Cố thị. Một tập đoàn to lớn ở trong một toà cao ốc 30 tầng tráng lệ. Tầng 30, tầng cao nhất của tập đoàn cũng là phòng làm việc của Cố Cận Ngôn.
Trong phòng làm việc của Cố Cận Ngôn. Căn phòng được bày trí đơn giản nhưng không thiếu nét sang trọng.
" Rốt cuộc mình bị sao vậy chứ? Lại đi quan tâm cô ta? ".
Cố Cận Ngôn ngồi ở bàn làm việc với bộ dạng bực tức, tay luôn cầm một tờ tài liệu đã được 30 phút. Tuy Cố Cận Ngôn ngồi ở bàn làm việc nhưng tâm trí của hắn không có chút gì nghĩ về công việc cả. Một câu hỏi cứ luôn quanh quẩn trong đầu hắn khiến không thể tập trung vào công việc.
" Cố Tổng bị sao vậy chứ? Từ lúc rời khỏi bệnh viện đã thế này rồi. Đã 30 phút rồi ".
Thần Xuyên đứng bên cạnh Cố Cận Ngôn, luôn để ý quan sát sắc mặt của hắn. Thần Xuyên không dám nói một câu dù rất muốn hỏi Cố Cận Ngôn, đến thở cũng không dám thở mạnh. Thần Xuyên sợ, sẽ bị Cố Cận Ngôn lấy ra trút giận.
Thần Xuyên làm thư ký cho Cố Cận Ngôn đã được 4 năm, Thần Xuyên hiểu rõ Cố Cận Ngôn, sắc mặt, biểu cảm của hắn, Thần Xuyên nắm rõ trong lòng bàn tay. Thần Xuyên biết lúc nào nên nói lúc nào nên im lặng.
Lúc nay tại bệnh viện, phòng VIP Minh Nguyệt đang nằm.
" Dì Lâm! Dì giúp cháu làm thủ tục xuất viện được không? ". Minh Nguyệt nhìn dì Lâm nói.
" Xuất viện sao? Thiếu Phu nhân! Cơ thể cô còn yếu ở lại thêm mấy ngày đi ". Dì Lâm có chút bất ngờ nhìn Minh Nguyệt, ánh mắt có thêm sự lo lắng.
" Cháu không sao rồi. Về nhà nghỉ ngơi cũng được. Với cả cháu không thích ở bệnh viện, ở đây khiến cháu không thoải mái. Cháu muốn về nhà, dì giúp cháu được không? ". Minh Nguyệt mỉm cười nhẹ nhàng, trong đôi mắt cô có chút cầu khẩn.
Minh Nguyệt thực sự không thích ở bệnh viện, ở nơi này khiến cô nhớ lại đêm Thanh Nguyệt xảy ra tai nạn. Cả người Thanh Nguyệt lúc đó, đâu đâu cũng là máu, vết thương trên khắp cơ thể. Khiến Minh Nguyệt nhớ đến, Thanh Nguyệt được phủ khăn trắng đưa ra khỏi cấp cứu. Từ đó về sau, Minh Nguyệt không thích bệnh viện, đến nơi này khiến Minh Nguyệt có một cảm giác bất an, sợ hãi khó tả. Bệnh viện trở thành nỗi ám ảnh đối với Minh Nguyệt.
" Được rồi. Tôi sẽ đi làm thủ tục xuất viện ngay ". Dì Lâm nhìn vào sâu đôi mắt tròn long lanh của Minh Nguyệt, bà ấy nhìn ra được nỗi bất an và sợ hãi của Minh Nguyệt. Dù không biết lý do tại sao Minh Nguyệt lại bất an và sợ hãi?
" Cảm ơn dì Lâm ". Minh Nguyệt mỉm cười đáp. Trong đôi mắt của Minh Nguyệt vẫn hiện lên một chút buồn bã.
Dì Lâm quay người bước ra khỏi phòng bệnh. Minh Nguyệt nhìn ra ngoài cánh cửa sổ kính đang được đóng chặt, cô bước xuống giường đi đến gần cánh cửa sổ. Bên ngoài, dưới sân cỏ xanh mướt, có hai bé gái đang nô đùa vui vẻ với nhau trên bãi cỏ.
" Chị! Em nhớ chị rồi! ". Ánh mắt của Minh Nguyệt dán chặt trên người hai bé gái dưới sân cỏ. Hai đứa bé gái đó, khiến Minh Nguyệt nhớ đến bản thân và Thanh Nguyệt hồi nhỏ.
Từ nhỏ tình cảm của Minh Nguyệt và Thanh Nguyệt vô cùng tốt. Hai người luôn yêu thương nhau. Thanh Nguyệt tuy nói là chị nhưng chỉ ra đời trước Minh Nguyệt có mấy phút. Hai người là chị em song sinh nhưng tính cách lại khác nhau hoàn toàn, Thanh Nguyệt thì trầm ấm, ít nói còn Minh Nguyệt thì trái ngược hoàn toàn.
Từ nhỏ, Thanh Nguyệt đã học rất giỏi, lại ngoan ngoãn, còn Minh Nguyệt thì học rất kém lại tinh nghịch. Bố mẹ cũng thường xuyên mắng Minh Nguyệt nhưng mỗi lần đều có Thanh Nguyệt bảo vệ.
Lên đại học, Thanh Nguyệt và Cố Cận Ngôn gặp nhau. Cố Cận Ngôn và Thanh Nguyệt yêu đối phương ngay từ cái nhìn đầu tiên. Sau 1 năm yêu nhau thì Thanh Nguyệt quyết định đưa Cố Cận Ngôn về nhà.
Lần đưa về nhà đó, cũng là lần đầu tiên Minh Nguyệt gặp Cố Cận Ngôn, cô cũng giống như Thanh Nguyệt yêu hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên. Minh Nguyệt rõ ràng biết đó là bạn trai của chị gái mình nhưng cô hoàn toàn không thể khống chế bản thân. Tình yêu đối với Cố Cận Ngôn càng ngày càng sâu đậm.
Nhưng Cố Cận Ngôn là bạn trai của Thanh Nguyệt, hai người lại vô cùng yêu thương nhau. Minh Nguyệt chỉ có thể giấu đi phần tình cảm sâu đậm của mình đối với Cố Cận Ngôn. Đứng phía sau chúc phúc cho họ. Minh Nguyệt cứ ngỡ hai người họ sẽ mãi hạnh phúc bên nhau, thì bi kịch xảy ra, Thanh Nguyệt xảy ra tai nạn cứ thế ra đi.
Cũng vì sự ra đi của Thanh Nguyệt, Minh Nguyệt mới có cơ hội ở bên cạnh Cố Cận Ngôn, dù cô biết hắn chỉ coi cô là thế thân cho Thanh Nguyệt. Biết hắn không yêu mình, biết chuyện này là có lỗi với Thanh Nguyệt nhưng Minh Nguyệt vẫn chấp nhận ở bên cạnh hắn, kết hôn với hắn.
Minh Nguyệt như người mất hồn đứng bên cửa sổ, ánh mắt cô hiện rõ ra sự đau buồn. Lúc nay cánh cửa phòng mở ra, dì Lâm bước vào trong.
" Thiếu Phu nhân! Cô đứng đó làm gì vậy?Cơ thể người vẫn chưa hồi phục ". Dì Lâm nhìn Minh Nguyệt nhưng cô không chút phản ứng nào.
" Thiếu Phu nhân! "
" Thiếu Phu nhân! "
" Thiếu Phu nhân! ". Dì Lâm gọi đến câu thứ 3, Minh Nguyệt mới phản ứng lại.
" Dì Lâm! Dì quay lại rồi sao? ".Minh Nguyệt quay người nhìn dì Lâm, mỉm cười nhẹ nhàng như không có chuyện gì.
" Tôi đã làm thủ tục rồi. Chúng ta có thể xuất viện rồi ". Đôi mắt lo lắng của dì Lâm hướng thẳng về phía Minh Nguyệt.