Thái phu nhân biết được tin tức rồi thì không nói gì, một lát sau mới chua chua nói với Cận Thiệu Khang:
- Không trách nàng cuồng vọng như thế, thì ra đã trở thành công chúa.
Cận Thiệu Khang nói với thái phu nhân:
- Mẫu thân, từ đầu đến cuối Nhược Lan không hề cuồng vọng. Nàng đã nói từ trước, là ta phản bội lời hứa, là ta có lỗi với nàng
Thái phu nhân thấp giọng nói:
- Làm gì có nữ tử nào có ý nghĩ cuồng vọng như nàng?
- Quả thật không có nữ tử nào giống như nàng, mẫu thân, ngươi ngẫm lại xem. Có nữ tử nào một mình sinh hạ hài tử, một mình nuôi con không lớn mà không oán không hận?
Thái phu nhân không nói được gì
Cận Thiệu Khang lại tiếp:
- Nếu đây là cuồng vọng thì nàng hoàn toàn có tư cách đó. Ngươi xem, không có Cận gia ta nàng vẫn sống rất tốt.
Thái phu nhân hừ nhẹ một tiếng, trầm mặc một hồi, lại nói:
- Nói như vậy, nàng thật sự sẽ không đã trở lại?
Cận Thiệu Khang liếc nhìn bà một cái:
- Mẫu thân, thật ra ngươi cũng muốn nàng quay lại đúng không?
Thái phu nhân mạnh miệng:
- Cận gia chúng ta cũng không cần nàng
Bà hừ vài tiếng, sau đó lại thấp giọng nói:
- Nhưng nàng là mẫu thân của bọn trẻ… cho dù là công chúa thì sao, nàng từng hòa ly, cũng đã sinh con, sao tìm được chỗ tốt hơn Cận gia chúng ta
Trong đầu Cận Thiệu Khang hiện lên bóng dáng Tả Bá Xương, hắn trầm giọng nói:
- Chưa chắc
Là vàng thì sẽ tỏa sáng, đâu chỉ có một người tinh mắt.
Thái phu nhân vừa hừ một tiếng, không cho là đúng.
Thánh chỉ ban xuống, đồng thời, Cảnh Tuyên Đế cũng ban phủ công chúa cho Tương Nhược Lan cùng không ít ruộng đất. phủ công chúa trong hoàng thành ở khu vực tốt nhất, rất rộng lớn, đầy đủ mọi thứ còn có cả thái giám, nha hoàn. Tương Nhược Lan chỉ cần chuyển đến là được. Nhà trước kia Ánh Tuyết mua Tương Nhược Lan nhờ nàng bán đi. Bởi vì là nhà của Hòa Thuận công chúa nên nhiều người muốn lấy chút vận may của nàng, cũng có người muốn tạo quan hệ mà nhiều người muốn mua với giá cao khiến Tương Nhược Lan buôn bán sinh lời lớn.
Bây giờ, cuộc sống của Tương Nhược Lan thật sự rất thoải mái, vốn dĩ của hồi môn của nàng đã không ít còn được hoàng đế ban thưởng, giờ còn có bổng lộc của triều đình, cho dù cả đời không lấy chồng vẫn có thể sống thoải mái.
Lần tới khi nàng cùng bọn trẻ đến Hầu phủ, thái phu nhân cố kỵ thân phận của nàng nên không dám nói những lời nàng nề. Nàng đưa bọn nhỏ đến hai lần, sau đó bọn chúng quen thuộc nơi này thì không đến nữa.
Tương Nhược Lan cũng đã nói thân thế cho bọn nhỏ, vốn tưởng bọn nhỏ rất bất ngờ nhưng không ngờ chúng lại rất tự nhiên đón nhận. Sau này nhìn thấy Cận Thiệu Khang thì đều vui vẻ gọi phụ thân khiến Cận Thiệu Khang kích động suýt khóc
Sau này, Tương Nhược Lan hỏi bọn trẻ:
- Đột nhiên có phụ thân, các ngươi không thấy lạ?
Ai ngờ Khánh ca nhi đáp:
- Có phụ thân thì có gì là lạ, trẻ con đều có phụ thân mà.
Bác ca nhi nói:
- Phụ thân còn giống phụ thân hơn cả đô đô, phụ thân có má lúm, phụ thân chơi cùng chúng ta, cọ râu mép với chúng ta, chúng ta rất thích phụ thân.
Máu mủ ruột già, Tả Bá Xương thích bọn chúng nữa thìa cũng không thể thân thiết được như Cận Thiệu Khang, mà bọn trẻ rất mẫn cảm, tình cảm dần dần thiên vị cho Cận Thiệu Khang.
Bọn trẻ đến Cận gia đều rất thân thiết với Cận Thiệu Khang nhưng thái phu nhân muốn đến gần thì luôn chống đối
Một lần, thái phu nhân không nhịn được hỏi bọn trẻ:
- Tại sao các ngươi không thích nãi nãi?
Khánh ca nhi nhìn bà bĩu môi. Bác ca nhi nói thật:
- Ngươi coi thường mẫu thân, còn định đánh mẫu thân, những người không thích mẫu thân thì chúng ta cũng không thích họ
Thái phu nhân run sợ hồi lâu, bị đả kích rất lớn.
Lúc có mặt Cận Thiệu Khang thì khóc:
- Nhất định là nàng nói xấu ta trước mặt bọn nhỏ nên bọn nhỏ mới chán ghét ta như thế. (thái độ này cơ mà >_<)
Cận Thiệu Khang an ủi bà:
- Nếu Nhược Lan là người như thế thì đã không đồng ý để bọn nhỏ trở về. Giờ nàng đã là công chúa, không muốn cho bọn trẻ quay lại, làm khó chúng ta thì chúng ta làm được gì? Nếu nàng đã để bọn trẻ quay lại thì sẽ không giở trò sau lưng. Mẫu thân, Nhược Lan tốt xấu gì cũng từng ở cùng chúng ta thời gian dài như thế, nàng là người như thế nào ngươi còn không hiểu? Nàng không phải là loại có nhiều tâm cơ.
Thái phu nhân nhớ lại mọi chuyện trước kia cũng cho rằng Cận Thiệu Khang nói có lý. Dù bà có thành kiến với nàng nhưng nhân phẩm của nàng thì không thể nghi ngờ.
- Nhưng hai đứa cháu lại chẳng hề thân thiết với ta… Thái phu nhân càng nghĩ càng khổ sở.
- Mẫu thân, đổi lại là ta, nếu có ai dám coi thường ta (mẫu thân ta ?) nhất định ta cũng không để hắn yên. Cận Thiệu Khang nhìn bà, nhẹ nhàng nói
Thái phu nhân ngẩn ra, bà đầu nhìn hắn, môi giật giật, muốn nói cái gì, cuối cùng lại không nói gì
Thời gian dần trôi, Tương Nhược Lan và Cận Thiệu Khang đôi khi gặp nhau vì bọn nhỏ nhưng hai bên cũng không bàn chuyện tình cảm, nói chuyện tự nhiên hơn. Tương Nhược Lan bảo Cận Thiệu Khang xin nghỉ, chuẩn bị chữa thương cho hắn.
Còn chưa đợi Cận Thiệu Khang chuẩn bị xong, Tương Nhược Lan đã nhận được thiếp mời của Địch quốc công.
Phu nhân Địch quốc công rất hiếu khách, có việc gì vui đều thiết yên tiệc mời mọi người đến tham dự. Yến hội lần này là làm đầy tháng cho cháu trai bà, những nhân vật có mặt mũi trong hoàng thành đều có tên trong danh sách.
Tương Nhược Lan dẫn Tử San và hai cậu bé đi dự tiệc. Đi theo còn có bốn nha hoàn bốn thái giám
Tử San là nghĩa muội của Tương Nhược Lan nên thời gian này cũng rất được chú ý. Tương Nhược Lan cũng thường xuyên dẫn nàng đến các yến hội để mọi người biết nàng, về sau sẽ có lợi cho hôn sự của nàng.
Xe ngựa vừa dừng, Định quốc công phu nhân tự mình chào đón, hành lễ với nàng:
- Công chúa đại giá quang lâm, thật hân hạnh cho bỉ xá
Tương Nhược Lan vội vàng đỡ bà lên:
- Phu nhân không cần khách khí.
Sau đó giời thiệu bọn trẻ và Tử San cho bà, Định quốc công phu nhân khen ngợi bọn họ một hồi.
Yến hội hôm nay không chỉ có khách nữ mà còn có cả khách nam. Định quốc công phu nhân đưa Tương Nhược Lan đến chỗ khách nữ nghỉ ngơi, để mọi người chào hỏi nàng
Phàm là tam phẩm trở xuống đều phải quỳ lạy, kể cả Từ Uyển Thanh cũng vậy. Đám mệnh phụ quỳ xuống hành lễ với Tương Nhược Lan. Dù nàng không quen nhưng cũng không thể làm gì được. Quy củ là quy củ, giờ nàng không chỉ là chính mình mà còn đại biểu cho hoàng gia.
Sau khi mọi người hành lễ rồi, Địch quốc công phu nhân mời nàng ngồi ở ghế chủ tọa, sai người dâng trà. Đám mệnh phụ đều vây quanh nàng khen quần áo nàng đẹp, lúc sau lại khen búi tóc nàng đẹp, sau nữa lại khen hai cậu con trai ngoan ngoãn
Thái hậu cố ý ban cho nàng một cung nữ chuyên chải tóc, bất kể nàng mặc trang phục gì, chải tóc như thế nào đều phù hợp với hoàn cảnh. Trang phục của Tương Nhược Lan cũng được chuẩn bị rất đoan trang ưu nhã, xinh đẹp, kiều mỵ, không mất đi sự tôn quý của hoàng gia.
Hôm nay nàng mặc cẩm bào màu vàng thêu bách hoa, thắt lưng vàng, quần màu xanh, tóc chải bới cẩn thận, trâm cài tinh xảo. Mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều có ánh minh châu lóe lên khiến khuôn mặt nàng tươi sáng vô cùng
Tán gẫu một hồi, đám mệnh phụ lại bắt đầu nói chuyện bát quái.
Không biết ai đó nhắc tới Tả Bá Xương.
- Các ngươi có nghe nói gì không? Ngày miếu hội ở Bạch mã tự đó, Tả đô đốc đi cầu nhân duyên đó.
Nghe chuyện về Tả Bá Xương, Tương Nhược Lan và Tử San cùng vểnh tai lên nghe.
Cầu nhân duyên? Khóe miệng Tương Nhược Lan giật giật, tưởng tượng cảnh Tả Bá Xương mặt như dạ xoa ngồi xóc xóc xin sâm mà run người.
Đám mệnh phụ như nổ tung lên
- Thật có chuyện đó sao? Sao ngươi biết?
- Hôm đó đông như vậy, đương nhiên có người bắt gặp.
- Tả đô đốc đó mà đi xin sâm nhân duyên, tên mười phần ngạo khí đó chẳng lẽ đã coi trọng ai
Tử San nghe vậy thì nhìn Tương Nhược Lan bưng miệng cười
Tương Nhược Lan trừng mắt với nàng một cái, tiếp tục nghe.
- Người nào được hắn để mắt thật đúng là bất hạnh. Đô đốc này nghe nói tướng khắc thế, thê tử trước đó của hắn chẳng phải cũng chết rất khó hiểu sao
Một người khác cười nói:
- Trương phu nhân, ngươi không phải là vì muội muội ngươi bị hắn từ chối mà cố ý nói thế không. Chuyện này đừng nói lung tung. Kì thật ta cảm thấy Tả đô đốc là một vị hôn phu lí tưởng, chức tước cao, tiền đồ rộng mở, trên không cha mẫu thân, dưới chẳng có con, cũng không có tiểu thiếp, trước cũng chỉ có một thê tử. Người nào gả tới lập tức được làm chủ mẫu, không phải phụng dưỡng bà bà, mưu tính tiểu thiếp, thật tốt.
Người trước đó hừ nhẹ:
- Nếu tốt như thế sao lâu như vậy còn chưa lấy thê tử, nhất định là có vấn đề. Ta nghe nói người này thường xuyên qua lại chốn thanh lâu đó.
- Tả đô đốc không có thê thiếp, không đến thanh lâu thì làm thế nào? Hơn nữa có nam nhân nào chưa từng đến thanh lâu? Ta thấy sở dĩ hắn chưa lấy vợ là vì chưa có người nào lọt vào mắt hắn. Lần này không biết ai may mắn được hắn coi trọng vậy?
Tương Nhược Lan bĩu môi. May mắn? Bị con lợn giống đó coi trọng thì tính gì là may mắn, hay đi thanh lâu? Chẳng biết có bị hoa liễu không nữa
Tương Nhược Lan không muốn nghe nữa, nàng dẫn Tử San và hai cậu bé ra ngoài.
Rời khỏi đó, hỏi rõ hoa viên ở đâu, bốn người đi về phía hoa viên.
Hoa viên đầy kì hoa dị thảo, cầu nhỏ uốn cong, nước chảy róc rách, cảnh sắc vô cùng trang nhã.
Tương Nhược Lan dẫn bọn trẻ đi thăm thú hoa viên, dạy bọn trẻ biết về các loài hoa.
Lúc này, phía sau truyền đến giọng nói ngạo mạn của Từ Uyển Thanh:
- Ngươi thật sự có thể chữa khỏi bệnh cho ta?
Tương Nhược Lan nghe tiếng quay đầu lại, nha hoàn bên cạnh mắng:
- To gan, dám vô lễ với công chúa?
Từ Uyển Thanh tái mặt, miễn cưỡng kêu một tiếng:
- Công chúa.
Tương Nhược Lan nhàn nhạt cười nói:
- Nếu ngươi hỏi thì ta nói, ta có bẩy phần chắc chắn
- Bẩy phần
Hai mắt Từ Uyển Thanh sáng bừng. Chưa có đại phu nào dám cam đoan thế với nàng
- Ta cho ngươi bạc, ngươi muốn bao nhiêu....
Còn chưa nói xong đã bị Tương Nhược Lan cắt lời:
- Ngươi nghĩ ta thiếu bạc?
Nói rồi xoay người đi về phía trước
Thân là đại phu, Tương Nhược Lan cũng không có định cự tuyệt nàng, hơn nữa thật ra bọn họ cũng chẳng có oán thù gì, chỉ là trò tranh chấp trẻ con. Từ Uyển Thanh cũng chẳng gây tổn thương đến nàng. Nhưng tính cách nàng ta quá đáng ghét, không nhân dịp này dạy dỗ nàng ta thì Tương Nhược Lan khó mà hả giận.
Từ Uyển Thanh nhìn bóng lưng nàng muốn gọi nàng lại nhưng lại không cam lòng, giậm châm, xoay người tức giận rời đi.
Nàng không thèm cầu Tương Nhược Lan.
- Rất hay, rất hay. Đây mới là Tương Nhược Lan mà ta biết.
Đột nhiên có một người ở bên cạnh vổ tay.
Tương Nhược Lan quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Tả Bá Xương tựa vào gốc đại thụ, một thân cẩm bào màu đen khiến sắc mặt càng âm trầm.
Tương Nhược Lan nhanh mắt nhận ra cẩm bào này chính là bộ hắn mặc hôm đến cầu hôn nàng.