Matthew ngồi đối diện với Cô Olivia Ruiz của trước kia. Trông cô thật kinh khủng. Mái tóc dài tối màu của cô được vén khỏi mặt và búi thành một búi lộn xộn. Cô có quầng thâm dưới hai mắt và cũng không ăn uống gì nhiều. Việc thiếu ăn đã giữ chân cô lại bệnh viện thêm 72 tiếng nữa, song họ lại không thể giữ cô một khi cô đã quyết định muốn rời khỏi.
Đặc vụ Sloan cũng có mặt trong phòng. Những tiết lộ về vụ án cũng khá là khó nuốt với cô, và Matthew ước có cách nào đó để an ủi mà không khiến cô hiểu lầm anh đang cám dỗ cô. Cô đã đến phòng anh sau khi ghé thăm Olivia ở bệnh viện, và tìm hiểu về cuộc trò chuyện cuối cùng của anh cùng Olivia. Họ thảo luận về vụ án một lúc, nhưng rồi cô muốn nói chuyện về cái đêm họ quan hệ với nhau, và anh phải thẳng thắn cho cô biết rằng đó chỉ là tình một đêm. Cô gọi anh là đồ hèn nhát. Anh gọi cô thậm chí còn tệ hơn.
“Đây là tờ giấy cuối cùng rồi à?” Sophia Cole hỏi.
“Phải,” Matthew nói. “Một khi đã bước ra khỏi căn phòng này, cô sẽ là Sophia Cole. Để đổi lại cho sự im lặng của cô về các sự kiện trong suốt bốn tháng qua, Cục đã xóa bỏ các cáo buộc chống lại cô và cho cô một danh tính mới. Chúng tôi sẽ thanh toán các chi phí y tế phát sinh và cô sẽ được cấp vé máy bay như đã yêu cầu. Thêm vào đó, mẹ cô sẽ nhận được tổng cộng 200,000 đô la trong vòng năm năm. Cô nên hiểu, nếu vi phạm các giới hạn trong bản thỏa thuận với Chính Phủ Mỹ, cô có thể bị xem như một phần tử khủng bố theo các điều khoản của Đạo Luật Yêu Nước và sẽ phải chịu 250,000 đô la tiền phạt cùng khả năng bị tống giam. Là một nghi can khủng bố, cô sẽ không được liên hệ với luật sư hay bị cáo buộc chính thức. Tuy nhiên, vụ án của cô sẽ được xét lại mỗi ba năm để xác định xem liệu cô có gây ra mối đe dọa nào khác hay không. Cô có đồng ý với các giới hạn trong bản thỏa thuận này không?” anh hỏi.
“Có,” Sophia uể oải thì thầm.
“Cô có đồng ý với các giới hạn trong bản thỏa thuận này không?” Anh lại hỏi.
“Có,” Sophia nói. “Tôi đâu có lựa chọn nào khác đâu.”
Matthew thở dài nặng nề và mắt anh thoáng bắt gặp mắt Sloan. Cô lắc đầu, để anh biết rằng mình ghét việc đang diễn ra nhiều thế nào. Matthew cũng ghét nó nữa, song hai tay anh đã bị trói buộc trong vấn đề này rồi. “Chính Phủ Mỹ đã cho cô mọi thứ cô yêu cầu, ngoại trừ việc hoàn trả cho cô khẩu súng lục S&W Mẫu 29 bị tịch thu khi cô vừa bị bắt,” Matthew nói.
“Và những kẻ xấu vẫn tự do. Đừng quên chuyện đó, Đặc vụ Reed,” Sophia lạnh lùng nói.
Matthew cũng rất bực bội về chuyện đó, song anh chỉ làm đúng công việc của mình và đã cố khuất phục hết sức có thể. “Những kẻ tấn công cô sẽ không bao giờ được tìm thấy tại buổi đấu giá ở Karachi đâu, Cô Cole.” Thật không thuận miệng khi phải gọi cô bằng cái tên đó, nhưng đó là tên cô đã chọn và Matthew sẽ tôn trọng điều đó. “Chính Phủ Mỹ thấy không cần thiết phải phá hủy quan hệ với Pakistan chỉ dựa trên những lý luận vô căn cứ. Tuy nhiên, nó sẽ được đề cập trong bản báo cáo rằng lời khai của cô đã dẫn lực lượng đặc nhiệm chung đến được buổi đấu giá, và kết quả chính là 127 nạn nhân buôn người được giải thoát cùng 243 kẻ tình nghi buôn người bị bắt giữ.”
“Sao cũng được, Reed. Chúng ta đã xong ở đây chưa? Tôi muốn đi,” Sophia nói. Matthew không xem sự khinh thường của cô là xúc phạm. Anh biết nguyên nhân thật sự của nỗi đau buồn nơi cô và nó chẳng liên quan gì đến thỏa thuận mà cô đang thực hiện cả – thỏa thuận do chính cô yêu cầu. Cô vẫn đang đau khổ về cái chết của Caleb – của James.
Matthew nghi ngờ anh ta vẫn còn sống, nhưng đối với anh, hay với Cục Điều Tra, James Cole đã chết ở Mexico do các vết thương súng bắn trong khi giúp Olivia trốn thoát. Kẻ bắn anh ta, Khalid Baloch, vẫn còn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Matthew cũng đã khép lại vụ bắt cóc James Cole, nhưng không phải trước lúc liên hệ được với trợ lý riêng của Demitri Balk và được cho biết rằng Ngài Balk ‘không có đứa con nào còn sống’ cả. Bản thân Ngài Bark cũng không có thời gian rảnh rỗi.
“Rồi, Cô Cole, chúng ta đã xong,” Matthew nói. Anh gần như có thể cảm thấy nỗi buồn của Sophia từ phía bên kia bàn và dường như nó đang len lỏi vào tâm trí anh. Anh đã muốn mọi chuyện kết thúc khác đi. Không phải chỉ với Sophia, mà còn là với anh nữa. Anh đã mất lòng tin với tổ chức một thời gian rồi. Anh từng hi vọng khi giải quyết được vụ án này và tống đám người xấu vào tù, anh có thể sẽ khơi lại được ngọn lửa yêu nghề từng có. Thay vào đó, chiến thắng lại ngọt ngào lẫn đắng chát. Hơn một trăm phụ nữ được giải thoát khỏi kiếp nô lệ tình dục, song lại chỉ có một số nhỏ bọn buôn người biết đến ‘nội thất’ của nhà tù. Đa phần bọn chúng chỉ cần trả tiền phạt và được tự do. ‘Ngọt ngào lẫn cay đắng’ vẫn chưa mô tả đủ những gì đã xảy ra ở Pakistan.
“Đi nào, cưng,” Sloan nói với Sophia, “Tôi sẽ đưa cô ra ngoài.” Cô đứng dậy rồi thu dọn giấy tờ, cất chúng vào cặp da của mình.
Matthew quan sát Sloan một cách kĩ lưỡng. Mái tóc đỏ của cô được thắt kiểu đuôi tôm còn gương mặt đã được gột sạch lớp trang điểm. Cô mặt bộ suit màu xám, che đi những đường cong gợi cảm. Trông cô có phần bí ẩn. Matthew tự hỏi bằng cách nào cô có thể thay đổi chóng mặt như ngày và đêm như thế. Là một nhân viên xã hội, cô dường như đầy cảm thông và hơi thiếu đi những khía cạnh thú vị trong cá tính riêng, nhưng Matthew biết, vô cùng rõ, cô sẽ thế nào khi gỡ bỏ lớp ngụy trang. Anh gần như hối tiếc khi đã từ chối lời đề nghị có thêm sex từ cô. Anh chưa bao giờ gặp được người phụ nữ nào đồng điệu với nhu cầu của mình đến thế. Nhưng nói đi phải nói lại, cô khiến anh thấy hơi hoang mang.
Matthew đứng lên và chìa tay về phía Olivia, “Tạm biệt, Cô Cole. Xin hãy nhớ…cô có thể liên lạc với tôi nếu cần bất kì điều gì. Cô có danh thiếp của tôi, và tôi sẽ thấy bị xúc phạm nếu cô không dùng đến nó đấy.”
Sophia mỉm cười với anh, nhưng lệ đã lóng lánh trong mắt, “Cảm ơn, Reed. Tôi biết anh đã làm hết sức rồi.” Cô bắt tay với anh.
“Cảm ơn, Cô Cole,” anh nói. Thế vẫn là chưa đủ. Chắc chắn không bao giờ là đủ cả. Matthew quay về phía Sloan và đưa tay ra, “Cảm ơn tất cả sự giúp đỡ của cô nữa, Đặc vụ Sloan.”
Sloan nhướng một bên lông mày nâu vàng lên, song vẫn bắt tay Matthew, “Không có gì, Đặc vụ Reed. Cứ cho tôi biết nếu anh cần giúp đỡ với báo cáo cuối cùng nhé. Tối mai tôi đi Virginia rồi, nhưng cho đến lúc đó…điện thoại tôi vẫn để mở.” Cô mỉm cười và Matthew cảm thấy mặt mình nóng lên.
“Tôi có đủ hết rồi, nhưng cảm ơn cô,” anh nói một cách cứng nhắc.
“Hai người nên lên giường với nhau cho xong chuyện đi,” Sophia nói mà không hề có chút hài hước nào.
“Livvie! Ý tôi là…đi thôi,” Sloan nói.
Matthew không kịp đáp gì trước khi hai người phụ nữ rời khỏi phòng. Anh mỉm cười với chính mình và lắc đầu. Chắc chắn anh sẽ rất nhớ Livvie cùng khiếu hài hước thô thiển của cô. Anh hi vọng cô sẽ tìm được sự giúp đỡ cần thiết và hoàn toàn bình phục vào một ngày không xa. Thật đáng hổ thẹn biết bao nếu một cô gái xinh đẹp, thông minh và can đảm đến thế lại đánh mất niềm tin vào tương lai.
Matthew cầm máy ghi âm lên và tắt đi. Quả là một thiết bị cổ lỗ sĩ kì cục và hoàn toàn không cần thiết nếu xét đến việc mọi chuyện trong căn phòng này đều được ghi lại bằng camera quan sát, song anh thích giữ lại bằng chứng riêng cho mình hơn. Mọi thứ đều dễ thất lạc theo cách riêng của chúng. Anh đặt máy ghi âm vào cặp da cùng với các bộ hồ sơ rồi hướng ra cửa.
Trong khi bước về phía thang máy, anh thoáng thấy ‘Sophia’ đang trao một cái ôm đầy nước mắt với cho mẹ cô. Matthew không thích người phụ nữ đó lắm sau tất cả những gì đã biết được về bà, nhưng anh thấy vui khi cuối cùng bà cũng có cơ hội gặp lại con gái, và có lẽ sẽ xin lỗi vì những gì bà đã bắt cô ấy trải qua. Một phần trong thỏa thuận ghi rằng, gia đình của Sophia sẽ chuyển đến nơi ở mới, và mẹ cô sẽ được đào tạo để có việc làm. Vậy là nhiều hơn những gì bà ta xứng đáng có được rồi, theo Matthew đánh giá là thế.
Matthew sẽ quay về căn hộ trống trải ở Nam Carolina cho đến khi được phân công vụ án mới. Anh hi vọng nó sẽ hoàn toàn khác so với vụ này, khá chắc là sẽ như thế. Trong thời gian đó, anh quyết định sẽ từ bỏ việc cố liên lạc với Demitri Balk. Ông ta là một kẻ xấu xa, và mặc dù bị mọi bằng chứng chống lại, ông ta vẫn bất khả xâm phạm. Có lẽ, theo thời gian, ông ta sẽ đưa anh tới được với Muhammad Rafiq cùng đám tòng phạm của gã.