Trước khi ngủ, Hạ Diệu gọi điện thoại cho Hạ Nhâm Trọng .
Ba... giọng điệu đầy nghịch cảnh.
Hạ Nhâm Trọng hình như là muốn ngủ, tiếng nói nghe có chút mệt mỏi rã rời.
Thế nào đột nhiên gọi điện thoại cho ba?
Hạ Diệu nói: Nhớ ba, muốn hỏi ba gần đây thế nào.
Ba á? Vẫn như vậy, luôn luôn bận rộn không xong việc.
Hạ Diệu nói: Ba đừng lúc nào cũng bận rộn, chú ý sức khỏe một chút!
Phải chú ý mẹ con nhiều hơn nữa... Hạ Diệu trong lòng âm thầm nhắc nhở. Hạ Nhâm Trọng không có một chút ý thức về mối nguy hiểm, ở bên kia điện thoại vẫn cười vui vẻ hai tiếng.
Miệng ngon ngọt như vậy, lại làm ra chuyện xấu gì?
Hạ Diệu vừa trãi ra giường vừa nói: Thấy ba lao lực, hỏi thăm ba vài câu, ba liền không chịu nổi sao?
Ba không phải là không chịu nổi, ba đây là tư duy quán tính, bị mẹ con quở trách miết nên sinh ra, có chút đề phòng không tưởng. Hạ Diệu vừa nghe lời này, thần kinh lập tức siết chặt lên.
Mẹ con lại quở trách ba?
Hạ Nhâm Trọng nói: Mấy ngày trước nói chuyện cãi vã, đến giờ vẫn không chịu gọi điện nói chuyện.
Tôi giết tôi giết, Hạ Diệu trong lòng la hét, ba của con ơi! Ba có thể có một chút lo lắng được không? Ba như thế chính là không có tim không có phổi, vở diễn《 Giông tố 》chính là đang diễn ra trong nhà chúng ta đấy.
Hạ Nhâm Trọng còn nói: Từ hồi Tết lúc ba quay lại bên đây, mẹ con vẫn không hòa nhã với ba, bà ta đi ra ngoài nghỉ phép hơn một tháng, ba vẫn không gọi điện thoại được, phái người đến nhà tìm, mới biết được bà ta đi sang Mỹ. Sau đó ba liền oán trách hai câu, mẹ con nóng nảy, nói ba can thiệp vào cuộc sống của bả, nói ba không thuận theo ý của bà ta. Con nghe xem có hợp lý không? Vợ chồng mà không thể can thiệp, còn gọi là vợ chồng sao?
Hạ Diệu nặng nề mà gật đầu, Ba, con đặc biệt tán thành quan điểm của ba.
Sau đó ba suy nghĩ lại một chút, mẹ con nói cũng đúng. Có đôi khi ba quá ích kỷ, lại không có cách nào để luôn bên cạnh bà ta, chăm sóc bà ta, còn can thiệp vào cuộc sống của bà ta, quả thật có chút không nên.
Hạ Diệu vẻ mặt hắc tuyến, trong lòng thực sự không nỡ.
Ba, ba làm vậy không được gọi là can thiệp, mà gọi là quan tâm, mẹ con là loại mạnh miệng nhẹ dạ, sau này ba cứ gọi điện cho mẹ là tốt rồi.
Hạ Nhâm Trọng nhịn không được cảm khái nói: Ba gọi cho mẹ con hết sức chuyên cần, mấu chốt là bà ta không nhận máy chuyên cần như vậy á!
Hạ Diệu trong lòng lộp bộp một chút, Mẹ con đến bây giờ vẫn không chịu nhận điện thoại của ba?
Phải, nhất là đoạn thời gian gần đây, lúc cãi vã gay gắt.
Thôi xong... Hạ Diệu đặt điện thoại xuống , trong lòng có cái gọi là tuyệt vọng.
Tại sao càng làm rõ chuyện này, chuyện này lại càng tà đạo.
Hạ Diệu mất ngủ.
Buổi tối hai ba giờ, một mình ở trên giường lật qua lật lại, đèn ngủ liên tục bật rồi tắt, tắt rồi bật.
Đúng lúc này, điện thoại di động vang lên.
Trễ như vậy ai gọi ?
Hạ Diệu cầm lên vừa nhìn, là Viên Tung gọi tới.
Trong lòng gào thét một tiếng, con mẹ nó quả thực không dễ dàng à nha! ! ! Nhiều ngày như vậy, bây giờ mới chủ động gọi cho tôi một cú điện thoại?
Hạ Diệu nhận cuộc gọi, gương mặt liền trầm xuống.
Có chuyện gì?
Viên Tung hỏi: Cậu thế nào còn chưa ngủ?
Hạ Diệu sắc mặt bị kiềm hãm, Làm sao anh biết tôi còn chưa ngủ?
Nói xong câu đó, Hạ Diệu bay nhanh ra cửa sổ, kết quả ngoài cửa sổ tối om, căn bản không có bóng dáng của Viên Tung. Sau đó trong lòng oán thầm: hắn ngay cả gọi điện cho mình cũng không có, còn có thể thảnh thơi chạy xe đến đây?Viên Tung thực ra đang đứng ở một chỗ cách Hạ Diệu khoảng mười thước, xung quanh tia sáng mờ ảo, không có lấy một ngọn đèn đèn đường, cho nên ánh đèn trong phòng Hạ Diệu chính là nguồn sáng duy nhất ở đây. Viên Tung đang gác cánh tay lên bệ cửa sổ xe hơi, ngón tay đang kẹp một điếu thuốc, ánh mắt từ trong gốc cây hòe chiếu ra, trực tiếp bắn vào căn phòng Hạ Diệu.
Ngày mai có rảnh không? Viên Tung hỏi.
Hạ Diệu đặc biệt muốn nói rảnh, cậu ta và Viên Tung đã đã lâu rồi không bên nhau vài giờ, lửa trong người cháy lên một đống lớn như muốn thiêu rụi toàn thân. Nhưng nghĩ đến Viên Tung dạo gần đây xa lánh mình, lại còn hình như với mẹ Hạ có gian tình , Hạ Diệu âm thầm cắn răng, không thể để anh nhìn thấy mặt tôi dù một chút, tôi sẽ khiến anh chết tâm mà quay về.
Không rảnh! hai chữ lạnh lùng cứng rắn lạ thường.
Viên Tung nói: Sao lại không rảnh? Ngày mai là cuối tuần.
Tôi nói không rảnh chính là không rảnh!
Hạ Diệu ồn ào xong trong lòng lại có chút lẩm bẩm, ngộ nhỡ nói như vậy, Viên Tung tin là thật, cuộc hẹn ngày mai coi như tan thành mây khói? Nhưng bây giờ mà thỏa hiệp mình sẽ trở nên quá bần cùng, không được, mình phải kiên cường đứng lên, anh đó nha, bỏ mặc tôi hơn nửa tháng, tưởng như thế dễ dàng yêu sách với tôi? Không có cửa!
Viên Tung khẫy tàn thuốc, giọng nói rất cứng rắn.
Nói chung ngày mai cậu phải đi ra ngoài một lần.
Hạ Diệu mừng thầm trong lòng, thái độ cường ngạnh đã nhanh chóng biến mất, đương nhiên, trong lòng nghĩ như vậy, nhưng nét mặt không thể biểu hiện ra ngoài. Cậu ta phải tiếp tục gồng lên, khiến Viên Tung biết rằng cơ hội gặp mình lần này là không dễ, anh nên tự mình kiểm điểm.
Tôi nói không rảnh sẽ là không rảnh! Hạ Diệu tiếp tục cứng nhắc.
Viên Tung không lãng phí khẩu khí, nói thẳng.
Ngày mai cùng mẹ cậu đi bệnh viện làm kiểm tra, mẹ cậu dạ dày không tốt lắm, về sau loại chuyện này đừng để tôi nhắc nhở cậu, là nhi tử, một chút nhãn lực quan sát mẹ mình cũng không có!
Hạ Diệu con ngươi dặm lửa suýt tí nữa đem ra đốt luôn căn phòng của mình, tôi thao thao thao thao thao! ! ! Anh nói cái gì? Anh nha dĩ nhiên... A a a a a a... Hạ Diệu suýt tí nữa khiến Viên Tung giận điên lên.
Tôi đang nói chuyện với cậu, cậu không nghe thấy à? Viên Tung vẫn còn hung hăng với Hạ Diệu.
Mặt của Hạ Diệu kiềm nén đến mức bạo hồng , bạo tính bắt đầu hùng khởi.
Cứ như vậy đi. Nói xong lời này, Viên Tung đem điện thoại cúp.
Đúng vậy, hắn cúp.
Lúc Hạ Diệu nổi xung thiên lên định mắng người , người ta đã lách đi. Nhiều ngày qua chưa từng liên lạc, liền đổi lấy một lời nói lạnh nhạt từ hắn, Hạ Diệu trong lòng thật sự băng giá , bi thương mà ghim đầu vào trong chăn.
Viên Tung ở bên ngoài gác đêm, một khi chưa nhận được cái gật đầu của mẹ Hạ, hắn ta không dám mạo phạm leo cửa sổ đi vào phòng Hạ Diệu, có trời đất chứng giám, hắn vẫn một mình đứng đó làm tròn bổn phận canh giữ.
Nhưng ngày hôm nay, Viên Tung quả thật có chút không nhịn được. Lâu lắm rồi không được đồng giường cộng chẩm , không được nhìn thấy dáng dấp dâm đãng cọ quậy vào ngực mình của Hạ Diệu. Nhất là vừa mới hung hăng với cậu ta hai câu, trong lòng khó tránh khỏi bức rức.
Mẹ Hạ đã nhiều ngày không kiểm tra phòng của nhi tử, theo lý thuyết thì hôm nay cũng không ngoại lệ, cũng không vướng bận, kết quả đột nhiên cảm nhận được tiếng gió thổi ào từ cửa sổ Hạ Diệu, mẹ Hạ đột nhiên mở mắt.
Mẹ Hạ trong lòng hừ lạnh một tiếng, tôi biết cậu sẽ không chịu được mà. Còn nói là canh chừng tôi, ai tin được chứ? Cậu không động tà tâm cậu đã không là họ Viên!
Viên Tung cúi người xuống nhìn ngắm Hạ Diệu, tuy rằng gian phòng đen sẫm một mảnh, nhưng vẫn còn thấy rõ được khóe miệng của cậu ta đang nhếch lên. Viên Tung đột nhiên mỉm một nụ cười không rõ hàm xúc, canh giữ Hạ Diệu rõ ràng là canh giữ một cây củ cải trắng.
Không mắng chửi hai người các ngươi một câu chính là ngủ không được, cậu nói xem cậu có đáng bị chửi không?
Mẹ Hạ khoác một bộ y phục đi ra, đi tới phòng của Hạ Diệu, cấp tốc đẩy cửa mà vào, bước nhanh đến giường của cậu ta. Kết quả chỉ thấy một mình Hạ Diệu ở trên giường, ổ chăn được đắp thật chặt. Lại xoay mặt ra cửa sổ, thấy một bóng lưng vạm vỡ dần dần khuất vào tán cây hòe.
Mẹ Hạ khẽ thở dài một hơi, bản thân quay về phòng ngủ.
Ngày hôm sau, Hạ Diệu dẫn mẹ Hạ đến bệnh viện kiểm tra.
Làm sao con biết dạ dày của mẹ gần đây không tốt? Mẹ Hạ biết rõ còn hỏi.
Hạ Diệu đem bộ mặt chán ghét tình địch , mặt lạnh nhìn mẹ Hạ.
Con là con trai mẹ, con không quan tâm mẹ thì ai quan tâm?.
Mẹ Hạ khóe miệng không tự chủ được, sau đó lại hắng giọng một cái, hỏi: Con buổi trưa có về nhà ăn cơm không?
Con không ăn ở nhà thì ăn ở đâu? Hạ Diệu cảm thấy câu hỏi này của mẹ Hạ có thâm ý khó hiểu.
Mẹ Hạ cũng có chút chột dạ, nhưng rất nhanh che giấu.
Không, mẹ chỉ là muốn hỏi một chút, tuần trước con không phải là ở bên ngoài ăn sao?
Đó là bởi vì có người mời. Hạ Diệu còn nói, Ngày hôm nay nếu như không có thời gian làm cơm, con có thể đi mua đồ về ăn.
Mẹ Hạ đột nhiên mở miệng nói rằng: Con bảo Viên Tung cũng tới nhà ăn đi.
Hạ Diệu không kích động, trái lại chỉ kinh ngạc hỏi: Vì sao gọi anh ta tới?
Vì sao? Mẹ Hạ thầm nghĩ trong lòng: bởi vì con không mời, hắn cũng tới. Thay vì để con biết trưa nào Viên Tung cũng đến cùng mẹ ăn cơm, chi bằng để con mời hắn ta tới sẽ ổn hơn.
Kết quả, nhận được sự khai ân từ mẹ Hạ, Hạ Diệu không những không cảm kích, ngược lại còn âm mặt.
Không được, không cho anh ta tới! Dựa vào cái gì để anh ta tới?
Mẹ Hạ thái độ quỷ dị hơn, Cứ quyết định như cũ!
Hạ Diệu trợn mắt, thái độ của mẹ Hạ chính là không cho cãi lời.