Tương Nhược Lan ngẩng đầu nhìn Thanh Đại, cười cười, nhẹ giọng nói:
- Nghe lời ngươi nói thì xem ra chuyện năm đó là do ngươi cần thận bài trí. Hầu gia hẳn là mắc bẫy của ngươi, lúc ấy có lẽ hắn thân bất do kỉ
Thanh Đại nói:
- Phu nhân nói không sai. Mọi thứ đều là ta tỉ mỉ sắp đặt. Đoạn thời gian phu nhân bỏ nhà đi, mỗi ngày Hầu gia đều không ăn không uống, ta lẳng lặng theo dõi. Lúc ấy kế hoạch của ta đã chuẩn bị rất tốt. Hầu gia vẫn muốn gặp ta nói chuyện nhưng ta nghĩ ra đủ lý do né tránh hắn. Đợi buổi tối các ngươi quay lại, ta mới mời hắn tới. Ta biết ngươi sẽ không ngăn hắn, ta cũng biết Hầu gia nóng lòng muốn nói rõ ràng với ta…
Tương Nhược Lan không nhịn được cắt đứt lời nàng:
- Gian khách Yêu hồ, quả nhiên không đơn giản, có thể thấu hiểu lòng người được như thế
Thanh Đại cười:
- Công chúa không cần bội phục ta, ta từ nhỏ đã học những thứ đó. Hoàn cảnh khiến cho ta phải suy nghĩ về tâm lý của người khác. Chỉ có hiểu rõ tâm lý người khác mới có thể hành động. Tiên phát chế nhân. Vu Thu Nguyệt đố kỵ ta, thái phu nhân vì bất mãn với ngươi mà đặc biệt thương yêu ta, Hầu gia từ chối và áy náy ta, Phu nhân cảnh giác với ta, nếu ta không nắm vững những điều đó thì sao có thể hoàn thành nhiệm vụ?
Tương Nhược Lan khẽ cười một tiếng:
- Thua dưới tay ngươi cũng chẳng oan
Sự đắc ý trên mặt Thanh Đại dần biến mất, ngay sau đó, nàng cười khổ:
- Công chúa, thật ra ngươi không thua. Thanh Đại tiếp nhận vô số nhiệm vụ, chỉ có lần này, bề ngoài thì là thành công nhưng chỉ ta biết ta đã thất bại. Cũng không trách Hoàng thượng muốn ta hoàn thành nhiệm vụ này. Thì ra nhiệm vụ này lại khó khăn đến thế.
- Thanh Đại, nếu ngươi nói như thế, xem ra tối hôm đó các ngươi không xảy ra chuyện gì, thứ ta xem được chỉ là giả mà thôi.
Thanh Đại cười nói:
- Công chúa thật thông minh. Không sai, lúc đó ta và Hầu gia trong sạch, không xảy ra chuyện gì. Công chúa chỉ tin vào mắt mình mà không tin Hầu gia giải thích, bỏ lỡ mất năm năm.
Tương Nhược Lan lắc đầu:
- Ta cũng từng nghĩ, có lẽ Hầu gia bị ngươi hạ dược, có lẽ các ngươi không xảy ra chuyện gì nhưng với ta, quan trọng không phải là điều đó….
Nàng nhìn khuôn mặt thanh lệ của Thanh Đại:
- Thứ ta quan tâm là Hầu gia quả thật đã thích ngươi. Dù hắn từng cam đoan với ta, dù hắn không thừa nhận điều này nhưng lúc đó không thể phủ nhận hắn động tâm với ngươi. Cho nên tối hôm đó hắn mới không từ chối ngươi, uống rượu cùng ngươi. Bởi vì khi đối mặt với ngươi hắn không thể nào cự tuyệt cho nên bất kể là bẫy gì thì cũng là vì hắn không đành lòng nên ngươi mởi có cơ hội.
Thanh Đại ngây ra một hồi mới cúi đầu cười khẽ:
- Thì ra công chúa canh cánh là điều này, như thế ta càng thấy đáng buồn cười…
Tương Nhược Lan không hiểu, nghi hoặc nhìn nàng.
Thanh Đại nói:
- Sở dĩ đêm đó ta chuốc say được Hầu gia là vì, ta thấy Hầu gia 10 ngày không ngủ, người vô cùng uể oải, mà chỉ có trong trạng thái này hắn mới có thể trúng Tử La Hương của ta.
- Tử la hương? Tương Nhược Lan ngạc nhiên.
- Tử la hương là một dạng mê hương hỗn hợp, đây là mê hương ta nghiên cứu ra, cả thiên hạ chỉ có ta biết dùng nó. Nó là hỗn hợp của ba loại hương liệu mà ra. Mà ba loại hương liệu này nếu tách ra kiểm tra thì đều rất bình thường, hoàn toàn không hại gì.
Lúc này Tương Nhược Lan hiểu ra:
- Hoa lan đó cũng là một trong ba loại
- Không sai, hoa lan đó là thành phần quan trọng nhất.
- Không sai, hoa lan đó cũng là loại quan trọng nhất, bởi vì chỉ có người ngửi hương hoa này hơn 3 tháng thì mới có tác dụng. Cho nên ta ít khi dùng loại mê hương này vì nó rất phiền toái, trừ khi là khó để được đối phương tín nhiệm thì ta mới dùng mê hương này. Nhưng làm như thế rất nguy hiểm nên ta ít khi dùng. Nhưng Hầu gia tình cảm sâu nặng với ngươi, bất kể ta dùng thủ đoạn gì hắn cũng không thích ta nên ta đành dùng cách này.
- Lúc đầu, ta cho ngươi túi thơm kia chỉ là để ngăn ngừa ngươi có thai, cũng là chuẩn bị cho kế hoạch này. Nhưng sau ta không thấy trong phòng ngươi có mùi hương này nữa nên đem một bồn hoa đến phòng ngươi. Dù sau này ngươi đem bồn hoa ra ngoài nhưng cũng không ảnh hưởng đến kết quả
- Còn hai loại hương liệu khác, một loại ta đặt trong lò hương, một ta bôi lên người, nên Hầu gia vừa vào phòng đã trúng mê hương của ta rồi. Đổi lại là ngày bình thường dù hắn không thể giải thì mê hương sẽ không nhanh chóng có tác dụng được. Nhưng đêm đó hắn quá mệt mỏi, vừa nói mấy câu đã ngất đi rồi…
Thanh Đại ngẩng đầu, suy nghĩ một hồi, mới nói:
- Ta còn nhớ những lời Hầu gia nói với ta đêm đó. Hắn nói: Thanh Đại, chuyện mấy hôm nay ngươi cũng biết, ta cũng không nhiều lời. Ta biết là ta có lỗi với ngươi, ta biết ngươi là cô nương tốt nhưng ta không muốn làm Nhược Lan đau lòng nữa. Ta chỉ có thể có lỗi với ngươi. Ngày mai ta sẽ đưa ngươi tới biệt viện, sau này ta tuyệt đối không bạc đãi ngươi nhưng sau này ngươi tuyệt đối không được xuất hiện trước mặt chúng ta.
Thanh Đại nhìn Tương Nhược Lan cười cười:
- Công chúa, ngươi xem xem, Hầu gia thật ra cũng là người ngoan tâm, hắn rõ ràng biết Thanh Đại thích hắn nhưng vì ngươi hắn để Thanh Đại mãi mãi không xuất hiện trước mặt hắn nữa. Cũng may Thanh Đại là nhân vật hư vô nếu không nàng có kết cục bi thảm như vậy có ai để ý?
Tương Nhược Lan lập tức nói:
- Ngươi cũng nói, Thanh Đại là nhân vật hư ảo, đó là ngươi tự biên tự diễn. Nếu thật sự là ca nữ Việt Quốc sao có thể làm được như ngươi, ngươi sở dĩ có thể thanh thuần động lòng người như vậy bởi vì ngươi không thích Hầu gia nên chưa bao giờ coi Hầu phủ là nhà, mỗi người trong Hầu phủ chỉ là người qua đường với ngươi mà thôi. Ngươi đến cũng chỉ để diễn kịch đương nhiên có thể làm cho hoàn hảo như thế nhưng nếu là người khác sẽ có đủ loại tâm tình, ghen ghét, đố kỵ, tham lam, nóng nảy, cơ bản sẽ không thể xen vào giữa ta và Hầu gia được
Thanh Đại nghiêng đầu, suy nghĩ một chút, sau đó Yên Nhiên thừa nhân:
- Công chúa nói rất có đạo lý. Quay về chủ đề, Hầu gia nói những lời đó rồi vốn là rời đi nhưng vì trúng mê hương nên mất khả năng tự chủ. Một khi trúng mê hương, hắn chỉ làm theo những lời ta nói, ta muốn hắn nói gì hắn sẽ nói cái đó, ta bảo hắn làm gì hắn sẽ làm thế, chỉ cần nửa canh giờ cũng đủ rồi.
- Sau đó ta bảo hắn uống rượu cùng ta, tạo cảnh giả như rượu say làm loạn khiến câu chuyện càng đáng tin. Sau đó, ta đưa hắn lên giường, câu dẫn hắn… công chúa đừng nhìn ta như vậy, ta 11 tuổi đã bị Trương công công sai người phá trinh tiết, ta không còn xấu hổ hay liêm sỉ gì. Loại chuyện này với ta mà nói chỉ đơn giản như ăn cơm, đó chỉ là một vũ khí sắc bén của ta mà thôi
- Lúc mới đầu, Hầu gia thần trí không tỉnh táo, nên được ta câu dẫn rất ăn ý.. Ta hoàn toàn không ngờ một nam nhân mệt mỏi mà lại có tinh lực như thế, thật khiến ta ngạc nhiên. Những dấu hôn công chúa nhìn thấy đều là thật, đều là lúc ý loạn tình mê Hầu gia để lại…
- Đến lúc này ta đã nghĩ rằng ta thành công rồi nhưng khi đến lúc mấu chốt nhất, Hầu gia đột nhiên dừng lại, lẩm bẩm một câu: “không phải mùi hương này, ngươi không phải là Nhược Lan…” sau đó hắn lăn ra ngủ. Ta chưa bao giờ gặp tình huống như vậy. Cũng chưa từng thấy nam nhân nào làm đến đó còn có thể ngừng lại, lúc đó ta thật sự không phục, cố gắng để tiếp tục nhưng hắn ngủ rất sâu, không thể làm gì khác ta đành tự tạo bằng chứng giả. Ta chưa bao giờ xấu hổ như lúc đó, cũng chưa bao giờ nổi giận như thế, chưa từng có nam nhân nào có thể kháng cự mê hương, kháng cự mị lực của ta…
Nói tới đây, Thanh Đại dừng lại, nhìn Tương Nhược Lan, chân thành nói:
- Công chúa, từ khi 11 tuổi ta đã mất đi trinh tiết, sau đó uống thuốc suốt đời không thể sinh con, càng đừng nói đến chuyện tình cảm trai gái. Chúng ta sống chỉ để hoàn thành nhiệm vụ, lấy tin tình báo. Trước kia ta không hề thấy cuộc sống có gì bất ổn nhưng đến ngày đó, ta thực sự rất hâm mộ công chúa, có được một nam nhân toàn tâm toàn ý yêu công chúa như vậy…
Tương Nhược Lan kinh ngạc, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện lại là như thế. Trên đời này lại có chuyện lạ như vậy, nếu nàng có thể tin tưởng hắn nhiều hơn một chút…
Trong lòng đột nhiên đau đớn, nước mắt bất tri bất giác rơi xuống
- Công chúa, lúc đầu ngươi đi, dù Hầu gia không nói gì nhưng ai cũng thấy hắn đau lòng vô cùng. Hắn sao còn nhớ đến ta… ta cũng đừng nghĩ, có lẽ ta có thể ở lại, ở bên Hầu gia. Nhưng ta lại bị Trương công công triệu hồi trở về, hoàn thành nhiệm vụ mới
Thanh Đại nhẹ nhàng cười:
- Cũng đúng thôi, triều đình đổ nhiểu tâm huyết vào chúng ta như thế sao có thể để chúng ta sống yên ổn. Cho nên, ta đành trá tử bỏ đi, sau này ta nghe nói, Hầu gia một mực chờ công chúa. Năm năm… làm gì có nam nhân nào làm được như thế, cho dù bị công chúa lạnh lùng nhưng vẫn không oán không hận mà chờ đợi…
Thanh Đại đến gần Tương Nhược Lan, cầm tay nàng, nhẹ nhàng nói:
- Công chúa, đừng làm Hầu gia khổ sở nữa
Nói xong, Thanh Đại buông tay, xoay người đi ra ngoài cửa, đến gần cửa thì xoay người, nhìn Tương Nhược Lan nói:
- Bất kể Thanh Đại đi đến đâu cũng bị nữ nhân coi như kẻ thù, bị người thù hận, chán ghét. Nhưng chỉ có công chúa là tôn trọng ta. Có đôi khi ta nghĩ, Hầu gia nguyện ý nỗ lực như thế vì công chúa không phải không có lý.
Nói xong, nàng mở cửa đi ra ngoài.
Tương Nhược Lan hai chân mềm nhũn, ngã bệt xuống đất, nàng bưng mặt khóc òa.
Lúc này, Hoàng Quý từ ngoài đi vào, tới bên Tương Nhược Lan:
- Công chúa, An Viễn hầu vừa được thả, công chúa không đi đón hắn?
Tương Nhược Lan ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt có chút mơ hồ.
Hoàng Quý cười cười:
- Công chúa, Hoàng thượng ngăn cản công chúa quy y, lại sai Thanh Đại nói hết chân tướng, công chúa chẳng lẽ còn chưa hiểu ý Hoàng thượng? Nhanh tới thiên lao đi, lúc này đi vừa vặn đón được An Viễn hầu đó.
Tương Nhược Lan hai mắt sáng bừng, nàng đứng lên, hoàn toàn không để ý đến hình tượng mà chạy thẳng về phía thiên lao.
Cận Thiệu Khang ra khỏi thiên lao đã thất Tương Nhược Lan đứng cách đó không xa. Nàng mặc trường bào, tóc dài xõa xuống, chìm trong ánh mắt trời giống như một tiên tử vậy. Nàng nhìn hắn, sắc mặt hồng nhuận, hai mắt sáng bừng, ánh mắt dịu dàng có thể hòa tan hắn
Lòng Cận Thiệu Khang run rẩy, hắn đi về phía nàng, khẽ gọi:
- Nhược Lan…
Lập tức phát hiện áo bào tro nàng mặc là của tăng ni, sắc mặt đại biến, hắn chỉ vào quần áo Tương Nhược Lan, run giọng nói:
- Nhược Lan, sao nàng lại mặc quần áo của người xuất gia…
Tương Nhược Lan vội nắm tay hắn, kéo hắn chạy đi, chạy đến một góc khuất, sau một hòn giả sơn lớn mới dừng lại
Nàng nhìn hắn, ánh mắt nồng nàn.
Cận Thiệu Khang còn chưa để ý đến sự khác lạ của nàng, toàn bộ tâm tư của hắn đều tập trung vào việc khác, hắn cẩm tay Tương Nhược Lan hỏi:
- Nhược Lan, có phải Hoàng thượng đã thu hồi thánh chỉ rồi không? Có phải vì nàng đã đồng ý với Hoàng thượng điều gì không? Là xuất gia sao? Nhược Lan, nàng đừng tự mình quyết định như thế, có chuyện gì chúng ta cùng chịu…
Còn chưa nói xong, Tương Nhược Lan đột nhiên vươn tay ôm cổ hắn, vít hắn xuống, sau đó nhắm mắt, nhón gót hôn lên môi hắn
Cận Thiệu Khang như bị sét đánh, hắn mở to mắt nhìn Tương Nhược Lan trong lòng, hoàn toàn không biết nên phản ứng ra sao?
Tương Nhược Lan chỉ khẽ hôn hắn một cái rồi buông hắn ra. Nàng dựa vào lòng hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt dịu dàng như nước nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của hắn. Nàng vươn tay khẽ nhéo mũi hắn, cười nói:
- Đồ ngốc
Khóe miệng Cận Thiệu Khang dần cong cong, má lúm đồng tiền chậm rãi hiện ra. Đôi mắt nâu lóe lóe như bảo thanh. Sau đó hắn vươn tay, đột nhiên ôm chặt nàng, cúi đầu hôn môi nàng như quên đi trời đất, phảng phất như dùng hết sức lực cơ thể, phảng phất như thiêu đốt toàn bộ nhiệt tình.
Hắn ôm lấy nàng, đặt nàng tựa vào hòn giả sơn, không ngừng hôn nàng, dây dưa triền miên, cứ như muốn nuốt lấy nàng, nhiệt tình như lửa như muốn thiêu đốt bọn họ.
Cũng không biết trải qua bao lâu, mãi đến khi nàng không thở nổi, mãi đến khi nàng nhũn ra hắn mới lưu luyến dừng lại. Thân thể hắn nóng bừng. Nàng tựa vào lòng hắn, cảm nhận nhịp tim của hắn, trong lòng vừa ngọt ngào vừa vui sướng.
- Nhược Lan đây là chuyện gì?
Giọng hắn có chút run rẩy
Tương Nhược Lan ngẩng đầu nhìn hắn, cười nói:
- Chúng ta về nhà trước đi, vừa đi vừa nói chuyện.
Tương Nhược Lan quay đầu lại, lườm hắn một cái, mặt ửng hồng:
- Ngoài Hầu phủ ra chúng ta còn nhà nào nữa?
Cận Thiệu Khang ngây ngốc đi theo nàng, mọi thứ quá đột nhiên, giống như trời cao đột ngột đập xuống đầu hắn. Không, nói như thế không đúng, cảm giác này thật quá hạnh phúc…
Cận Thiệu Khang đi nhanh thêm mấy bước, sóng vai cùng nàng, ngửi thấy mùi hương thơm quen thuộc của nàng, đột nhiên cảm giác vô cùng thỏa mãn.
Hắn rất muốn hỏi cho rõ nhưng lại không muốn thúc giục nàng. Hắn biết, nếu muốn nói thì nhất định nàng sẽ nói, dù trong lòng sốt ruội thì hắn vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
Nàng nắm chặt tay hắn, chậm rãi đi, hai mắt nhìn phía trước, nhẹ nhàng nói:
- Thiệu Khang, xin lỗi, ta chưa bao giờ thử tin tưởng ngươi…
Một câu nói không đầu không đuôi khiến Cận Thiệu Khang khó hiểu nhưng hắn cũng không hỏi lại
- Ngươi cùng Thanh Đại không xảy ra chuyện gì cả, năm đó là ta hiểu lầm ngươi
- Sao nàng lại biết, đến giờ ta vẫn không nghĩ nổi
Tương Nhược Lan quay đầu, nhìn hắn:
- Thiệu Khang, ngươi không có chuyện khác muốn hỏi ta sao, chỉ cần ngươi hỏi ta nhất định sẽ nói
Ngày đó, tâm tình nàng và Hoàng thượng đều kích động, chắc chắn Cận Thiệu Khang sẽ sinh nghi
Cận Thiệu Khang yên lặng một hồi, khi còn ở trong thiên lao, hắn đã nghĩ rất nhiều. Hôm đó, sự khác thường của Hoàng thượng và Nhược Lan hắn đều thấy rõ, trước kia nhiều chuyện nghĩ không cẩn thận giờ dần dần hiểu rõ.
Tại sao Hoàng thượng và Nhược Lan cùng bị thương? Tại sao Hoàng thượng đột nhiên cho hắn hưu thê? Tại sao sau khi hắn viên phòng Hoàng thượng đột nhiên ban cho hắn ca cơ?Tại sao Hoàng thượng muốn tứ hôn cho mình và Tả đô đốc? Mà đột nhiên, sau khi nàng biết được chân tướng thì lại trở lại bên hắn. Mọi thứ vốn mập mờ giờ trở nên rõ ràng.
Nhưng còn ai hiểu rõ Nhược Lan hơn hắn. Nàng không chịu nhận một thiếp thất của mình thì sao tiếp nhận được toàn bộ hậu cung của Hoàng thượng? Nhược Lan tại sao phải lưu lạc bên ngoài năm năm bặt vô âm tín? Tại sao quay lại không lâu đột nhiên thành công chúa?
- Ta tin nàng, chuyện khác không quan trọng, không cần nhắc lại
Cận Thiệu Khang vuốt má nàng, Nước mặt Tương Nhược Lan rơi xuống:
- Thiệu Khang, ta không như ngươi….
Cận Thiệu Khang vươn tay lau nước mắt cho nàng, ôn nhu nói:
- Không phải tại nàng, là ta không tốt nàng mới không tin ta. Là nàng quá tốt nên ta mới tin nàng. (cả truyện mình thấy cảm động nhất là câu này)
Tương Nhược Lan mỉm cười:
- Ta nào có tốt như vậy, chỉ nói mò, ta rất xấu.
- Sai rồi, trong lòng ta, ai cũng không tốt bằng nàng.
Hắn kéo tay nàng, chậm bước về phía trước, gió nhẹ thổi bên người bọn họ. Ánh nắng chiếu vào bọn họ, lòng hai người ngập tràn ấm áp.
- Thiệu Khang, hôm đó ở Càn Thanh cung, thấy ngươi vì ta mà kháng chỉ thì ta cũng rất muốn trở lại bên ngươi.
- Khi đó nàng còn chưa biết chuyện Thanh Đại
- Đúng, ta không biết. Nhưng ta nghĩ, bản thân mình không phải thập toàn thập mỹ sao có thể yêu cầu người khác hoàn hảo, không chút sai sót. Ngươi dù làm chuyện có lỗi với ta nhưng nhiều năm qua, lòng ngươi vẫn chỉ có ta, hơn nữa còn thà bỏ mặc mọi thứ cũng không lấy ai khác, sao ta lại không thể tha thứ cho ngươi?
- Lòng nàng sao không chỉ có mình ta. Nhược Lan đừng xấu hổ, về điểm này ta rất hạnh phúc. Nhiều năm như vậy, bên nàng cũng không có ai khác, cho dù là nam nhân như Tả Bá Xương cũng không thể đánh động nàng. Nàng như thế đương nhiên đáng để ta đối xử tốt. Nhược Lan, năm tháng dài như vậy, hai chúng ta chỉ cần một người thay đổi đi thì hôm nay đã không được như thế này.
- Nói như vậy, có vẻ như ông trời đang khảo nghiệm chúng ta
Đúng vậy, chính là khảo nghiệm, Tương Nhược Lan thầm nghĩ, cũng là hai người thay đổi. Dù mất đi năm năm nhưng hắn càng hiểu rõ tình cảm của hắn với mình, mà mình không còn là cô nương lo lắng, tự bảo vệ mình nữa. Từ nay về sau, nàng càng hiểu được cái gì là lo lắng cho người khác, càng hiểu cái gì là tin tưởng.
Cuộc sống sau này, có lẽ bọn họ còn có nhiều khảo nghiệm nữa nhưng nàng không hề lo lắng sợ hãi, bởi vì nàng biết, trái tim họ luôn bên nhau.
Cận Thiệu Khang đột nhiên chỉ ra phía của cung:
- Nàng xem, là mẫu thân và bọn trẻ.
Tương Nhược Lan ngẩng đầu nhìn, thấy trước cửa cung có một chiếc xe ngựa, trước xe, thái phu nhân dẫn bọn trẻ đứng đó nhìn bọn họ mỉm cười
Hai cậu bé chạy tới trước mặt bọn họ:
- Phụ thân, mẫu thân
Sau đó vui mừng ùa vào lòng họ
Hai người bế hai cậu bé lên, nhìn nhau cười, chậm rãi đi về phía trước.